Đại Tần Bá Nghiệp

Quyển 2 - Chương 20: Trừng trị




Trương Cường lắc đầu ngao ngán nói: "Không vì cục diện trước mắt trả giá, chẳng lẽ đợi khi bị vây thành mới nhịn nhục bỏ thành đầu hàng sao?"

Phùng Khứ Tật rùng mình một cái, cố thuyết phục thêm: "Bệ hạ, lão thần xin bệ hạ nghĩ lại!"

Trương Cường vừa định lên tiếng, chợt nghe Hàn Hoán ở ngoài điện bẩm báo: "Bệ hạ, Tín Lăng hầu, Huỳnh Dương hầu, các vị tông thất cùng ngự sử đại phu Tả Dịch, lang trung lệnh Vương Hoàn dẫn theo bá quan văn võ đứng đợi chỉ ngoài cung, yêu cầu lập tức vào cung kiến giá."

Trương Cường nhíu mày hỏi: "Bọn họ có việc gì vậy? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi?"

Phùng Khứ Tật vội cẩn thận nhắc nhở: "Bá quan chắc vì loạn đảng ở Thục Trung đến gặp bệ hạ, bệ hạ hãy gặp mặt họ một lần."

Trương Cường nghĩ ngợi giây lát, gật đầu nói: "Cũng được, trẫm cũng muốn bàn với mọi người về việc miễn giảm sưu thuế, gọi họ vào cả đi!"

Một lúc sau, mười mấy vị tông thất quý tộc và quan viên thần sắc trang trọng đặt chân vào đại điện, sau khi hành đại lễ quân thần, một vị quý tộc trẻ khoảng ba mươi tuổi tiến lên phía trước cất tiếng: "Bệ hạ, chúng thần nghe nói đất Thục xảy ra biến loạn, lo lắng muôn phần nên mới vào cung kiến giá, mong nhận được tin tức xác thực từ bệ hạ."

Chưa đợi Trương Cường mở miệng, Phùng Khứ Tật đã lạnh lùng nói thay: "Chỉ là một bọn loạn đảng mượn danh công tử Tử Yên để làm loạn, các vị không cần hốt hoảng như thế."

Vị quý tộc trẻ tuổi kia cười phá lên một tiếng, nhìn chằm chằm vào Trương Cường, hơi khom lưng về phía trước, dò hỏi: "Bệ hạ, thần nghe nói có người tận mắt nhìn thấy công tử Tử Yên, không biết đó có phải sự thật không?"

Đúng lúc này, Mông Điềm đứng ra gằn giọng nói: "Sau khi công tử Phù Tô bị gian thần Triệu Cao hại chết, công tử Triệu Yên bặt vô âm tín, giờ chưa thể xác minh kẻ cầm đầu nổi loạn ở đất Thục có phải là công tử Tử Yên hay không, Huỳnh Dương hầu sao có thể võ đoán như thế chứ?"

Trương Cường ngấm ngầm quan sát cục diện trước mắt, liếc nhanh về phía Huỳnh Dương hầu, chỉ thấy thân hình cân đối, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt sáng uy nghi, chỉ duy nhất chiếc mũi dẹp làm người khác khó chịu, toàn thân lan tỏa khí thế ngùn ngụt bức ép người đối diện.

Trương Cường lạnh lùng đáp lại ánh mắt thách thức của Huỳnh Dương hầu, cười thầm trong bụng, mình vừa mới giành lại quyền triều chính từ tay gian thần, giờ lại xảy ra phân tranh về huyết thống, rõ ràng sẽ mang lại ảnh hưởng tiêu cực đến triều thần, nguy hại đến nhân tâm vừa hướng về mình, cách duy nhất là phải loại trừ những lời đồn thị phi, bằng không trong thời đại xem trọng huyết thống trưởng thứ, Doanh Tử Yên không còn đơn giản là phản tặc nữa, hậu quả sẽ vô cùng tai hại.

Huỳnh Dương hầu hình như bất ngờ về việc Mông Điềm lại đứng về phía Trương Cường, hừ một tiếng lạnh lùng, vừa định mở miệng cãi lại, chợt nghe Trương Cường cười gằn nói: "Trẫm kế thừa vương vị theo di chiếu của tiên hoàng, lời đồn soán ngôi đoạt vị là do kẻ gian bịa đặt ra, Huỳnh Dương hầu thân là tông thất lại đem lời xằng bậy của phản tặc ra gây rối loạn triều chính, tội đáng muôn chết."

Dứt lời, không đợi Huỳnh Dương hầu phản ứng, lập tức nghiêm giọng hét lớn: "Người đâu, mau bắt lấy kẻ ngông cuồng loạn chính này cho trẫm!"

Cấm vệ ngoài điện nghe lệnh lập tức ùa vào ấn Huỳnh Dương hầu còn đang ngơ ngác quỳ xuống đất đợi lệnh. Từ sau khi Triệu Cao bị diệt, trong mắt triều thần Trương Cường trở nên anh minh hơn nhiều, nhưng cũng vì thế mà có phần đôn hậu, thêm vào bí mật ngôi vị của Tần Nhị Thế được đồn thổi ngoài dân gian đã lâu, gần như đã không còn là bí mật gì, một số người ủng hộ công tử Phù Tô muốn mượn cơ hội này nhân danh huyết thống đoạt vương vị về. Trương Cường biết rõ điều này, nếu không kịp thời trấn áp sẽ thành mối họa về sau, xem ra đã đến lúc mình phải đem ai đó ra thí mạng để làm tấm gương cảnh cáo rồi.

Nghĩ đến đây, quay sang Phùng Khứ Tật nghiêm giọng hỏi: "Kẻ loạn chính đáng tội gì?"

Phùng Khứ Tật trước thái độ chuyển biến đột ngột của hoàng thượng cũng hoảng sợ giật mình, vội đáp lời: "Tội đáng chu di!"

Huỳnh Dương hầu sợ xanh mặt, vội hét lớn: "Ta chính là trưởng tử của tộc trưởng Doanh thị, ngươi dám đụng vào ta!"

Trương Cường biết vào thời này quan niệm dòng tộc rất nặng, nhằm xây dựng quyền lực tối thượng của mình, thân phận của người này càng cao, càng thích hợp làm đối tượng cho mình đưa ra cảnh cáo những kẻ khác.

Trương Cường cười phá lên, nhếch mép mỉa mai: "Ngươi chỉ là con trai của tộc trưởng, còn trẫm chính là hoàng đế Đại Tần."

Dứt lời, phất tay một cái ban lệnh xuống: "Lôi ra ngoài đánh chết cho ta!"

Lệnh được ban ra, mấy mươi quan viên và quý tộc trong đại điện đều run bắn lên, sợ đến nỗi nín thở quỳ dưới đất không dám lên tiếng, mọi người không ngờ Trương Cường lại không hề do dự xử tử cả con trưởng của tộc trưởng Doanh thị, ai nấy đều cảm thấy may mắn khi những lời vừa rồi không thốt ra từ miệng mình.

Huỳnh Dương hầu hiển nhiên cũng không ngờ Trương Cường dám hạ lệnh giết mình, vừa cố sức giãy giụa vừa điên cuồng gào thét: "Hồ Hợi, ngươi hại chết Phù Tô soán ngôi đoạt vị, sát hại tông thất, ngươi sẽ bị trời phạt!"

Bá quan bị lời lẽ ngông cuồng của Huỳnh Dương hầu làm sợ xanh mặt, những người vào cùng y co rúm người sợ hãi, toàn thân lạnh cóng, ai nấy mắng thầm trong bụng tên Huỳnh Dương hầu đáng chết, đến lúc này còn to gan chọc giận hoàng thượng, không biết hoàng thượng có giận cá chém thớt, vạ lây đến mình không nữa.

Trương Cường gần đây ôn hòa hơn nhiều, thêm vào trước đây nổi danh là một hôn quân, cộng thêm lời đồn sửa di chiếu kế thừa vương vị nên một số quan viên quý tộc ủng hộ Phù Tô trước kia vẫn chưa từ bỏ ý định, nảy sinh ý nghĩ đưa công tử Tử Yên lên ngôi, lần này mọi người kéo đến diện kiến thánh giá chỉ nhằm dò thử phản ứng của Trương Cường, nào ngờ hắn đột nhiên trở mặt, lúc này không biết nên làm thế nào, một số người muốn cầu xin giúp Huỳnh Dương hầu, lại sợ rước họa vào thân nên không dám lên tiếng.

Đúng lúc này, Phùng Khứ Tật đứng ra nối nhanh: "Hoàng thượng, Huỳnh Dương hầu lời lẽ phạm thượng, tội đáng muôn chết, nhưng xin hoàng thượng nể tình tông thất mà khai ân xá miễn tội chết"

Trương Cường nhủ thầm: số đại thần ủng hộ Phù Tô tuy đã bị Triệu Cao giết gần hết, nhưng từ sau khi Triệu Cao chết, số thế lực này có cơ hội hồi phục, vương vị của Tần Nhị Thế vốn không thể khiến người khác tâm phục khẩu phục, đành phải dùng quyền lực để trấn áp thôi.

Nghĩ vậy nên Trương Cường lạnh lùng phán: "Nể tình thừa tướng, tạm thời giam Huỳnh Dương hầu vào ngục Hàm Dương, giao cho thừa tướng toàn quyền xét xử, tội phạm thượng không thể tha, từ nay giáng làm thứ dân, con cháu đời sau không được hưởng bổng lộc tước vị nữa."

Huỳnh Dương hầu không ngờ Trương Cường lại phế bỏ tước vị của y, ngửa cổ lên cười như điên dại, vừa định mở miệng mắng chửi, Thành Thái đứng gần đó lập tức tung chân đá vào mặt y, gằn giọng: "Còn dám phạm thượng sẽ bị chu di diệt môn, ngươi khôn hồn hãy ngậm miệng cho ta!"

Huỳnh Dương hầu dính cú đá của Thành Thái vào mặt, máu mũi máu mồm be bét, đau đớn nằm lăn ra đất, Thành Thái chắp tay nói: "Bệ hạ, thần xin phép giải phạm nhân vào ngục Hàm Dương."

Trương Cường chậm rãi gật đầu, lạnh lùng quét mắt một lượt đám người quỳ co ro dưới điện, dõng dạc hạ lệnh: "Thành Thái giải phạm nhân xuống dưới, ngoài ra lập tức bắt hết thân thích trực thuộc của Huỳnh Dương hầu, không bỏ sót tên nào. Những ai theo Huỳnh Dương hầu vào cung hôm nay, từ nay không có lệnh trẫm không được tùy ý vào cung, đợi khi mọi việc tra xét sáng tỏ mới định đoạt sau."

Mọi người rùng mình sợ hãi, không ngờ Trương Cường lại thẳng tay đàn áp, giam cầm những ai liên can, không ít người yếu bóng vía thậm chí từ bỏ luôn ý định ủng hộ Tử Yên từ lúc này, mặc kệ huyết thống trưởng thứ hoàng tộc, giữ lấy tính mạng mới quan trọng nhất.

Trước ánh mắt sợ sệt của bá quan, Trương Cường lạnh lùng cất tiếng: "Các ngươi sau khi quay về chỉ được hoạt động trong phạm vi nơi ở của mình, trẫm sẽ phái cấm vệ canh giữ, nếu phát hiện có gì bất thường, nhất loạt đưa ra xét xử theo tội mưu phản!"