Đại Thúc Có Yêu Khí

Quyển 1 - Chương 110: Hóa ma (1)




"Hừ, ngươi muốn giết ta?"

Điều làm Mặc Đêm thật không ngờ chính là hắn vừa xuất hiện, cái tên thoạt nhìn trẻ con kia liền nhìn ra động cơ của hắn.

"Xem ra, ngươi không phải cái gì cũng không biết, có chút thú vị, ta sẽ để ngươi chết nhanh chóng, cũng sẽ không quá thống khổ."

Đây là đặc ân mà người bề trên ban cho, không phải sao?

" Vài ngày lén lút đi theo có thoải mái không?"

Trên đời này có thể thấy hành tung của hắn không có mấy người. Đúng thật là không ngờ tới ở nhân gian cũng có tồn tại người có khả năng này. Vốn cho là có thể đơn giản giải quyết, quay đầu lại mới phát hiện bị người đùa giỡn?!

Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị động thủ giải quyết cái tên phiền toái này, thật không ngờ người này đã chạy đến.

"Ta không có nhận nhầm, là ngươi, bất quá chỉ là ngươi quên mà thôi......"

"Thật không?"

Giọng điệu vẫn lạnh lùng xa cách như cũ.

Minh Vũ cẩn thận từ từ đi qua, cũng không quên ném cho nam tử kia một ánh mắt âm tàn. Nhưng trong nháy nhìn về phía Liễu Khanh Nhan, ánh mắt lại biến thành dị thường ôn hòa, như hai người khác.

"Đại thúc, đến uống nước, ta mới vừa lấy."

Minh Vũ nhu thuận đem cái phễu là chuối đưa tới trước mặt Liễu Khanh Nhan.

"......"

Yên lặng tiếp nhận, bất quá không có uống.

Tình thế có chút cứng ngắc. Nếu trong một trạng thái không bình thường sao còn có thể uống nước. Cái tên kia thật sự chính là tên phá đám.

"Ngươi là người nào? Ngươi cũng thấy đấy, đại thúc không nhận biết ngươi, ngươi có khả năng là nhận nhầm người rồi."

Minh Vũ cau mày, người trước mắt thật sự là quá mạnh, phô bày khí thế áp đảo, bị đè nén nên hắn cũng khó thi triển pháp lực, có chút bó tay bó chân.

Lạc Hồng Bụi sắc mặt trắng bệch cắn chặt răng, ánh mắt lóe lên, như là rất quyết tâm. Đứng ở trước mặt nam tử lấy thân che chắn cho Liễu Khanh Nhan.

"Ngàn năm không thấy, đúng là tốt lắm sao?"

Lạc Hồng Bụi như là gặp cố nhân, chậm rì rì mở miệng. Tuy là giọng cực kỳ bình thản, cũng không khỏi có chút oán hận cùng trách cứ, mà ai cũng có thể nhìn ra được.

Liễu Khanh Nhan có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ hai người biết nhau, hơn nữa còn là ngàn năm?

Kết hợp sự thất thố vừa rồi của Lạc Hồng Bụi còn có lời nói kỳ lạ của nam tử kia, bây giờ Liễu Khanh Nhan hoài nghi có thật là Lạc Hồng Bụi cùng nam tử kia tìm nhầm người. Bởi vì Liễu Khanh Nhan biết mình sinh ra ở nhân gian, từ nhỏ ở Sơ Vân Quan lớn lên, cũng chỉ mới hai mươi mấy năm mà thôi, nào có lâu đến ngàn năm. Không khỏi có chút đề phòng.

Lạc Hồng Bụi luôn chờ đợi, Liễu Khanh Nhan cũng không phải người ngu dốt mà khi bị người khác đem làm thế thân còn hồn nhiên không biết, loại chuyện này cảm thấy bản thân mình là làm không được!

"...... Ngươi là người phương nào?"

Giọng có chút lạnh lùng, như là đang quát tháo.

"Ta là người ở Thính Vũ Lâu....."

"Nói bậy, tất cả mọi người ở Thính Vũ Lâu ta đều biết rõ ràng, làm sao ngươi có thể là người của Thính Vũ Lâu!"

"Vậy ngươi còn nhớ rõ, trước lầu ngắm mưa, có cầu thang ngọc bích bên hồ sen, bên cạnh bờ hồ có một cây hoa mai. Ta chính là cây mai năm đó Ngọc Uyên dùng máu tươi cứu sống. Hừ, ngươi không nghĩ tới sao, ngươi cho rằng mọi người đã chết hết, cho rằng có thể che dấu tất cả hành vi phạm tội sao?! Sợ là ngươi hoàn toàn không ngờ, một sinh linh nhỏ bé còn có thể sống đến bây giờ. Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi tổn thương Ngọc Uyên lần nữa, tuyệt đối sẽ không!"

Nam tử giận tím mặt, bốn phía gió lạnh nổi lên. Giữa ban ngày, đột nhiên không trung tối sầm, gió lốc cuồn cuộn.

Ba người Liễu Khanh Nhan lập tức đồng tâm hiệp lực, lúc này rất ăn ý dùng tư thế quyết đấu nhìn nam tử.

Nhưng mà qua một hồi lâu, lại không thấy có bất kỳ động tĩnh nào.

Người nọ có vành nón che, nhưng chẳng biết tại sao, Liễu Khanh Nhan cảm nhận được giờ phút này nam tử rất bi thương. Lắc lắc đầu, đem cảm xúc khác thường trong nội tâm vứt bỏ, tự nhủ tuyệt đối là mình suy nghĩ miên man. Tại sao có thể có ý tưởng kỳ quái như vậy.

"......"

Vẫn y như cũ, không có chút động tĩnh.

Nhưng vào lúc này, không khí vốn khẩn trương đột nhiên trở nên âm lãnh, mà nơi phát ra là từ mặt sông. Sắc trời càng ngày càng mờ, yêu khí màu đen tràn ngập bầu trời, như là nhiều đám mây đen che khuất mặt trời.

Gió thổi ào ào quất vào da thịt lạnh lẽo.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Lại thấy nam tử kia vẫn không nhúc nhích.

Minh Vũ nhìn lên trời xem xét, rồi bấm đốt ngón tay.

Hắn ở Thương Ngô Chi Uyên có thể nói là học không ít thứ, như là cách bấm tay tính toán này, lập tức sắc mặt Minh Vũ biến đổi.

"Đại thúc, ngươi trách lầm hắn, lúc này không phải hắn làm đâu."

Lạc Hồng Bụi nhìn thấy Minh Vũ không được tự nhiên, cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Mấy ngày hôm trước Minh Vũ khi ở khách điếm còn cùng hắn thương lượng làm như thế nào đối phó Minh Lạc Uyên. Không có ngờ tới, ông trời có mắt, thời khắc đó lại tới rồi.

"Chỉ là biến đổi của tự nhiên, yêu ma bắt đầu......"

Minh Vũ còn muốn giải thích một chút với Liễu Khanh Nhan, đột nhiên liền thấy mặt sông dâng cao lên, sóng lớn ngập trời. Vốn chỉ là một con sông mà thôi, mà con sóng kia lại cao đến mấy chục thước.

Một con sóng đánh úp vào, mấy người cũng không cố đấu nhau, đều cấp tốc lui về sau.

Đúng lúc này, một tình huống không tưởng tượng được đã xảy ra. Bốn người chỉ thấy bọt nước đánh úp trước mặt, ngay sau đó ngửi thấy được một mùi cực kỳ tanh tưởi, dù mấy người tâm trí kiên định cũng không thoát được ý muốn làm ác. Cái vách tường cao mấy chục thước vang lên tiếng xoạt xoạt, từng cánh tay thô to mềm mại nhớp nháp như xúc tua dài ra như con rắn uốn lượn bay múa. Những xúc tua dường như là có con mắt chuyên tìm người tấn công.

"Rắc! Rắc! Rắc!"

Không ngừng vùng vẫy Tiên Kiếm, Liễu Khanh Nhan dùng kiếm sắc bén chém đứt vài xúc tua. Nhưng khi quay lại chuẩn bị chém những cái xúc tua khác lại phát hiện những cái bị chặt đứt hình như sống dậy.

"Không tốt, những cái xúc tua chém không chết. Bọn chúng có khả năng tự chữa trị quá nhanh. Khanh Nhan cẩn thận, phi thân chạy đến bên ngoài vài dặm đi. Quái vật kia là đến thời kỳ độ thiên kiếp, trạng thái hóa thú có thể cùng độ kiếp không có gì khác nhau."

Minh Vũ đối với mấy cái khó chơi này thật sự là không có cách nào. Hắn không có đao, cũng không có kiếm, chỉ có thể lấy tay, mà những xúc tua đều trơn tuột mềm nhũn không nắm được, còn có mùi đáng ghét, quả thực làm cho hắn không hạ thủ được.

Nhưng mà đại thúc gặp nguy hiểm, hắn cũng không thể nhân cơ hội hóa thành làn khói xanh bay đi. Ít nhất hắn ở đây còn có thể trợ giúp đại thúc một chút.

Mà Lạc Hồng Trần cũng là người tiên giới nên pháp lực tất nhiên là không thấp, sở dĩ mở miệng nói như vậy, đó là vì nhắc nhở Minh Vũ. Hắn ám thị cho Minh Vũ hãy nhanh chóng đem quái vật bạch tuộc giải quyết, bây giờ thời khắc hóa ma, hiện tại xuất hiện một bạch tuộc, ai biết một giây sau có thể xuất hiện yêu vật khác lợi hại hơn thì sao.

Lạc Hồng Bụi một bên dùng pháp lực biến hóa những cánh hoa rơi vào xúc tua, một bên âm thầm thi triển pháp lực phòng thủ nam tử áo đen. Một khi nam tử kia có bất kỳ hành động bất thường nào, hắn cũng nhanh chóng đem hết toàn lực bảo vệ Liễu Khanh Nhan.

"Đại thúc đi nghỉ ngơi đi, để ta tới thu thập yêu vật đáng giận này!"

Nam tử hừ một tiếng, rồi bay lên trên không trung, dùng pháp lực hóa ra một hình tròn bao quanh mình. Giống như lực cản vô hình, xúc tua nào vung tới cũng bắn trở lại, mà những khi bắn trở ra xúc tua bị tổn hại nghiêm trọng, biến thành bùn nhão.

Vẫn là trang phục hoa mỹ màu lam. Mái tóc màu lam thật dài mềm mại rủ xuống đến chân.

Con ngươi màu xanh lam trong trẻo, không nhiễm bụi trần thế, có sự biến đổi thành lạ lẫm. Đôi mắt Minh Vũ lạnh lùng làm Liễu Khanh Nhan hoảng hốt.

Ở thời điểm nằm trong quan tài, mở mắt ra liền bắt gặp một đôi mắt thuần túy trong sáng, giống như ánh mắt trẻ mới sinh. Liễu Khanh Nhan thật sự khó có thể tưởng tượng, trên thế gian này lại còn có một đôi mắt trong sáng sạch sẽ như thế.

Một lần nữa chứng kiến đôi mắt quen thuộc trong sáng không có tỳ vết nào từ từ trở nên lạ lẫm. Liễu Khanh Nhan đã hiểu lúc đó là Minh Vũ mới vừa ở Thương Ngô Chi Uyên đi ra, bản tính chưa có bị tác động, có lẽ có đôi khi tính cách tinh nghịch nhưng vẫn không có thay đổi, vẫn y như cũ dễ dàng hiểu thấu, vẫn là một đứa bé trong sáng.