Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 28: Chăm sóc




Thứ nước đắng chát bị đưa vào trong miệng, Hướng Nam nuốt không kịp, thiếu chút nữa thì sặc. Nước trào ra, theo khéo miệng chảy xuống làm ướt vạt áo.

Hướng Nam biết tính cách Trình Nam, đã bắt được rồi nhất định sẽ mớm cho đến hết, nên lúc Trình Nam áp lại gần, Hường Nam đành ngoan ngoãn.

Môi bị đè lên, y cũng bắt đầu nuốt lấy nước thuốc Trình Nam mớm cho y. Y rất khẩn trương, nhắm chặt mắt, tay níu chặt áo của Trình Nam. Sự chủ động cùng ngượng ngùng của y khiến Trình Nam khẽ ngẩn người.

Động tác mớm thuốc của Trình Nam ngừng lại, Hướng Nam không biết, vẫn tiếp tục hút. Hầu kết Trình Nam khẽ động, chỗ thuốc còn lại bị cậu nuốt xuống. Cậu khẽ nghiêng mặt, lại cạy mở môi Hướng Nam lần nữa, bắt đầu hút lại nước thuốc còn chưa kịp nuốt xuống trong miệng Hướng Nam. Hướng Nam thấy kỳ quặc liền dừng lại.

Cậu ta đang làm gì vậy?

Hướng Nam muốn lùi lại, không ngờ một tay Trình Nam đặt lên lưng y ép y lại gần cậu.

Khoang miệng Hướng Nam rất nóng, đầu lưỡi bị Trình Nam tham luyến truy đuổi dây dưa. Hướng Nam đơ người ở đó hoàn toàn không dám động dậy, dần dần, đầu óc hỗn độn càng ngày càng mê man.

Trước lúc không khí trong phổi bị hút sạch, Trình Nam buông Hướng Nam ra.

Môi Hướng Nam trơn bóng, thở dốc nhìn Trình Nam. Trình Nam dường như mớm thuốc đến nghiện, cầm ly nước lắc lắc, cười ha ha nói với Hướng Nam: “Nước thuốc bị tôi uống hết rồi. Anh chờ tôi, tôi đi lấy ly nữa.”

Còn muốn tiếp?!

Mắt Hướng Nam trợn tròn, chớp chớp.

Một buổi tối cứ thể tiếp tục, cũng không dám khẳng định ly nước tiếp theo rốt cuộc có pha thuốc hay không, Hướng Nam bị Trình Nam ép mớm không ít.

Thời gian nghỉ ngơi buổi tối, Trình Nam thấy Hướng Nam bộ dạng đề phòng nhìn mình, cậu cũng không vào phòng ngủ, ở phòng khách ôm TV chơi điện tử cả đêm. Đến lúc trời tờ mờ sáng, cậu ngồi trên thảm dựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi.

Buổi sáng Hướng Nam dậy rất sớm, thấy Trình Nam nằm ở đó, liền quay về phòng lấy một chiếc chăn đắp cho cậu. Một hành động này, liền khiến Trình Nam tỉnh lại.

Cậu liếc Hướng Nam, ngáp dài, hỏi y: “Đại thúc anh dậy sớm thế làm gì?”

“Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại.”

Cơn sốt của Hướng Nam kỳ thực vẫn chưa suy giảm. Cả người mệt mỏi, trong đầu y nhớ đến mình vốn vẫn đang nên trực ca, trong lòng không rõ, muốn gọi một cuộc điện thoại hỏi xem ca đêm này y không trực, liệu có bị đuổi việc hay không.

“Gọi đi đâu?”

Trình Nam tiện taycầm điện thoại lên định giúp y bấm số, thế nhưng nghe thấy ba chữ ‘phòng bảo vệ’ thì liền buông điện thoại xuống.

“Xin nghỉ chứ gì, được rồi, tôi cho người xin nghỉ hộ anh là được.”

Hướng Nam nhíu mày, nhỏ giọng: “Không cần làm phiền người khác, tôi tự mình làm là được.”

“Không phiền phức.” Trình Nam vuốt mặt, tìm một dãy số điện thoại trong danh bạ rồi gọi đi, nói: “Anh cho ông ta cơ hội lần đầu tiên trên danh nghĩa hiệu trưởng mà ra lệnh, theo tôi thấy ông ta nên mời anh ăn một bữa mới phải.”

Nói rồi đầu bên kia điện thoại nhấc mắt, Trình Nam trực tiếp kêu: “Cậu.” (là cậu họ nhé em mẹ ý không phải là đại từ nhân xưng đâu nha)

Đầu bên kia vừa nghe giọng Trình Nam liền rống lên, lông mày Trình Nam nhíu lại, lớn tiếng: “Giả vờ với tôi à, ai chả biết ông sáng chưa đến tám giờ thì chưa xuống giường.”

Nghe Trình Nam gào lên thế, Hướng Nam đang mơ màng có chút giật thót. Trình Nam ở đó nói chuyện, Hướng Nam xem thời gian một chút, thấy là lúc nên làm bữa sáng rồi, liền bước từng bước nặng nề vào phòng bếp. Có lòng mà không có sức, đi vào không bao lâu, Trình Nam nghe thấy một tiếng đổ vỡ lớn.

Trình Nam đưa mắt nhìn vào trong nhà bếp, người ở đầu bên kia hỏi: “Đó là ai a? Loại chuyện bé tí tẹo teo này mà cháu cần cậu đi thu xếp sao?”

“Không phải bảo cậu gọi một cú điện thoai sao? Có thể làm tốn bao nhiêu dưỡng khí của cậu a?”

Phòng bếp lại truyền đến tiếng động, trán Trình Nam lập tức nhíu chặt.

Trình Nam ngồi không yên, cậu chào người bên kia một tiếng rồi cúp điện thoại.

Cậu đi vào phòng bếp, Hướng Nam lúc này đang ngồi thừ ra dưới đất nhìn chằm chằm cái bát vỡ. Cậu đi qua vươn hai tay kéo Hướng Nam ra phòng khách, tay vừa chạm lên trán Hướng Nam, chuông cửa liền reo vang.

“Tình yêu, hôm nay cậu muốn ăn gì?”

Một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi vừa vào cửa liền nói chuyện, Trình Nam chỉ tay về phía Hướng Nam: “Bác Đặng, hôm nay bác giúp tôi chăm sóc anh ta.”

Người phụ nữ được gọi là bác Đặng thấy Hướng Nam thì hơi sửng sốt, bà đến trước mặt Hướng Nam, hỏi Trình Nam: “Cậu ta làm sao vậy?”

“Bị sốt, đêm qua giày vò đến tận giờ.” Trình Nam cầm mấy viên thuốc từ bàn trà: “Đây là do ông Hồ tối qua tới kê đơn, có vẻ không có tác dụng. Vừa rồi anh ta mơ mơ màng màng đi vào nhà bếp, thiếu chút nữa đập vỡ hết bát đĩa trong nhà.”

Hướng Nam trông có vẻ rất uể oải, mặt mũi đờ đẫn. Bác Đặng nhíu mày, cầm thuốc hỏi Trình Nam: “Thuốc này tối qua cậu cho cậu ta uống kiểu gì?”

“Hòa vào nước rồi đút a.”

“Vậy cậu đút bao nhiêu?”

Trình Nam ngẩn ra.

Cậu thật sự nói không nổi.

Kỳ thực tối qua cứ một ly lại thêm một ly nước, lúc sau Trình Nam vì sợ thuốc quá liều nên căn bản không pha thuốc vào, nước thuốc lúc trước tất nhiên là bị Trình Nam nuốt hơn nửa.

Trình Nam cười gượng một tiếng, bác Đặng biết, thuốc này phòng chừng đại thúc chưa uống được mấy.

Bác Đặng đặt tay lên trán Hướng Nam, sau đó lại sờ lòng bàn tay Hướng Nam kiểm tra, cuối cùng, kéo Trình Nam lại nói vài câu. Trình Nam quay đầu liếc Hướng Nam một cái, hỏi bác Đặng: “Có tác dụng sao?”

Thấy bác Đặng gật đầu, Trình Nam nói: “Được rồi, cả ngày hôm nay tôi có tiết, bác cho anh ta uống thuốc, để anh ta ngủ, tối nếu vẫn chưa hạ sốt tôi sẽ làm cho anh ta.”

Bác Đặng gật đầu: “Rồi.”

Hướng Nam ăn ít cháo, uống thuốc rồi chìm vào giấc ngủ.

Như bác Đặng dự đoán, Hướng Nam vẫn như trước ngủ mê mệt thẳng tới lúc trời chuyển đen. Trình Nam không có cách nào, làm theo lời bác Đặng chuẩn bị rượu đế. Bác Đặng để Trình Nam ôm Hướng Nam dậy, sau đó trải tấm nhựa mỏng lớn mình chuẩn bị lúc trưa lên giường. Một loạt hành động này, Hướng Nam vẫn ngủ sâu như trước. Trình Nam đặt y lại lên giường, vỗ vỗ mặt y, nhìn y nửa tỉnh nửa mê, Trình Nam dứt khoát vứt bỏ ý niệm gọi y dậy trong đầu.

“Bắt đầu sao?”

Trình Nam hỏi.

Bác Đặng gật đầu: “Cậu cởi quần áo cậu ta ra trước đi, dùng nước nóng pha rượu cẩn thận lau người cho cậu ta. Tôi lần lượt đổi nước cho cậu.”

“Ừm.”

Trình Nam nâng nửa người Hướng Nam dậy kéo về phía sau để y dựa vào đầu giường, sau đó cậu treo lên phía trước Hướng Nam để hai chân Hướng Nam vắt lên chân mình. Trình Nam tựa sát vào người Hướng Nam, bắt đầu cởi quần áo y.

Hướng Nam mơ hồ có chút tỉnh, mơ mơ màng màng, mắt ti hí mở, thấy khuôn mặt của Trình Nam, cảm giác được tay cậu. Y muốn ngăn cản, nhưng tay không chút sức lực, thế nào cũng không nhấc lên nổi.

Không được cởi…

Không được cởi áo…

Trình Nam phát hiện động tác tay cự tuyệt nhỏ đến không thể nhỏ hơn của Hướng Nam. Y nghiêng người vươn tay đỡ thắt lưng Hướng Nam kéo Hướng Nam lên, cơ thể mềm dẻo có nhiệt độ quá cao, mềm nhũn dựa vào ngực Trình Nam. Trên người Hướng Nam tản ra mùi hương cơ thể nhàn nhạt khiến Trình Nam có chút động tâm.

Bàn tay lớn tỏa nhiệt khí của Trình Nam chậm vãi vuốt ve làn da màu mật ong. áo Hướng Nam theo sự di chuyển của tay cậu mà tuột xuống, giây phút Trình Nam cúi đầu định ngậm lấy môi Hướng Nam, một câu hỏi bất thình lình khiến động tác cậu dừng lại.

“Cậu đang làm gì vậy?”

Trình Nam đè xuống dục niệm trong lòng quay đầu nói với bác Đặng đứng trước cửa phòng: “Không phải bác bảo tôi cởi quần áo anh ta ra sao?”

“Động tác cậu thực nhanh a.” Bác Đặng không hề nghi ngờ cậu, đổ nước nóng vào thùng nước pha rượu đế ở giữa phòng, nói: “Nước lạnh nhanh quá.”

“Nhanh không đủ.” Trình Nam cầm tay trái để tựa trên người mình của Hướng Nam quơ quơ về phía bác Đặng: “Đại thúc này không có chút cảm giác nào cả, nặng muốn chết.”

“Cậu thôi đi.” Bác Đặng lườm cậu một cái: “Cậu to lớn vạm vỡ như vậy, cho dù cả con voi dựa trên người cậu cậu cũng không chết được.”

Trình Nam cục cưng bĩu môi, có điều đó cũng chỉ là chuyện hai ba giây, vì bác Đặng không cho cậu oán giận, cầm gáo nước đi ra.

Lúc bác Đặng bước vào một lần nước thiếu chút nữa tức đến bốc hơi.

Trình Nam cởi áo Hướng Nam ra xong liền đờ ra ở đó, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu. Bác Đặng đi lại gần giường: “Cậu đang làm gì vậy?”

“Quần cũng phải cởi sao?”

“Cậu liền vì chuyện này mà lề mề kéo dài sao?”

Bác Đặng có chút kỳ quái.

Theo tính cách của Trình Nam, người không kiên trì như cậu, sớm nên nhanh chóng cởi sạch quần áo của Hướng Nam rồi chứ.

Làm sao cứ dây dưa ở đó.

“A, vậy bác phải ra ngoài, bên trong anh ta không mặc gì cả.”

“Cậu cũng do một tay tôi nuôi lớn, có gì mà tôi chưa từng thấy quá, linh tinh.” Bác Đặng đổ thêm nước vào rồi quay người ra ngoài.

Hướng Nam bị cởi đến tận cùng, vô lực nửa nằm trên giường. Trình Nam cầm khăn mặt nhúng nước nóng hòa rượu nhẹ nhàng lau trán cùng người y. Nhiệt độ trên da Hướng Nam dần dần giảm xuống, nhiệt độ cơ thể Trình Nam lại dần dần tăng cao.

Cậu khó nhịn liếm liếm môi, tay cầm khăn mặt chạy dọc theo mé đùi bên trong của Hướng Nam, càng lau càng gần nơi gốc rễ của y. Lòng bàn tay xoa nhẹ nơi yếu ớt của Hướng Nam, động tác vuốt ve nhẹ nhàng nhưng chậm rãi. Cậu nhìn Hướng Nam vẫn đang chìm trong giấc mộng, kích thích hoàn toàn không có phản ứng. Trình Nam cảm thấy không thú vì, không tiếp tục nữa.

=. =. =. =. =

Lúc Hướng Nam tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

Y đầu óc thanh tỉnh, cả người nhẹ nhàng khoan khoái.

Lúc này Trình Nam ngủ rất trầm, nằm sấp ngủ bên giường Hướng Nam.

Bỏ đi vẻ mạnh mẽ hàng ngày là bộ dạng vô cùng trẻ con. Hướng Nam nhìn cậu, trong lòng dao động, nhàn nhạt cười.

“Cậu tỉnh rồi.”

Hướng Nam nghe tiếng ngẩng đầu lên, bác Đặng đang đứng trước cửa phòng, bà nhỏ giọng hỏi: “Cậu đã đỡ sốt chưa?”

Hướng Nam gật đầu: “Đã đỡ rồi. Thực không phải, làm phiền mọi người quá.”

Bác Đặng cười nói: “Tôi có phiền gì, phải là tiểu Nam. Nó hết lần này đến lần khác lau rượu tản nhiệt cho cậu, lăn qua lăn lại một đêm, mệt muốn chết rồi.”

Hướng Nam lúc này mới phát hiện áo mình mở rộng, hơn nữa dưới chăn không có mặc quần. Y kéo chăn lên cao, kéo áo lại, liếc Trình Nam một cái, mỉm cười xấu hổ với bác Đặng.

Hôm nay vừa hay là thứ Bảy, Trình Nam không có tiết, chịu đựng hai đêm, mắt cậu thâm đen tới lợi hại. Ăn cơm chưa xong cậu không chịu được nữa, trực tiếp leo lên giường làm tổ.

Cậu vừa leo lên Hướng Nam liền muốn đi xuống, cậu vươn tay kéo Hướng Nam lại: “Anh muốn đi đâu?”

Hướng Nam nói: “Cậu ngủ đi, tôi ra phòng khách ngồi.”

Trình Nam nhướn mày: “Ở chỗ tôi, tôi không ngại anh, anh còn ngại tôi sao?”

Hướng Nam lắc đầu vội vã giải thích: “Không có ý đó.”

“Thế này….” Hướng Nam ý bảo hai người, nhỏ giọng nói: “… không hay….”

Hướng Nam thứ nhất là ngại hai người ngủ cùng một chỗ, không biết bác Đặng ở bên ngoài sẽ nghĩ gì thứ hai y cảm thấy mình như chim gáy chiếm tổ chim khách, cái giường này vốn không to, y nằm thế này đã chiếm mất một nửa. Trình Nam hai ngày nay vất vả như vậy, y cảm thấy mình không nên quấy rồi, muốn để Trình Nam ngủ ngon một giấc.

“Lắm chuyện quá đi, anh.” Trình Nam đè y xuống, trùm chăn lên rồi tiếp tục ngủ.

Trình Nam một giấc ngủ thẳng đến trưa Chủ Nhật, đang say giấc nồng, lại bị điện thoại di động đánh thức.

Phản ứng đầu tiên của cậu là bực bội vươn tay lấy chiếc di động để trên chiếc tủ bên trái, nhưng khi cậu phát hiện Hướng Nam đè nửa người lên tay trái của cậu vẫn còn đang thiêm thiếp ngủ, động tác lập tức ngừng lại.

“Gì?”

Cậu không có ngồi dậy, mà nằm nhận điện thoại. Hướng Nam trong lòng nghe thấy tiếng động liền không yên khẽ nhíu mày, cậu không tiếp tục lên tiếng nữa, nghe người đầu bên kia điện thoại nói. Chờ người kia nói xong, cậu lập tức cúp máy.

Mặc dù còn chưa nói gì, thế nhưng đại thúc đã tỉnh lại.

Hướng Nam ngồi dậy, mơ màng, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mấy giờ rồi?”

“Đã trưa rồi.”

“Trưa….”

Hướng Nam quay đầu sang nhìn cậu: “Cậu xin nghỉ mấy ngày cho tôi?”

“Một tháng.”

“Cái gì?”

Hướng Nam kinh ngạc, y hoài nghi mìh có phải nghe nhầm hay không.

“Một tháng.” Trình Nam phun ra từng chữ một rồi nói: “Không xin nghỉ một tháng thì đáng để tôi gọi cú điện thoại kia sao?”

Vẻ ngạc nhiên của Hướng Nam Trình Nam căn bản không quan tâm.

Cậu ngồi dậy, chăn tuột xuồng bên hông. Hình sư tử trên áo phông lộ ra một chút, lọt vào tầm mắt Hướng Nam.

Hướng Nam phát hiện Trình Nam rất thích mấy thứ khí phách này.

Áo ngủ trong ký túc xá Trình Nam không ngoài mấy thứ này: không phải sư tử thì là hổ, không phải hổ thì là rồng.

Hướng Nam nhìn mấy thứ này bất chợt có một suy nghĩ, cảm thấy mẹ Trình Nam nhất định rất dữ tợn, nếu không có lẽ trên lưng Trình Nam đã sớm bị người xăm hình đâm rồi rồi.

“Đại thúc, a Hách hôm nay xuất viện rồi.”

Lời Trình Nam khiến Hướng Nam đang nhìn chằm chằm cái hình trên áo lập tức nâng mắt lên nhìn cậu.

Hướng Nam đã ba ngày rồi không qua bệnh viện.

Trình Nam nói: “Mấy người Thiếu Kiệt nói, chiều hôm nay không rảnh, bảo tôi đi đón a Hách ra. Tối nay bọn họ tổ chức party, giúp cậu ấy đuổi xui.”

Trình Nam nhìn chằm chằm Hướng Nam, chú ý tới phản ứng của y: “Thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

Giọng Hướng Nam rất nhỏ, đến mức gần như không nghe thấy được.

“Chúng ta chiều nay đi đón a Hách ra viện, có được không?”

Hướng Nam rất sợ gặp Thường Triết, thế nhưng y không hề quên một chức vụ khác của mình. Y chậm rãi gật đầu, không nói gì tiếp.

Buổi chiều trên đường tới bệnh viện Hướng Nam rất căng thẳng, y không biết Thường Triết có đến hay không, y cứ mím chặt môi, không muốn nói gì.

Trình Nam cả một đường đều để ý tới sự thay đổi trên mặt y, nhìn y lúc buồn lúc vui, hỏi cũng không đáp, trong lòng rất khó chịu. Xe vừa đỗ vào bãi đậu xe trong bệnh viện, Trình Nam liền áp lại gần: “Đại thúc anh lo lắng gì sao?”

Hướng Nam khẩn trương quay đầu, Trình Nam áp lại quá gần, môi Hướng Nam khẽ lướt qua mặt Trình Nam. Trình Nam lập tức cắn tới, tóm được môi Hướng Nam.

Trình Nam tuy lúc nào cũng mạnh mẽ, thế nhưng môi lại rất mềm mại. Cậu thay đổi góc độ hai cánh môi không ngừng thăm dò Hướng Nam, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt Hướng Nam. Cả miệng Hướng Nam đều là mùi vị của Trình Nam, tiếp tục triền hôn, cơ thể dần nhũn ra.

Trình Nam lại rất có chừng mực, cậu không bao lâu liền buông Hướng Nam ra.

Môi Hướng Nam bị hôn có điểm sưng, mắt mờ hơi nước nhìn cậu.

Khó được lúc Hướng Nam không phản kháng, Trình Nam tiến lại gần chuồn chuồn lướt nước chạm lên môi Hướng Nam, nói: “Ừm, ừm, tiến bộ rồi, đại thúc thực giỏi.”

Đây là loại khen ngời gì a?

Hướng Nam nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Trình Nam cục cưng, có chút dở khóc dở cười. <ins class="adsbygoogle"