Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 29: Bạt tai




Lúc Hướng Nam đi tới cổng liền bị người gọi lại.

Y vừa nghe thấy giọng lập tức tìm kiếm, nhìn thấy mẹ mình vừa từ trong bệnh viện đi ra.

“Mẹ.”

“A Nam a, mẹ gọi con từ mấy ngày trước rồi, sao giờ con mới tới a.”

Hướng Nam miễn cưỡng mỉm cười, không biết trả lời bà thế nào.

Nói không có lương tâm, kỳ thực trước đó không lâu y mới lén lút ở bên ngoài phòng bệnh nhìn, thế nhưng nói có lương tâm, hôm nay y đặt chân tới đây không phải vì cha mình.

“Đây là…”

Bà cụ chú ý tới Trình Nam ở bên cạnh Hướng Nam.

Bà đánh giá cậu nhóc trước mắt, bộ dạng xuất chúng lại rất có khí thể, bà khẽ nhíu mày.

Trình Nam nhếch môi cười, nói: “À, cháu là…”

“Bạn của chủ của con.”

Hướng Nam cắt ngang lời Trình Nam, y nói: “Lúc trước con không phải nói với mẹ là con còn kiêm chức làm bảo mẫu sao? Cậu ta hôm nay đến đón chủ của con ra viện.”

Việc Hướng Nam không dám trèo cao làm Trình Nam hờn giận nhướn mày.

“Hóa ra là vậy.”

Thảo nào, bà đã bảo A Nam nhà bà từ lúc nào lại ở cùng một người nổi trội thế này.

Bà cụ đau lòng xoa mặt Hướng Nam: “Khoảng thời gian này con làm sao vậy? Sắc mặt tái nhợt thế này, người còn gầy nữa. Có phải chịu rất nhiều khổ cực không a?”

“Con không sao.” Hương Nam lắc đầu an ủi bà: “Nơi con làm đãi ngộ vẫn rất tốt, mẹ không phải lo lắng cho con.”

“Được rồi, nói đến công việc, ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây, nhà ta thực sự nên hảo hảo cảm tạ lão Lục.” Bà nhắc: “Trong nhà không có thứ gì quý giá, có hai con gà mấy hôm nay mẹ đặc biệt nuôi tốt. Con hôm nào rảnh rỗi thì về qua nhà, mua thêm chút hoa quả, sau đó đến nhà chú ấy, phải hảo hảo cảm tạ người ta, biết không?”

“Dạ.”

Hướng Nam gật đầu, bà cụ oán giận nói: “Con ấy, từ nhỏ đã dạy con làm người phải có lương tâm. Bố con chuyển viện sang đây lâu như vậy rồi, con ngay cả một lần cũng không qua thăm. Con sao có thể như thế, con ngay cả thằng Mạc Dương cũng không bằng đó.”

Trong lòng Hướng Nam lập tức trở nên căng thẳng.

“Mạc Dương lại đến sao?”

Trình Nam nhận ra sự căng thẳng của Hướng Nam, nhưng bà cụ hoàn toàn không chú ý đến chữ ‘lại’ của Hướng Nam, bà gật đầu: “Có đến, còn mời cho bố con một người chăm sóc. Thằng nhóc đấy hiện tại đang ở trên đó, bố con đang ngủ. Nó bảo mẹ về nghỉ ngơi một chút, bây giờ đang ở bên giường bệnh trông bố con.”

Hướng Nam thực sự hít một ngụm khí lạnh.

Y nắm lấy tay mẹ mình: “Mẹ, mẹ về trước đi, bây giờ con lên đó.”

Còn không chờ bà phản ứng lại, y đẩy bàn tay vươn ra định nắm lấy tay y của Trình Nam vội vã chạy vào trong bệnh viện.

Đi tới trước phòng bệnh chung của bố Hướng, Hướng Nam thấy một người y tá trẻ tuổi đang giúp bố Hướng kéo chăn lại.

Lúc thấy Mạc Dương ngồi ở chiếc bên cạnh giường, đang nhìn chằm chằm bố Hướng đang say giấc nồng, cơn tức hiếm thấy của đại thúc lập tức trỗi dậy.

Y chạy ào vào kéo tay Mạc Dương ra ngoài. Mạc Dương không không ngờ Hướng Nam lại đột nhiên xuất hiện, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó gã đứng dậy ngoan ngoãn theo Hướng Nam đi ra.

“Mạc Dương, cậu rốt cuộc muốn thế nào? Cậu biết rõ bố tôi bởi vì hai chúng ta mới trở nên thế này. Bây giờ cứ ngồi lồ lộ trước mặt bố tôi chờ ông ấy tỉnh lại, cậu có ý gì?”

Hai người lại một lần nữa đứng ở nơi ba người ngày đó gây nên náo động. Hướng Nam đỏ mặt tía tai gào lên với Mạc Dương, cơn tức hiếm thấy thu hút ánh mắt xung quanh nhưng không nhận lại được câu trả lời của Mạc Dương.

Mạc Dương chỉ lẳng lặng nhìn y, đi về trước hai bước. Lửa giận của Hướng Nam không tiếp tục, kinh hãi lùi lại hai bước. Mạc Dước cong cong khóe miệng, nói: “Không bằng chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi.”

Hướng Nam nhận thấy ánh mắt quan sát xung quanh, không khỏi gật đầu.

Xuống tới vườn hoa đi dạo của bệnh nhân trong bệnh viện, hai người lẳng lặng ngồi ở chỗ chòi nghỉ mát hồi lâu, Mạc Dương đánh vỡ sự im lặng nói: “Hướng Nam, anh đã nhìn tôi lớn lên. Anh bây giờ thực sự hận tôi đến như vậy sao?”

Sự bất lực trong lời nói của Mạc Dương chạm tới nơi mềm yếu trong lòng Hướng Nam. Hướng Nam ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt đượm nồng bi ai của gã, đầu y lại gục xuống.

Mạc Dương khi còn bé rất khổ.

Mẹ gã bị tên nhà giàu theo đuổi, nhưng sau vì gia cảnh bần hàn mà không được vào cửa, bị người ta bội tình bạc nghĩa.

Bà trở lại nhà mẹ đẻ, chịu đựng những lời đàm tiếu của hàng xóm mà sinh ra gã.

Sau đó vì uất ức sau khi sinh, được người ta đưa vào bệnh viện trị liều, sau khi về nhà ở chưa được hai năm liền tự sát.

Nhà bà ngoại Mạc Dương làm việc không tiện mang theo gã. Cuộc sống của Mạc Dương lúc nhỏ rất đáng thương.

Nhà Hướng Nam cùng nhà bà ngoại gã bốn đời làm hàng xóm, không đành lòng thấy bọn họ như vậy, bố Hướng dứt khoát chi trả cho những chi phi học tập linh tinh của Mạc Dương, nhận Mạc Dương làm con nuôi, nuôi lớn thành người.

Nhiều năm như vậy, Hướng Nam cùng Mạc Dương đều sống cùng nhau, tình cảm là tốt nhất.

Thẳng đến lúc Hướng Nam quyết định kết hôn, Mạc Dương đột nhiên xa cách y. Sau đó bà ngoại gã mất, Mạc Dương lại vì chuyện thừa kế mà bị người được gọi là người thân tìm thấy đón đi. Tiếp đó là y ly hôn, hai người uống rượu rồi suýt chút nữa làm ra chuyện kia, cuối cùng bị bố Hướng bắt gặp.

Tất cả mọi thứ từ đó đều lệch khỏi quỹ đạo cuộc sống của Hướng Nam, trở nên rối loạn.

Nói Hướng Nam không để tâm chuyện lúc đó là điều không thể.

Nhưng nếu nói là hận, Hướng Nam lại không biết phải định nghĩa như thế nào.

Kỳ thực Hướng Nam đã không còn để chuyện Mạc Dương làm với y trong lòng nữa.

Nếu so sánh, chuyện y với Cao Hách làm ngày đó mới là hoang đường.

Thế nhưng bố Hướng vì bọn họ mà giận đến phải nhập viện, bây giờ nửa sống nửa chết, trong lòng Hướng Nam có gì đó thắt lại. Màn sương mù u ám này thế nào cũng không thể tan.

“Mạc Dương, sau này…” Giọng Hướng Nam rất nhỏ, nặng nề nói: “Cậu đừng tới thăm bố tôi nữa.”

“Vì sao?”

Mạc Dương kích động nói: “Mấy người là người thân còn lại duy nhất của tôi, tôi đến thăm mấy người không được sao?”

Hướng Nam vì câu nói này mà ngẩng đầu lên.

“Bọn họ đối với cậu không tốt sao?”

Mạc Dương tự chế giễu mà nhếch mép, nhỏ giọng: “Anh không phải quên thân thế của tôi rồi chứ.”

“Ở trong mắt bọn họ, tôi cũng chỉ là một công cụ có thể lợi dụng mà thôi.”

Nỗi thù hận cùng bi ai trong mắt Mạc Dương làm tim Hướng Nam thắt lại. Mạc Dương thấy Hướng Nam mềm lòng liền ngồi xổm xuống trước mặt Hướng Nam, khẩn cầu: “Hướng Nam, em ngoại trừ mấy người ra thì không còn người thân nào nữa. Em biết em sai rồi, em nguyện ý chuộc tốt, thế nhưng anh không thể vứt bỏ em, anh không thể để em lại một mình, có được không?”

Lời của Mạc Dương làm vành mắt Hướng Nam nóng lên.

Dù sao tình cảm nhiều năm như vậy, sao có thể nói bỏ là bỏ, Hướng Nam trầm mặc, nặng nề gật đầu.

Sau đó vì Mạc Dương cứ đòi mãi, Hướng Nam đành cho Mạc Dương biết địa chỉ trường.

Hướng Nam hết lần này sang lượt khác dặn Mạc Dương không được xuất hiện lúc bố Hướng tỉnh, để tránh cho bố Hướng tỉnh lại nhìn thấy gã liền xúc động mà bệnh thêm nặng. Mạc Dương gật đầu đồng ý.

Sau khi tạm biệt Mạc Dương, Hướng Nam đi lên phòng bệnh Cao Hách. Đi tới hành lang, Hướng Nam thấy Thường Triết đứng trước cửa, ngẩn người.

Trong lòng Hướng Nam sợ hãi, y không muốn đi qua.

Y đột nhiên lùi lại một bước, quay người đụng phải một người y tá. Sự rối loạn khiến Thường Triết đang đứng trước cửa phòng bệnh chú ý, y thấy Hướng Nam liền tiến tới. Hướng Nam đang liều mạng xin lỗi lập tức càng hoảng sợ

Y muốn chạy, bị Thường Triết vươn tay kéo lại. Khóe môi thâm tím nhàn nhạt nhếch lên, hỏi y: “Đại thúc, anh có cần sợ tôi như vậy không?”

“Cậu buông ra.” Hướng Nam phản ứng kịch liệt, nhưng vì câu tiếp theo của Thường Triết mà ngẩn người.

“Đại thúc, tôi ở đây chờ anh là vì muốn xin lỗi anh.”

“Cái gì?” Hướng Nam ngạc nhiên.

Thường Triết đầy thành ý nhìn Hướng Nam: “Tôi nói, tôi muốn xin lỗi anh vì chuyện ngày hôm đó.”

“Vì sao?”

Lời Hướng Nam lại làm Thường Triết sửng sốt.

“Anh không để tâm sao?” Thường Triết hỏi.

Hướng Nam chớp chớp mắt: “Sao có thể không để tâm…”

Hướng Nam nhìn vẻ mặt sám hối của Thường Triết, thật không biết trong hồ lô cậu bán thuốc gì.

Trong phòng, Trình Nam, Cao Hạo cùng Lăng Na đều đang ở đó. Đồ đạc của Cao

Hách đã được gói ghém, có vẻ là đang đợi y tới.

Trình Nam thấy hai người cùng bước vào liền nhìn chằm chằm bọn họ. Hướng Nam có cảnh giác với Thường Triết mà cố gắng kéo dài khoảng cách đi tới bên Cao Hạo. Cao Hạo ngẩng đầu nhìn Hướng Nam, ôn nhu nói: “Anh ốm sao? Sắc mặt sao xấu vậy.”

Cao Hách nghe vậy liền liếc về phía Hướng Nam, thấy mặt Hướng Nam thực sự là không có chút huyết sắc, hắn hỏi: “Sao vậy?”

“Sốt, uống thuốc mãi mà không có hiệu quả. Hai ngày nay làm khổ tôi muốn chết.”

Một câu nói vô tâm của Trình Nam làm không khí trong phòng lập tức thay đổi.

Mặt Thường Triết trầm xuống, ánh mắt Cao Hách cũng trở nên lạnh lẽo.

Cao Hách đứng lên khỏi giường, cũng không để ý tới Hướng Nam, trực tiếp ra khỏi phòng, hành lý được Thường Triết xách ra. Cao Hách không nói lấy một câu trực tiếp leo lên xe Thường Triết. Hướng Nam không biết mình đắc tội gì với Cao Hách, nhìn xe nghênh ngang rời đi. Cao Hạo nhận ra cơn giận của Cao Hách, mắt hắn híp lại, nhìn về phía Hướng Nam, dường như có chút suy nghĩ.

Cuối cùng, hắn nói: “Xin lỗi anh vì sự tùy hứng của em trai tôi.”

“Không sao.” Hướng Nam lắc đầu: “Có thể là vấn đề ở tôi.”

Hướng Nam nghỉ có thể vì đã hai ngày không tới bệnh viện thăm, vừa tới lại dây dưa với Mạc Dương lâu như vậy, Cao Hách vì chờ quá lâu nên mới giận.

“Anh xử sự thực sự rất hiền lành.” Cao Hạo mỉm cười: “Là một người hiếm thấy.”

Cao Hạo nắm lấy tay y, nhéo nhéo, ôn nhu: “Người tốt nên chú ý giữ gìn sức khỏe a.”

Lời Cao Hạo nói làm Hướng Nam khẽ ngẩn người, không biết nên đáp lại thế nào. Hướng Nam liếc về phía Trình Nam, Trình Nam đang nhìn chòng chọc bàn tay nắm lấy tay Hướng Nam của Cao Hạo, không có lên tiếng.

Lúc trên đường trở về, Hướng Nam hỏi: “Tối hôm nay mấy cậu tổ chức cái kia cho Cao Hách… Cao Hạo cũng tới sao?”

“Tới.”

Trình Nam nói ngắn gọn như vậy khiến Hướng Nam thấy kỳ quái.

“Cậu làm sao vậy?”

“Tôi tức giận!”

Trình Nam dẫm mạnh lên phanh xe. Hướng Nam vì quán tính mà đổ về phía trước lập tức lại vì Trình Nam ấn nút ghế hành khách phía trước xuống mà ngã rạp ra sau. Trình Nam bắt nạt xong, bắt đầu hỏi tội: “Hôm nay anh nói tôi là gì? Hả? Cái gì mà bạn của chủ?”

Cậu vươn tay véo má Hướng Nam: “Nhờ tôi đánh Thường Triết cứu anh, lúc anh sốt tôi còn tận tâm tận lực như thế mà chăm sóc anh. Anh thì hay, tôi biến thành bạn của chủ anh.”

Người đàn ông ba mươi mấy tuổi đầu bị cậu ta coi như bạn nhỏ mà ức hiếp, Hướng Nam đẩy tay cậu ra: “Tôi không phải có ý này.”

“Anh là có ý này!” Trình Nam không nghe không bỏ qua, trẻ con ngỗ ngược kêu: “Tôi mặc kệ, gọi một tiếng ân nhân nghe xem nào.”

“A?”

Hướng Nam ngạc nhiên.

“A cái gì mà a, có gọi không?”

Dù sao Trình Nam thực sự đã giúp y rất nhiều, Hướng Nam không tính toán với trẻ con.

“Phải, phải, phải. Cậu là đại ân nhân.”

Trình Nam thực sự buông tay ra.

Hướng Nam cảm thấy cứ ở cùng đám trẻ con xấu xa bốc đồng này sớm muộn cũng hỏng mất

Ghế Hướng Nam đã được điều chỉnh lại. Hướng Nam cho rằng Trình Nam đã hỏi tội xong, không ngờ Trình Nam đột nhiên mở miệng: “Hôm nay cái tên cùng anh ra chòi nghỉ mát nói chuyện, anh quen sao?”

Hướng Nam sửng sốt, đối lại ánh mắt Trình Nam: “Cậu theo tôi ra chòi nghỉ mát?”

Trình Nam vừa rồi quả thực là theo Hướng Nam đến phòng bệnh chung, sau đó lại xuống chòi nghỉ mát, thế nhưng cậu không nghe được cuộc đối thoại giữa hai người. Cậu cũng không ép Hướng Nam nhất định phải kể cho cậu biết y đã nói những gì, chỉ là vẻ mặt y rất nghiêm trọng, giống như có chuyện gì đó rất lớn. Đại thúc không đáp lại cậu, cậu cũng không khăng khăng truy hỏi, lái xe về phía trường học.

Party Trình Nam nói tổ chức ở một trong nhà hàng trong trường học. Hướng Nam vốn không muốn tham gia, nhưng không chịu được Trình Nam vừa lôi vừa kéo y đến đó.

Y cho rằng chỉ có mấy người thân quen bọn họ, không ngờ vừa bước vào liền thấy đâu đâu cũng là người. Ít nhất cũng phải hai, ba mươi người, người nào cũng mang một chiếc mặt nạ kỳ quái, Hướng Nam thấy vậy liền nửa đường bỏ cuộc.

Trình Nam lại không cho y đi.

Y ngồi cạnh Trình Nam rất buồn chán, đưa mắt nhìn chung quanh, uống hết ly cốc-tai này sang ly cốc-tai khác. Bởi vì mùi vị có chút đặc biệt, y hoàn toàn không để ý tới vấn đề rượu ngấm chậm. Y chịu đựng đến lúc thừa dịp Trình Nam không chú ý mà đứng lên rời đi, không ngờ bước chân bắt đầu loạng choạng.

Hướng Nam còn chưa đi tới cửa đã bị một người ôm eo kéo đi.

Y bị ép lên tường, khuôn mặt mang chiếc mặt nạ che nửa mặt áp lại gần. Hướng Nam vung tay qua, người kia liền tránh, oán giận: “Đại thúc, anh ngay cả chồng mình cũng không nhận ra sao!”

Chồng?!

Người kia kéo mặt nạ lên đầu, Hướng Nam lúc này mới nhận ra, hóa ra là Thiếu Kiệt.

Trên người Thiếu Kiểt nồng nặc mùi rượu, ngòn ngọt, khiến Hướng Nam vốn đã có chút say thấy choáng váng.

Hướng Nam cảm thấy mình trước khi ngã xuống nhất định phải rời khỏi đây. Y đẩy Thiếu Kiệt ra, Thiếu Kiệt lại dựa vào người Hướng Nam nói: “Đại thúc, sao anh có thể không nhiệt tình với chồng mình như thế?”

Hai người đang đùa giỡn bên cạnh nghe thấy Thiếu Kiệt nói vậy đều ở đó ha ha cười to. Hướng Nam nhíu chặt mày đẩy cậu ra: “Cậu nói bậy gì đó? Cậu uống say rồi.”

“Mới không có!”

Thiếu Kiệt thực sự không say, chỉ là chơi đến điên cuồng rồi, đầu óc rất hưng phấn.

Cậu lớn tiếng kháng nghị thu hút ánh mắt của những người xung quanh, ngón tay chọc chọc vào vai Hướng Nam: “Anh nói, tôi có phải đã đưa anh về gặp người lớn trong nhà không? Tôi có phải từng nói với anh muốn kết hôn với anh không?”

Rất nhiều người đều nhìn qua, thậm chí còn có người giễu cợt, huýt sáo. Khuôn mặt vì rượu mà đỏ bừng của Hướng Nam biến sắc vài lần, thực sự có chút tức giận, trực tiếp đẩy Thiếu Kiệt ra. Thiếu Kiệt vốn đứng không vững, lại không chuẩn bị trước, đổ về phía sau, ngã xuống đất.

Hướng Nam nghĩ mình phải nhanh rời đi, không ngờ còn chưa tới cửa đã lại bị người kéo lại. Khác với Thiếu Kiệt, người này không nói hai lời liền áp môi lên môi y. Hướng Nam bị hôn tới thất điên bát đảo mới được buông ra. Đôi môi mỏng của người kia kề bên cạnh tai Hướng Nam: “Đại thúc, làm tình nhân của tôi đi.”

Hướng Nam ngẩn ra, y kéo mặt nạ của người kia xuống, hóa ra là Thường Triết.

“Cậu bỏ ra.”

Rượu cùng sự can đảm có quan hệ tỉ lệ thuận. Hướng Nam bị đùa giỡn hai lần, trong lòng bùng nổ, không hề giống sự hiền lành ngày thường, tính tình tốt đã bị quẳng lên trời.

“Đại thúc, anh thích tôi được không?”

“Cậu bỏ ra!”

Sự nhõng nhẽo quấy rầy của Thường Triết làm Hướng Nam đầu óc choáng váng càng thêm khó chịu.

Y giẫy ra, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười nhạt. Hai người nhìn lại, Lăng Na đang nhướn mi châm chọc nhìn bọn họ, hỏi Cao Hách ngồi bên cạnh cô: “Anh ta không phải bạn trai của cậu sao?”

“Nếu không biết…” Lăng Na hất cằm: “Tôi còn tưởng anh ta là do cậu ra ngoài mua về cơ.”

Một câu nói cay nghiệt lập tức khiêu khích thần kinh người nghe.

“Cô nói cái gì?”

Cao Hách liếc mắt về phía Lăng Na, Thường Triết nhướn mí kêu gào muốn phát hỏa, không ngờ Hướng Nam đẩy Thường Triết ra chậm rãi đi về phía Lăng Na.

Hành động của Hướng Nam làm đám người Thường Triết cảm thấy kỳ quặc. Bọn họ đều yên lặng nhìn y.

Lăng Na vẻ mặt khinh thường hất cằm với người đàn ông đứng trước mặt, không ngờ đại thúc bình thường hiền lành vung tay lên.

Tay vung lên rồi hạ xuống, “Chát” một tiếng giòn tan, mọi người ngẩn ra, tất cả đều sững sờ. <ins class="adsbygoogle"