Đại Thúc Phải Gả

Chương 10: Hứa hẹn




Nhất Hạ chạy vội tới phòng của mình, trợn tròn mắt.

Hai cái gối đầu, một cái ném ở cuối giường, một cái nằm trên mặt đất.

Một phòng một giường vô cùng hỗn độn.

Liền Tử chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng của Nhất Hạ, quần áo không chỉnh tề mà ngồi ở trên tấm chăn, bụm mặt, bả vai run lên run lên, khóc lóc nhặng xị.

Nhất Hạ nhìn, tâm đều hoảng sợ.

Cảnh tượng kiểu này……

Sẽ không……

Không phải là……

Kỷ Hạo làm gì đó với Liền Tử đi……

Nhất Hạ chịu không nổi kích thích này, chân mềm nhũn, đi đến cạnh giường, thân thủ muốn vỗ vỗ bả vai Liền Tử, cuối cùng, tay lại không bỏ xuống được.

Tình cảnh này…… Nên nói cái gì?

“Cái kia……”

Nhất Hạ mới vừa mở miệng, Liền Tử ngẩng đầu liền dọa cho Nhất Hạ khiếp đảm.

Liền Tử mặt bị vẽ lung tung lên.

Mí mắt đen thui, môi cũng đen thui, đều là màu đen của bút lông, hai vòng mắt gấu trúc thật lớn nổi trội trên mặt thêm cái môi đen xì trề ra, Nhất Hạ há to miệng, kinh ngạc, không nhịn được cười.

“Cười?! Anh cười? Anh còn cười?”

Liền Tử giống như thấy kẻ thù giết cha, một cái gối đầu bay ra ngoài, vùng tay đem anh đẩy ngã trên giường, từ trên cao nhìn xuống, đánh anh, rít gào: “Đều là tại anh! Đều là tại anh! Đều là tại anh!”

“Anh giáo huấn nó kiểu gì! Phẩm chất đạo đức anh như thế hả! Nó chỉ coi trọng việc trả thù! Tôi đi gặp khách hàng như thế nào đây hả? Tôi thật vất vả mới có thể đạt tới ngày hôm nay, bỏ ra bao nhiêu công sức, bỏ biết bao nhiêu nước miếng, bao nhiêu vất vả. Hôm nay khách hàng muốn ký hợp đồng, anh bảo tôi vác cái mặt này đi gặp khách hàng? Tôi làm thế nào dám bước ra khỏi cửa? Tôi làm thế nào dám bước ra khỏi cửa? Cũng bởi tại nó mà tôi xong đời rồi!”

Liền Tử khóc đến thật thảm khốc.

Nhất Hạ không biết làm thế nào, tùy ý để cô đánh, cuối cùng, bị đánh mãi nên cũng đau, ngồi dậy bắt lấy cánh tay cô.

Mặt Liền Tử nhòe nhoẹt.

Hai mắt vì khóc quá mà đỏ lên, trông càng khó nhìn.

Nhất Hạ trấn an cô, lâu nước mắt cho cô sau đó ráng nặn ra mấy câu tốt đẹp.

Liền Tử không chịu nín, càng khóc bạo, rồi lại rống lên, âm thanh ngày một lớn khiến người khác bực mình, Nhất Hạ chịu không nổi, sờ tới tủ đầu giường lôi ra một cái lịch để bàn cho cô xem, Liền Tử khóc lóc liếc liếc một cái, tiếng khóc nháy mắt liền ngừng lại.

Đôi mắt đen thui chớp chớp, hỏi: “Hôm nay thứ Bảy?”

Nhất Hạ gật đầu.

Cô đoạt lấy quyển lịch, nghiêm túc đếm một chút.

Thật sự, hôm nay là cuối tuần.

Kia……

Không có phải đi đến chỗ làm để kí hợp đồng với khách hàng.

Liền Tử không khóc.

Mày cũng thoáng buông lỏng ra.

Nhất Hạ nhìn cô lòng suy nghĩ không biết làm thế nào có thể chùi mặt cho sạch, rất áy náy tội nghiệp cho cô, duỗi ngón lau lau trước mắt cho cô, không nghĩ, đột nhiên……

“Mấy người đang làm gì vậy?”

Kỷ Hạo đứng ngay tại cửa phòng thanh âm lạnh đến cực điểm.

Hai người nghe thấy tiếng cậu liền quay đầu nhìn lại, thấy cậu cầm bịch sữa đậu nành cùng bánh quẩy đứng ở cửa lạnh lùng nhìn chằm chằm cả hai, im lặng.

Kỷ Hạo là thừa dịp Nhất Hạ chưa tỉnh, tranh thủ đi ra ngoài mua bữa sáng.

Hôm nay ông bán bánh quẩy làm ngon hơn hẳn mọi khi, nên cậu mua thật nhiều, hưng phấn chạy về nhà, còn nghĩ có thể tranh thủ đánh thức Nhất Hạ bằng một nụ hôn buổi sáng.

Không ngờ……

Về đến nhà, nghe được thanh âm, bước tới liền thấy, Liền Tử còn đang mặc áo rách quần manh mà khóa ngồi ở trong lồng ngực Nhất Hạ, Nhất Hạ an ủi cô, lau nước mắt cho cô.

Kỷ Hạo sắc mặt hảo khó coi a.

Sắc mặt Liền Tử cũng ngay lập tức biến hóa.

Liền Tử lập tức trèo xuống giường nhặt gối đầu hướng Kỷ Hạo ném tới.

Đang định đánh nhau đến che trời lấp đất, Liền Tử vừa mới tóm được Kỷ Hạo, sắc mặt biến đổi.

Ngay sau đó, “phanh” một tiếng thật lớn, cô cũng chưa tính toán với cậu, đã trực tiếp vọt vào phòng tắm.

Nhất Hạ không biết cô bị làm sao.

Anh đứng dậy bước tới trước cửa phòng tắm gõ gõ, cảm thấy kỳ quái, nhìn về phía Kỷ Hạo, Kỷ Hạo ánh mắt thực lãnh, khuôn mặt tuấn tú ngay cả một chút cảm xúc cũng không thể hiện ra, trực tiếp đem đồ ăn trên tay ném lên bàn một cái, mạnh mẽ kéo ghế dựa ra, ngồi xuống.

Không bao lâu, Liền Tử mở cửa ra.

Cô đối Nhất Hạ ngoắc ngoắc ngón tay, Nhất Hạ bước tới đứng sát vào, cô nhỏ giọng ghé bên tai Nhất Hạ nói gì đó, Nhất Hạ nghe xong, sửng sốt.

Nhất Hạ nhìn về phía cô.

Cô mím môi, cuối cùng, hướng về phía Kỷ Hạo bước tới.

Kỷ Hạo cho rằng cô muốn tra xem ai làm, nhấc mi mắt, nhìn thoáng qua, không nghĩ, Liền Tử vòng qua cậu, mới vừa đụng tới cạnh cửa, lại chạy tới, lại vào phòng tắm.

Kỷ Hạo có điểm không thể hiểu được, nhìn về phía Nhất Hạ.

Nhất Hạ vẻ mặt phức tạp, cuối cùng, cũng vào phòng tắm, rửa mặt chải đầu một phen, thay đổi một bộ quần áo bước ra ngoài, đi đến cửa chính, thay giày.

Kỷ Hạo nhìn, cảm thấy kỳ quái, nhìn nhìn hướng phòng tắm, thấy Nhất Hạ liếc mình, liền đứng dậy hướng cửa chính bước tới.

Nhất Hạ nghĩ nghĩ, muốn Kỷ Hạo thay giày.

Kỷ Hạo khó hiểu, thấy Nhất Hạ thân thủ ý bảo muốn cùng cậu đi ra ngoài, cậu liền ngoan ngoãn xỏ giày, chạy theo.

Đóng cửa lại, ra đến cầu thang, Nhất Hạ bắt lấy tay Kỷ Hạo.

Kỷ Hạo đôi mắt chớp chớp, khóe miệng lơ đãng hơi hơi giơ lên, ghé sát lại, hỏi: “Anh, làm gì mà phải mang em ra chỗ này?”

Kỳ thật Nhất Hạ không nghĩ dẫn cậu đi ra ngoài.

Bởi vì Nhất Hạ không muốn cậu biết mình ra ngoài làm gì.

Nhưng là Nhất Hạ sợ không mang theo cậu ra ngoài thì đợi lát nữa cậu lại cùng Liền Tử nháo lên.

Hai người trong người hiện tại đều đang phát hỏa, hơn nữa hiện tại Liền Tử không thể lăn lộn, Nhất Hạ không dám để Kỷ Hạo lưu tại trong phòng.

“Về sau không được như vậy, có biết hay không?”

Kỷ Hạo vừa nghe, giật mình.

Nhất Hạ không có nhìn cậu, nắm tay cậu, thấp thấp giọng, giáo huấn: “Nửa đêm bò dậy vẽ loạn lên mặt con gái như vậy, em còn có thể ác độc đến như thế nào. Đợi lát nữa đi lên phải xin lỗi chị Liền Tử, có biết không?”

“Không bàn nữa.”

Kỷ Hạo thanh âm không tính là lạnh lùng, nói: “Ai kêu cô ta ly gián tình cảm hai anh em chúng ta chứ.”

Nhất Hạ dừng lại bước chân.

Nhất Hạ xoay mặt nhìn về phía Kỷ Hạo.

Kỷ Hạo đối lại bằng cách nhìn thẳng vào mắt anh, lông mi thật dài run lên, cuối cùng, hỏi: “Có phải hay không nếu em thật sự là GAY anh sẽ không cần em nữa?”

Nhất Hạ nhăn mày lại.

Nhất Hạ suy nghĩ xem tại sao Kỷ Hạo hỏi như vậy, có phải là cong thật hay là giận quá mà nói như vậy.

Kỷ Hạo hai mắt mang theo tức giận.

Nhất Hạ mí mắt rũ xuống.

Anh nói: “Mặc kệ có phải hay không, anh nhất định sẽ không rời khỏi em, em là em trai của anh, huyết thống ràng buộc, không phải em nói không cần thì sẽ không có huyết thống này.”

Kỷ Hạo sửng sốt.

Kỷ Hạo cũng không bởi vì câu trả lời này của Nhất Hạ mà cao hứng, mà lại tương phản, biểu tình trên mặt cậu rất kỳ quái.

Nhất Hạ thấy cậu không đáp, lại nói: “Lại nói cũng không phải là Liền Tử hỏi cha mẹ em, là anh tự mình……”

“Em xin lỗi.”

Kỷ Hạo đánh gãy câu nói của Nhất Hạ, kiểu ngữ khí đó, khiến cho Nhất Hạ ngẩng đầu nhìn cậu.

Kỷ Hạo vẻ mặt nghiêm túc, đối Nhất Hạ nói: “Nếu anh thề, anh đời này kiếp này không rời khỏi em, em sẽ nói.”

Nhất Hạ vi lăng.

Nhất Hạ cười.

“Ngốc tiểu tử.”

Nhất Hạ xoa xoa cánh tay cậu, dắt tay cậu, tiếp tục hướng dưới lầu bước xuống.

Nhất Hạ đem những lời này của Kỷ Hạo coi như là tuyên ngôn sở hữu của một tiểu hài tử thôi.

Nhất Hạ không có lo lắng nữa.

Bởi vì con người khi trưởng thàng, bởi vì hoàn cảnh, gặp gỡ nhiều người sẽ làm cho tâm tính không ngừng biến hóa.

Kỷ Hạo tương lai sẽ yêu đương, sẽ kết hôn, ly biệt là nhất định.

Chỉ là…… Sẽ là khi nào.

Nhất Hạ cùng cậu xuống siêu thị nhỏ 24h dưới lầu mua vài thứ.

Nhất Hạ muốn Kỷ Hạo đứng ở quầy chờ mình, còn mình thì đi lấy đồ.

Kỷ Hạo gật đầu, sau đó hướng tới tủ lạnh trước chọn cho mình một lon nước có ga, vặn chai uống, ngoan ngoãn chờ anh.

Nhất Hạ đi tới quầy chuyên về vật dụng y tế dừng một lát.

Anh cầm lấy cái gì đó,  đứng đó nhìn trong chốc lát.

Anh lực xong, đang muốn đi tính tiền, đi qua, thấy bên cạnh Kỷ Hạo có 2 người khác, đang ở đó nói chuyện, Nhất Hạ vừa nhìn thấy liền nhận ra người kia, sửng sốt.

Là hắn?

Nhất Hạ trong một cái chớp mắt do dự không biết có nên đi qua hay không.

Anh nhìn nhìn đồ vật trên tay, hay là bỏ trở lại, sau đó đến chỗ khác mua, chính là Kỷ Hạo liếc thấy anh, môi bị lạnh đến đỏ hồng mở ra, hỏi: “Như thế nào?”

Kỷ Hạo còn cho rằng Nhất Hạ là thấy mình còn chưa có ăn bữa sáng liền uống nước lạnh cho nên giận.

Cái người đứng ở kia, còn đang cùng đồng nghiệp cười cười nói nói thoáng liếc qua phía này, đôi mắt nhìn qua.

“Như vậy trùng hợp……”

Dáng người cao lớn, đầu tóc đen nhánh, khuôn mặt cương nghị cùng đôi mắt sáng ngời rất có thần thái.

Người này đúng là Cố Gia.

Nhất Hạ cùng cậu mặt đối mặt, đành phải đi qua, cười cười, nói: “…… Cậu là nhân viên chỗ này hả?”

“Không cần để ý, kiêm chức mà thôi.”

Cùng với lần đầu gặp mặt trả lời giống nhau, Cố Gia không có nói nhiều, đối Kỷ Hạo vươn tay.

Kỷ Hạo hai mắt liếc một cái, đem nước có ga đưa cho Cố Gia, tính tiền.

Nhất Hạ rất sợ Cố Gia sẽ đề cập đến lần xem mắt trước đó, nếu cậu trước đó đã không nói nhiều, Nhất Hạ liền thoáng yên tâm.

Nhất Hạ đem đồ mình muốn mua thả xuống quầy tính tiền.

Cố Gia cùng Kỷ Hạo vừa thấy, đều giật mình.

BVS.

Cố Gia cùng Kỷ Hạo liếc về phía Nhất Hạ.

Nhất Hạ không động đậy, nhìn nhìn Kỷ Hạo, lại nhìn nhìn Cố Gia, có điểm vô thố, mặt đỏ lên, hỏi: “Như thế nào……”

Hai người trẻ tuổi dời dời ánh mắt, lại đụng tới.

Hai người thu hồi tầm mắt, Kỷ Hạo liền biết vì sao mua cái này, nhưng là ánh mắt Cố Gia rất ý vị sâu xa.

Đồ cũng đã mua được, Nhất Hạ dưới ánh nhìn chăm chú của Cố Gia, cơ hồ như muốn nhanh chân chạy đi.

Không nghĩ, vừa đến cửa, Cố Gia đột nhiên gọi một tiếng.

Nhất Hạ cùng Kỷ Hạo quay đầu lại.

Cố Gia đối Nhất Hạ: “Đợi lát nữa ăn xong cơm trưa anh chạy đến đây tìm tôi, chúng ta cùng nhau đi.”

Nhất Hạ với Kỷ Hạo cùng thời điểm chạm mặt Cố Gia.

Tiểu Kỷ Hạo trong lúc nhất thời, còn tưởng rằng Cố Gia là đang nói chuyện với mình.

Chính là cậu không quen biết hắn a.

Tiểu Kỷ Hạo vẻ mặt không hiểu quay đầu nhìn về phía Nhất Hạ, thấy Nhất Hạ đã đi rồi liền đuổi theo.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Kỷ Hạo: Bồi đại thúc ra ngoài mua đồ vật ~

Tiểu Cố Gia:  ( V thủ thế  )  ngẫu nhiên gặp được ~