Đại Thúc Phải Gả

Chương 45: Thử




Ba ngày sau hôm nọ, Nhất Hạ không chờ được Cổ Nhạc.

Trong lòng nghi hoặc, vệt đỏ trên mặt Nhất Hạ dần dần tiêu tán, chuyện cùng Cổ Nhạc hôm nọ y lựa chọn để nó phai nhạt đi.

Hôm nay được nghỉ phép, Nhất Hạ mua một cái đuôi cá rất lớn trở về, chuẩn bị làm tiệc lớn, tiểu Kỷ Hạo ở nhà không tìm được việc gì vui để làm, lại dính vào người y.

“Đi ra ngoài.”

Nhất Hạ tránh vai sang phải, tiểu Kỷ Hạo cằm nâng lên, sau đó, lại đè trên vai y.

“Em như vậy không thấy vất vả sao?”

Rõ ràng lớn lên so với y cao to hơn nhiều, còn cố gắng cúi thấp đầu chỉ để đem cằm đè lên vai y……

Một đường hạ dao đem cá mổ bụng, tiểu Kỷ Hạo ngửi mùi, đôi mi xinh đẹp khẽ khép xuống.

“Tanh quá……”

“Em còn không đi, anh liền quét lên mặt em.”

Nhất Hạ đầu cũng cũng không thèm quay lại, nhàn nhạt uy hiếp.

Chiêu này rất hữu dụng.

Tiểu Kỷ Hạo lộ ra biểu tình hơi sợ, lục tủ lạnh, lôi ra đồ ăn vặt cùng nước có ga, đi ra ngoài.

“Kỷ Hạo?”

Không đến hai phút, Nhất Hạ ở trong phòng bếp gào lên.

“Cái gì?”

Tiểu Kỷ Hạo thăm dò đi lại, hai mắt chớp chớp, Nhất Hạ quay đầu lại: “Đi, xuống dưới cửa hàng tiện lợi mua cho anh bịch muối.”

Gặp quỷ……

Rõ ràng thời điểm ra khỏi cửa đã tính mua muối, thế nhưng lại quên.

Tiểu Kỷ Hạo gật gật đầu, hướng cửa đi ra ngoài, Nhất Hạ vội vàng đi ra, tay hướng túi tạp dề lục lọi, móc ra tiền lẻ đưa cho tiểu Kỷ Hạo nói: “Cầm.”

Nhất Hạ là sợ cậu không có tiền lẻ.

Tiểu Kỷ Hạo vừa thấy tay Nhất Hạ, thấy tanh quá, mày nhíu chặt, lắc đầu.

“Ai nha, ghét bỏ đúng không, mùi cá này mà không hết, đêm nay em ngủ phòng em nhé.”

Tiểu Kỷ Hạo vừa nghe, vội tiếp nhận tiền lẻ.

Cậu như thể trấn an ở trên mặt Nhất Hạ trộm “chụt” một cái, đi ra ngoài.

Kỷ Hạo cũng không có lập tức đi mua muối.

Cậu quay lại vị trí ngay dưới ban công phòng mình, tìm ảnh chụp.

Kỳ thật cậu đã không còn ôm hy vọng.

Mấy ngày nay, cậu vẫn luôn quya lại tìm, hôm nay công nhân bảo vệ môi trường còn lại đây dọn dẹp qua, phỏng chừng ảnh chụp đã không thể trở lại.

Nhưng là cậu vẫn là đi qua tùy tiện nhìn nhìn.

Chỗ này vô cùng bẩn thỉu, ẩm ướt dính dính, không có thu hoạch, cậu mới hướng cửa hàng tiện lợi đi đến.

Hôm nay thời gian này vừa lúc Cố Gia trực ban.

Cố Gia mở miệng nói hoan nghênh quang lâm, ngẩng đầu thấy là cậu, tích cực nhiệt tình trên mặt lập tức liền biến mất.

“Yêu cầu cái gì?” Cố Gia tỏ vẻ tùy ý nói.

Kỷ Hạo liếc hắn một cái, cũng cảm thấy khó chịu, hướng bên trong đi vào.

Kỷ Hạo lấy muối a-xít liền ra ngoài, cuối cùng, liếc nhìn Cố Gia một cái, tiện tay tính tiền, cậu nhìn nhìn cái quầy giản dị trước mặt đặt vài món đồ, khóe miệng hơi hơi cong lên, tùy tay sờ soạng lấy một bao, ném ở quầy, nói: “Cái này ta cũng muốn.”

Cố Gia vừa thấy, là BCS.

Cố Gia ngước mắt nhìn hắn một cái, cầm lại, nhìn thấy: “Vị dâu tây?”

“Anh ta thích, không được a?”

Cố Gia vừa nghe, ngước mắt.

Kỷ Hạo đưa tiền, cầm túi, thấy Cố Gia vẻ mặt khó chịu nhìn mình, cậu bình tĩnh cầm đồ đi mất, quay người lại, khóe miệng nhếch lên cười xấu xa.

Kỷ Hạo trở về, vừa mới đi vào trong ngõ nhỏ, liền phát hiện dây giày bị lỏng.

Cậu đem túi ngậm vào mồm, ngồi xổm xuống, không ngờ, đột nhiên có người ở phía sau cậu kêu một tiếng: “King!”

Kỷ Hạo ngẩn ra.

Mày nhăn lại, cũng không có quay đầu lại, cũng không có cấp ra phản ứng, thực bình tĩnh buộc lại dây giày, cầm lại túi đồ, hướng trên lầu đi lên.

Đầu ngõ có người đi ra.

Người nọ quay đầu nói với một người khác: “Hắn không có phản ứng.”

Không có phản ứng?

Chẳng lẽ không phải hắn?

Ghế giám đốc xoay lại, Thi Viêm cúp điện thoại, nhìn nam hài đang cười khanh khách trong ảnh chụp, ngũ quan cùng thần sắc so với Kỷ Hạo có vài phần tương tự, mắt nhíu lại, mày hơi hơi nhăn chặt.

Đứng ở ngõ nhỏ người nọ thấy Thi Viêm đem điện thoại cúp, hắn cũng bỏ đi.

Hắn không biết, Kỷ Hạo đứng ở vị trí hành lang mà hắn không thấy được, nhìn hắn.

Thẳng đến nam nhân biến mất, Kỷ Hạo mới lấy chìa khóa từ trong túi quần, hướng nhà mình đi vào.

Nhất Hạ nghe thấy tiếng mở cửa, đi ra, kêu: “Kỷ Hạo?”

“Cái gì?”

Kỷ Hạo cởi giày đi vào, Nhất Hạ cầm lấy túi đồ hướng bên trong đi vào, không ngờ, lại bị Kỷ Hạo dán lên.

“Em là vong ám ở sau lưng sao?”

Nhất Hạ khó chịu.

Móng vuốt Kỷ Hạo dán ở eo Nhất Hạ, ở bên sườn cổ Nhất Hạ hôn một cái, nhỏ giọng: “Em vừa rồi ở dưới gặp sự việc đáng sợ, em yêu cầu an ủi……”

Nhất Hạ động tác dừng lại.

Y xoay mặt, khẩn trương: “Làm sao vậy?”

“Em……” Kỷ Hạo ghé sát vào Nhất Hạ, hơi thở nhiệt nhiệt chọc đến lỗ tai Nhất Hạ khiến nó trở nên hơi hơi phiếm hồng, ra vẻ đáng thương, nhỏ giọng: “Bị lão già háo sắc theo dõi……”

Nhất Hạ sửng sốt.

Thiệt hay giả?

Nhất Hạ ban đầu còn khẩn trương, sau đó, thấy Kỷ Hạo thân hình giống như đại khuyển, nhưng rõ ràng chính là một cự lang, Nhất Hạ mắt nhíu lại, rống: “Không cần biến anh thành đầu heo!”

Được rồi.

Lừa không được chút đồng tình nào, tiểu Kỷ Hạo hắc hắc hai tiếng ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Bằng không, đêm nay gối đầu nhất định sẽ bị Nhất Hạ ném ra bên ngoài đi.

Ngày nghỉ luôn là tốt nhất.

Bởi vì hai anh em đều chỉ thích nằm ở nhà, không có việc gì làm.

Giữa trưa ăn cơm xong, rửa ráy xong Nhất Hạ liền ngồi trên sô pha xem phim.

Tiểu Kỷ Hạo ăn đến quá no, cơm khí công tâm, nằm ngửa ở trên sô pha, chân dài vắt lên tay vịn sô pha, đầu gối lên đùi Nhất Hạ, mơ màng chuẩn bị ngủ.

Nhất Hạ một bên nhìn nhìn, một bên vuốt mái tóc mềm của Kỷ Hạo, giúp cậu thư thái.

Tiểu Kỷ Hạo mệt rã rời, nhưng là lại một bộ dáng không phải rất muốn ngủ, thường thường động đậy, cấp chút phản ứng, đôi mắt xinh đẹp hết khép lại mở, lông mi thật chớp chớp, trên mặt càng hiện ra tính trẻ con.

“Anh……”

“Ân?”

Nhất Hạ sờ tóc cậu, nhưng không nhìn cậu.

Cậu hơi hơi ngẩng mặt lên, nhỏ giọng: “Em cảm thấy, sẽ có người mang hai anh em chúng ta tách ra.”

Động tác trên tay Nhất Hạ dừng lại, cúi đầu: “Vì cái gì?”

Kỷ Hạo kỳ thật rất nghiêm túc, nhưng là khuôn mặt mang theo buồn ngủ ngốc ngốc, làm Nhất Hạ nhìn, lại cảm thấy như là tiểu hài tử non nớt đang làm nũng.

“Bởi vì anh……”

Tiểu Kỷ Hạo thanh âm rất thấp, nói: “Bởi vì thích anh, cho nên sẽ nói em là người xấu, không cho anh thích em.”

Nhất Hạ cười.

Giống như là bị tiểu hài tử chọc cười.

Nhất Hạ thấy cậu có vẻ mệt nhọc, sờ lên mặt cậu, ôn nhu: “Mau ngủ……”

Tiểu Kỷ Hạo như có như không lắc đầu, nhưng chịu đựng không nổi, nhắm hai mắt lại, ở trong lòng ngực Nhất Hạ, ngủ mất.

Trong lúc ngủ mơ tiểu Kỷ Hạo càng trông trẻ con hơn.

Một khuôn mặt hoà nhã, làm nhìn người có cảm giác đong đầy tình thương của mẹ.

Nhất Hạ cũng không có xem phim nữa.

Nhẹ nhàng vuốt lấy khuôn mặt sạch sẽ của cậu, khóe miệng hiện lên nụ cười ôn nhu.

Nhất Hạ suy nghĩ, nhà bọn họ “xuất phẩm”, nếu có mắt nhìn, diện mạo y cũng chỉ có thể xem như sạch sẽ, ngũ quan đoan chính.

Nếu nói là hạt giống tốt, chỉ sợ chỉ có tiểu Kỷ Hạo được coi là xuất sắc.

Nhất Hạ sau đó cũng ngủ mất.

Ngồi dựa vào sô pha, tùy ý để Kỷ Hạo gối, hai anh em đều bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.

Kỷ Hạo mơ một giấc mộng.

Cảnh trong mơ hỗn loạn, cậu đột nhiên mở bừng mắt, ánh mắt đầu tiên là nhìn đến Nhất Hạ, sửng sốt.

Ước chừng là khoảng một phút đồng hồ, Kỷ Hạo mới nhớ lại mình ở nơi nào.

Cậu lặng lẽ ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, rời đi sô pha, cầm lấy di động, hướng ban công đi đến.