Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 110-1: Có chí thì nên (Thượng)




Thúc Tôn Ngọc lặng lẽ thở dài, lạnh lùng quay về phía Khánh Kỵ hỏi:

- Công tử đến đây làm gì?

- Khánh Kỵ lần này tới đây là có hai chuyện đại sự, thứ nhất, chính là muốn cầu thân với lệnh nữ Thúc Tôn tiểu thư.

Thúc Tôn Ngọc lộ ra một nụ cười mỉa mai trong khóe miệng:

- Khánh Kỵ công tử nói đùa đấy à? Công tử nhìn lại mình xem, nhi nữ của ta dù không phải là nữ nhi công thất tôn quý, nhưng ta cũng không đời nào lại gả nó cho một vương tôn gặp nạn lang bạt kỳ hồ được!

Khánh Kỵ thản nhiên cười:

- Thật không ngờ Thúc Tôn đại phu cũng chỉ là một người thiển cận, không có con mắt nhìn xa trông rộng như vậy. Còn nhớ công tử Trùng Nhĩ (1) năm xưa, bôn tẩu các nước, hoảng sợ bất an từng khắc, ròng rã suốt ba mươi năm, thê thảm tới mức nào? Cuối cùng vẫn có thể phục quốc đăng cơ, trở thành bá chủ một thời. Tề Hoàn Công, Tần Mục Công có con mắt biết luận anh hùng, vô cùng lễ ngộ với Trùng Nhĩ, lần lượt gả nữ nhi trong tôn thất rồi nữ nhi thân sinh cho hắn để lung lạc nhân tâm, lôi kéo hắn về với mình. Bọn họ quả không hổ là những nhân vật bá chủ thiên hạ, nhãn quang cao rộng biết bao? Từ đó hai nước thuận hảo, hỗ trợ lẫn nhau, trở thành giai thoại ngàn đời truyền đến tận hôm nay. Khánh Kỵ hiện tại, so với Trùng Nhĩ năm xưa, không biết còn mạnh hơn bao nhiêu lần, tại sao Thúc Tôn đại phu chỉ thấy Khánh Kỵ hôm nay chán nản, mà không nhìn thấy Khánh Kỵ ngày sau huy hoàng?

Thúc Tôn Ngọc nhún vai mà cười:

- Trùng Nhĩ tuy rằng nghèo túng, nhưng tình hình các nước lúc đó thật sự rất khác so với hiện nay. Ngày nay Khánh Kỵ công tử chỉ dựa vào một vùng đất Ngải Thành Vệ quốc, mà lại muốn đẩy Cơ Quang ra khỏi vương vị, đoạt lấy giang sơn Ngô quốc sao?

Khánh Kỵ không thay đổi thần sắc:

- Thúc Tôn đại phu cho rằng không thể sao? Lần trước khởi binh ở Ngô quốc, Khánh Kỵ thế như chẻ tre, nếu không bị ám sát trên Trường Giang, thì liệu rằng hôm nay Khánh Kỵ đã leo lên ngôi vị Ngô vương được chưa?

Thúc Tôn Ngọc lại nói:

- Lúc đó khác, bây giờ khác. Bách tính lê dân không cần biết ngươi bị hành thích hay bị bại trận, chỉ cần ngươi bại, trong con mắt của họ uy danh bất bại của ngươi sẽ bị giảm xuống đáng kể, sự sợ hãi của Ngô vương với ngươi tất sẽ giảm bớt đi nhiều. Cơ Quang có Ngũ Tử Tư, e rằng với sự phò trợ của những công thần như vậy, Ngô quốc sẽ nhanh chóng khôi phục được thế cục, dành được lòng dân Ngô quốc. Còn ngươi, khởi binh một lần nữa mà nói dễ dàng vậy sao? Nếu ngươi đợi thêm dăm ba năm nữa thì cũng đã khó lòng mà lay chuyển được hắn rồi.

Khánh Kỵ nghe vậy mà thầm khâm phục, vốn trước đây rất khinh thường, không ngờ lúc này hắn ta lại suy nghĩ thấu triệt được như vậy. Lịch sử chẳng phải đã phát triển như vậy sao, Cơ Quang đạt được vương vị Ngô quốc, chỉ trong vòng vài năm đã củng cố được địa vị, chiếm được lòng tin của nhân dân, bắt đầu yên tâm đi chinh phạt khắp nơi.

Nhưng vào lúc này, Khánh Kỵ đương nhiên sẽ không dại gì mà khen ngợi hắn, khen hắn có con mắt nhìn xa trông rộng. Khánh Kỵ ngẩng mặt nhìn trời cười ha hả, trong lòng đã có dự tính nói:

- Nếu như Khánh Kỵ có thể khởi binh một lần nữa vào tháng ba năm sau, nhận được sự hậu thuẫn tương trợ của Lỗ quốc, thi hành kế sách tập kích, Thúc Tôn đại phu còn cho rằng Khánh Kỵ không có chút cơ hội nào nữa không?

Thúc Tôn Ngọc bật cười nói:

- Ai ở Lỗ quốc sẽ chịu giúp ngươi? Kẻ điên cuồng Quý Tôn Ý Như có đúng không?

Khánh Kỵ nghiêm mặt nói:

- Kẻ điên cuồng không chỉ có mình Quý Tôn đại phu đâu, còn có Mạnh Tôn đại phu nữa.

Thúc Tôn Ngọc cuối cùng mặt cũng biến sắc, động dung nói:

- Ngươi nói cái gì?

Vậy là..., Khánh Kỵ lại kể cùng một chuyện một lần nữa, chỉ có điều lần này, hắn trở thành minh hữu kiên định của Quý Tôn Thị và Mạnh Tôn Thị.

Biết được Lỗ quân đã chết, vốn còn đang chờ mong hắn quay lại, đả kích Quý Thị hung hăng càn quấy kiêu ngạo ngút trời, Thúc Tôn Ngọc đang ôm trong lòng bao nhiêu khát vọng lúc này sắc mặt tái nhợt, hắn nhìn chằm chằm vào Khánh Kỵ, dùng âm thanh rên rỉ mà nói:

- Ngươi...ngươi thật to gan, lại dám gây ra chuyện như vậy! Ngươi nên biết, bây giờ chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, dũng sĩ dưới trướng sẽ đồng loạt xông lên, dù ngươi dũng mãnh thế nào, hôm nay cũng phải đổ máu tại nơi này.

- Việc gì Thúc Tôn đại phu phải dọa ta? Chẳng phải là cái chết sao, trên đời này chẳng có thứ gì là vĩnh viễn, huống hồ là tính mạng ngắn ngủi. Sự nghiệp ngàn thu, một đời vinh hoa, nói cho cùng cũng chỉ là một đống cát bụi. Tuy nhiên, cả đời này, dù có ngắn ngủi, nhưng những việc mình làm cũng nên có chút ý nghĩa.

- Ngươi không sợ chết?

- Ta không sợ chết!

Hai người đối mặt nhìn nhau, ánh mắt lạnh buốt, ai cũng không chịu nhượng bộ.

Qua hồi lâu, Khánh Kỵ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, hơi nghiêng đầu, lắng nghe tiếng gió vi vu thổi bên tai, ôn tồn nói:

- Đời người như ngọn nến, cháy từ trên xuống, sáng rồi lại tắt...

Hắn ngồi quỳ trước mặt Thúc Tôn Ngọc, cách nhau có ba thước. Thúc Tôn Ngọc để kiếm bên hông, tay đang nắm chặt lấy chuôi kiếm, chỉ cần rút kiếm vung lên, trong nháy mắt Khánh Kỵ sẽ máu bắn xa năm bước, thi thể chia thành 2 phần. Cho dù hắn có hết sức tập trung, cấp tốc bật lên đỡ đòn cũng không thể nào né tránh được tốc độ của thanh kiếm này.

Thế nhưng, Thúc Tôn Ngọc nắm chuôi kiếm thật chặt hồi lâu, nắm đến nỗi cánh tay có hơi run rẩy, sự hung dữ lập lòe trong đôi mắt rừng rực lửa, rồi lại từ từ biến mất, cơ thể đang kéo căng ra cũng từ từ được thả lỏng.

Khánh Kỵ mở mắt ra, đột nhiên cười nói:

- Thúc Tôn đại phu vốn có hai lựa chọn: Một là, giết Khánh Kỵ, khiến nhi nữ của ngài hận ngài cả đời, đồng thời khai chiến với Quý Tôn, Mạnh Tôn. Lỗ quốc nội chiến, Ngô quốc thừa cơ khởi binh, một đòn đánh úp, trong thiên hạ giờ đây sẽ không còn tam hoàn thế gia nữa, cũng không còn Khánh Kỵ nữa, mọi người cùng tan biến vào cõi hư vô.

Xem ra Thúc Tôn ngài không muốn đưa ra lựa chọn này. Vậy thì, chỉ còn lại lựa chọn thứ hai, thuận thế mà làm, biết nghe lời phải, mọi người thuận hòa êm thấm. Để làm điều kiện trao đổi, việc chọn Lỗ quốc quân chủ sau này, sẽ do Thúc Tôn đại phu ngài quyết định. Thúc Tôn đại phu, ngài không nhớ tới cái nhục của Nhất Tuyết lệnh tôn năm xưa ư? Hôm nay có cơ hội mở mày mở mặt như vậy, tại sao ngài lại không muốn? Ngài đấu với Quý Tôn mấy chục năm nay, chẳng phải cũng chỉ để làm lớn mạnh Thúc Tôn thế gia, nắm giữ quyền lực lớn hơn sao? Hôm nay cơ hội ở ngay trước mắt, tại sao lại không muốn?

Chẳng lẽ cứ tận trung với Lỗ quân sao? Thật buồn cười! Ta không tin ngài có dã tâm hành thích Lỗ vương soán ngôi, nhưng ta cũng không tin ngài tận trung với Lỗ quân. Nếu ngài có kính ý đối với Lỗ quân, thì hai năm trước đã không động thủ cùng Quý Tôn, Mạnh Tôn, đuổi hắn ra khỏi Lỗ quốc. Khánh Kỵ thật sự không biết, ngài cứ khăng khăng một mực, rốt cuộc là có ý nghĩa gì.

"Rửa sạch nỗi nhục phụ thân năm xưa" Câu nói này như một tiếng sét rền vang trong lòng Thúc Tôn Ngọc, khiến cho hắn hơi có chút kích động.

Quý Vũ Tử năm đó dùng diệu kế chia đội quân nước Lỗ thành bốn phần, độc chiếm một nửa, quyền uy lập tức vượt qua hai nhà Thúc Tôn, Mạnh Tôn. Lúc đó Lỗ quốc tiên quân băng hà, không kịp để lại lời trăng trối, cũng không có thế tử chính thức, tiên quân có ý muốn tam hoàn cùng nhau xác lập. Gia chủ của Mạnh Tôn thế gia vừa vặn lúc đó cũng nối gót Lỗ tiên quân, mắc bệnh nặng mà qua đời, Gia chủ mới của Mạnh Tôn Thị vẫn chưa được chọn, cho nên đương thời trong triều chỉ có cha của Thúc Tôn Ngọc là Thúc Tôn Báo và cha của Quý Tôn Ý Như là Quý Vũ Tử cùng nhau chủ trì chuyện đại sự trong triều.

Thúc Tôn Báo không đồng ý cho Cơ Trù kế vị, trong triều, trước mặt đám công khanh, Thúc Tôn Báo thẳng thắn nói ra, đại thể là những khuyết điểm khiến Cơ Trù không xứng với vương vị, suốt trong thời gian hai nén hương. Quý Vũ Tử trầm mặc không nói gì, cho đến khi Thúc Tôn Báo nói hết, Quý Vũ Tử mới dùng ngữ khí khinh miệt thản nhiên nói một câu:

- Chính là hắn!

-----------------------

(1) Trùng Nhĩ: Tấn Văn công (chữ Hán: 晋文公, cai trị: 636 TCN – 628 TCN), tên thật là Cơ Trùng Nhĩ (姬重耳), là vị vua thứ 24 nước Tấn - một chư hầu của nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc.