Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 121: Tâm tư đẹp tràn đầy cõi lòng




Thành Bích phu nhân toàn thân căng thẳng, từ trong ngực hắn cẩn thận nhô đầu ra, hơi hơi mở mắt dò xét một chút, thân mình chậm rãi thả lỏng. Nàng lại cẩn thận đánh giá khắp nơi một phen, nhan sắc trên mặt mới thoáng khôi phục, e thẹn nói:

- Thả ta xuống dưới.

Khánh Kỵ nhẹ nhàng đặt nàng lên mặt đất, trêu ghẹo cười nói:

- Không thể tưởng được Thành Bích phu nhân uy phong không ai bì nổi lại có thể sợ độ cao, ha ha, đứng vững một chút, không nên sợ tới mức nước tiểu... khụ khụ...

Thành Bích phu nhân ban đầu đúng thực là sợ hãi, lúc ôm chặt lấy cổ của Khánh Kỵ, vẫn hồn nhiên không thấy có gì khác thường. Hiện giờ đã an toàn, trong nháy mắt khi chân chạm xuống mặt đất, trong lòng nàng bỗng nhiên có chút lưu luyến không nỡ buông ra. Giờ phải rời khỏi lồng ngực của hắn sao? Lồng ngực này thực dày thực rộng, thực có lực, thực... nam nhân.

Tại lúc Khánh Kỵ buông hai tay ra, Thành Bích còn chưa tách khỏi lồng ngực của hắn, nàng bỗng nhiên vô thức hơi hơi cúi đầu, ở trong ngực hắn hít sâu vào một hơi, một loại khí tức nam nhân đã lâu lắm rồi mới thấy dần dần thấm vào trong tứ chi toàn bộ xương cốt của nàng, bất giác dưới chân như muốn nhũn ra, gò má như rặng mây hồng, tâm thần có mấy phần dường như đã bay bổng đi đâu.

Hiện tại nghe thấy câu trêu đùa của Khánh Kỵ, Thành Bích phu nhân hung hăng trắng mắt lườm hắn, đành phải thu hồi lại tình ý, tựa vào một thân cây thô to áng chừng phải dăm ba người mới ôm hết được, làm ra một bộ dáng kinh hồn chưa bình tĩnh được vỗ vỗ lên bộ ngực mềm mại nói:

- Làm ta sợ muốn chết, mới vừa rồi không biết thế nào, vừa nhìn thấy khoảng không phía trước, trời xanh mây trắng đưa tay ra là có thể bắt được, sợ đến nỗi hồn vía bay lên mây, hai chân mềm nhũn muốn bước cũng không cử động nổi, tim đập nhanh tới mức muốn thở cũng không được.

- Được rồi, không phải sợ, chốc nữa là xuống dốc thoải rồi, không còn gì trở ngại, chúng ta không phải là đã tới nơi an toàn rồi sao?

Khánh Kỵ cười an ủi vài câu, liền nói với nàng:

- Ta thấy cốc này rất hợp ý, thứ nhất là địa điểm bí ẩn, hơn nữa có thể dựa vào cốc khẩu để dựng thành, ở bên ngoài dự trữ và vận chuyển muối ăn, bên trong thành dùng để luyện binh, trong cốc cũng không có gì quấy nhiễu, không sợ bị người ta nghe thấy.

Thành Bích lấy lại bình tĩnh, hô hấp đều đặn trở lại, nói:

- Ừm, chỉ cần ở chỗ này sửa sang một con đường, vận chuyển đi lại cũng tiện lợi, phía trước không xa chính là sông Tuấn, có thể xây bến tàu. Hơn nữa ngọn núi này chính là một tòa doanh trại thiên nhiên, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền xây tường bao.

Khánh Kỵ bật cười nói:

- Quả nhiên không hổ là Lỗ quốc đệ nhất đại thương nhân, làm việc gì cũng không quên tính toán chuyện tiền bạc.

Thành Bích phu nhân lườm hắn một cái, sẵng giọng:

- Không quản việc nhà sao biết củi gạo quý, Khánh Kỵ công tử không tính toán tiền tài, sao lại đoạt đi sinh ý hai nước Vệ Tấn của ta.

- Ha hả, phu nhân đối với việc này đúng là vẫn luôn canh cánh trong lòng nha. Khánh Kỵ cũng là do vạn bất đắc dĩ mà thôi, nếu là lúc khác, ta sao có thể tranh lợi cùng phu nhân?

Thành Bích phu nhân hậm hực 'hừ' một tiếng, nói:

- Chỉ có điều cái hồ bên trong cốc lại thông ra bên ngoài cốc khẩu, giả mà khi gặp mưa to thì nước sẽ chảy như lũ, nếu không có biện pháp thì đúng là không xây nổi.

Khánh Kỵ nói:

- Không sai, lúc ta ở vách núi đã nghĩ đến vấn đề này, đang muốn thương nghị với phu nhân...

Hai người liền nghiên cứu chi tiết một hồi, đột nhiên một trận gió nổi lên, ào ào thổi qua rừng núi, lại mang theo chút hơi lạnh, ngay sau đó "uỳnh uỳnh uỳnh" vài tiếng sấm, rừng núi rì rào rì rào, Thành Bích phu nhân bất ngờ không kịp chuẩn bị sợ hãi đến mức thét lên một tiếng chói tai, theo bản năng lại nhào vào lòng ngực Khánh Kỵ. Khánh Kỵ nhịn không được ha ha cười lớn nói:

- Ha ha, lúc này mới chỉ trong chốc lát, cũng đã hai lần được phu nhân ôm ấp yêu thương rồi.

Hắn nói còn chưa dứt lời, những hạt mưa to như hạt đậu đã rào rào rào rào rơi xuống, rớt vào lá cây loạt xoạt, Khánh Kỵ kinh hãi "Ý" một tiếng, vội vàng nói:

- Phu nhân, ngươi tránh ở dưới tàng cây đi. - Nói xong lắc mình liền đi.

- Này này, ngươi không được đi xa đâu đấy.

Thành Bích phu nhân hét với theo, mưa đột nhiên như trút nước, hạt mưa tát vào khuôn mặt đau rát, nàng buộc lòng phải quay lại trốn dưới tàng cây, cái cây này cành lá sum xuê, giống như một cái dù thiên nhiên cực lớn, mưa tạm thời còn chưa thể xuyên qua được tán cây.

Khánh Kỵ gạt cây cối đứng ở miệng núi, chỉ thấy mưa to như trút, cực kỳ dày, chỉ trong một chút thời gian đã khiến cho trời đất như liền lại thành một mảnh. Anh Đào cùng Tiêu Cẩn mấy người đang thận trọng vật lộn tìm cách lên núi, chỉ có điều hôm nay ông trời đột nhiên nổi giận, dùng sức người sao có thể phản kháng được. Mưa đột nhiên điên cuồng, sườn dốc nhất thời trở nên lầy lội ẩm ướt trơn tuột, chẳng những không đứng được chân, hơn nữa khi tiến vào chỗ lầy lội thì ngay cả chân cũng không rút ra nổi, muốn từ sườn núi đi lên nói thì dễ mà làm mới khó. Anh Đào thân thể mạnh mẽ, miễn cưỡng còn có thể chịu đựng được, những người khác cũng đã ngã mấy lần, toàn thân người toàn bùn đất.

Khánh Kỵ trông thấy cái hồ trong cốc, không khỏi thầm kêu không ổn, hắn vừa mới ở trên núi nhìn xuống, biết rõ rằng một khi nước lớn bộc phát thì vừa nhanh lại mạnh, xe ngựa và bọn thị vệ ở ngoài cốc khẩu nếu không nhanh chóng tìm một chỗ cao để tránh đi, một khi lũ bất ngờ đổ xuống, muốn tránh né cũng không còn kịp nữa rồi. Hắn vội vàng hướng xuống chân núi vung vung tay hét lớn lên, Anh Đào thấy động tác trên tay hắn, nhất thời hiểu được ý tứ của hắn, liền híp mắt kéo Tiêu Cẩn lại nói:

- Tiêu huynh, không cần phải đi lên, phu nhân cùng... Dương quản sự ở trên cao rất an toàn, chúng ta trước đi dàn xếp cho bọn thị vệ và xe ngựa, để phòng ngừa lũ lớn bộc phát.

Tiêu Cẩn cũng thấy Khánh Kỵ một tay chỉ hồ, một tay hướng về bọn họ liên tục khua loạn lên, nghĩ lại cũng thấy có đạo lý, liền từng bước theo Anh Đào trở xuống chân núi rồi chạy đi. Khánh Kỵ thấy bọn họ đã hiểu ý tứ của mình, lúc này mới yên tâm, xoay người chạy quay về, tới khi hắn chạy về tới gốc cây đại thụ thì toàn thân đã bị nước mưa làm ướt sũng, cả người ướt như chuột lột.

- Ta đi bảo bọn họ không phải gấp gáp lên đây, ai cũng không mang dù, lên đây cũng chẳng có gì dùng, trước tiên bảo bọn họ dời xe ngựa đi thì hơn.

Khánh Kỵ giải thích với Thành Bích.

- Ừm, ui da, ngươi sao lại trở thành như thế này, nè, mau lau đi.

Thành Bích phu nhân không chút nghĩ ngợi, liền từ trong lòng ngực rút ra một chiếc khăn lụa vuông đưa tới, vừa lấy thứ đó ra ngoài, mới tỉnh ra rằng đó là vật sát thân của mình, muốn thu hồi lại, lại cảm thấy không ổn.

- Đa tạ phu nhân! - Khánh Kỵ vươn tay đón lấy.

- Nè...

- Sao vậy?

- À... không có việc gì.

Thành Bích giương mắt nhìn Khánh Kỵ đón lấy khăn tay, lau mặt, lau tay, lau cổ, lau ngực...

Khánh Kỵ lau xong rồi ngửi ngửi chiếc khăn tay:

- Thực thơm a, mỗi chiếc khăn tay mà nữ nhân các nàng mang theo người, đều thơm tho như thế này sao? A, còn hơi ấm nữa chứ...

Chiếc khăn tay kia chính là vật sát thân của Thành Bích phu nhân, khí trời nóng bức, nữ tử xem trọng dung nhan, giấu trong ngực để lau mồ hôi. Bên môi hay thái dương, từ cổ xuống trước ngực, khi đổ mồ hôi liền lấy khăn tay này ra lau, cho nên đương nhiên có một loại hương thơm cơ thể thoang thoảng của thiếu phụ thành thục . Vừa thấy Khánh Kỵ đặt ở trên mũi ngửi tới ngửi lui, gò má Thành Bích phu nhân nóng đỏ hừng hực, giống như hắn ngửi không phải là cái khăn tay, mà chính là bộ ngực tuyết trắng non mềm của chính mình vậy. Khánh Kỵ lại ngửi hai cái nữa, Thành Bích phu nhân đỏ mặt vươn tay đoạt lại, Khánh Kỵ ngẩn ra, hình như tỉnh ngộ ra điều gì, liền cũng ngại ngùng không nói. Thành Bích phu nhân xấu hổ ngồi xuống một cái rễ to như cái trống dưới gốc cây đại thụ che trời, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn một cái, trên người có một loại cảm giác cực kỳ không được tự nhiên, rõ ràng quần áo vẫn còn nguyên, nàng lại cảm thấy lúng túng cứ như là bị Khánh Kỵ lột ra hết vậy.

Chỗ Khánh Kỵ đứng vẫn có mưa nhỏ thưa thớt, mới vừa rồi bộ dáng xấu hổ của Thành Bích phu nhân khi đoạt lại khăn tay hắn cũng đã thấy được, liền cũng ngại ngùng tránh tránh đi. Khánh Kỵ liền đi sang phía bên kia, ngồi xuống một cái rễ khác của cây, thây cây rất tròn, đến lúc này hai người tách nhau, xoay người lại... chỉ có thể nhìn thấy một góc tay áo của đối phương.

Mưa càng rơi càng lớn, từng đợt tiếng sấm liên tục phụ họa, những hạt mưa đều nhau rào rào trút xuống, lá cây soàn soạt, thập phần buồn bã. Chợt có một trận gió thổi qua mang theo chút mát lạnh, Khánh Kỵ quần áo ướt đẫm, khi gió thổi qua, cảm thấy hơi lạnh, liền dựa vào thân cây, kéo y phục sát lại gần hơn.

- Này, Khánh Kỵ công tử, ngươi đang làm gì?

- Không làm gì, suy nghĩ việc này việc nọ thôi.

- Việc xây thành luyện binh à?

- Đúng vậy, trời mưa đúng là rất nhàm chán, có điều cũng dễ dàng khiến cho tâm hồn người ta yên tĩnh, thích hợp để nghĩ này nọ.

- Ừm!

Nghe hắn nói như vậy, Thành Bích liền cũng không nói lời nào nữa.

Tâm thần của Khánh Kỵ lúc này cũng đã hoàn toàn đắm chìm vào trong thế giới của chính mình. Hắn đang suy xét sơ lược về phương thức hành động, đây là một chuyện vô cùng trọng yếu, nếu mọi việc không có trù tính rõ ràng, vậy thì chỉ giống như một con ruồi không đầu, chỉ có thể đụng đông đụng tây phó mặc cho số phận.

Hiện giờ ở Lỗ quốc đã thành công đứng được một chân, gây dựng được một ít cơ nghiệp, xác lập quan hệ với Lỗ quốc Tam hoàn. Cho dù bọn họ không có đủ quyết đoán để xuất binh, sau này cũng sẽ dùng hết khả năng để cho mình được thuận lợi. Con đường phục quốc của hắn tuy rằng không phải là một con đường bằng phẳng, nhưng dù sao cũng đã lớn hơn vài phần.

Xét toàn bộ đại cục, có thể lấy Vệ, Lỗ hai nước làm gốc, Vệ quốc ở ngoài sáng, Lỗ quốc ở trong tối, một nhánh kì binh (1) này có thể phát huy ra tác dụng không thể tượng tượng được. Đồng thời, còn phải dùng hết khả năng để liên hệ với những lực lượng có động cơ và có điều kiện hợp tác với mình. Đầu tiên là Sở quốc. Sở quốc hẳn là có thể dễ dàng thành lập một loại quan hệ đồng minh ăn ý, điểm này không cần chính mình đi làm, nếu có thể liên hệ được với hai vị công tử Yểm Dư, Chúc Dung, thì có thể giao kế hoạch này cho bọn họ chấp hành, hợp tác đôi bên cùng có lợi như vậy, Sở quốc không có lý do gì mà không đáp ứng. Còn có một vài nước láng giềng khác nữa, tỷ như Tống, Trần, Thái...

Khánh Kỵ càng nghĩ càng xa. Thành Bích phu nhân nghe bên kia không có tiếng động gì, liền dựa vào thân cây, ngẩng đầu lên nhìn tán cây đại thụ râm mát, cũng suy nghĩ tính toán một chút về mọi mặt của việc tiếp nhận sinh ý muối ăn. Chính là ở bên cạnh đang ngồi một Khánh Kỵ, tâm tình sao có thể yên tĩnh cho được, tâm thần hoảng hốt không yên một hồi, nàng đột nhiên từ trong thất thần tỉnh táo lại, hơi hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên cạnh, chỉ nhìn thấy một cái chân đạp lên rễ cây cự đại, một bàn tay đặt trên đầu gối, mũi chân còn nhẹ nhàng nhịp đều đều lên rễ cây. Thành Bích phu nhân nhẹ nhàng hít vào một hơi, nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay, do dự một chút, đột nhiên đưa lên chóp mũi, vụng trộm ngửi một cái, giống như một tiểu cô nương vụng trộm làm chuyện xấu. Tiếp đó, một tia sáng kỳ dị khó tả xuất hiện trong đôi mắt đẹp của nàng, trong lòng không biết đang nghĩ tới điều gì, nàng co hai đùi lại một chỗ, chỉ cảm thấy mơ hồ như có một luồng điện khác thường, giống như kiến bò trong lòng, cảm giác đó... giống như mỗi khi nàng ngẫu nhiên bột phát xuân mộng vậy.

------------------------

(1) Kì binh: Đội quân không ai ngờ tới.