Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 54: Ước hẹn mười ngày




Khánh Kỵ nghe thấy vậy, hai hàng mi hơi nhướng lên, nhất cử nhất động của Lý Hàn đều lọt vào trong mắt hắn, lăn lộn trong kịch tổ vài năm, không có gì chưa từng nhìn qua, hành vi từ trên xuống dưới thể hiện sự tranh danh đoạt lợi không biết đã xem biết bao nhiêu, ý niệm trong đầu Lý Hàn muốn lấy hắn làm bậc thang danh vọng làm sao mà không nhìn ra?

Bọn công tử này nghe Lý Hàn nói như vậy, nhất thời kêu gào cả lên, có người châm biếm hắn khiêu chiến Khánh Kỵ là không biết tự lượng sức mình, có người cổ vũ Khánh Kỵ ra mặt dập tắt uy phong của hắn, Khánh Kỵ ngồi ngay ngắn ở đó, mặt mang theo nụ cười cũng không nhiều lời. Lấy thân phận của hắn, nếu không tiếp nhận khiêu chiến cũng không để mất uy phong, có điều cho dù Lý Hàn thua dưới tay thủ hạ của hắn, cũng là bại trong vinh quang, chẳng khác nào thành toàn cho kẻ gian trá?

Thúc Tôn Diêu Quang nghe Lý Hàn nói như vậy cũng có chút khẩn trương, Khánh Kỵ như cây cao rợp bóng, thanh danh thật sự quá lớn, các quốc gia không ai không biết, đánh giá võ nghệ cùng hắn, phần thắng chỉ sợ rất ít ỏi. Lý Hàn lại trịnh trọng thi lễ với nàng, nói:

- Lý Hàn đã nhận lễ vật của tiểu thư, thì chính là người của Thúc Tôn gia, làm sao có thể vì ta mà làm tổn hại thanh danh của Thúc Tôn gia? Khánh Kỵ công tử mặc dù dũng mãnh, Lý Hàn vẫn cầu một trận chiến, mong rằng tiểu thư thành toàn.

Thúc Tôn Diêu Quang nghe xong, trong lòng có chút cảm động, ánh mắt kia không khỏi nhìn trộm Khánh Kỵ.

- Khánh Kỵ công tử, dạy cho tiểu nhân cuồng vọng này một bài học.

- Khánh Kỵ công tử, sử công phu đấu vật của ngươi ra, đánh ngã hắn thành phế nhân đi!

Những thế gia công tử này tới tấp xúi giục Khánh Kỵ xuất mã, Khánh Kỵ tựa cười lại như không cười liếc nhìn Lý Hàn, Lý Hàn thấy ánh mắt sắc bén của hắn, dường như là đã hiểu dụng tâm của mình, trong lòng không khỏi rùng mình. Hắn vội vàng nói:

- Khánh Kỵ công tử thân phận cao quý, Lý Hàn xuất thân bần hàn, công tử không muốn đáp ứng, là sợ cùng kẻ hèn mọn như ta đấu vật thì đánh mất thân phận sao? Lý Hàn mặc dù đến từ thôn quê, nhưng cũng hiểu được thuật ngự xe săn bắn của quý nhân. Lý Hàn mong cùng công tử so kỹ năng săn bắn, không biết công tử có đáp ứng không?

Săn bắn là sở trường của người nước Lỗ, Lý Hàn vừa nói như vậy, bọn công tử này rất là hưng phấn, hô xằng gọi bậy, khua tay múa chân chỉ mong Khánh Kỵ đáp ứng. Khánh Kỵ thấy thanh thế như vậy, trong lòng hơi động, một ý niệm hiện lên trong đầu, đột nhiên trở nên mừng rỡ. Chính mình đang muốn kết giao cùng với bọn công tử này, cơ hội không phải là tự đưa đến cửa rồi sao? Bốn điều đanh thép trong nhân sinh là gì? Cùng nhau vác thương, cùng nhau khoét ngạch, cùng nhau chia của, cùng nhau chơi gái a. Những Lỗ quốc công tử này, là lực lượng trung kiên tương lai của Lỗ quốc. Nếu trở thành bằng hữu cùng đội với họ, cùng nhau lăn lộn, kề vai chiến đấu, giành được thắng lợi, cùng chung vinh quang, vậy thì tình cảm...

Ha ha, đây không phải giống như tập quân sự sao? Chỉ tiếc là nhân tính ở hậu thế phức tạp, tập quân sự hai ba ngày, toàn là cho dạo chơi ra ngoại thành, sau khi trở về hợp tác cứ việc hợp tác, phá đám cứ việc phá đám, cái gì mà tinh thần tập thể, đánh rắm cũng không có, có điều tâm tính của cổ nhân chất phác hơn một chút, họ lại đang ở tuổi thiếu niên dễ thích nghi với mạnh mẽ.

Khánh Kỵ giống như thấy được một nhóm tiểu huynh đệ, sau lưng mỗi người đều là một gia tộc khổng lồ, hắn ha ha cười, mặt mày hớn hở nhướng mắt lên, nghênh đón ánh mắt Lý Hàn, mỉm cười nói:

- Được, vậy thì đọ kỹ năng săn bắn! Có điều, một người vui không bằng nhiều người vui, chư vị công tử đều giỏi săn bắn, nếu để cho bọn họ làm khán giả, chẳng phải là không thú vị sao? Như vậy đi, chúng ta bên này mười một người, tổ chức ba đội xe, thỉnh Thúc Tôn tiểu thư cũng tổ chức ba chiến xa, đọ săn bắn, nhất quyết phải phân thắng bại.

Hắn lại quay đầu, mê hoặc nhóm thế gia công tử:

- Đội chúng ta mười một người, đều là thế gia công tử, liền lấy một cái danh tự, gọi là... Công tử quân, có được không?

Trò hề như vậy đối với người trưởng thành thành thục chững chạc, chỉ coi như trò chơi, nhưng mà đối với nhóm thiếu niên chưa tới nhược quán (hai mươi) này mà nói, lại cực kỳ coi trọng. Nghe đến chỗ này, đám này quá thừa hoóc-môn, hưng phấn đến độ một bọn công tử suýt thì biến thành vượn người Thái Sơn hô to gọi nhỏ, liên thanh vỗ tay tán thưởng, lúc này ai muốn ngăn cản bọn họ, làm hỏng trận đấu này, là tuyệt đối không thể.

Thúc Tôn Diêu Quang nhìn Khánh Kỵ một cái thật sâu, trong lòng khẩn trương suy tư. Nếu là đánh giá võ nghệ cá nhân, mình sợ rằng không chọn ra được ai có thể đối địch với hắn, có điều so sánh kỹ năng săn bắn, không chỉ là đánh giá tài bắn cung, kích pháp, thuật điều khiển xe, hơn nữa càng phải chú ý tới sự phối hợp giữa chiến xa với chiến xa bên trong trận chiến và giữa mỗi người với nhau. Mười vị công tử này tài nghệ hữu hạn, phần lớn đều là khoa chân múa tay, mình nếu từ trong đội ngũ chọn ra những người thành thục xa chiến, phối hợp ăn ý tới, nếu như vậy, tiếng tăm Khánh Kỵ tuy lớn, nhưng thật ra phần thắng lại là bên ta chiếm ưu thế. Nếu có thể đánh bại Khánh Kỵ, vậy đối với thanh danh của Thúc Tôn gia có lợi rất lớn.

Nghĩ đến đây, Thúc Tôn Diêu Quang đưa một đôi mắt đẹp thanh tú nhìn Khánh Kỵ, trong con ngươi lộ ra tia sáng hưng phấn, trên gò má cũng đã nhuộm một vầng đỏ bừng động lòng người:

- Tốt, Diêu Quang tổ xe tham chiến, chúng ta sẽ đánh giá kỹ năng săn bắn!

- Chậm đã! Diêu Quang công tử, thi đấu lớn như vậy, không tính một chút phần thưởng sao?

Ánh mắt Khánh Kỵ dừng lại trên người nàng đang mặc nam trang, khuôn mặt tươi cười thuần khiết như ngọc hơi hơi chuyển, dừng lại trên bộ ngực sữa giống như trái đào chín động lòng người của nàng, khẽ cười cười.

Thúc Tôn Diêu Quang thần sắc hơi động, trở nên cảnh giác nói:

- Ồ? Không biết Khánh Kỵ công tử muốn dự tính phần thưởng thế nào?

Bọn công tử này nghe xong hai mắt tỏa sáng, mồm mép tép nhảy xuất ra loạn cào cào chủ ý, cảm nhận được không khí như vậy, Khánh Kỵ dường như cũng trở về với thời thiếu niên còn trẻ hết sức lông bông của mình, hắn nhẹ nhàng cười, nói:

- Nếu chúng ta bại, Khánh Kỵ trước mặt mọi người sẽ kính rượu tiểu thư, còn tặng một phần hậu lễ.

Trong mắt Thúc Tôn Diêu Quang lóe ra một tia hào quang dã tính đầy tính khiêu chiến, hỏi:

- Nếu ta bị bại, thì tính sao?

Chúng công tử mồm mép tép nhảy lại nói lung tung, Khánh Kỵ hơi hơi đè hai bàn tay xuống, mọi người nhất thời im miệng, chỉ nghe thấy Khánh Kỵ cười nói:

- Chỉ cần bàn tay trắng nõn của tiểu thư nâng chén, kính mỗi người trong mười một huynh đệ chúng ta một ly rượu ngon. Ha hả, chư vị, rượu mạnh mỹ nhân, đã là lễ vật tối vừa ý, có phải hay không?

Quý Tôn Tư ở một bên nhìn, thầm khen một tiếng:

- Khánh Kỵ hảo thủ đoạn, cứ như vậy, còn sợ những công tử này không trở thành bạn tri kỷ của hắn sao?

Bọn công tử này nào có đem tiền tài lễ trọng để vào mắt, chỉ nghĩ tới mỹ nhân tâm cao khí ngạo cúi người, hầu hạ rượu ngon, như vậy hư vinh của nam nhân sẽ bành trướng tới mức nào? Lập tức trầm trồ khen ngợi nhận lời.

Lý Hàn hoảng sợ biến sắc nói:

- Tiểu thư, Lý Hàn cho dù chết cũng không sợ đấu một trận với Khánh Kỵ công tử, nhưng không dám lấy danh dự của tiểu thư ra để đặt cược...

Thúc Tôn Diêu Quang giơ tay lên, ngăn lời nói của hắn lại, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Khánh Kỵ, một lúc lâu sau đột nhiên thản nhiên cười nói:

- Được! Một lời đã định!

Quý Tôn Tư hỏi:

- Khi nào, thi ở đâu?

Khánh Kỵ lập tức ngắt lời nói:

- Địa điểm Thúc Tôn tiểu thư định, thời gian tùy ta định, như thế nào?

Thúc Tôn Diêu Quang nói:

- Được, khi nào thì đấu?

Khánh Kỵ mỉm cười suy tính, nói:

- Thời gian sao, mười ngày sau đi!

Thúc Tôn Diêu Quang vuốt cằm nói:

- Được rồi, địa điểm, trước đó ta sẽ thông tri cho các ngươi.

Ánh mắt Thúc Tôn Diêu Quang dừng ở trên người Tôn Ngao, lạnh lùng cười, quay người lại, nhấc vạt áo từng bước lên lầu, đi lên mấy bậc, đột nhiên quay đầu, hãn hữu lắm mới lộ ra một nụ cười tinh quái:

- Mười ngày sau, ở nơi này, bản công tử còn phải chờ Khánh Kỵ ngươi kính rượu.

Tôn Ngao mắt thấy Thúc Tôn Diêu Quang nét mặt tươi cười như hoa với người khác, khóe mắt ngay cả lướt qua cũng không liếc hắn một cái, biết trong lòng nàng đối với mình đã hận tới cùng cực, từ hôm nay trở đi mơ tưởng mà có thể giành được tâm hồn của nữ tử này, tình yêu tràn ngập đã chuyển thành ghen ghét dữ dội. Người thiếu niên biến yêu thành hận vốn chỉ trong một thoáng suy nghĩ, hắn đối với vũ lực của Khánh Kỵ lại có một loại sùng bái mù quáng, tự nghĩ rằng kết quả tất thắng, tâm liền hung ác, nổi lên ý niệm làm nhục Thúc Tôn Diêu Quang trong đầu, liền ngửng đầu kêu lên:

- Khoan đi đã, thi đấu kỹ năng như vậy, chỉ cần một chén rượu nhạt làm phần thưởng, chẳng phải là keo kiệt quá sao?

Thúc Tôn Diêu Quang trầm mặt xuống, lạnh lùng liếc hắn một cái, trong ánh mắt tràn đầy hận ý:

- Ngươi muốn thế nào nữa?

Tôn Ngao ưỡn ngực, giọng căm hận nói:

- Nếu muốn đấu, phải đấu cho thật lớn, nếu ta thua, sẽ dắt ngựa đánh xe, trước đình hầu hạ, làm nô ba tháng! Tiền đặt cược này, ngươi dám tiếp không?

Thúc Tôn Diêu Quang ung dung cười:

- Tiền đặt cược này rất lớn sao? Thúc Tôn thế gia ta, không cần gia nô ngu xuẩn như ngươi.

Quý Tôn Tư nghe thấy đặt cược của Tôn Ngao không khỏi biến sắc, phải biết rằng cổ nhân xem trọng nhất là lời thề, nói một là một, nếu thực sự bại, Tôn Ngao nhất định phải tới cửa làm nô, thể diện chẳng phải là tổn thất lớn sao? Hắn vội vàng níu chặt tay áo Tôn Ngao, thấp giọng nói:

- Nữ Sinh, không phải làm vậy...

Tôn Ngao gạt tay hắn ra, cười lạnh nói:

- Sao, ngươi không dám nhận à?

Thúc Tôn Diêu Quang nhướng đôi mi lên, tính tình cũng đã nổi lên, không khoan nhượng nói:

- Có gì không dám, ngươi đã tự nguyện làm nô, ai lại ngăn cản ngươi được.

Tôn Ngao hắc hắc hai tiếng, hỏi:

- Nếu là ngươi thua, thì tính sao?

Thúc Tôn Diêu Quang cả giận, không chút nghĩ ngợi lên tiếng trả lời ngay:

- Trong các ngươi ai có thể săn con nai đầu tiên, đánh bại chiến xa của ta, ta sẽ đi làm nô làm tỳ cho quý phủ người đó, trải chiếu gấp mền, hầu rượu thay y phục, thời hạn, cũng là ba tháng!

Tôn Ngao mừng rỡ, lập tức nói:

- Quân tử nhất ngôn!

Thúc Tôn Diêu Quang tức quá mà cười, một tia hào quang ngang bướng lóe lên trong đôi mắt thanh tú, lớn tiếng nói:

- Tứ mã nan truy!