Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 63-1: Sinh thương tiếc (Thượng)




Thúc Tôn thế gia, Thúc Tôn Ngọc xoay xoay một mũi tên trong tay, đang lắng nghe con gái tự thuật lại những chuyện xảy ra đêm qua, Thúc Tôn Diêu Quang ở trước mặt phụ thân đương nhiên sẽ không nói ra bản thân đã bị Khánh Kỵ thoát quần áo thành giống như một con tiểu bạch dương, bị hắn đặt ở dưới thân nói ra những lời này. Trong miêu tả của nàng: Ban đêm thương nghị với Lý Hàn về việc thi đấu kỹ năng, không lâu sau khi Lý Hàn lui ra, gió chợt thổi động ánh nến, bỗng nhiên ngẩng đầu, Khánh Kỵ đã như bão táp xuất hiện, kẹp kiếm lên cổ, Diêu Quang tiểu thư mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng phẩy ra đứng dậy hỏi làm sao, Khánh Kỵ trước tiên tạ tội, sau đó nói nói..., nghe khá giống như kiểu những chuyện xưa trong kiếm hiệp.

Con gái bây giờ đang êm đẹp đứng ở đây, Thúc Tôn Ngọc đương nhiên trong lòng sẽ không nghi ngờ những lời con gái nói, lại càng không thể nghĩ tới Ngô quốc đệ nhất dũng sĩ lại có thể bị con gái của hắn một cước hiểm độc chặt đứt đường con cái, hắn lẳng lặng nghe con gái kể, ánh mắt hơi lóe lên, chờ con gái dứt lời, hắn cúi đầu nhìn mũi tên trong tay đã bị bẻ gãy làm hai nửa, trầm ngâm một lát, hỏi:

- Hắn nói... Vô luận là mượn binh hay là mượn thành, Khánh Kỵ cũng đều vô cùng cảm kích, là như vậy sao?

Thúc Tôn Diêu Quang gật đầu nói:

- Đúng vậy!

- Mượn binh hay là mượn thành, mượn binh hay là mượn thành, mượn binh..., mượn thành..., - Thúc Tôn Ngọc tựa hồ nghiệm ra cái gì, hắn bỗng nhiên đứng lên, hai tay đặt ở sau lưng, nhón lấy một mũi tên, theo bản năng nhẹ nhàng xoay xoay ở sau người, chậm rãi bước đi thong thả.

Ánh mắt Thúc Tôn Diêu Quang di động theo phụ thân, trong lòng âm thầm kinh ngạc:

- Những lời này có cái huyền cơ gì, sao mà phụ thân lại lặp đi lặp lại không ngừng.

Thúc Tôn Ngọc đột nhiên đình trụ thân mình, ngửa đầu suy nghĩ một lát, nói:

- Ngươi lặp lại cái đoạn hắn nói thêm một lần nữa.

Thúc Tôn Diêu Quang thật ra có trí nhớ rất tốt, nhưng cũng thực làm khó cho nàng, thân hình lộ hết bị đặt dưới thân người ta, sao có thể không hoảng không loạn, còn có thể nhớ được đối phương nói như vậy đã là khá lắm rồi, nàng lặp lại một lần, khi nói tới "Ba vạn binh dưới trướng đầu nhập làm Quý Thị môn hạ", Thúc Tôn Ngọc ung dung mỉm cười.

Sau khi Thúc Tôn Diêu Quang nói xong, Thúc Tôn Ngọc phảng phất giống như không biết, chỉ đang lẩm bẩm:

- Mượn binh, mượn thành, thay vì cản trở, chi bằng tham dự...

Đúng lúc này, một viên gia tướng chạy lên nhà trên, chắp tay bẩm:

- Chủ nhân, Mạnh Tôn đại nhân tới.

- À..., - Thúc Tôn Ngọc phục hồi lại tinh thần, thản nhiên nói:

- Ta biết rồi, mời hắn tiến vào. Diêu Quang, ngươi đi đi, việc này không nên cho bất luận kẻ nào khác biết, ừm..., cuộc đua thuyền rồng..., hừ, ngươi xem như cũng biết giúp phụ thân làm điểm chính sự.

Thúc Tôn Diêu Quang lè lè lưỡi, lộ ra một khuôn mặt tươi cười nhu thuận, ra vẻ ngây thơ nói:

- Con gái muốn san sẻ với phụ thân thôi, hơn nữa, có con gái ra mặt cũng có chỗ tốt nha, nữ nhi nếu thắng, đó là vinh quang của Thúc Tôn gia, nếu là thua thì... Hi hi, dù sao con cũng chỉ là con gái, cho dù có bại bởi Quý Thị hay là Mạnh Thị thì cũng không có gì dọa người, người bảo có đúng không, phụ thân đại nhân?

Thúc Tôn Ngọc trầm mặt xuống:

- Hừ! Hoa ngôn xảo ngữ, ngươi thực sự là hiểu chuyện như vậy? Nếu không đã không đấu săn bắn gì đó với đứa con bảo bối của Tôn Thúc Tử, đặt cược quá mức hoang đường! Nếu thua, chẳng lẽ đường đường Đại tiểu thư Thúc Tôn thế gia, thật sự phải đi làm nô làm tỳ cho người ta? Khi đó thì thể diện của Thúc Tôn Thị ta còn để đi đâu?

Thúc Tôn Diêu Quang nhớ tới biện pháp đã cùng Lý Hàn thương lượng đêm qua, dũng khí chợt lớn thêm, không phục nói:

- Phụ thân sao có thể nhận định con sẽ thua được? Hừ hừ! Con chẳng những sẽ thắng, mà còn thắng thật xinh đẹp nữa!

Thúc Tôn Ngọc trừng mắt liếc nhìn nàng một cái:

- Khánh Kỵ tiếng tăm nổi như cồn đến mức nào? Tuy rằng đồng bọn của hắn chỉ là bọn bùn nhầy không bám nổi lên tường, cũng tuyệt đối không thể khinh thường được, hừ! Ngươi chỉ toàn gây chuyện cho ta không thôi, đi đi, mang tứ vệ bên người ta theo. Những người ngươi chọn lựa, võ nghệ sao có thể bằng một phần bọn chúng?

Bốn gã thị vệ bên người hắn, đều có một thân hảo công phu, bọn họ mặc dù không tên tuổi, nhưng mà lại có kỹ thuật kinh người, nếu như có bọn họ tương trợ, như vậy việc thắng Khánh Kỵ đã có thể nắm chắc thêm mấy thành. Thúc Tôn Diêu Quang nghe thấy vậy thì rất mừng rỡ, hưng phấn ôm lấy cánh tay phụ thân, kiễng chân lên thơm một cái lên gò má hắn, nhảy nhót nói:

- Cám ơn phụ thân.

Thúc Tôn Ngọc cười rộ lên, vô cùng thân thiết nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu con gái, cười mắng:

- Quỷ tinh linh, vi phụ còn không biết tâm cơ của ngươi sao? Ta nói cho ngươi, Quý Thị cũng đã truyền tin ra ngoài, trong nhà Quý Thị nếu ai có thể đua thuyền đoạt giải quán quân, liền có thể độc nhất vô nhị quản lý sinh ý muối biển của hắn trong vòng ba năm, thưởng lớn tất có dũng phu, một nhà Quý Thị không biết có bao nhiêu người muốn thắng trận này, vi phụ nghe nói, Thành Bích phu nhân đã dùng số tiền lớn mời chào những người thiện chèo thuyền, nàng cũng là bực nữ lưu, không thể để thua nàng, làm mất thể diện của vi phụ.

- Đã biết, đã biết, - Thúc Tôn Diêu Quang nói xong, liền nhảy dài chạy ra ngoài, toàn bộ tâm tư trong lúc nhất thời đều bị ý niệm thắng Khánh Kỵ chiếm cứ trong đầu.

Thúc Tôn Diêu Quang vui không chịu nổi chạy ra ngoài, mới vừa ra ngoài đã thấy Mạnh Tôn Tử Uyên mặt bình tĩnh đi tới, dưới chân sinh gió, hai tay áo phất vù vù rung động, Thúc Tôn Diêu Quang vội dừng thân thi lễ:

- Mạnh Tôn thúc phụ...

Mạnh Tôn Tử Uyên ‘hừ’ một tiếng, con mắt cũng không chuyển chút nào, liền hấp tấp vọt vào trong phòng.

Thúc Tôn Diêu Quang kinh ngạc nói:

- Hử? Mới sớm tinh mơ, là ai đã chọc cho tiểu lão đầu nhi không vui? Có vẻ tức lắm đây!