Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 70: Nhất tụ Càn khôn




Phủ Thành Bích phu nhân, hoa viện phía sau.



Đình, thụ, đài, cầm, một mỹ nhân.



Gió nhẹ hiu hiu thổi, thổi rớt một cánh hoa cúc, cánh hoa phiêu diêu, rơi vào trong ao rồi nổi bập bềnh. Nữ tử trong đình ngồi thẳng trước đài, mười ngón tay nhỏ và dài đang lướt nhẹ trên chiếc đàn ngọc cầm, tiếng đàn đinh đang du dương, như gió lay ngọn cây, như suối chảy trong khe, như cánh hoa nhẹ rơi, thập phần u nhã.



Từ cửa viện trông vào, nàng đang ngồi thẳng lưng, không thấy rõ tướng mạo của nàng, liếc mắt nhìn một cái, chỉ cảm thấy thân nhỏ nhắn như mặt trăng, tóc dài uốn lượn, vạt áo tung bay, eo nhỏ cong cong, một bộ dáng nũng nịu vô cùng yếu đuối.



Đúng lúc đó, một vị thiếu niên công tử vội vàng chạy tới, thoạt nhìn có vẻ khoảng mười hai mười ba tuổi, tròn tròn mập mạp, trắng trắng mũm mĩm, ăn mặc hoa lệ, ở gần đầu gối có một chuỗi ngọc bội trang sức mỹ lệ đang leng keng rung động, đủ để mua được mười con tuấn mã. Hai thị tỳ ở cửa viện thấy hắn cũng không cản, chỉ quỳ gối thi lễ nói:

- Công tử.



Thiếu niên trắng trắng mập mập kia khuôn mặt đỏ bừng, đầu đã đổ đầy mồ hôi, hắn giơ ngón trỏ lên môi 'suỵt' một tiếng, khiếp đảm nhìn vào nơi phát ra tiếng đàn cầm, sau đó thấp giọng hỏi:

- Mẫu thân mới vừa rồi có phát giận không?



Hai thị tỳ đột nhiên phì cười, nhẹ nhàng lắc đầu với hắn, thiếu niên kia nhất thời nhẹ nhàng thở phào, vội vàng chỉnh quần áo, ưỡn thẳng ngực, bước chân chỉnh tề hướng vào bên trong, chỉ có điều vẻ mặt lấm la lấm lét nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.



Thiếu niên này chính là Quý Tôn Sanh, thiếu chủ nhân của nhà Quý Tôn Tử Phi, con trai của Thành Bích phu nhân. Lúc trước, khi Thành Bích phu nhân và Ngải Thị phu nhân tranh giành sủng ái, đấu với nhau tới mức thế cờ hai bên tương đương nhau, mà chính là bởi đúng lúc đó sinh hạ được người thừa kế cho gia tộc, cho nên mới giành được toàn thắng. Cuối cùng Ngải Thị phu nhân tức giận căm phẫn mà tự sát.



Vị tiểu công tử này từ nhỏ đã được cha mẹ sủng ái, không học văn, không luyện võ, đến khi tuổi đã hơi lớn, tâm chơi bời đã quen, nếu giờ muốn ước thúc hắn hồi tâm thì sẽ rất khó khăn. Đến giờ đã mười ba tuổi, mà vẫn cả ngày vui chơi nô đùa, chọi gà chọc chó, không chịu vất vả học tập, khiến cho Thành Bích phu nhân thập phần phiền não, mắt thấy hắn dần dần lớn lên, lại chẳng thành thạo cái gì, cho nên phải tăng mạnh quản giáo với hắn, năm lần bảy lượt gọi hắn tới răn dạy, vị tiểu công tử này quả thực là cũng sợ mẫu thân.



Quý Tôn Sanh rón ra rón rén đi tới sau lưng Thành Bích phu nhân đang đánh đàn, cẩn thận đứng đó, dường như nín thở. Thành Bích phu nhân nghe thấy sau lưng có người tới, mười ngón tay tao nhã nâng lên, nhẹ nhàng ấn một cái lên dây đàn, tiếng đàn đột nhiên ngừng lại. Quý Tôn Sanh đã sớm chờ thời khắc này lập tức giơ hai tay béo núc liều mạng vỗ tay, lớn tiếng hoan hô, đồng thời gật gù đắc ý, làm ra một bộ dạng vô cùng say mê.



Thành Bích phu nhân quay người cười phì mắng:

- Hừ! Mẫu thân gọi ngươi tới, là để cho ngươi vỗ mông ngựa sao?



Vị phu nhân này quay người, liền khiến cho người ta sáng ngời đôi mắt. Hiện giờ nàng đã gần tam tuần, chỉ có điều nhìn thì thấy da thịt vẫn mềm mại, mắt trong vắt như suối, tướng mạo vẫn như thiếu nữ mới chỉ đôi mươi, khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ, tinh xảo tao nhã. Một hàng mi thăm thẳm như núi xa, một đôi mắt quyến rũ, cái mũi thanh tú, cái miệng khéo léo. Vừa nhìn thấy dung mạo của nàng, liền giống như đám mây đang che mặt trăng đột nhiên tản ra, trong chớp mắt đã chiếu ánh sáng trong veo xuống khắp mặt đất.



Mỹ nữ có rất nhiều loại, loại đẹp nhất là phải có hương vị nữ nhân. Trong một trăm nữ nhân có thể có một mỹ nữ, mà trong một ngàn nữ nhân vị tất đã có một nữ nhân quyến rũ trời sinh, nữ nhân như vậy thì cho dù chỉ là nhất cử nhất động, một nụ cười mỉm, trời sinh đã có một loại hương vị hấp dẫn người ta, khiến cho người ta thấy mà vương vấn, thấy mà hoài niệm.



Vị Thành Bích phu nhân này quả nhiên không hổ là đẩy ngã được cả chính thê của Quý Tôn Tử Phi, từ một thị thiếp nho nhỏ thân phận hèn mọn trở thành phu nhân địa vị cao quý, quả thật là có năng lực làm điên đảo chúng sinh.

Đôi mắt trời sinh quyến rũ của nàng liếc nhìn đứa con một cái ra vẻ không thèm chấp trẻ con, tựa hồ như không để ý nói:

- Hôm nay không theo phu tử* đọc sách, lại đi đâu chơi?

(*phu tử: thầy)



- Ủa, Sanh đâu có chơi đùa, - Quý Tôn Sanh nắm chặt chéo áo, căng thẳng đến mức hơi hơi nói lắp, khiến cho khuôn mặt to béo trắng mũm mĩm cũng hơi ửng hồng:

- Sanh theo phu tử đọc sách mệt quá, liền đi vào trong viện tập bắn, ưm... ta hình như quên chưa nói cho phu tử...



Thành Bích phu nhân giận dữ nói:

- Tập bắn? Ngươi có thể căng được cung, bắn được tên sao? Lại còn định nói hươu nói vượn lừa ta, hừ! Ngươi cái đứa nhỏ này, làm cho nương quá thất vọng rồi, cho ngươi học cái gì cũng không được, lại chỉ biết chơi đùa, mà kể cả chơi đùa, cũng thường để thua người ta, ta như thế nào lại sinh ra một đứa con ngu ngốc như vậy? Nói, đấu dế mèn lại thua người ta bao nhiêu tiền?



Quý Tôn Sanh vừa nghe thấy thì sắc mặt càng đỏ hơn, căm giận cự lại:

- Mẫu thân sao có thể xem thường Sanh như vậy, Sanh đánh bài cho tới bây giờ còn chưa bao giờ thua, mới vừa rồi đấu dế mèn với đứa con thứ hai nhà họ Tào, ta đã thắng hết cả ngọc bội của hắn, còn có tối hôm qua, chọi gà với Cao Bảo Nhi, ngay cả cái cốc uống rượu bằng đồng đen của cha hắn cũng phải đưa cho ta. Mẫu thân nếu không tin, người xem...



Quý Tôn Sanh để khoe thành tích, liền cởi áo choàng, từ trong ngực lấy ra một đống đồ vật loạn thất bát tao, hẳn đều là chiến lợi phẩm mà hắn cờ bạc thắng được, "Đây đây, nhưng thứ này đều là do ta thắng được, cái này là từ hôm kia..."



Quý Tôn Sanh nhất nhất nói lại mỗi một thứ là làm thế nào thắng được, nói tới hoa chân múa tay vui sướng, mặt mày hớn hở, Thành Bích phu nhân một đôi mày ngài nhướng lên, biểu tình trên mặt càng lúc càng khó coi, Quý Tôn Sanh càng nói thanh âm càng yếu ớt đi, cuối cùng cúi gằm mặt, than thở:

- A... ta..., mẫu thân, hài nhi sai lầm rồi...



Nói xong, hắn ngẩng đầu, mắt lướt nhẹ qua liếc nhìn mẫu thân một cái, không phục nói:

- Mẫu thân lại lừa gạt ta...



Thành Bích phu nhân vừa bực mình lại buồn cười, đang muốn răn dạy đứa con một phen, thì thị tỳ từ cửa chợt đến bẩm:

- Phu nhân, Trọng Lương Hoài cầu kiến.



- Trọng Lương Hoài? - Thành Bích phu nhân sắc mặt hơi biến, hai tay dưới ống tay áo lập tức nắm chặt lại, nàng muốn nói gì đó lại thôi, ánh mắt lóe lên, ở trong đình vội vàng bước qua bước lại hai bước, liếc liếc mắt nhìn Quý Tôn Sanh còn ngốc trệ đứng ở một bên, sẵng giọng:

- Còn không quay về theo phu tử đọc sách? Lại tới khắp nơi làm loạn đi, nếu để ta biết, nhất định sẽ đập nát mông ngươi!



Nói xong lại ngồi xuống trở lại, thản nhiên nói:

- Gọi hắn vào đi.



Quý Tôn Sanh nghe thấy vậy thì mừng rỡ, hôm nay thật sự là quá may mắn, có khách nhân tới thăm, mình cuối cùng cũng tránh được một hồi trách cứ của mẫu thân, bằng không cứ đứng ở đây mà nghe mẫu thân giáo huấn, cảm giác thật như ở trong địa ngục, thật sự là tra tấn vô tận. Quý Tôn Sanh trong lòng cảm kích tám đời tổ tông của Trọng Lương Hoài, vui vẻ xa xả chạy ra khỏi đình.



Tới ngoài cửa viện, Quý Tôn Sanh lại đụng ngay phải Trọng Lương Hoài đang đứng đợi ở đó, suýt chút nữa thì ngã dập mặt. Trọng Lương Hoài vội một tay đỡ lấy hắn, khuôn mặt già nua hé ra nụ cười, dùng một ánh mắt phức tạp khó có thể diễn tả bằng lời nhìn hắn từ trên xuống dưới nói:

- Ai nha, thiếu công tử, ngài có thể chạy chậm một chút thôi được không, nếu mà khiến cho ngài bị thương, tiểu nhân sợ rằng không đảm đương được.



Quý Tôn Sanh đúng là đang cực kỳ hoan kỉ, cũng không so đo với hắn, đẩy hắn ra liền vội vã chạy đi. Mới vừa rồi nghe thấy mẫu thân gọi hắn, hoảng tới mức đang đấu dế mèn với người ta, lại phải mang con cực phẩm dế mèn đầu đồng tướng quân mà chính mình bắt được đem giấu bậy vào một góc sân, nếu chậm trở về, con dế mèn kia lỡ mà bị gà mổ mất, vậy thì thật là khóc không ra nước mắt, ai có thời gian để ý tới cái lão gia hỏa này.



Trọng Lương Hoài cười cười nhìn Quý Tôn Sanh rời đi, lại liếc mắt nhìn Thành Bích phu nhân đang ngồi ở trong đình, phủi phủi ống tay áo, mỉm cười đi vào đình, vái dài thi lễ, cung kính nói to:

- Trọng Lương Hoài ra mắt Thành Bích phu nhân.



Thành Bích phu nhân quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy hai thị tỳ đều đã ở sau cánh cửa viện, liền xoay hẳn người lại, ngón tay nhỏ và dài vẫn đang ở trên dây cầm nhẹ nhàng gảy một cái, dây cầm đinh đang phát ra một tiếng trong trẻo, làm ra vẻ bình tĩnh hỏi han:

- Trọng Lương Hoài, ngươi tới tìm bản phu nhân, là có chuyện gì sao?



Trọng Lương Hoài nheo mắt lại đánh giá Thành Bích phu nhân, Thành Bích phu nhân ngồi thẳng lưng, váy dài màu xanh nhạt, gáy dài thanh tú, hai bên bờ vai nghiêng nghiêng, mái tóc đen của nàng chỉ dùng một sợi dây trắng tinh tế buộc lại, thả xuống tận đồn bộ phía sau. Eo nhỏ nhắn giống như là một chiếc cầu vồng hướng vào bên trong, mái tóc thẳng tắp sau lưng như một thác nước chảy, một thân phong lưu, quyến rũ vô cùng.



"Thành Bích phu nhân giống như một trái cây đã chín muồi, so với năm đó, phong thái lại càng mê người." Trọng Lương Hoài âm thầm tán thưởng một tiếng, khi đó, hắn còn làm việc ở quý phủ của Quý Tôn Tử Phi, đang lúc tráng niên, nháy mắt một cái đã hơn mười năm trôi qua, chính mình đã loang lổ đầu bạc, dần trở thành một lão già, mà Thành Bích phu nhân lại vẫn tao nhã như trước, nghĩ tới mà không khỏi thổn thức.



Trọng Lương Hoài mặt cười bồi xu nịnh nói:

- Tiểu nhân cũng đã lâu chưa ra mắt phu nhân, trong lòng thực rất nhớ mong, hôm nay thấy được phu nhân, phu nhân quốc sắc thiên hương, phong thái vẫn như cũ, tiểu nhân cũng vì người mà hoan hỉ...



Thành Bích phu nhân 'hừ' một tiếng, có chút không kiên nhẫn nói:

- Trọng Lương Hoài, ngươi tới gặp ta rốt cục là có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra, bản phu nhân là người thích được tâng bốc sao?



Trọng Lương Hoài sắc mặt khẽ biến, hơi hơi có chút ấm ức nói:

- Phu nhân, nói như vậy không khỏi khiến tiểu nhân đau khổ, khi tiểu nhân làm việc ở Quý phủ, đối với phu nhân cũng lễ độ cung kính, tôn thờ, không chuyện gì không lo nghĩ cho người, nếu không có tiểu nhân..., hắc! Phu nhân chỉ sợ chưa chắc đã có địa vị ngày hôm nay đâu.



Thành Bích phu nhân xoay mạnh người lại, hai mắt hơi hơi ngưng tụ, lạnh giọng nói:

- Trọng Lương Hoài, ngươi thật to gan! Đây là uy hiếp ta sao?



Trọng Lương Hoài lập tức vẻ mặt tươi cười, cúi lưng nói:

- Ha hả..., tiểu nhân nào dám làm thế. A, mới vừa rồi nhìn thấy thiếu công tử, lại nói tiếp, thiếu công tử tuấn tú lịch sự, dần dần trưởng thành, Trọng Lương Hoài thấy vậy cũng rất vui vẻ. Nhìn mà xem, phu nhân mẹ hiền con thuận, ấm áp vui vẻ, đối với vị thiếu công tử này, phu nhân chắc hẳn cũng rất vừa lòng phải không?



Thành Bích phu nhân biến sắc nói:

- Trọng Lương Hoài, Quý Thị môn hạ nhân tài đông đúc, Dương Hổ, Công Sơn Bất Nữu là anh hùng đương thời, ngươi có cái bổn sự gì mà sánh vai với bọn họ? Làm người có những điều phải tự hiểu lấy, nếu không có ta âm thầm tương trợ, ngươi sẽ có quyền thế hiện giờ sao? Nhân tình của ngươi, ta vẫn còn nhớ, ngươi việc gì phải đưa ra đây?



Trọng Lương Hoài thấy đã uy hiếp được nàng, cũng không muốn bức người quá đáng, vội chắp tay cười nói:

- Phu nhân chiếu cố tới tiểu nhân, tiểu nhân chính là chưa bao giờ quên, đối với phu nhân, tiểu nhân luôn cảm kích từ tận đáy lòng. Tiểu nhân đến lần này, là vì nghe nói phu nhân đang lập tổ đội tham gia đua thuyền rồng, những việc vặt vãnh này tiểu nhân rất thành thục, không biết có chỗ nào cần tiểu nhân dốc sức hay không? Phu nhân chỉ cần phân phó một tiếng, tiểu nhân nhất định toàn lực thực hiện.



Thành Bích phu nhân phất tay áo ngồi xuống trở lại, lạnh nhạt nói:

- Đua thuyền rồng sao, chẳng qua là vì bản phu nhân nhàn rỗi chẳng có việc gì, tổ chức đội tàu để tiểu khiển giải sầu thôi, hiện giờ ngươi đã là quản sự của chấp chính đại nhân, bản phu nhân không dám làm cho ngươi phải phiền phức chân tay.



- Có sao có sao, Trọng Lương Hoài một ngày là gia nô môn hạ của phu nhân, cả đời đều là gia nô môn hạ của phu nhân, sao dám phản chủ quên ơn? - Trọng Lương Hoài liếm liếm môi, cười giảo hoạt:

- Phu nhân, chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ. Chấp chính đại nhân đã phát tin rằng, Quý Thị môn hạ thuyền đội của ai đoạt được giải quán quân, sẽ có thể kinh doanh sinh ý muối biển độc nhất vô nhị trong ba năm. Chậc chậc, ba năm lận, ba năm sinh ý muối biển, là phần thưởng hậu hĩnh đến mức nào, sợ rằng cho dù có ngồi trên đỉnh Kim Sơn, phu nhân cũng thật sự không thèm để ý sao?



Thành Bích phu nhân liếc hắn một cái, thầm nghĩ: kẻ này chẳng hiểu làm sao lại tới, rốt cuộc là có ý đồ gì? Hay là... hắn thực có biện pháp nào có thể giúp ta đoạt giải quán quân sao? Nếu là như vậy, hắn muốn từ đó được chia một chén canh sao? Có điều với món lãi kếch sù của độc doanh muối biển, nếu hắn thực có biện pháp, cùng kẻ đáng ghét này hợp tác một chút cũng không phải không thể.



Nghĩ tới đây, sắc mặt Thành Bích phu nhân dịu xuống, nàng xoay người trở lại, nhìn thẳng vào Trọng Lương Hoài, nghiêm nghị hỏi:

- Nói như vậy, ngươi có cái biện pháp gì tốt sao? Nếu không ngại thì có thể nói ra nghe một chút.



Trọng Lương Hoài nhất thời ngẩn ra, hắn nào có cái biện pháp gì để đua thuyền tất thắng? Mới vừa rồi hỏi về thuyền rồng chẳng qua là nói chuyện khách khí mà thôi, tìm một cái cớ để dẫn nhập câu chuyện. Tóm lại là không thể vừa vào tới cửa đã trực tiếp nói luôn: Phu nhân, tiểu nhân tức khắc sẽ lật đổ Dương Hổ, Dương Hổ vừa ngã, Công Sơn Bất Nữu tất sẽ cùng tiểu nhân tranh quyền, khi đó mong rằng phu nhân nói tốt vài vâu về tiểu nhân trước mặt chấp chính đại nhân, để cho tiểu nhân có thể thế thân Dương Hổ sao.



Hiện giờ Thành Bích phu nhân thực sự đã hướng hắn hỏi kế sách, Trọng Lương Hoài không khỏi choáng váng, người cần mặt, mặt cần da, nếu ngay cả cái rắm cũng không phóng ra được, thì ngay cả một tí da mặt cũng sẽ mất hết toi, làm sao còn có thể không biết xấu hổ hướng Thành Bích phu nhân xin giúp đỡ được nữa?



Trọng Lương Hoài trong tam đại gia thần của Quý Thị, chính là kẻ thiếu tài trí nhất, nếu không được Thành Bích phu nhân giúp đỡ, với năng lực của hắn quả thực không có khả năng tiến lên tới vị trí này. Người này vốn không nhanh trí, trong khoảng thời gian ngắn vậy làm sao có thể nghĩ ra cái phương pháp gì, lập tức trong lòng cuống lên, con ngươi loạn chuyển, chỉ có điều trong đầu vẫn chỉ mơ hồ có ý niệm về việc Dương Hổ sụp đổ, rồi chính mình thượng vị, còn ngoài ra thì không nghĩ ra nổi cái gì nữa.



"Dương Hổ sụp đổ, Dương Hổ sụp đổ...", Trọng Lương Hoài đang nát óc suy nghĩ đột nhiên 'oành' một cái, nảy ra một tia trí tuệ mà mười năm qua khó gặp một lần, nhớ tới một người hết sức quan trọng trong việc đoạt quyền từ Dương Hổ, Trọng Lương Hoài không khỏi vỗ đùi, vui không nhịn được nói:

- Phu nhân, tiểu nhân lúc này có một biện pháp, phu nhân nếu cứ y theo phương pháp của tiểu nhân mà làm, lần đua thuyền rồng này nhất định sẽ đoạt giải quán quân!