Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 97: Thoát khỏi trùng vây




Chiếc rìu lớn từ trên không trung giáng xuống, chiếc giáo trong tay tên võ sĩ đứng phía bên phải chiếc xe "Răng rắc" một tiếng gãy thành hai đoạn, võ sĩ kia không chịu nổi lực, "Ai da" một tiếng lăn xuống xe. Võ sĩ đánh xe sợ hãi đến nỗi hồn vía bay cả lên mây, xoay người lăn đi, ngã nhào xuống dưới đất. Lưỡi rìu cự đại trong tay Khánh Kỵ vẫn đang bổ xuống không hề thay đổi, trong một âm hưởng kỳ dị đã nặng nề bổ xuống chiến xa.

Chỉ nghe"Uỳnh" một tiếng rất lớn, rìu cự đại bổ xuống dưới, mảnh gỗ vụn bay lả tả như mưa, một chiếc chiến xa rắn chắc trong nháy mắt đã bị bổ ra thành năm đoạn bảy khúc. Bốn con chiến mã phía trước sợ hãi, lập tức lồng lên bỏ chạy. Bị bốn con ngựa kéo đi, chiếc xe đã bị bổ toạc kia lại càng vỡ vụn hơn, bốn con ngựa kéo lôi chiếc xe ra thành bốn phần, lao chạy như điên.

Cơ Trù kinh hãi mặt không còn chút máu, chiến xa nứt toác, toàn bộ thân thể của hắn rơi từ trên xe xuống. Hai chân còn chưa kịp đáp đất, Khánh Kỵ vừa mới đáp trên mặt đất đã phóng thanh trường mâu như một con độc long đâm tới. Mũi mâu sắc bén dài một thước nghiêng nghiêng đâm vào vùng ba tấc dưới yết hầu, mang theo dải tua đỏ đâm thủng một lỗ, "Phốc" một tiếng mang theo một chùm máu tươi xuyên ra phía sau. Hai mắt Cơ Trù trợn tròn, vẻ kinh hãi đầy mặt, vẻ mặt không tin nổi, thế nhưng dù sao ánh mắt đó cũng chỉ là của một lão nhân đã trạc bát tuần, tan biến cũng rất nhanh.

Chính vào lúc này, một mũi tên bắn ra từ phía trong khu rừng, trúng ngay vào lưng một gia tướng đứng ở phía sau Yến Anh. Viên gia tướng kia kêu thảm một tiếng, ngã nhào trên đất, lăn xuống phía dưới, nằm im bất động. Đám quân sĩ kinh hoảng, đồng thanh kêu lên:

- Trong rừng có thích khách.

Yến Anh đứng đằng trước quát khẽ:

- Không cần phải để ý tới, mau chóng xuống núi!

Trong một khắc xảy ra đó, hắn cũng không cần phải quay đầu lại. Các gia tướng trong phủ của hắn đều lăm lăm binh khí trong tay, vây chặt hắn lại như nêm cối, bao quanh hắn rồi vội vàng đi xuống dưới núi, giẫm lên đá vụn lạo xạo dọc theo đoạn đường nhấp nhô.

Lúc này trong rừng nổi lên những âm thanh hò hét không ngừng, một đội nhân mã lao ra. Thì ra là Tôn Bằng nhìn thấy Yến Anh định bỏ đi, mai phục ở đây đã không còn hiệu quả nữa, lại không cam tâm để Yến Tỏa Tử sống sót mà bỏ chạy, cho nên quyết định thống soái đám tử sĩ mai phục trong rừng xông ra ngoài. Người còn chưa tới, một trận mưa tên rào rào đã đến trước, hơn mười viên sĩ tốt kêu thảm ngã xuống, Lê Chử rút kiếm ra, hét lớn một tiếng, cầm kiếm quay như chong chóng, chém gãy mấy mũi tên, hô lớn:

- Tản ra, phản kích!

Điền Khất nhanh nhạy, biết rõ giờ phút này đao thương không có mắt, không thể phân biệt nổi địch ta, vừa thấy mưa tên phóng tới, không cần nghĩ ngợi, liền bổ nhào xuống bãi cỏ. Cho dù phản ứng nhanh nhẹn như vậy, nhưng vẫn bị một mũi tên bắn tung búi tóc, khiến hắn sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, mặt cắt không còn chút máu. Lập tức tóc tai bù xù, lao lên tranh bước với đám sĩ tốt bỏ chạy, đi theo sau lưng Yến Anh bỏ trốn xuống dưới núi.

Bị tập kích bất thình lình khiến cho quân sĩ của Lê Chử hoảng loạn trong chốc lát, bị thương vong hai mươi mấy người. Thế nhưng đám quân đội này dù sao thì cũng là tinh binh, sau một thoáng kinh hoảng, đám sĩ tốt đã cầm kiếm trong tay, kẻ dùng tảng đá, kẻ dùng cây cối để yểm hộ, vừa tránh né mũi tên của đối phương, vừa tiếp cận lại gần đối phương. Rất nhanh đôi bên đã giáp lá cà cận chiến, đánh nhau loạn xạ. Vì đường núi chật hẹp, lợi thế về quân số của Tôn Bằng không tận dụng được, nhất thời hai bên được coi là lực lượng ngang bằng nhau.

Đám quân lính mà Lê Chử thống lĩnh chính là quân đội tinh nhuệ của các gia tộc chư hầu, tất cả quân sĩ đều không phải lo lắng về gia đình, lại kiêm luôn chức trách hộ vệ thành trì, bổng lộc hậu hĩnh, cho nên tướng sĩ phục vụ quên mình, anh dũng thiện chiến, đây cũng là một nguyên nhân mà Cao Chiêu Tử và Điền Khất cực kỳ coi trọng. Nhân mã của Tôn Bằng tuy đều là những dũng sĩ của năm đại gia tộc tập hợp lại, nhất thời cũng chưa thể chiếm được thế thượng phong.

Điền Khất vội vàng chạy xuống dưới núi, khi sắp đến dưới chân núi thì quay đầu lại liếc nhìn, chỉ thấy phía trên đỉnh núi một làn khói bụi mù đang bốc lên, Điền Khất không khỏi thầm mắng Tôn Bằng táo tợn, cơ hội mất đi một lần thì sẽ có lần nữa, chỉ cần Yến Anh không phát hiện ra đang có hành động ám sát nhằm vào hắn, thì sẽ có lúc thành công. Nhưng lúc này đây Tôn Bằng vội vã phát động tập kích, lại đốt lên tín hiệu, hiệu lệnh cho binh lính mai phục các nơi đồng loạt phát động tấn công, một khi thất bại, thì làm gì có cơ hội lần hai? Nhưng chuyện đã đến nước này, hắn cũng không còn cách nào khác, đành phải cắn răng tháo chạy xuống dưới núi, chỉ là lúc nãy hắn làm rơi mất một chiếc giày, bây giờ chỉ còn lại một chiếc, bị đám đá cứa vào đau nhói phải nhảy lò cò, nên không thể đi nhanh được như trước.

Yến Anh chạy xuống dưới núi, nhân mã dưới núi xông lên tiếp ứng, có người đỡ Yến Anh lên xe, mười mấy người tay cầm khiên lớn lấy chiếc xe làm trung tâm dựa vào, bao quanh bảo vệ bốn phía. Yến Anh ngồi trên xe ngựa thở dốc, còn chưa kịp định thần lại, Lê Chử cầm một thanh bảo kiếm nhuốm đầy máu, trong sự bảo vệ của mấy thân binh tiến lên trước, thở hồng hộc nói:

- Yến thừa tướng, thích khách từ trên cao lao xuống, nhân số rất đông, không có lợi cho quân ta giao chiến, mạt tướng đã cho quân lui lại rồi.

Yến Anh nhìn hắn mặt đầy máu me, trên mặt không giấu nổi lộ ra một nụ cười, hắn gật gật đầu, đang muốn trấn an vài câu, Điền Khất tóc tai bù xù đã chạy tới, lớn tiếng kêu lên:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, ai da, Lê đại phu, mau mau hộ giá đưa Yến thừa tướng về thành.

- Khoan đã!

Yến Anh cao giọng ngăn lại, trấn tĩnh ngẩng đầu nhìn lên luồng khói đen cuồn cuộn trên núi, đồng tử khẽ co lại, phân phó rằng:

- Không cần phải kinh hoảng, các vị đại phu còn đang trong chốn nguy hiểm, ta sao có thể bỏ mặc được? Lệnh cho quân sĩ bản bộ, chậm rãi lui quân cách một tầm tên, quan sát động tĩnh của địch.

- Rõ!

Lê Chử nhanh chóng truyền lệnh xuống, mấy vệ binh bảo vệ cho xe ngựa của Yến Anh từ từ rút lui, đi đến khoảng cách một tầm tên thì dừng lại, đợi đám gia tướng của các vị đại phu đến tụ tập lại. Nhìn thấy tình hình này, Điền Khất đứng dậy nói với Lê Chử:

- Lê đại phu, các vị đại phu cùng gia tướng lui về đây đều nên an bài ở vòng ngoài, không nên dẫn vào giữa toàn quân, để đề phòng trong đó có nội ứng của thích khách.

Lê Chử đầu tiên khẽ giật mình, lập tức bừng tỉnh, trịnh trọng chắp tay nói:

- Đa tạ Điền đại phu nhắc nhở. - Nói xong chuyển mình vội vã đi an bài. Ngày hôm nay trách nhiệm hộ vệ cho Yến Anh đều nằm trên đầu hắn, nếu như vị thừa tướng đức cao vọng trọng kia bị kẻ khác hãm hại trong lãnh địa bảo vệ của hắn, vậy thì cái mạng này cũng khó mà giữ được, được Điền Khất nhắc nhở như vậy, hắn đương nhiên là cảm kích vô cùng.

Yến Anh vốn có một tia nghi kỵ đối với Điền Khất, nghe thấy hắn phân phó như vậy, lại nhìn thấy hắn chạy theo đến nỗi bị rơi mất một chiếc giầy, búi tóc trên đầu xõa tung, tia nghi kỵ kia liền giảm bớt vài phần…

Kinh nghiệm chiến trận của vị hắc giáp tướng quân kia cho dù có phong phú cỡ nào, cũng chẳng thể có được mấy kinh nghiệm tác chiến với kỵ binh (đã có kỵ binh đâu mà tác), nào có ngờ được rằng Khánh Kỵ ở trên ngựa không những có thể cướp mâu giết người, mà còn có tốc độ kinh người, tới khi hắn phản ứng lại thì một mâu của Khánh Kỵ đã đâm về phía trước. Hắc giáp tướng quân hoảng sợ rụt đầu, mũi mâu của Khánh Kỵ đã đâm vào chiếc mũ sắt trên đầu hắn, rồi hất tung chiếc mũ xuống, ngay lập tức cao giọng cười, khoái mã lao tới, đã vượt qua chiến xa của hắn.

Chiến mã lao vút qua, đại kích của một kích thủ đánh xuống, lại sượt qua đuôi ngựa đập xuống mặt đất, viên kích thủ với kinh nghiệm phong phú này cũng đã tính sai tốc độ của chiến mã. Hắc giáp tướng quân nơm nớp lo sợ vịn lấy càng xe thò đầu ra ngoài, tóc tai bù xù, mặt mũi trắng bệch trông giống như quỷ sứ vậy...

Khánh Kỵ vọt lên trước, chỉ muốn từ trong vòng vây giết ra ngoài, vòng ra sau núi tụ hợp cùng Đậu Kiêu Kính, cho nên khi tiến lên không hề chủ động va chạm với người khác. Kẻ khác khua kiếm trước mặt hắn, hắn cũng không phân biệt là vị đại phu nào đó đang đi săn bắn, hay là binh tướng của năm đại thế tộc mang theo, hắn chỉ cần biết là người cản giết người, thần cản giết thần.

Binh mai phục của năm đại tộc vừa tiến về phía trước vừa quét sạch đám công khanh đại phu đang đi săn, nhìn thấy phía trước đang lao tới một viên mãnh tướng, không ai bảo ai hợp lại thành một đội ngăn chặn. Nhưng thanh thế của Khánh Kỵ quả thực là quá kinh người, chỉ trong chớp mắt, đã phóng ngựa nhảy qua khỏi đám người, tiếp đó nghe thấy những tiếng kêu thảm không dứt, phần tay cụt hòa cùng với làn máu nóng hổi vung vẩy khắp mọi nơi, khắp người Khánh Kỵ tung tóe máu tươi, giống như hung thần ác quỷ, khiến cho người ta chỉ nhìn thôi đã phải khiếp sợ.

Nhìn trang phục của Khánh Kỵ, cùng lắm chỉ là một nhân vật cùng loại với đám gia tướng, không phải mục tiêu thanh trừ lần này. Hơn nữa phương pháp đánh trận hung hãn như vậy, quả thực khiến cho người ta phải khiếp sợ, cho nên binh mai phục của năm đại gia tộc cũng không dây dưa chém giết với Khánh Kỵ. Huống hồ Khánh Kỵ có vẻ dũng mãnh trời sinh, lại là kỵ binh đầu tiên trong lịch sử Trung Hoa, lại cộng thêm vẻ tàn ác bất chấp sống chết, có thể đọ sức cùng hắn thật sự chẳng có mấy người. Càng lao về phía sau, những kiếm kích đâm về phía hắn càng ít, rốt cuộc cuối cùng cũng thoát ra khỏi trùng vây, phía trước là cánh đồng bát ngát, tâm lý Khánh Kỵ lúc này đã bớt căng thẳng, đã tạm yên tâm đôi chút, tính chiến đấu dần dần giảm xuống.

Sức người dù sao cũng chỉ có hạn, lần tả xung hữu đột chém giết này, khí lực của hắn đã bị hao tổn bảy phần, lại cộng thêm những vết thương rải rác, máu chảy ròng ròng, mất máu quá nhiều, cũng dần dần giảm đi khí lực.

Phía trước đã đến sơn khẩu, quay người sang phải, rồi ngoặt về phía bên phải đi đến chỗ đã hẹn trước với Đậu Kiêu Kính, nhưng lúc nãy binh mai phục của năm đại tộc cũng chính là lao ra từ hướng này, Khánh Kỵ lo rằng Đậu Kiêu Kính đã bị bọn chúng hạ độc thủ. Ngoặt sang bên phải, đã là sơn đạo ghập ghềnh, trước mắt Khánh Kỵ từng đoàn từng đoàn mây đen trôi qua, xuất hiện đôi chút cảm giác buồn ngủ. Hắn biết mình đã bị mất máu quá nhiều, nhưng phía trước chưa đến một dặm đã là địa điểm tụ hợp đã hẹn trước, hắn liền cố hết sức bình sinh mà phóng ngựa tới.

Đến trước một rừng cây bạch dương, hắn ghìm ngựa lại, hướng mặt vào trong rừng định hô gọi Đậu Kiêu Kính, chỉ cảm thấy vừa ngẩng đầu lên, khắp trời ánh nắng chiếu rọi, trời đất quay cuồng, bỗng nhiên từ trên lưng ngựa ngã xuống dưới đất.