Đại Tranh Chi Thế

Quyển 2 - Chương 128-1: Khổng Khâu PK đạo chích (Thượng)




- Khổng Khâu?

Triển Chích sửng sốt, chắp tay sau lưng bước đi vài bước trong phòng, y bào của hắn vừa mới cởi một nửa, bộ ngực đầy lông trần trụi ra cũng không thèm để ý, qua lại hai vòng, Triển Chích nhíu mày lại, trầm ngâm nói:

- Chẳng lẽ là đại ca sai hắn tới? Tên phế vật chỉ biết nói bốc nói phét này tới gặp ta làm cái gì?

Hắn giơ cánh tay lên, nói:

- Đi, cho hắn tiến vào, ta muốn xem hắn định phóng ra cái rắm thối gì!

Khánh Kỵ cùng bảy thị vệ khác đi theo Khổng Khâu lên núi, trên đường vừa đi vừa cẩn thận quan sát tình hình xung quanh. Đây là một cơ hội hiếm có, bởi vì có cái gọi là "Một núi không thể chứa hai cọp", Triển Chích nghiễm nhiên có mặt tại nơi này, khó tránh khỏi những xung đột trong tương lai bùng phát giữa đôi bên, bây giờ hiểu rõ địa thế sơn trại của hắn hơn một chút, sau này khi xảy ra xung đột sẽ chiếm lợi thế rất lớn.

Địa hình ở nơi này vô cùng hiểm trở, hàng rào gỗ trong sơn cốc tuy khá đơn sơ, nhưng lại là những thân cây thô to, không hề dễ công phá, phía trong hàng rào đó còn dựng lên mấy lầu quan sát, cây cỏ dại bên ngoài sơn khẩu đều bị phát quang sạch sẽ, kết hợp thành một dải phòng hỏa hoạn. Tiến sâu vào trong núi thì hiện ra một cảnh tượng mới, nơi này nếu nói là một doanh trại của sơn tặc, thì không bằng nói là nơi ở tập trung của những cư dân miền núi. Trong núi chỗ nào chỗ nào cũng thấy cây ăn quả, phòng xá trong biển rừng như ẩn như hiện, những sườn dốc thoai thoải đều làm thành đồng ruộng, có rất nhiều người trông giống như nông phu đang bón phân làm cỏ trên núi. Trên đường dựa vào thế núi mà xây dựng các hàng rào tua tủa khắp nơi. Có thể chế tạo tầng tầng phòng tuyến, từ cao nhìn xuống được chồng lên hàng lớp lôi thạch (tảng đá nhỏ), với địa thế dốc đứng thế này thì e rằng nếu muốn tấn công lên núi cũng phải mất không dưới dăm ba vạn quân mới được.

Dưới mấy tán cây trong rừng còn có mấy thôn phụ (người phụ nữ nông thôn), trong đám bùn dưới ao, mấy đứa trẻ đang nô đùa vui vẻ. Nếu không có mấy tên sơn tặc nắm trong tay trường mâu đoản kích thì chẳng ai ngờ được rằng cảnh tượng kia lại là trong hang ổ của bọn giặc cướp cả.

Khánh Kỵ nhìn thấy vậy mà không khỏi thầm kinh hãi, không ngoài dự liệu, Triển Chích lao tâm khổ tứ tổ chức ở nơi này, quả nhiên toan tính không hề nông cạn a. Cái khác không nói, sơn trại này chính là dựa vào núi mà xây, phía sau là những dãy núi nối tiếp nhau trải dài một dải trùng trùng điệp điệp, đừng nói là quân đội thời đại này, ngay cả quân đội của hai ngàn năm sau muốn đến đây diệt phỉ, chỉ cần bọn họ xông lên núi, thì đa phần đều muốn tìm đường chạy trốn. Tại sao phải tốn nhiều thời gian sức lực để phòng ngự sơn trại như vậy? Đây liệu có phải là kế lâu dài của một tên nuôi chí làm sơn tặc không?

Tiền của lúc này đều tập trung trong các thành thị, là một tên đạo tặc, chỉ cần cướp đường khắp nơi, hoặc công thành cướp trại là có thể chiếm đoạt được tiền của, hơn nữa những quan viên trong thời này sự kiểm soát đối với các địa phương cũng rất lỏng lẻo, Triển Chích nếu muốn dẫn một đám thổ phỉ đi hành tẩu thiên hạ, có ai ngăn được hắn đây? Vậy mà hắn lại khổ tâm tổ chức trong một nơi khỉ ho cò gáy, đồng không mông quạnh, xây dựng căn cứ hùng vĩ như thế này, là có ý gì?

Nếu cố cường công, chẳng ai có thể gánh được tổn thất nặng nề như thế, nếu như tập kích..., Khánh Kỵ nhìn thấy mấy người trên vai vác xiên đồng (xiên: vũ khí thời xưa, hình thù giống như thanh giáo dài, có điều ở phần mũi xiên có cấu tạo hơi khác giáo một chút, giống như hình cái nĩa vậy), đi từ trên con đường nhỏ giữa lưng chừng núi, trên xiên treo mấy con gà rừng và thú nhỏ, lập tức hủy bỏ chủ ý đó. Triển Chích tổ chức ở nơi này lâu như vậy, lại có nhiều thợ săn dưới quyền hắn, trong núi không biết đã bày bố bao nhiêu trận địa mai phục, cạm bẫy thòng lọng, có thể đánh lén dễ dàng như vậy sao?

Khánh Kỵ hôm nay ăn mặc vô cùng mập mạp, thân hình hắn cao lớn, nên để che giấu thân phận, hôm nay hắn đã chọn mấy dũng sĩ Lỗ quốc thân hình cũng cao to vạm vỡ như mình, khiến cho thân hình của hắn không trở thành điểm nổi bật dễ bị chú ý. Đồng thời còn đeo vào một bộ râu xồm xoàm, bởi vì lũ giặc cướp này rất giỏi nhớ mặt, trong khi trước đó ở trên sông Khánh Kỵ đã từng giáp mặt hàng nghìn tên giặc cỏ kia đấu quyền đọ ngựa, đại chiến với Triển Chích. Để không cho những tên tinh mắt nhận ra thân hình quen thuộc của mình, Khánh Kỵ độn ở bên trong ba tầng bì giáp, bên ngoài lại phủ một chiếc áo choàng, giống hệt như lốp xe Michelin vậy (Michelin: hãng sản xuất lốp xe rất nổi tiếng ở TQ), hoàn toàn không thể nhận ra dáng dấp khi xưa được nữa.

Chính bởi vậy, đi lên trên núi chẳng được bao lâu, toàn thân Khánh Kỵ đã toát đầy mồ hôi. Nghĩ tới khi xưa lúc Cơ Quang đâm Vương Liêu, lão ba Cơ Liêu của mình khi đi dự yến tiệc, cũng là khoác ba tầng bì giáp, không biết có phải cũng mang vẻ mặt khổ sở mồ hôi đầm đìa như mình hôm nay không. Cái bộ dạng này nếu như mà phải động đến tay chân, động tác chắc chắn sẽ chậm chạp, ngộ nhỡ Triển Chích trở mặt, không biết vũ lực của mình có thể phát huy được mấy phần nữa?

Khánh Kỵ nghĩ ngợi, thầm hối hận có chút sơ suất, nhìn về phía trước, chỉ thấy Khổng Khâu mũ mão chỉnh tề, ăn mặc vô cùng uy nghi. Phía trong đại bào là ba tầng nội y, mồ hôi cũng từ đó mà chảy dài trên trán. Hắn không hề chớp mắt, chắp tay như đang hành lễ, Khánh Kỵ không khỏi thầm kính phục tài chịu nóng của hắn.

Đến tòa đại sảnh bằng gỗ thô trước mặt, một tên sơn tặc tiểu đầu mục quát:

-Đứng đó chờ, để ta hồi bẩm chủ thượng đã.

Tiểu đầu mục kia đi vào trong chốc lát, bên trong bỗng có người cao giọng quát lớn:

-Triệu Khổng Khâu vào tấn kiến.

Khổng Khâu chỉnh trang lại y phục, hiên ngang đi vào, Khánh Kỵ cùng đám võ sỹ có chút căng thẳng, ai nấy cầm kiếm theo sát phía sau. Khánh Kỵ đưa mắt lãnh đạm nhìn đám sơn tặc đang đứng hầu kế bên, không hề có kẻ nào ra mặt ngăn cản, chỉ trông thấy bọn người đó nhìn thấy bọn họ thì nhe răng cười, có hơi chút giống như kiểu đang nhìn mấy con dê con bò đang đợi làm thịt, nếu như người nào nhát gan một chút, với cái khí thế kia sẽ bị dọa sợ cho tim đập chân run mất thôi.

Khi đi vào trong sảnh, chỉ thấy trên đại đường ngổn ngang lộn nhộn, mấy tên đầu lĩnh đạo tặc khuôn mặt hung dữ đầy tà khí hoặc nằm hoặc ngồi, xuất hiện sờ sờ trước mặt là mấy tên đầu lĩnh đã từng gặp tại Tất Thành như Cổ Quân Hải, Tiểu Ất, Lưu Dục, mấy tên đầu mục lúc đó bị điều đi nơi khác, không phải là nhân mã cũ trong trại, bây giờ cũng không có trong phòng.

Ở giữa là một chiếc án, phía sau án có độc một chiếc ghế, trên ghế là một đại hán đang ngồi khoanh chân chễm trệ trên đó, hai hàng lông mày đen rậm, gò má như thể bị đao gọt, môi dày, dưới hàm lộ ra một chòm râu rậm rập, hắn đang trừng đôi mắt to uy nghi lẫm liệt, nhìn văn nhân Lỗ quốc đứng trước mặt ăn mặc trang trọng nghiêm túc.

Khổng Khâu quả là một người gan dạ, trông thấy những gã đao phủ ánh mắt hung hiểm như muốn thôn phệ người khác, vậy mà không hề thấy sợ hãi, hắn đi thong dong tới thẳng trước mặt Triển Chích, rồi lại lùi về phía sau 3 bước trước chiếc ghế để tận lễ tiết, lúc này mới giương tay áo chắp tay nói:

-Lỗ nhân Khổng Khâu, nghe danh tướng quân là người trọng đạo nghĩa, vì vậy cố ý đến bái yết.

Triển Chích cười to 3 tiếng, khinh khỉnh nói:

-Khổng Khâu, ta cũng đã từng nghe về danh tiếng của ngươi, hôm nay gặp gỡ, quả nhiên chỉ là mấy loại tin đồn nhảm, xằng bậy dối trá vô cùng. Triển Chích ta chỉ có ác danh, chưa bao giờ mang tiếng trọng đạo nghĩa, ta tuy có mấy nghìn nhân mã dưới trướng, nhưng rốt cục cũng chỉ là một phường đạo tặc, cái danh tướng quân từ miệng ai phong thế? Cái tên tiểu tử nhà ngươi, mũ mão đạo mạo, vờ vờ vịt vịt, không cày ruộng mà vẫn có cái đút vào mồm, không đan dệt mà vẫn có quần áo đắp lên người, khua môi múa mép, đâm bị thóc chọc bị gạo, khiến cho kẻ đọc sách mất hết bản tính tự nhiên, còn đến khắp nơi đầu độc chư hầu ban này thưởng nọ, đúng là khiến người người chán ghét, hôm nay đến cầu kiến ta, không biết còn muốn nói hoa ngôn xảo ngữ gì nữa thế?

Khổng Khâu không ngờ rằng tên Triển Chích này lại chẳng kiêng nể mình gì hết, lúng túng đáp lại:

-Điều này..., Khổng Khâu quen biết tôn huynh của ngài, nghe tôn huynh tâm sự vì chuyện của ngài mà tiến thoái lưỡng nan, khó xử vô cùng, vì vậy đến đây cầu kiến, có một số điều nấn ná trong lòng muốn được nói ra cho các hạ nghe.

Triển Chích cười lạnh lùng, cầm kiếm nói:

-Được, ngươi tới gần ta nói chuyện, để ta xem ngươi sẽ định nói những lời chó má gì đây, nếu như hợp ý ta thì sẽ để cho ngươi đi, nếu không hợp ý ta… hừ hừ!

Khổng Khâu không hề sợ hãi, dõng dạc nói:

-Khâu từng nghe, thiên hạ có ba đức, thuở nhỏ lớn lên, đức hạnh xuất chúng, bất luận già trẻ bần hàn đến đâu cũng đều được khen ngợi, đây là thượng đức. Học rộng tài cao, thông thạo cổ kim, lạc quan thiên hạ, đó là trung đức; Gan dạ quả cảm, thống soái trăm dân, đó là hạ đức. Một người chỉ cần có được một trong ba thứ đức hạnh đó là có thể hùng bá một phương. Trong khi Triển Chích tướng quân lại có cả ba đức hạnh đó, hữu dũng hữu mưu, tài trí cơ mưu siêu quần, bỗng trở thành sơn tặc, Khổng Khâu cảm thấy đáng tiếc vô cùng a, dựa vào tài năng và khí độ của tướng quân, nếu như tiển tâm cách diện (thay đổi triệt để, hướng thiện), cải tà quy chính, lo gì không nổi danh thiên hạ? Thiên hạ hiện nay, bất luận Ngô Việt Tề Lỗ, Tống Vệ Tần Tấn, liệt quốc chư hầu, ai mà không cầu hiền nhược khát (tìm kiếm người hiền tài cho quốc gia)? Với tài năng của tướng quân, lo gì không được bái tướng phong hầu, làm rạng rỡ tổ tông, tạo phúc cho con cháu? Đó mới đó là chính đạo (con đường đúng đắn) của đời người a, tướng quân thấy Khổng Khâu nói có đạo lý không nào?

-Cóc khô! Đạo lý cái đít nhà ngươi!

Triển Chích cười phì thật to rồi nói:

-Triển Chích ta sống cuộc sống tự do tự tại, tung hoành thiên hạ, ngày tháng khoái hoạt thế nào ngươi có biết không? Còn ngươi ư, bôn tẩu các nước, như chó nhà có tang, đã từng cầu xin van nài một bát cơm ăn bao giờ chưa? Bái tướng phong hầu, để phúc con cháu cái gì chứ, Nghiêu Thuấn (1) có được thiên hạ, con cháu không mảnh đất cắm dùi! Ngươi nói cái gì mà quân quân thần thần, phu phu tử tử, thế nhưng Đường Ngiêu bất từ (nhân từ), Ngu Thuấn bất hiếu, Thương Thang (2) lưu đày quân chủ, Văn Vương bị tù đày, Vũ Vương (3) xuất binh phạt Trụ. Có kẻ nào nói tới đạo quân thần phụ tử đâu? Ngày nay còn được tôn sùng làm thánh nhân, thế nhưng nếu như bọn chúng trước đó thất bại thì sao nào? E rằng trong những lời đồn đại truyền miệng đến ngày nay, còn không bằng cả lũ tiểu nhân mưu cầu công danh. Từ đó có thể thấy, thắng làm vua thua làm giặc, thế gian này vốn dĩ đã là ỷ mạnh hiếp yếu, cường giả xưng vương, còn nói đến chuyện nhân nghĩa đạo đức gì chứ! Ngươi giả nhân giả nghĩa, dùng cách nói quân thần phụ tử để lấy lòng quân chủ mưu cầu phú quý, đó chẳng phải là hành động của một tên cường đạo lừa đảo ư? Tại sao thiên hạ không gọi ngươi là Khâu đạo tặc, mà lại cứ gọi ta là Chích đạo tặc? Công đạo cái gì, công đạo là gì chứ.

-Triển tướng quân...

-Câm mõm!

Triển Chích giật giọng hét lớn, tung chân đá đổ chiếc án, đám đạo tặc tả hữu đứng bật hết dậy, trong tay tên nào cũng lăm lăm binh khí, nhất thời trong đại đường tràn ngập sát khí, mấy võ sĩ đứng phía sau Khổng Khâu mặt mày biến sắc, tập trung nắm chặt lấy chuôi kiếm, Khánh Kỵ cũng cầm lấy kiếm, cố ý làm ra một bộ dáng hoảng sợ.

-----------------------------

(1) Nghiêu Thuấn: các vị vua nổi tiếng thời cổ đại Trung Quốc, nằm trong tam hoàng ngũ đế.

(2) Thương Thang: vị vua sáng lập nên nhà Thương

(3) Vũ Vương: Chu Vũ Vương Cơ Phát, vị vua sáng lập nhà Tây Chu