Đại Tranh Chi Thế

Quyển 2 - Chương 140: Dạ phóng hương khuê




Thúc Tôn Diêu Quang được sắp xếp vào trong một viện lạc lịch sự tao nhã, phòng ốc nơi này vốn mấy trăm năm trước lộng lẫy hoa lệ, mấy trăm cái tết qua, tuy rằng hàng năm cũng được tu sửa, nhưng bởi vì ít có người ở, nên vẫn phảng phất một mùi gỗ mục nhàn nhạt. Chính là lại được mùi hương khói từ con hạc đồng che giấu đi, nên nếu không ngửi kĩ sẽ không thấy được.

Thúc Tôn Diêu Quang tới dự yến tiệc của Thành Bích phu nhân trở về, liền cho lui tùy tùng, lại mở cửa sổ phía sau tâm thần không yên ngồi ở song cửa chờ Khánh Kỵ. Thiếu nữ khi đang yêu luôn rất thơ, ngồi một mình ở cửa sổ nhìn cảnh cây hoa đẹp trong hậu viện, lại si mê nghĩ về những điều đã trải qua từ khi biết Khánh Kỵ tới nay. Thúc Tôn Diêu Quang khi thì cười xấu hổ, khi thì tim đập mạnh loạn nhịp, khi thì nghiến răng nghiến lợi, chính là khi nghĩ tới Khánh Kỵ mò vào khuê phòng của nàng rồi đặt nàng ở dưới thân.

Phong cảnh ngoài cửa phòng dần dần trở nên ảm đạm, ngọn đèn xuyên qua tấm màn cửa sổ bằng lụa trắng mỏng, phát ra ánh sáng nhu hòa, hấp dẫn một ít côn trùng nhỏ không ngừng bay vào cửa sổ, Thúc Tôn Diêu Quang có chút mất kiên nhẫn đứng lên:

- Cái tên gia hỏa kia, đã trễ như vậy, như thế nào còn chưa tới?

Nàng trở lại ngồi lên giường, từ trên kỷ án cầm lấy gương đồng soi khuôn mặt của mình, có chút hối hận vì khi tới giả nam trang, lúc này khi khôi phục lại trang phục nữ tử, lại không có son phấn, không thể trang điểm vì hắn. Phương tâm đang cảm thấy tiếc nuối, cánh cửa bỗng nhiên có tiếng gõ nhỏ, thị nữ tùy thân nàng mang theo từ Khúc Phụ nhẹ giọng nói:

- Tiểu thư, Thành phủ Dương quản sự cầu kiến.

- Đi đi đi, ai ta cũng không gặp, ngoại trừ... A!

Thúc Tôn Diêu Quang từ trên giường nhảy dựng lên, hưng phấn nói:

- Mời hắn tiến vào.

- Dạ, tiểu thư.

Cánh cửa ngăn được kéo ra, Khánh Kỵ thân hình thẳng tắp, nhãn quan tị, tị quan tâm (1), hiên ngang mà vào, hai tay chắp lại cúi người, nho nhã lễ độ nói:

- Tại hạ Dương Bân, ra mắt tiểu thư.

Thúc Tôn Diêu Quang hơi nghiêng người, thản nhiên xua tay nói:

- Không cần đa lễ, Dương quản sự nửa đêm cầu kiến bản cô nương, là có chuyện gì sao?

Nàng nâng mí mắt lên, nhìn thoáng qua phía cửa, không chút để ý nói:

- Đi xuống nghỉ ngơi đi, không cần hầu hạ.

- Dạ!

Tiểu tỳ trả lời, nhẹ nhàng kéo cánh cửa lại.

Cánh cửa kia vừa khép, Thúc Tôn Diêu Quang đã thấp giọng reo lên một tiếng, tức khắc chui vào trong lòng ngực Khánh Kỵ. Khánh Kỵ thuận thế mở hai tay ra, dùng lồng ngực rộng lớn hữu lực của hắn đón nhận nàng lao tới.

- Nhanh phục quốc đi thôi, Khánh Kỵ, người ta sẽ không còn phải mong nhớ chàng ngày đêm nữa. Thật vất vả mới gặp được chàng, lại còn phải vụng vụng trộm trộm.

Thúc Tôn Diêu Quang nhào vào lòng hắn, hai má dán vào lồng ngực, nghe trái tim của hắn đập mạnh mẽ, nhẹ giọng nỉ non.

Khánh Kỵ nắm bờ vai mảnh khảnh của nàng, vỗ nhẹ lên cái lưng mềm nhẵn, cười nhẹ nói:

- Như bây giờ không phải là rất tốt sao? Nếu ta phục quốc, đối với nàng lúc đó, "Em gái theo cùng, vần vũ như mây", đâu có khoái hoạt chỉ có ta và nàng như bây giờ?

Thúc Tôn Diêu Quang kiễng mũi chân, dùng hàm răng như vỏ sò cắn lên đầu vai của Khánh Kỵ một miếng, oán hận nói:

- Đừng có vọng tưởng, người ta không có tỷ muội đâu.

Khánh Kỵ nhìn bộ dáng của nàng khi ghen, nhịn không được cười lớn. Nguyên lai, "Em gái theo cùng, vần vũ như mây" từ trong lời nói vừa rồi của hắn, chính là một câu thơ, miêu tả tràng cảnh long trọng khi Hàn Hầu (2) cưới vợ. "Em gái theo cùng", là chỉ Đằng hôn chế (thể chế hôn nhân). Đằng tức là, khi một nữ tử xuất giá, phải có một bé gái cùng họ theo cùng, có nghĩa là khi một chư hầu cưới một cô gái làm tần, đồng thời cũng phải có của hồi môn là muội muội hoặc cháu gái theo cùng làm thứ tần.

Đằng chế ở trước thời kì Xuân Thu áp dụng cho Chu thiên tử, tới thời kì Xuân Thu, trong các chư hầu cũng bắt đầu thực hiện. Nguyên nhân làm như vậy chủ yếu là bởi, một là chịu ảnh hưởng của tập tục hôn nhân thời thượng cổ cùng với thể chế nhất phu đa thê (một chồng nhiều vợ); hai là bởi cho rằng Đằng hôn có tác dụng đối với việc "Trọng thừa tự" (trọng con nối dõi); ba là bởi Đằng hôn có thể làm mở rộng phạm vi đám hỏi, tăng mạnh liên minh chính trị hoặc quân sự. Trong đó tác dụng quan trọng nhất là bởi thừa tự, ngày đó con người sinh lão bệnh tử, khó sinh mà chết chính là một chuyện bình thường, tỷ lệ sinh hạ hài tử cũng không sao. Theo Đằng chế, mặc dù tần có chết hoặc tần không thể sinh con, cũng có thể để muội muội hoặc cháu gái hồi môn sinh hạ lân nhi (con gần), để củng cố cho quan hệ thông gia giữa hai nước.

Lúc này cũng đã tới cuối thời kì Xuân Thu, Đằng hôn chế đang thời phát triển, bắt đầu xuất hiện chuyện khi một chư hầu cưới vợ ở nước khác, quốc gia đó có thể đưa ra một vài nữ nhi trong tông thất ra làm của hồi môn, nhưng mà vẫn giới hạn cùng một họ. Dưới Đằng hôn chế, quy định cao nhất có thể lấy tới chín nữ tử. Về phần những nữ hầu đi theo tuy rằng có thể truyền tẩm (truyền vào hầu hạ ngủ chung), nhưng chỉ có thể làm thiếp, không thể tấn vị (tăng cấp bậc) làm thứ tần.

Tình hình hiện tại là Thúc Tôn Ngọc không muốn gả nữ nhi cho Khánh Kỵ một công tử mất nước, nhưng mà Khánh Kỵ một khi phục quốc, tấn vị làm chư hầu, khi đó lại là nhà Thúc Tôn Ngọc không xứng với hắn, không có quy cách cửu Đằng thì không thể lấy được (lấy 9 vợ 1 lúc á ??? ta kháo). Khánh Kỵ vốn là thuận miệng trêu đùa, khơi dậy tính ghen tuông của nàng, cặp ma thủ liền bất tri bất giác luồn từ eo nàng xuống đồn bộ vừa mềm mại vừa đẫy đà.

Thúc Tôn Diêu Quang dường như ngay cả khí lực cũng không còn, nàng đỏ mặt, dùng sức nhẹ đẩy Khánh Kỵ ra:

- Chán ghét, chỉ biết... khi dễ người ta, mấy ngày nay không gặp, chàng có nhớ tới người ta hay không?

- Đương nhiên là có nhớ, mấy ngày này nàng có khỏe không?

Khánh Kỵ đứng đắn hơn chút, đôi tay không còn lộn xộn, chỉ ôm chặt vòng eo của nàng, đôi mắt chăm chú nhìn nàng.

Thúc Tôn Diêu Quang khẽ gật đầu:

- Ưm..., thiếp vẫn tốt, có điều phụ thân gần đây lại gặp chuyện phiền lòng, khi thiếp rời khỏi Khúc Phụ người còn đang nổi cáu. Thôi..., quên đi, không nói chuyện này nữa, tháng sau ca ca của thiếp sẽ trở về, có ca ở đây, phụ thân có thể giảm bớt một chút khí lực.

Khánh Kỵ ngạc nhiên nói:

- Lệnh tôn nổi giận với ai? Tới, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.

Khánh Kỵ đi tới chiếu ngồi xuống, lôi kéo cánh tay Thúc Tôn Diêu Quang, Thúc Tôn Diêu Quang đứng thẳng không được, bị hắn kéo một cái, kiều đồn đẫy đà liền ngồi lên trên đùi hắn. Thúc Tôn Diêu Quang ngượng ngùng ngọ ngoạy hai cái lấy lệ, liền cũng mặc cho hắn ôm, nghiêm mặt kể chuyện Tam hoàn tranh lập tân quân cho hắn nghe.

Khánh Kỵ nghe mà vừa bực mình vừa buồn cười, hắn cũng không biết mình lựa chọn Lỗ quốc làm đầu não để phản công Ngô quốc có phải là chính xác hay không. Tam hoàn trong chính trị đúng là có con mắt thiển cận, thực thuận tiện cho hắn đục nước béo cò, nhưng cũng là bởi bọn họ thiển cận trong chính trị, cho nên cũng thường bởi những chuyện không cần thiết phải phân tranh mà giằng xé lẫn nhau. Sau khi Khánh Kỵ nghe nói Tam hoàn lại nổi mâu thuẫn, đột nhiên nhớ ra rằng tới đây mình sẽ phải quay về đô thành thỉnh Tam hoàn điều binh áp chế Triển Chích. Nếu Tam hoàn lại tranh chấp vì chuyện lập tân quân, chẳng phải sẽ lại quay về cục diện tranh đấu trước kia sao? Triển Chích có thể có được thế lực hôm nay, chính là bởi luồn qua khe hở của sự đấu tranh nội bộ giữa Tam hoàn. Tam hoàn tranh đấu một ngày còn chưa dứt, ai sẽ phái binh đến đối phó Triển Chích? Xem ra ở trên Tam hoàn, đích thực là cần có một Lỗ quân. Quyền lực của hắn có thể không cường đại như Tam hoàn, nhưng mà với địa vị chính trị đặc thù của hắn, lại có thể hòa hoãn được mâu thuẫn giữa Tam hoàn, có tác dụng hòa giải cân bằng thế lực khắp các nơi, cho nên khó trách Tam hoàn muốn tranh lập người mà chính mình nhìn trúng.

Khánh Kỵ hơi hơi nhíu mày, ôm lấy thân mình mềm mại của Thúc Tôn Diêu Quang, ở trên chiếu nhẹ nhàng đu đưa. Thúc Tôn Diêu Quang ngồi ở trên đùi hắn, hai tay vòng qua cổ hắn, ngọt ngào nhìn tình lang của mình, động tác cùng vẻ mặt đôi bên vô cùng tự nhiên ăn ý.

Khánh Kỵ suy nghĩ một lúc lâu sau, đột nhiên hai tròng mắt sáng ngời, bật thốt lên nói:

- Lỗ quân, mặc dù hữu danh vô thực, nhưng nhất định phải lập. Nay mai ta phải quay về Khúc Phụ một chuyến, nhất định phải khuyên cho được Tam hoàn gia chủ đạt thành hiệp nghị, cùng lập một tân quân, sớm ổn định cục diện Lỗ quốc.

Thúc Tôn Diêu Quang ngẩn ra, nghẹn nói:

- Hóa ra chàng đang suy nghĩ việc này..., thế... chàng chọn lập Cơ Loan, hay là lập Cơ Tống?

Khánh Kỵ sửng sốt, hỏi ngược lại:

- Nàng hỏi chuyện này làm gì?

Thúc Tôn Diêu Quang cắn cắn môi, hơi hơi cúi xuống, buồn bã nói:

- Thiếp... chỉ lo rằng chàng sẽ ủng hộ Quý Tôn đại nhân lập Cơ Loan, sợ là sẽ nổi lên tranh chấp với phụ thân. Hai người các ngươi, ta thật sự không muốn nhìn thấy bộ dáng các ngươi giương cung bạt kiếm với nhau.

Khánh Kỵ lúc này mới hiểu, bật cười nói:

- Không cần phải lo, ta không giúp nhạc phụ của mình thì còn giúp ai? Lần này rời thành, đương nhiên là muốn thuyết phục Quý Thị ủng hộ lập Cơ Tống.

Thúc Tôn Diêu Quang hai tròng mắt sáng ngời, vui vẻ nói:

- Thật sao?

Không cần đợi Khánh Kỵ gật đầu khẳng định, Thúc Tôn Diêu Quang đã hoan hô một tiếng, liền nhào tới điên cuồng hôn lên hắn...

Khánh Kỵ nhẹ nhàng rời khỏi phòng Thúc Tôn Diêu Quang, bước như hình chữ bát (八) chậm rãi đi tới dưới tán cây tử đằng, lúc này mới kéo tay áo lau mặt: "Nha đầu này, về sau phải tìm cơ hội hảo hảo dạy dỗ một chút, dạy bảo nàng rốt cuộc phải hôn môi như thế nào, không thể để nàng khiến ta cả mặt toàn nước miếng thế này được..."

Khánh Kỵ buồn cười lau sạch mặt, nhìn khắp mọi nơi không thấy ai, lập tức cúi người nhảy vào một mảnh rừng, nhô đầu ra lại nhìn khắp chung quanh, sau đó lấy ra một chiếc khăn gấm vuông quấn lên trên mặt, liền lén lút lẻn đến bên cạnh chỗ ở của Thành Bích phu nhân, đã nhiều ngày làm trộm hái hoa, con đường nhỏ sau trạch này đã đi quen rồi.

Hơn nữa Thành Bích phu nhân để cho hắn thuận tiện, đã hạ mệnh lệnh, sau chiều tối nô tỳ bên trong không được tùy tiện đi lại, cho nên dọc đường đi cũng không gặp người nào. Khánh Kỵ xuyên qua một cái đình nhỏ trên hồ nước, ẩn vào trong đêm đen, lách qua chỗ ở của những nô tỳ, xoay người sải bước vào trong viện, mò tới cạnh tú lâu của Thành Bích phu nhân. Chỉ thấy trên lầu đèn vẫn còn sáng, Khánh Kỵ hiểu ý cười cười, nhìn khắp mọi nơi, liền thả người, nhẹ nhàng linh hoạt như vượn nhảy lên lầu hai, tay vịn vào song cửa sổ, nhẹ nhàng vén tấm màn cửa bằng lụa mỏng.

Màn cửa vừa xốc lên, từ trong phòng đã truyền ra một tiếng hờn dỗi:

- Tên hỗn đản ngươi, còn biết đường mà đến à.

-----------------------

(1) Nhãn quan tị, tị quan tâm: Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Ý chỉ người đi mà không liếc mắt nhìn ngang dọc.

(2) Hàn Hầu: Hàn vương Thành (chữ Hán: 韓成; ?-206 TCN) là vua chư hầu nước Hàn cuối thời Tần và thời Hán Sở trong lịch sử Trung Quốc.