Đại Tranh Chi Thế

Quyển 3 - Chương 174: Lật lọng (Thượng Trung Hạ)




Nghe Quý Tôn Tiểu Man nói vậy, Khánh Kỵ không biết nên khóc hay nên cười nữa, lên tiếng:

- Nha đầu thối, vì biết là ngươi nên ta mới không xuất kiếm đả thương ngươi, nếu không ngươi cho là có thể khống chế ta dễ dàng thế ư? Còn không mau bỏ kiếm xuống.

Quý Tôn Tiểu Man dương dương đắc ý:

- Ít huênh hoang lại đi, ngươi rơi vào tay ta đó là sự thật, ai biết là có phải ngươi thật lòng nương tay không chứ?

Khánh Kỵ gầm gừ:

- Thế Tiểu Ngải cô nương muốn trả thù thế nào đây?

- Ngươi đã làm gì ta, giờ ta trả lại thế nấy.

- Ồ?

Khánh Kỵ cười ha hả, vẻ mặt gian trá:

- Giờ đã rơi vào tay nàng, tùy nàng muốn làm gì thì làm vậy, mông ta ở đây, cô nương cứ ra tay đi.

- Hứ! Ai mà thèm đánh mông của ngươi chứ!

Quý Tôn Tiểu Man đỏ mặt tía tai: “Ta muốn…ta muốn…”. Nghĩ kĩ lại, tuy là đã khống chế Khánh Kỵ, nhưng lại chưa nghĩ ra nên trừng trị tội hắn sỉ nhục mình thế nào cho phải.

Di Tử Hạ vẫn nằm trên giường, hai con mắt láo liên qua lại, trong lòng tò mò muốn biết đầu đuôi chuyện ân oán của hai người này sao lại liên quan đến mông đít, chỉ là hắn đã được lãnh giáo tính tình ngang bướng của tiểu mỹ nhân nhìn vẻ nhu mì này rồi, nên tự biết thông minh ngậm miệng không dám lên tiếng nói chen vào.

Khánh Kỵ cười ha hả:

- Nếu như nàng chưa nghĩ ra cách gì, hay là để ta trừng phạt nàng vậy nha.

Khánh Kỵ vừa dứt lời đưa tay ra sau tấn công, nắm lấy cổ tay Quý Tôn Tiểu Man một cách chuẩn xác, đoạn xoay người, tay nắm lại mạnh hơn, Quý Tôn Tiểu Man bị nắm đau, không tự chủ được ngả về trước, làm ra động tác cúi lưng ưỡn mông lên, cứ như là đang mời gọi hắn đánh mình. Khánh Kỵ không cần nể nang vỗ bôm bốp vào mông Tiểu Man, lại tận hưởng cảm giác mềm mại đàn hồi của cái mông đó.

“Bốp!” một tiếng giòn vang, mặt Quý Tôn Tiểu Man bị bàn tay quét qua một cái, đỏ chót từ chóp mũi đến tận mang tai, lần này không như lần trước, trong phòng lúc này đang có mặt người thứ ba, Tiểu Man xấu hổ tức giận hét lên:

- Ngươi…ngươi dám vô lễ với ta lần nữa ư?

Cổ tay Tiểu Man bị Khánh Kỵ nắm giữ, thân người hãy đang chúi về phía trước, Khánh Kỵ cười hô hố khoái trá:

- Đã có lần đầu, sợ gì không tiếp lần hai nào?

Hắn vừa chọc tức vừa đưa tay còn lại lấy lại thanh kiếm còn chưa tuốt vỏ ra trên tay Tiểu Man, nhe răng cười:

- Ai bảo nàng không tuốt kiếm ra khỏi vỏ, chẳng lẽ thanh kiếm kề trên cổ có tuốt vỏ ra chưa mà ta không nhận ra à?

Quý Tôn Tiểu Man tức anh ách nói:

- Nếu không phải ta không muốn giết ngươi, sao lại không tuốt kiếm ra?

Khánh Kỵ cười khảy trêu chọc:

- Không phải chứ? Ta thấy nàng không kịp tuốt kiếm ra thì có.

- Nói bậy, đồ không có lương tâm!

Quý Tôn Tiểu Man bị trêu tức giận dậm chân đùng đùng.

Khánh Kỵ khẽ nhấp vai nói tiếp:

- Ít huênh hoang lại đi, ngươi rơi vào tay ta đó là sự thật, ai biết là có phải ngươi thật lòng nương tay không chứ?

Câu nói này nói lại y chang lời Quý Tôn Tiểu Man lúc nãy, Quý Tôn Tiểu Man nghẹn lời không biết đáp trả thế nào.

Khánh Kỵ mỉm cười buông tay ra, Quý Tôn Tiểu Man tự hiểu nếu không phải đánh lén, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, hắn đã có phòng bị, nên không muốn ra tay tiếp bị hắn trêu chọc nữa. Tiểu Man đứng yên tại chỗ trừng mắt tức giận nhìn Khánh Kỵ, xoa xoa cổ tay đau nhức, bỗng nhìn thấy Di Tử Hạ đang nằm trên giường, vẻ mặt như đang cười nhạo mình, bèn đem tức cả bực tức trút lên người hắn:

- Tên tiểu tử thối này, nhìn cái gì mà nhìn, chuyện hôm nay ngươi mà dám nói ra ngoài nửa câu, bổn cô nương thề lấy mạng chó nhà ngươi.

Di Tử Hạ hoảng sợ, vội vàng nói:

- Không dám không dám, quân tử sao lại nói xấu sau lưng người khác được. Di Tử Hạ này tuyệt nhiên không tiết lộ nửa câu với người ngoài đâu.

Quý Tôn Tiểu Man hứ một tiếng, lại quay qua Khánh Kỵ, ra lệnh:

- Trả bảo kiếm cho ta.

Khánh Kỵ cười, tra kiếm vào vỏ, xoay chuôi kiếm lại về phía Tiểu Man, Quý Tôn Tiểu Man hậm hực đón lấy, vừa định nhét vào ngang hông, bỗng nhìn thấy trên chuôi kiếm có ghi chữ, kêu lên:

- Đây không phải là kiếm của ta…Hử? Hàm Quang kiếm!

Khánh Kỵ “A!” lên một tiếng:

- Hai thanh kiếm giống y nhau, ta cũng không để ý.

Nói xong tháo thanh kiếm còn lại đưa qua cho Tiểu Man.

Quý Tôn Tiểu Man cảm thấy lạ, bèn lên tiếng hỏi:

- Hàm Quang kiếm sao lại ở trong tay ngươi? À, đúng rồi, chắc là ngươi lấy của Công Mạnh Trập.

Khánh Kỵ tươi tắn đáp:

- Đúng rồi, đây đúng là Hàm Quang kiếm, nhưng không phải là ta lấy, mà là Công Tử Triều tặng cho ta. Nào, trả kiếm kia cho ta.

Quý Tôn Tiểu Man xoay tròn đôi mắt, rút tay lại giấu sau lưng, điêu ngoa:

- Không trả, Hàm Quang Thừa Ảnh kiếm chia làm thư hùng, ngươi không giỏi kiếm pháp, lấy hùng kiếm làm gì, nếu muốn, thanh thư kiếm này thuộc về ngươi.

Thư hùng kiếm có hai loại, một là kiếm có thể chia ra đựng, cũng có thể làm một vỏ kiếm đặc biệt, cùng lúc tra được hai thanh kiếm vào. Còn loại thư hùng kiếm thứ hai, chuôi kiếm bằng, lưỡi kiếm một bên bằng phẳng, một bên có gờ, hai kiếm có thể hợp lại làm một.

Hai thanh kiếm Hàm Quang Thừa Ảnh thuộc loại một, chia nhau ra đựng trong hai vỏ kiếm khác nhau, tuy mang danh thư hùng kiếm, nhưng về chất liệu chế tạo không có gì khác biệt, Khánh Kỵ sao lại tranh giành không thôi hai thanh kiếm với một cô nương chứ, chỉ thấy hắn ha hả cười to:

- Thôi được, nàng đưa con mái (“thư kiếm”, ở đây Khánh Kỵ cố ý nói vậy để trêu chọc) cho ta vậy.

Di Tử Hạ nằm trên giường nghe Khánh Kỵ cố tình nói sai, không kiềm chế được bật ra tiếng cười, Quý Tôn Tiểu Man lập tức trợn mắt lên liếc về phía hắn:

- Cười gì đó? Có phải vừa nãy bổn cô nương đánh ngươi quá nhẹ không hả?

Di Tử Hạ vội ngậm miệng lại, làm ra vẻ biết lỗi, trong bụng lại thầm trách móc:"Chỉ giỏi dữ với ta thôi, người kia đánh vào mông nàng, lại không thấy nàng trợn mắt với hắn."

Quý Tôn Tiểu Man tự nghĩ phen này đã lời to, lập tức hết giận Khánh Kỵ, vui vẻ đưa Thừa Ảnh kiếm về phía hắn, Khánh Kỵ đón lấy nhét ngang hông, cảm thấy tức cười khẽ lẩm bẩm:

- Nữ nhân thật là khiến người ta khó hiểu, hai thanh kiếm giống hệt nhau, phân biệt thư hùng gì chứ, đeo thư kiếm ta cũng là nam nhân, còn nàng đeo hùng kiếm, cũng là nữ nhân, đâu có gì thay đổi.

Quý Tôn Tiểu Man dương dương tự đắc, hứ nhẹ một tiếng đeo kiếm lên người cứ như là bảo vật trời ban vậy, cũng không thèm tranh cãi với Khánh Kỵ. Nhưng Tiểu Man chợt nhớ ra thư hùng kiếm vốn là một cặp, giờ nàng và Khánh Kỵ mỗi người giữ một thanh…Nghĩ đến đây không hiểu sao một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, trái tim Quý Tôn Tiểu Man bất chợp đập mạnh liên hồi.

Thanh hùng kiếm này vốn nằm trong tay Công Mạnh Trập, khi đó cũng không thấy Tiểu Man có suy nghĩ lung tung này, giờ đây nó thuộc về Khánh Kỵ, Tiểu Man lại cảm thấy ấm ức.

- Thôi được, bổn cô nương rộng lượng, nể tình ngươi đem thanh Hàm Quang kiếm này dâng lên cho ta, ân oán chúng ta coi như xóa bỏ, ta phải đi đây.

Quý Tôn Tiểu Man ra vẻ cao thượng nói một tràng xong quay lưng định bỏ đi.

- Hãy khoan, giờ nàng không về nước Lỗ được, Công Mạnh Trập thì đã chết, nàng còn định phiêu bạt khắp nơi sao? Giống như vừa nãy ta bị nàng khống chế vậy, tuy nàng thông minh lanh lợi, lại giỏi kiếm thuật, nhưng một thân một mình hành tẩu giang hồ, hễ có chút sơ suất rơi vào tay người khác, với một cô nương mỹ miều như nàng, nên có kết cục nào nhỉ?

Quý Tôn Tiểu Man vốn định cất bước ra đi, không thèm để ý hắn có ngăn cản hay không, nhưng nghe hắn nói những lời này, đôi chân không tự chủ được dừng ngay lại, nhớ lại vừa rồi khi đang giấu mình trên trần nhà, Khánh Kỵ cũng có nói ra những lời quan tâm nàng với Di Tử Hạ, nếu là vậy thì tên Khánh Kỵ này cũng thật lòng quan tâm đến nàng, nghĩ thế Quý Tôn Tiểu Man chợt thấy ấm áp trong lòng, giọng điệu cũng theo đó mềm mỏng xuống, làm bộ trách cứ:

- Ta vốn đang yên đang lành ở phủ Công Mạnh Trập, chỉ tại ngươi đến hại hắn…

Nói đến đây, Tiểu Man chợt phát hiện ra mình đang dịu giọng, bèn ưỡn ngực ra, ra vẻ tức tối bất cần:

- Ngươi không cần lo cho ta, bổn cô nương một mình phiêu bạt giang hồ cũng không phải mới ngày đầu, cũng chưa thấy ai dám làm gì ta cả.

Khánh Kỵ ho nhẹ vài tiếng, vẫn không yên tâm cho nàng ta tự ý phiêu bạt một mình. Mấy lần tiếp xúc, hắn nhận ra Tiểu Man là một cô bé ngang bướng, nhưng lại ngây thơ đáng yêu, lại nghĩ tới nàng ta từ nhỏ đã mất mẹ, thiếu thốn tình cảm, nhỡ như nàng ta gặp phải bất trắc gì, hoặc bị giết chết hoặc bị rơi vào tay kẻ xấu hủy hoại danh tiết, lương tâm Khánh Kỵ khó tránh khỏi ray rứt. Hắn suy nghĩ chu đáo, nhớ ra Quý Tôn Tiểu Man giỏi về kiếm thuật, bỗng đấm mạnh tay một cái, mở lời:

- Có rồi, ta có ý này, cô nương kiếm thuật siêu phàm, nàng đã làm một kiếm khách trong phủ Công Mạnh Trập được, sao lại không đảm nhận chức tướng quân trong quân đội của ta được chứ?

- Hử?

Quý Tôn Tiểu Man ngạc nhiên mở to miệng, ngập ngừng hỏi lại:

- Làm…làm tướng quân? Ta hả?

- Thế nào, cô nương tự cảm thấy mình không đủ sức đảm nhận à?

- Sao lại không?

Quý Tôn Tiểu Man nảy tính hiếu thắng, lập tức vỗ ngực kiêu ngạo nói:

- Trên đời này có việc gì là ta không làm được chứ? Cho dù ngươi mời ta đến nước Ngô làm vua, ta vẫn cứ ung dung làm tốt hết.

Đôi ngực mới lớn của Tiểu Man hãy chưa nhô cao, nhưng lại tràn đầy sức sống và vẻ quyến rũ lạ thường. Khánh Kỵ nhìn không chớp mắt, quả thật muốn vỗ một cái vào ngực vị nữ binh này coi sao, bông đùa:

- Tiểu quỷ này, cơ ngực luyện săn chắc nhỉ.

Khánh Kỵ khoái chí cười to:

- Thế là tốt, nàng dù sao giờ cũng không có chỗ nào để đi, chi bằng cứ giữ một chức tướng quân trong quân ta, giúp ta truyền dạy kiếm thuật cho binh sĩ, nhưng nàng yên tâm, ta không để một cô nương ra chiến trường đâu, nàng chỉ phụ trách dạy kiếm thôi, sau này khôi phục Ngô quốc, ta sẽ ghi một công lớn cho nàng.


Thu nạp được giáo đầu võ nghệ cao cường như Quý Tôn Tiểu Man, Khánh Kỵ quá đỗi vui mừng, lúc này vội đến cởi trói cho Di Tử Hạ vẫn đang bị trói gô nằm chết cứng trên giường, tạ lỗi:

- Tiểu tướng dưới trướng Khánh Kỵ vô lễ, cúi xin Tử Hạ đại phu rộng lượng bỏ qua cho.

Quý Tôn Tiểu Man mở miệng định cãi lại, nhưng nghĩ đến mình đã đồng ý ở lại, thế tức là chấp nhận làm tướng lĩnh của hắn rồi, nên cũng không lên tiếng nữa, chỉ hậm hực liếc nhìn Di Tử Hạ, Di Tử Hạ thấy Tiểu Man trừng mắt đe dọa, sao dám nói nửa câu không chịu bỏ qua, chỉ còn cách gật gù chấp nhận.

Di Tử Hạ vươn vai đứng dậy, vừa chỉnh sửa lại áo mũ vừa hỏi:

- Hôm qua các đại phu trong thành đều đóng cửa không ai dám ra khỏi nhà, Di Tử Hạ mạo hiểm phái người dò la tin tức của công tử, nghe nói Công Mạnh Trập đã chết dưới tay Công Tử Triều, còn công tử thì đã đi Thanh Ngõa Quan, bây giờ tình hình thế nào rồi?

Về chuyện này, Quý Tôn Tiểu Man cũng tò mò muốn biết, ngước tai định nghe xem Khánh Kỵ nói gì, lại nghe Khánh Kỵ thong dong:

- Việc này nói ra dài dòng, giờ đây chuyện ở Đế Khâu đã đâu vào đó, Khánh Kỵ sẽ sớm về Ngải Thành, đêm nay sẽ uống một bữa thỏa thích với Tử Hạ đại phu, đến lúc đó ta nói chuyện với nhau hãy còn chưa muộn.

Quý Tôn Tiểu Man nghe Khánh Kỵ nói vậy, cảm thấy không vui, thầm oán trách ba tiếng:

- Thật là chán.

- Thì ra là vậy, chà! Theo tình hình này thì, Tề Báo, Bắc Cung Hỉ bọn họ muốn tự bảo vệ, chỉ còn cách nắm giữ chặt binh quyền trong tay mới được, e là mai bọn họ đến gặp Vệ hầu, sẽ lấy những điều kiện này ra thúc ép đây. Từ nay về sau, Vệ hầu phải cúi đầu trước uy hiếp của họ, há chẳng phải mặc cho họ sắp đặt sao?

Di Tử Hạ tuy đần độn về quan điểm chính trị, nhưng nghe Khánh Kỵ phân tích tình hình một hồi lâu trên bàn tiệc, hắn cũng hiểu ra quan hệ lợi và hại trong đó. Hắn ở Đế Khâu, hoàn toàn phụ thuộc vào sủng ái của Vệ hầu, Vệ hầu nếu như mất đi quyền lớn trong tay, tương lai của hắn thật đáng lo âu. Hắn chưa từng quên chuyện lần trước vừa từ nước Tề quay về sém bị người khác mưu sát, đến giờ cũng chưa biết đó là chủ ý của ai, nói không chừng là quân phu nhân hận hắn chiếm lấy sự sủng ái của Vệ hầu nên phái người ra tay độc ác, bây giờ quân phu nhân nắm quyền, Vệ hầu thất thế, hắn còn có kết cục tốt được sao?

Nghĩ đến đây, Di Tử Hạ chẳng còn tâm trí nào ăn uống tiếp nữa, khuôn mặt ủ rũ như áng mây đen, lại sầu não bế tắc, hoàn toàn không nghĩ ra một chủ ý giải quyết khó khăn nào, với thân phận và trải nghiệm của hắn, ở quan trường Đế Khâu không có mấy người bạn tốt.

Khánh Kỵ ra vẻ uống say, hai má ửng đỏ, lời nói cũng không còn rõ ràng từng tiếng. Hắn nâng ly uống một ngụm rượu, tươi cười hớn hở:

- Tử Hạ huynh không cần lo lắng, huynh xưa nay luôn tốt với ta, chỉ cần có Khánh Kỵ, sẽ không ai dám ức hiếp huynh đâu.

Di Tử Hạ cười khổ tạ ơn, trong lòng nhủ thầm: “Huynh sớm muộn phải đánh về Ngô quốc, bảo vệ được ta một lúc, không bảo vệ được cho ta cả đời. Chẳng lẽ bắt ta rời bỏ quê hương, trốn sang nước Ngô theo huynh à?”

Khánh Kỵ gắp một miếng thịt, bỏ vào miệng nhai nhóp nhép, lại nói:

- Nếu không phải ta mang thù cha sâu nặng trên người, cơ nghiệp tổ tiên hiện vẫn còn rơi vào tay kẻ tiểu nhân, Khánh Kỵ cũng không đưa ra hạ sách này. Tuy ai cũng nhìn thấy dã tâm của Công Mạnh Trập, nhưng cũng không đến lượt người ngoài như ta xen vào. Nhưng nói đi thì nói lại, giờ đây nếu binh mã quyền lực của Công Mạnh Trập được phân chia đều vào tay bốn người bọn Tề Báo, thật ra lại rất có lợi cho Vệ hầu, chỉ là trong thời gian ngắn, Vệ hầu phải nhẫn nhịn chịu nhục, chờ đợi cơ hội.

Di Tử Hạ nghe hắn nói câu này, lại nghĩ tình cảnh của mình hiện giờ, trong lòng càng thêm lo lắng, Khánh Kỵ uống thêm một ngụm rượu, đôi mắt lờ đờ:

- Tử Hạ…huynh nghĩ coi, Công Mạnh Trập một mình nắm hết đại quyền, mang nặng dã tâm, còn sắp xếp thân tín khắp nơi, vốn chẳng phải trung thần nghĩa sĩ gì, chỉ là Vệ quốc vẫn tồn tại tinh thần trung quân ái quốc, các nhân sĩ trung nghĩa hãy còn đông, Công Mạnh Trập chỉ dám nhân danh vua, nắm quyền lớn trong tay, chứ không dám giết vua đoạt ngôi, hơn nữa hắn vật vả gầy dựng cơ ngơi là nhằm mục đích gì? Chỉ là học theo cách làm của các gia tộc lớn bên các nước Tấn, Tề, Lỗ thôi. Thế lực của gia tộc Công Mạnh Trập nếu tiếp tục lớn mạnh, sẽ có ngày trở thành mối họa lớn của Vệ quốc, đến lúc đó Vệ hầu muốn xoay chuyển càn khôn, khó lắm thay.

Còn như hiện giờ, đám người Công Tử Triều, Tề Báo giết chết Công Mạnh Trập, chia sẻ quyền lực của hắn, khí thế có vẻ hơn cả Công Mạnh Trập, nhưng lại kém xa hơn nhiều, thực lực đã bị suy giảm không ít. Vệ hầu nếu biết khéo léo tận dụng tình hình lúc này, chí ít có thể giành lại một nửa quyền lực về tay mình, so với quá khứ huy hoàng bề ngoài trước đây, điều đó không cần phải nói nhiều. Đám người Tề Báo, Công Tử Triều là người chiến thắng trong cuộc nổi loạn này, Vệ hầu há lại không phải ư? Hắc, chỉ là không biết Vệ hầu có suy nghĩ thấu đáo được thế này không thôi.

Di Tử Hạ nghe xong rạo rực trong lòng, vội hỏi dồn:

- Công tử Khánh Kỵ nói vậy…A, mời uống, mời, không biết là theo như những lời công tử Khánh Kỵ vừa nói, Vệ hầu nên dùng diệu kế gì để xoay chuyển càn khôn ạ?

Khánh Kỵ ngáp dài, cười đáp:

- Có gì khó đâu, chỉ cần một người trung dũng, đủ rồi.

Di Tử Hạ giật mình:

- Cái gì? Chẳng lẽ phái người đi giết đám người Tề Báo?

- Không phải, những người trung quân ở nước Vệ rất nhiều, quân quyền kiên cố, đám người Tề Báo dám giết Công Mạnh Trập, nhưng lại không dám đụng đến Vệ hầu, chính là vì lí do này, lấy thí dụ, Cừ Bá Ngọc, Công Thúc Văn Tử, tất cả đều là các đại thần trung nghĩa, ở nước Vệ lại có uy tín, chỉ là lúc trước Công Mạnh Trập nắm quyền, các đại thần chỉ biết trung thành với Vệ hầu, không biết nịnh bợ tên Công Mạnh Trập nên không được trọng dụng, giờ nhàn rỗi ở nhà thôi.

Ngày mai, đám người Tề Báo, Công Tử Triều chắc chắn đi gặp Vệ hầu, vừa mềm mỏng vừa cứng rắn thúc ép Vệ hầu chấp nhận điều kiện của họ, mới chịu đón Vệ hầu hồi cung. Giờ đây ấn tín binh phù đều nằm trong tay đám người Tề Báo, cho dù là Vệ hầu cũng không điều động được một binh một tốt, nhưng các đại thần này trong nhà lại có gia tướng, có thể tổ chức thành một đạo quân bí mật, đạo quân này lại chỉ nghe lệnh của một mình chủ nhân, không bị quản thúc bởi ấn tín quân phù Vệ quốc nào cả.

Vệ hầu nếu như đủ tỉnh táo, ngày mai chi bằng cứ xuôi theo đám người Tề Báo, sau đó viết một mật chiếu, sai một kẻ trung thành đem mật chiếu đến triệu tập Cừ Bá Ngọc, Công Thúc Văn Tử, sai họ tập hợp các trung thần nghĩa sĩ gia tướng thân cận tiến vào Đế Khâu hộ giá, trong thành Đế Khâu lại phái người ngầm liên lạc các đại thần trung quân khác làm nội ứng.

Đến lúc đó Vệ hầu chỉ cần tìm cách kéo dài thời gian ba đến năm ngày với bọn Tề Báo, đợi người ngựa của Cừ Bá Ngọc, Công Thúc Văn Tử đến nơi, tuy chưa chắc chiếm được ưu thế áp chế bọn Tề Báo, nhưng cũng đủ chế ngự họ, lúc đó chỉ cần đừng thúc ép quá đáng bọn Tề Báo, họ cũng không dám làm liều tạo phản, làm vậy khiến họ phải e dè, sau đó Vệ hầu lại dùng kế chia rẽ bọn họ, cứ thế…

Di Tử Hạ đang chăm chú lắng nghe, vội hỏi:

- Làm sao chia rẽ?

- Ấy! Nếu ta mà là Vệ hầu, đến lúc đó ta cứ ban thưởng hậu hỉ cho họ để họ an tâm, chỉ là phong chức ban thưởng thôi mà, không được làm họ phật ý, họ chẳng phải đã tự bàn bạc chia nhau quyền lực rồi sao? Ta cứ thưởng cho người này nhiều, người kia ít, lúc này người ngựa của bọn Công Thúc Văn Tử đã có mặt, lại không phải hạ chỉ bắt bọn họ, họ đâu có dám làm quá đáng chứ? Đám người Tề Báo chẳng phải quân tử đạo đức gì, người được ban thưởng nhiều chẳng lẽ từ chối không nhận? Không sợ ít chỉ sợ không công bằng, lúc đó…ai được chia ít chắc chắn không vui, kế chia rẽ nhờ vậy mà thành công.

Ha ha, đạo làm vua không cần bắt tất cả thần dân đều trung thành, từ xưa đến nay không một vị quân vương nào làm được thế cả. Đạo làm vua chỉ là dùng quyền lực tối cao cai trị, như ngọn núi đè lên quả trứng, bắt bên dưới buộc phải tuân theo, nếu quân quyền chưa đủ mạnh, thì phải áp dụng “chia để trị”, làm cho tất cả phải dựa dẫm vào ta, lúc đó họ đấu đá nhau, còn ta thì ngồi vững trên ngai vàng, sau đó nên lôi kéo, chia rẽ, trừng trị như thế nào tùy ý, bọn họ chia rẽ rồi khó mà hình thành sức mạnh như hôm nay được nữa.

Di Tử Hạ nghe vậy đôi mắt phát sáng, trong lòng đã hiểu ra đạo lí. Trong các chư hầu khắp thiên hạ, ba nước Vệ, Tần, Sở quyền lực của vua tập trung nhất, trong triều tuy có đại thần nắm giữ quyền lớn, nhưng khắp nơi trong nước các quan lại trung thành với vua rất nhiều, đây chính là nguyên nhân vì sao đại quyền của Vệ hầu Cơ Nguyên rơi vào tay Công Mạnh Trập từ lâu, thế mà hắn vẫn cung kính với vua, không dám nảy sinh ý định giết vua đoạt ngôi. Nay đám người Tề Báo so với Công Mạnh Trập còn kém xa, cơ sở của chúng chưa vững mạnh, trước mắt chỉ khống chế được quyền lực Đế Khâu, không bằng thế lực của Công Mạnh Trập được phân bố khắp cả nước. Giờ Công Mạnh Trập bị giết, các thế lực này mất đi chỗ dựa, theo lí sớm muộn cũng bị bọn Tề Báo thu nạp, nhưng theo cách của Khánh Kỵ thì khác, Vệ hầu cũng hưởng lợi trong đó, thu nhận nhiều đại tướng có binh quyền trong tay về phe mình, thực sự quyền lực có mạnh hơn trước đây nhiều. Nếu như Vệ hầu từ nay tỉnh ngộ, siêng năng chăm lo việc nước, đó lại là một chuyện tốt.


Tiệc tàn, hai võ sĩ dìu Khánh Kỵ đã say về phòng nghỉ ngơi, Di Tử Hạ vẫn ngồi yên trầm tư trên bàn tiệc. Tên thiếu niên ngây thơ này giờ đây vì tương lai sinh tồn buộc phải suy nghĩ thấu đáo chuyện quan trường phức tạp, cho đến khi cây nến hồng cháy hết, Di Tử Hạ mới quyết định xong kế sách, phất tay áo đứng dậy, dặn dò người hầu thu dọn bàn tiệc, còn hắn đi về phía sau nhà nghỉ ngơi.

Khánh Kỵ về đến phòng mình, sờ soạng trong bóng tối định thắp nến lên, trong bóng đêm “xoạt xoạt” hai tiếng vang lên, ánh lửa thắp sáng, chỉ thấy Quý Tôn Tiểu Man đang ngồi trên ghế, kiếm đặt trên bàn, đôi mắt giận lẫy, nhìn dáng vẻ cứ như bà vợ oán trách ông chồng dám về khuya vậy.

Khánh Kỵ không nhịn được cười, Quý Tôn Tiểu Man hứ một tiếng nhẹ nhàng:

- Chưa thấy vị chúa công nào như ngươi, ta ở phủ Công Mạnh trập chỉ là một kiếm khách còn được sự tiếp đãi lễ độ của hắn, giờ làm tướng quân gì đó dưới trướng của ngươi, vậy cũng tốt, nhưng ngươi lại chỉ lo huyên thuyên với tên Di Tử Hạ không ra nam không ra nữ đó, bỏ mặc ta ở đây không thèm hỏi han, hứ! hai người ở đâu ra lắm chuyện để nói như vậy?

Khánh Kỵ khụt khịt mũi, không biết ở đâu một mùi chua chua xộc vào mũi, cười hô hố:

- Cũng chẳng có gì để nói, ta chỉ dạy Tử Hạ cách nuôi chim mà thôi.

Quý Tôn Tiểu Man ngớ người, ngạc nhiên hỏi:

- Nuôi chim? Hai người nói cả một đêm, chính là nói chuyện nuôi chim hả?

Khánh Kỵ cười hi hí:

- Đúng rồi, nếu không phải nuôi chim, cần cây cung làm gì?

Quý Tôn Tiểu Man dở khóc dở cười:

- Hai người thật là…, thôi bỏ đi, khi nào chúng ta đi Ngải thành?

- Vội gì chứ? Phía Ngải thành tất cả đâu vào đó, chúng ta về sớm hay muộn vài ngày không thành vấn đề, hơn nữa trải qua trận chiến Thanh Ngõa Quan, các tướng sĩ của ta có người thương nặng, cần dưỡng thương vài ngày mới được, nàng không muốn nán lại đây xem hắn nuôi chim thế nào à?

Quý Tôn Tiểu Man điên tiết:

- Xem chim gì chứ, không chịu lo việc chính đáng, ta đi ngủ đây.

Khánh Kỵ nghe thế cười to, Quý Tôn Tiểu Man nhìn hắn, đôi mắt chợt nham hiểm, nàng cắn môi, cầm kiếm lên toan đi ra ngoài, lúc đi qua chỗ Khánh Kỵ, đột nhiên đưa chân đá một phát, mũi giày đá đúng vào giữa hai chân Khánh Kỵ, Khánh Kỵ tuy mình đồng da sắt nhưng chỗ đó sao chịu được cú đá, lập tức đau đến nỗi la oai oái cả lên.

Quý Tôn Tiểu Man vuốt mũi một cái, cười khoái chí:

- Cười, cười nữa đi, tưởng ta không biết ngươi cười vì chuyện gì à?

Khánh Kỵ đau tái cả mặt:

- Biết rồi sao còn…

Quý Tôn Tiểu Man đỏ mặt, nói cứng:

- Vừa rồi chưa nghĩ ra.

Sáng sớm hôm sau, Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, Công Tử Triều ba người ăn mặc chỉnh tề, tụ tập tại phủ Chử Sư Phổ.

Vừa thấy bọn họ đến đây, Chử Sư Phổ vội bước ra đón tiếp, vừa thấy họ đã oán trách:

- Ta nói ba vị này, cuối cùng ba vị cũng đến, hai ngày này thật khó cho lão Chử này quá, quốc quân ở trong phủ ta cứ như tù nhân, lão Chử lại không dám có gì bất kính với ngài. Hây! Sáng mỗi ngày lão Chử đều phải cùng phu nhân đi thỉnh an cho ngài, đợi lúc ngài dùng bữa, lại cùng phu nhân hầu hạ hai bên, ngài chưa ăn phu thê hai ta không dám bỏ một hạt gạo vào miệng, các vị cũng biết là lão Chử bụng bự ăn nhiều rồi, đứng nhìn quốc quân dùng bữa, ta đói cồn cào không dám lên tiếng, đến khi ngài đi ngủ, lão Chử lại phải cùng phu nhân…

- Thôi được rồi được rồi, những chuyện vặt vãnh cơm nước đi ngủ thì đừng nói nữa.

Tề Báo thấy chán những lời lải nhải xua tay cho Chử Sư Phổ im miệng, lúc này hắn đã tự cho mình là người có quyền lực nhất trong nhóm, dù cho không oai phong như Công Mạnh Trập trước đây, muốn bãi miễn ai thì tùy ý bãi miễn, nhưng về cách nói chuyện, giọng điệu cử chỉ đều đã bắt chước y chang phong thái của Công Mạnh Trập.

Tề Báo làm như hắn chính là chủ nhân của Chử gia, bước thủng thỉnh vào giữa đại sảnh, dõng dạc:

- Hôm nay chúng ta đã đến đây, một lát gặp mặt quốc quân, đừng làm ra vẻ sợ sệt, phải thúc ép quốc quân làm theo ý chúng ta mới thôi.

- Dạ dạ, tất cả chúng ta cứ nghe theo Tề đại phu là được.

Công Tử Triều cung kính chắp tay phục tùng.

Bắc Cung Hỉ trong lúc chiến đấu giết địch dũng mãnh như vậy, lúc này bảo hắn đi gặp Vệ hầu đang bị giam lỏng, trong lòng cũng thấy hơi chút sợ sệt, vội lên tiếng hùa theo, Chử Sư phổ càng không cần nói tới, Tề Báo nhìn bộ dạng bọn họ, vừa thấy mình oai vừa thấy tức giận, hắn hừ một tiếng, phất tay áo nói:

- Đi nào!

- Chúng thần tham kiến quốc quân!

Mấy người bước vào căn phòng giam lỏng Vệ hầu Cơ Nguyên, vừa vào phòng đã hành lễ quân thần trước, Vệ hầu đang nằm trên giường, mắt nhìn trần đang ngây ra suy nghĩ gì đó lập tức bật dậy, thấy là bọn họ, sắc mặt liền thay đổi:

- Các ngươi hay lắm, lại dám giam giữ quả nhân, giờ đến gặp quả nhân, muốn thế nào hả?

Hai hôm nay hắn hỏi đến dụng tâm của bọn Chử Sư Phổ, Chử Sư Phổ chỉ thỉnh tội, tuyệt nhiên không nói ra chữ nào, Đế Khâu xảy ra chuyện gì, Vệ hầu vẫn chưa biết gì cả. Nhưng Chử Sư Phổ giam lỏng hắn hai ngày, Chử phủ vẫn yên lặng như cũ, không thấy ai đến tìm hắn, Cơ Nguyên cũng đoán ra kinh thành chắc xảy ra chuyện lớn gì rồi, huynh trưởng Công Mạnh Trập của hắn e đã lành ít dữ nhiều, dù sao không biết được chi tiết sự tình, không tránh khỏi suy đoán lung tung, lúc này thấy bốn tên thần tử này, mà chúng vẫn hành lễ quân thần, Cơ Nguyên hơi yên lòng lại.

Tề Báo tiến lên ba bước, chắp tay lạy một lạy, nói:

- Xin quốc quân thứ tội, chúng thần làm vậy cũng là bất đắc dĩ, quốc quân bị gian thần Công Mạnh Trập lừa dối quá lâu, Công Mạnh Trập mang dã tâm tạo phản, lại nắm đại quyền binh mã Vệ quốc trong tay, dấy binh làm loạn sẽ nguy hại giang sơn xã tắc nước Vệ, chúng thần cực chẳng đã nghĩ cho quốc quân, nghĩ cho nước Vệ, chỉ còn cách tạm mời ngài chịu khó tránh mặt ở đây, chúng thần liều chết giết giặc, trời cao có mắt, Công Mạnh Trập đã phải chịu chết, trả lại yên lành cho nước Vệ.

“A!”Vệ hầu đã sớm có dự cảm không hay trong lòng, nhưng nghe những lời này xong, cũng không khỏi giật mình, trong lòng đau đớn, giọng run rẩy:

- Mạnh Trập…đã bị các ngươi giết chết?

- Dạ!

Tề Báo vừa nãy nói chuyện hãy còn chút sợ sệt, nay đã tan biến hết, ngẩng đầu lên, to tiếng:

- Bệ hạ, Công Mạnh Trập một mình nắm giữ quyền lớn trong tay, khuynh đảo triều chính, lộng quyền trong triều, các đại thần bị hắn đùa cợt như gia nô, các chức vụ quan trọng đều được giao cho tâm phúc của hắn, ức hiếp trung lương, sắp xếp thân tín khắp nơi, quả thật nguy hiểm tột cùng, quần thần ai cũng sợ sệt, lê dân lo lắng, quốc quân lại bị hắn dối gạt, sớm muộn cũng bị hắn hãm hại, chúng thần lục xét thấy nhiều thứ ở phủ Công Mạnh Trập, có áo giáo binh khí nhiều vô số kể, đủ chứng minh cho dã tâm của hắn, vì thế cúi xin quốc quân công cáo thiên hạ, kể rõ tội trạng của hắn.

Công Tử Triều, Bắc Cung Hỉ, Chử Sư Phổ cùng quỳ xuống tiến về trước vài bước, quỳ ngay sau lưng Tề Báo, đồng thanh cất tiếng:

- Chúng thần xin quốc quân công cáo thiên hạ, vạch rõ tội trạng của hắn.

- Ngươi…các ngươi dám thúc ép quả nhân ư?

Cơ Nguyên tức giận tím tái mặt mày, bờ môi run rẩy, hắn đảo mắt xung quanh, vươn người cầm lấy một cái bình bông, Bắc Cung Hỉ vừa định hành động, bị Công Tử Triều kéo ngược lại, Cơ Nguyên giơ cao bình bông, do dự một lát, “Choang!” một tiếng ném vỡ chiếc bình trước mặt bọn đại thần đang quỳ trước mặt, hét lên:

- Đừng hòng quả nhân sẽ làm theo ý các ngươi, các ngươi đã giết Công Mạnh Trập, giờ giết luôn quả nhân đi vậy.

- Quốc quân!

Tề Bắc ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh.

- Quốc quân hà tất cố chấp như thế, chỉ cần ngài nghe theo lời khuyên của chúng thần, chúng thần lập tức nghênh đón ngài về cung, nếu không thì, chúng thần xin được đắc tội.

Cơ Nguyên lạnh lùng gằn giọng:

- Trong thiên hạ có trung thần thúc ép vua như các ngươi sao hả? Tề Báo, ngươi mở miệng ra là nói huynh trưởng của quả nhân là gian thần trong triều, theo ý quả nhân, Tề Báo ngươi mới là đệ nhất gian thần đó.

Tề Báo nghe vậy liền thay đổi sắc mặt, Công Tử Triều vội can ngăn, bước lên đỡ lời:

- Quốc quân không chỉ là huynh đệ của Công Mạnh Trập, mà còn là vua của nước Vệ, đương nhiên phải lấy giang sơn xã tắc làm trọng, dã tâm của Mạnh Trập mọi người ai cũng biết, sao ngài lại vì tình riêng mà quên mất việc công? Giờ đây Mạnh Trập đã chết, muốn an lòng dân, quốc quân có thể công cáo thiên hạ tội trạng của hắn, làm thế thể hiện uy danh thiên tử, xin quốc quân nghe theo can gián của thần.

Những lời uyển chuyển của Công Tử Triều so với những lời uy hiếp của Tề Báo cao minh hơn nhiều, nhưng Cơ Nguyên tuy đam mê hưởng lạc, có phần u mê nhưng dù sao cũng có chút tính khí cao ngạo của một quân vương, đã không sợ Tề Báo uy hiếp, sao lại chịu nghe những lời ngon ngọt của Công Tử Triều. Đám người Tề Báo lại ra sức thuyết phục, Cơ Nguyên vẫn kiên quyết không nghe, hai bên càng lúc càng căng thẳng, ngoài cửa chợt có một người bước vào, vội vã đến bên Chử Sư Phổ, ghé tai nói nhỏ vài câu, Chử Sư Phổ nghe xong ngây mặt ra:

- Di Tử Hạ? Tên nhóc này đến đây làm gì?