Đại Tranh Chi Thế

Quyển 4 - Chương 203: Mai phục




"Báo, quân Ngô đang đi nhanh tới đây, ước chừng khoảng hai canh giờ là có thể tới trước núi." Một gã tín sứ giống như thương nhân nâng vạt áo, đầu đầy mồ hồi chạy tới trước doanh trướng giấu trong bụi cây của Khánh Kỵ bẩm báo.

"Hai canh giờ!" Tôn Vũ chợt kích động, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vui vẻ nói: "Hai canh giờ nữa, sắc trời đã tối, thật sự là trời giúp chúng ta."

Khánh Kỵ nói: "Thành Bích phu nhân thật tuyệt vời, có tai mắt của nàng, chúng ta tựa như có một con mắt nhìn xa nghìn dặm, luôn nắm rõ nhất cử nhất động của địch trong lòng bàn tay, nhờ có điều này, mới có thể thư thả chuẩn bị, xuất hiện kì binh, lấy yếu thắng mạnh. Lần này phạt Ngô nếu thắng, công của Thành Bích phu nhân là rất lớn!"

Thành Tú đứng một bên nghe thấy hắn khen tỷ tỷ, không khỏi cười nói: "Công tử quá khen, tỷ tỷ bày ra mạng lưới tai mắt ở Sở Ngô, vốn là dùng để truyền thông tin thương nghiệp, nhiều năm tổ chức, mới có được hiệu quả như thế, ban đầu ta thật không nghĩ tới lại có thể dùng cho quân sự."

Khánh Kỵ tò mò hỏi: "Thành Tú, tỷ tỷ ngươi dùng biện pháp gì mà tin tức có thể truyền đi nhanh chóng vậy?"

Thành Tú gãi gãi đầu nói: "Phương pháp kỳ thực thì rất nhiều, chỉ cần sắp xếp kinh doanh nhiều năm là được. Cách thức truyền tin tức kinh thương của chúng ta là, chưởng quầy do nhà chúng ta phái đi các nơi đi sưu tầm tin tức, mà người truyền tin tức, chẳng qua đúng là nông dân, ngư dân hoặc các xa phu rong ruổi bốn phương mà thôi. Những năm gần đây, chúng ta ở trong dân gian Sở Ngô tìm được một vài người nông dân, hàng năm trợ cấp cho bọn họ một ít kim tiền, khi có tin tức, bọn họ sẽ sử dụng một vài phương pháp như qua các xe, qua các con đò để từng đoạn từng đoạn truyền tin tức cho chúng ta, tin tức truyền tới nơi, thì sẽ có thêm phần thưởng, bọn họ chẳng qua là làm chân sai vặt, hàng năm lại có thêm một nguồn thu xa xỉ, cho nên đối với việc này rất nhiệt tình. À, đúng rồi, vào lúc khẩn cấp, chúng ta còn dùng bồ câu để truyền tin."

" Bồ câu đưa tin!" Khánh Kỵ kích động nói: "Các ngươi còn dùng bồ câu để truyền tin tức?"

Khoảng 3000 năm trước công nguyên, người Ai Cập và Hy Lạp đã biết thuần dưỡng chim bồ câu hoang làm bồ câu nhà, người Ai Cập từ đó bắt đầu dùng bồ câu để đưa thư. Nước Trung Quốc vào thời kỳ Xuân Thu, ở khu vực phía Nam cũng có các loại bồ câu nhà, có điều phải tới thời Tần Hán mới được mở rộng ra, rồi tới thời Tùy Đường thì là phương pháp tương đối phổ biến để thư từ qua lại.

Khi đó chủ yếu là ở An Nam (Việt Nam hiện nay), Nghiễm Châu (Quảng Châu hiện nay) bởi vì có nhiều thuyền rời bến, thư từ qua lại không được tiện, cho nên thường mang theo bồ câu nuôi trong nhà lên thuyền, rồi thả bay trở về, truyền thư báo bình an cho gia đình, cũng không mấy khi dùng cho quân sự. Khánh Kỵ biết việc nuôi chim để truyền tin, huấn luyện mất rất nhiều công sức, không có vài năm thì không được, hơn nữa bồ câu kia cũng không phải ngươi muốn cho nó bay tới chỗ nào là nó bay tới chỗ đó, nó chỉ biết quay về nhà của nó mà thôi, nếu muốn dùng bồ câu đưa tin thì phải có một căn nhà đáng tin cậy, trở thành một trung tâm truyền tải tin tức, chuyện như vậy không phải trong chốc lát mà làm được, với một vương tử đào vong bên ngoài như hắn thì lại càng không có khả năng làm, cho nên mặc dù khổ vì thông tin bất tiện, cũng từng có chủ ý với việc bồ câu đưa tin, nhưng mà vẫn đành phải buông bỏ, không thể tưởng được Thành Bích đã sớm tiến hành phương thức này rồi.

" Bồ câu đưa tin?" Thành Tú ngẩn ra, cười nói: "Công tử gọi hay lắm, bồ câu của chúng ta đúng là dùng để đưa tin, có điều bồ câu bay mặc dù nhanh, nhưng lại chỉ nhận ra nhà của mình, hơn nữa trên đường bay còn có thể bị thợ săn bắn hạ, chim ưng ăn mất, cho nên bình thường chúng ta cũng không dùng. Lúc này bởi vì việc trọng đại, cho nên khi ta tới Sở quốc gặp công tử, đã theo phân phó của tỷ tỷ, lệnh cho những người chuyên truyền tin tức cho chúng ta ở Ngô Sở sớm đem bồ câu do nhà mình nuôi đưa đến nhà tiếp theo (trong mạng lưới truyền tin), khi nào phải có tin tức thực sự trọng yếu thì mới được thả bồ câu, cho nó bay về nhà của mình. Vào thời khắc trọng yếu trước mắt, mỗi lần phải thả ít nhất là ba con bồ câu, trên đùi buộc theo nội dung như nhau, để phòng đánh rơi thất lạc mất."

Hắn cười nói: "Những nông dân này tuy rằng vất vả hơn chút, lúc nào cũng phải ở nhà chờ tin tức, có điều vào thời điểm thế này, phần thưởng cho bọn họ luôn nhiều hơn gấp bội, bọn họ còn ước gì chúng ta ngày nào cũng có tin tức khẩn cấp truyền qua truyền lại, như vậy bọn họ cũng chẳng cần đi làm ruộng nữa, chỉ trông vào việc truyền tin tức cho chúng ta, cũng có thể trở thành thủ phủ trong thôn."

Khánh Kỵ cùng các tướng nghe vậy, không khỏi đều bật cười.

………...

" Phía trước đã tới Thiên Mục sơn, Đại vương, sắc trời đã tối muộn, chúng ta không thể đi qua núi trong đêm, huống hồ sĩ tốt đã không bước nổi nữa, chúng ta nên cắm trại nghỉ tạm ở trước núi đi, chờ trời sáng lại đi tiếp."

Khi quân tiên phong của Ngô tới dưới chân núi Thiên Mục, Ngũ Tử Tư lại nhịn không được góp lời với Cơ Quang.

Lần này, Bá cũng không nhịn được, góp lời với Cơ Quang: "Đại vương, sắc trời đã tối muộn, sĩ tốt mệt mỏi không chịu nổi nữa, cần phải ăn uống một chút, huống hồ đội sau cách quá xa, cũng nên chờ bọn họ đuổi tới hội hợp mới được, hẳn là nên cắm trại nghỉ tạm.

Cơ Quang làm gì chẳng biết nên cho binh lính nghỉ ngơi một chút, nhân mã của hắn dù sao cũng có máu có thịt, tóm lại không thể không ăn không uống, cứ thế mà chạy. Hắn gật gật đầu, vung tay lên, Bá lập tức cao giọng nói: "Truyền lệnh, toàn quân dựng trại tạm, đào bếp nấu cơm."

Lập tức liền có hoàng kỳ vẫy lên, xoay tròn bay múa trên không trung, lại có người đánh trống, ba dài ba ngắn, hiệu lệnh toàn quân. Nghe được tin tức dựng trại tạm, rất nhiều sĩ tốt dừng cước bộ, nằm la liệt xuống đất, cả người mềm nhũn, chẳng muốn động đậy gì nữa. Những ngũ trưởng, tư mã, tốt trưởng các chức quan cũng mỏi mệt không chịu nổi, nhưng vẫn xốc lại tinh thần, liên tục đá với quất roi, bức cho những sĩ tốt ngã xuống phải đứng lên vận động, để phòng ngừa đột nhiên từ động chuyển sang tĩnh mà bị thương.

Còn một vài binh lính còn sức ai cắm trại thì đi cắm trại, ai bố trí phòng vệ thì đi bố trí phòng vệ, đào bếp thì đào bếp, khắp bình nguyên trước núi là một cảnh bận rộn. Ngũ Tử Tư vội vàng nhảy xuống chiến xa, gọi chiến tướng tâm phúc, phân phó: "Lập tức phái ra mấy đội nhân mã, suốt đêm đi dò tin tức Cô Tô thành, lại điều vài đội bộ binh, thám thính ngọn núi phía trước."

" Tướng quốc đại nhân, sĩ tốt đều mệt mỏi, không đi được nữa, có phải hay không nên cho bọn họ nghỉ tạm một chút, quả thực là ..."

" Không được!" Ngũ Tử Tư nhíu hàng lông mi trắng, giận tím tái mặt mũi nói: "Việc binh phải cẩn trọng, thám mã nhất định phải phái đi."

Viên tướng kia đành phải chắp tay đồng ý, lập tức điều đi một vài trinh sát, cho mỗi người thêm một chút tiền, để bọn họ lập tức chấp hành mệnh lệnh.

Ánh mặt trời đã tắt, cả ngọn núi tối đen như mực, đoàn người Khánh Kỵ ở bên trong rừng cây rậm rạp nhìn ra doanh trại quân đội đang không ngừng được mở rộng bên ngoài núi, Anh Đào xoa tay nói: "Công tử, chúng ta thừa dịp bọn họ còn chưa ổn định, lao ra đi thôi."

" Không thể!" Tôn Vũ vội vàng ngăn cản: "Xem trận hình hạ trại này, họ vẫn chưa phòng bị cho việc bị tập kích. Còn nữa, bọn họ đi vội vàng, không mang theo nhiều đồ quân nhu, phía trước lại là một vùng bình nguyên, không có chỗ nào có thể ẩn náu, làm sao mà phòng thủ nghiêm mật được, cứ để cho bọn họ dựng doanh trại đi, làm cho khí lực của bọn họ hao đi càng nhiều càng tốt, chờ bọn họ ăn cơm chiều xong, sắc trời cũng đã tối, càng không dễ dàng di chuyển, khi đó hẵng động thủ."

Anh Đào liếc mắt nhìn Tôn Vũ một cái, ngẫm lại tình hình, không khỏi âm thầm rùng mình. Cơ Quang vốn có sáu vạn năm ngàn người, hiện giờ sau mấy trận chiến ở Sở quốc, còn hơn năm vạn người. Hơn năm vạn nhân mã này, từ Sở quốc tới đây là đi đường bộ, xe ngựa có hạn, không chở được bao nhiêu người, đại quân lặn lội đường xa, mỗi sớm đi lúc mặt trời mọc, mặt trời lặn mới nghỉ, đã sớm hao mòn hết thể lực cùng nhuệ khí. Hai ngày này vì nghe nói Khánh Kỵ đã tới trước, nên Cơ Quang thúc giục mọi người phải đi băng băng, ai cũng đã sức cùng lực kiệt. Thế mà Tôn Vũ còn lo là không đủ, còn muốn trước tiên để cho bọn họ dựng doanh trại, tiêu hết đi một ít khí lực cuối cùng, lại để cho những binh lính này ăn no bụng, ai nấy đều vừa mệt vừa buồn ngủ, chắc bụng khó đi lại, lúc đó sẽ...

Nhìn khuôn mặt hắn trung hậu, không thể tưởng được dụng binh lại tàn nhẫn như thế, ai nếu phải làm đối thủ của hắn, thật sự là ác mộng.

Tôn Vũ tựa hồ như biết suy nghĩ của hắn, khóe mắt đảo qua, nói: "Nhân từ không nắm được binh."

Anh Đào cười khan một tiếng: "Tôn tướng quân nói không sai."

Khánh Kỵ gật đầu nói: "Trường Khanh nói có lý, chúng ta chờ thêm một chút, nếu lúc này tùy tiện đánh úp, Cơ Quang nói không chừng sẽ thừa dịp toàn quân chưa kịp cắm trại, lập tức dẫn quân lui về phía sau, hội hợp với nhân mã phía sau, khi đó sẽ không dễ để đánh."

Tôn Vũ nghển cổ nhìn từng đợt khói bếp bốc lên trên thảo nguyên, tự nhủ: "Lại chờ thêm một canh giờ nữa, đêm nay không có trăng, khi đó sắc trời như mực, lợi cho quân ta đục nước béo cò. Đến lúc đó, binh của Cơ Quang vừa mới nghỉ ngơi ăn cơm chiều, nhân mã phía sau cũng vừa mới lục đục tới trong quân doanh, muốn chạy cũng không dễ dàng, lúc này đánh bất ngờ, mới có thể gây ra sát thương lớn nhất với lực chiến đấu của hắn."

Lương Hổ Tử cùng A Cừu, Tái Cừu nghe thấy lời này, cũng không khỏi lạnh cóng cả người.

" Chư vị tướng quân, các ngươi hãy nhìn rõ vị trí đội quân của Cơ Quang. Chăm chú nhìn vào nơi đó, trận hỗn chiến tối nay, chỉ cần chúng ta có một đội quân giết được tới đó, là đại công cáo thành!" Tôn Vũ nói xong quay đầu lại, vừa thấy ánh mắt mọi người, không khỏi sửng sốt, theo bản năng vuốt vuốt mũi và hai má, hỏi: "Có gì không đúng à?"

Chúng tướng đều đồng loạt ra sức lắc đầu: "Không có, không có..."