Đại Tranh Chi Thế

Quyển 4 - Chương 223: Cận thân giao chiến (Thượng Hạ)




“ Thần tốc hơn nữa đi!” Khánh Kỵ đứng trên đỉnh thuyền lầu, nhìn thấy Tái Cừu ở cánh trung đang dần dần đuổi kịp Phù Khái, tim hắn cũng không ngừng đập liên hồi. Khổ cực đã lâu lắm rồi, trải qua nhiều cuộc chiến sinh tử, du thuyết Lỗ quốc Tam Hoàn, Tề quốc thí giết Cơ Trù, Vệ quốc tham dự chính biến, kết giao với nước Sở, lại đến cục diện nước Ngô hiện nay rối rắm phức tạp, loạn lạc không ngừng…, tất cả những nỗ lực và trả giá, đều mong đạt được mục đích báo thù, chỉ cần Phù Khái chết đi, nguồn viện binh bên ngoài thành Cô Tô không còn nữa, thì việc chiếm được thành Cô Tô chỉ ở vấn đề là dùng phương pháp hòa bình hay vũ lực mà thôi, lúc đó nước Ngô, tất thảy đều là của hắn rồi.

Mặt trời đã chuyển sang hoàng hôn, ánh nắng chiều chiếu xuống mặt nước tạo nên một cảnh tượng lung linh huyền ảo, từng đoàn thuyền bơi qua, khiến mặt nước dao động, làm cho một nửa mặt nước nhấp nhô, còn nửa kia mờ mờ ảo ảo, tạo nên cảnh tượng tiêu điều đầy vẻ sát khí. Đội thuyền của Phù Khái nhìn thấy bị truy đuổi đến gần, bốn chiếc thuyền nhỏ ở sau cùng phân thành hai hướng, tạo thành một nửa hình vòng cung, tấn công vào ba chiếc thuyền ở cánh trung của hai bên Tái Cừu.

Vừa nhìn thấy thuyền địch quay lại nghênh chiến, đội thuyền cảnh giới phía trước vội vàng sáp lại gần nhau hơn, ba chiến thuyền của Tái Cừu lập tức hạ tốc độ, chuẩn bị nghênh chiến. Bốn chiếc thuyền nhỏ của Phù Khái mỗi chiếc dài chín trượng, trên thuyền bố trí mười tên binh sĩ, ngoài hai vị danh tướng trên thuyền, thì còn lại tám tên lính trong tay đều thủ sẵn cung tên, trường mâu, đại rìu, tạo thành một lá chắn ngay bên mạng thuyền, như vậy có thể tránh được cung tên của quân địch, lại có thể từ trong những khe hở của lá chắn đó mà bắn tên ra bên ngoài.

Lúc này thuyền đã vào đến dòng chảy của Ô Trình, dòng chảy nhỏ hẹp, khiến cho những chiến thuyền tầm trung và tầm lớn của Khánh Kỵ hành động không tiện, nhưng ngược loại thuyền nhỏ của Phù Khái lại hoạt động rất linh hoạt, trên thuyền của Tái Cừu lại vừa mới bắn ra một trận mưa tên, sau đó dồn các chiến thuyền đối phương vào một góc, rồi hướng về phía đó mà tiếp cận, xông lên.

“ Tiếp chiến” Tái Cừu tay cầm kích, chuẩn bị tinh thần để nhảy qua thuyền đối phương tác chiến, hai chiến thuyền càng tiếp cận gần nhau hơn, một loạt cung tên thứ hai với số lượng nhiều hơn nhằm hướng lá chắn của đối phương mà bay đến, lúc này cung tên đã không còn hiệu lực bao nhiêu, tức thì đại quân của Tái Cừu trên thuyền tay cầm đại kích hướng xuống thuyền Phù Khái mà nhảy xuống giao chiến loạn xạ, đám lính phía dưới vội vàng đứng dậy, có tên dùng trường mâu phản công lại, có tên dùng đại rìu liên hồi chém vào thuyền của Tái Cừu.

“ Đừng quan tâm đến mấy cái thuyền nhỏ, xông lên, không được để cho Phù Khái chạy lên bờ!” Khánh Kỵ hét lớn hạ lệnh, lính thị vệ trên hai chiếc thuyền lớn lập tức vứt bỏ vài chiếc thuyền nhỏ, rồi hướng tiếp cận với thuyền Phù Khái.

Phù Khái ở trên một chiếc thuyền lớn, tổng cộng có khoảng 34 tên lính tay cầm cung tên, trường mâu, đại rìu , thủy thủ có 50 người, cầm tay chèo 3 tên, quan lại, tùy tùng, xạ thủ, trường mâu….các cấp quan quân chỉ huy mỗi đội một người, lúc này trên thuyền tổng cộng 91 người, như thế thuyền của hắn cũng thuộc dạng một chiến thuyền cỡ lớn.

Trong mưu ý của Khánh Kỵ. Một chiếc thuyền lầu, một chiếc thuyền chiến chia nhau ra bắn cung tên, trận mưa tên tập trung hướng vào dòng sông nhỏ kia, chiến thuyền của Phù Khái đang muốn tiếp cận vào bờ để lên đất liền như thế sẽ bị mưa tên của Khánh Kỵ khiến cho hắn phải quay thuyền lại dòng sông. Lúc này những chiếc thuyền nhỏ đang trốn chạy trong chu vi thuyền chiến của Phù Khái lập tức quay lại tấn công, nhằm hi vọng tạo cơ hội cho Phù Khái mở đường máu thoát lên bờ. Hai chiếc đại chiến thuyền của Khánh Kỵ ở hai cánh lập tức vượt lên, trong lúc hai bên đang rơi vào trận chiến, thuyền lầu của Khánh Kỵ đã tiếp cận được, lập tức áp sát vào chiến thuyền chủ của Phù Khái.

Chiếc đại thuyền lầu kia chạy nhanh qua, đâm mạnh vào một chiếc thuyền nhỏ của Phù Khái. Mười tên lính trên thuyền lúc này đều rơi tõm xuống nước, cũng may là bọn chúng đều biết bơi, lập tức bơi đến những chiến thuyền gần đó, đám lính trên thuyền đưa kích, mâu xuống cho bọn chúng đu lên.

Thuyền lầu của Khánh Kỵ đâm sầm vào chiến thuyền của Phù Khái phát ra âm thanh “ Ầm ầm” , cú va chạm khiến cho người ở hai chiến thuyền đều lắc lư, Khánh Kỵ hai mắt trừng trừng hung dữ, quát lớn: “ Mau bắt ván thuyền, vượt thuyền tác chiến!”

Thuyền lầu của Khánh Kỵ cao hơn một đoạn so với thuyền của đối phương, hai chiếc thuyền cọ sát vào nhau, tạo thành tiếng ma sát “ két két” vang lên, sau đó do lực tác dụng của nhau mà hai chiếc thuyền tách ra xa. Binh lính trên thuyền Khánh Kỵ lập tức sử dụng trường mâu, ra sức móc vào chiến thuyền của đối phương để giữ lại, nhờ vậy mà hai chiến thuyền lại sáp vào nhau. Sau đó vài chục tấm ván thuyền được đặt qua giữa hai chiến thuyền.

Khánh Kỵ từ trong tay của một tên tùy tùng chộp lấy trường mâu, rồi thắt chặt lại chiếc khăn đang quấn trên cổ, chiếc áo khoác màu hồng lửa bay phập phù theo gió giữa không trung, Khánh Kỵ hét lớn: “ Theo sau ta truy giết Phù Khái!”

Giữa hai chiến thuyền, đại quân trên thuyền Khánh Kỵ đang liều mình muốn nhảy xuống thuyền của đối phương, đám lính trên thuyền Phù Khái lúc này lại dùng vũ khí ra sức cự địch. Từ bốn hướng những chiếc thuyền nhỏ áp sát lại cứu trợ Phù Khái đã bị những chiến thuyền nhỏ ở một hướng khác của Khánh Kỵ chạy lại tiếp ứng ngăn cản không cho bọn chúng tiếp cận. Trong lúc hai bên đang giao chiến quyết liệt trên đại thuyền, do dòng chảy ở đây chật hẹp, chiến thuyền ở phía sau đều không có cách nào chen lên mà tiếp cận tới được, dòng chảy lúc này đã bị tắc nghẽn hỗn loạn không ngừng.

Khắp nơi đều vang lên âm thanh chém giết, khắp nơi đều là cảnh tượng giáp lá cà giao chiến, Phù Khái khẩn trương nắm chặt lấy thanh trường mâu trong tay, hướng ánh mắt nhìn vào rừng cây xanh tốt ở hai bên bờ cách đó khoảng một trăm trượng, hắn quay lại nhìn Linh Cô Phù hét lớn: “ Câu Tiễn đang ở đâu hả?”

Linh Cô Phù nhìn hai bên, đang muốn đáp lời, thì nghe có tiếng gào thét ở phía xa kia, trên thượng du của dòng sông có khoảng hơn hai mươi chiếc thuyền cá nhỏ dày đặc cả dòng nước, đang thuận dòng nước mà hướng đến đây, trong rừng hai bên bờ sông cũng xuất hiện nhiều người lao ra như tên bay, đang cuồn cuộn hướng về phía hắn.

Người Việt vốn bần cùng, binh lính không có quân phục thống nhất, hơn nữa trong giai đoạn nước Ngô hiện nay, bọn họ trèo đèo lội suối, vượt kênh, sống trong những hang động, nên người nào cũng quần áo rách rưới tả tơi, tóc tai rối bời, lúc này xem như những người hoang dã, từng đôi chân trần lao đi vun vút trên mặt đất.

“ Câu Tiễn, người của Câu Tiễn đây rồi!”

Vừa nhìn thấy viện binh, dũng khí Phù Khái tăng lên gấp bội, hắn đưa thanh trường mâu lên, hừng hực vẻ sát khí quát lớn: “ Khánh Kỵ, hôm nay ông nội ngươi sẽ khiến ngươi bỏ mạng tại ngã ba sông này!”

Hắn nghiêng mắt nhìn Linh Cô Phù hỏi: “ Thượng tướng quân có muốn sát cánh cùng Phù Khái tác chiến không?”

Trên chiến thuyền này, Linh Cô Phù giống như một con tin của hắn, lại chịu sự giám sát nghiêm ngặt từ đám thân binh của Phù Khái, trên người lại không có một vũ khí phòng thân, Phù Khái hỏi như vậy, có nghĩa là đã hoàn toàn tín nhiệm hắn rồi.

Linh Cô Phù chắp tay cười đáp: “Được sát cánh chiến đấu cùng tướng quân, thật là vinh hạnh cho bản tướng!”

Có người vứt qua một thanh trường mâu, Linh Cô Phù đưa tay chộp lấy, vung tay một hồi, thanh mâu bay loạn xạ theo hắn, hắn và Phù Khái nhìn nhau cười một hồi, cùng nhau xông lên.

Lúc Khánh Kỵ nhảy xuống thuyền của Phù Khái, bốn bề vang lên âm thanh ‘sát’, Khánh Kỵ liền biết là không ổn. Khánh Kỵ ngay từ đầu không phải là không cảnh giới binh lính của Câu Tiễn, chỉ là Phù Khái thê thảm như vậy, thực không giống điệu bộ của một kẻ dụ dỗ đối phương vào tròng, kẻ nào mà lại độc ác đến nỗi hi sinh toàn quân tướng sĩ đã từng cùng nhau sinh tử tương tàn, biến bản thân mình thành một tên cô gia quả nhân (vua không có tướng), chỉ tính đến con đường sống cho riêng mình, lại có kẻ nào có thể bố trí một tử địa tuyệt không có đường thối lui? Phù Khái chạy trốn hóa ra chỉ là một trò lừa, mắt thấy hắn như đã nằm trong lòng bàn tay của mình, một trận chiến có thể quyết định thế cục của cả Ngô quốc, làm sao Khánh Kỵ có thể còn tâm lý đánh vững đánh chắc?

Huống hồ gì ở trận đại chiến này, đã hoàn toàn tách khỏi ý đồ tấn công bất ngờ ban đầu của Phù Khái, trừ phi đại quân của Câu Tiễn ngay từ đầu đã mật phục trong khu rừng rậm rạp tại núi Thiên Mục, nếu không thì bọn chúng từ đâu đến mà thiết lập thế trận mai phục? Xác suất xảy ra việc đó là rất nhỏ, không ngờ cái khả năng vạn lần mới có một đó đã xảy ra ở đây.

Do dòng sông chật hẹp, binh lính của Khánh Kỵ không thể nào vượt lên phía trước được, quân mật phục trong rừng vừa chạy ra, đại quân Khánh Kỵ đã biết có chuyện không hay, nên lần lượt dừng thuyền, đưa thuyền cập bờ, giao chiến với đại quân nước Việt. Nhưng những chiến thuyền kia vừa cập vào bờ, thì lại không có không gian để di chuyển, những chiến thuyền phía sau chỉ có thể tiếp cận với thuyền trước, rồi tiếp nối với nhau lần lượt mà lên bờ. Những chiến thuyền kia có đại thuyền, trung thuyền, tiểu thuyền, thuyền độc mộc, thuyền lầu…cao thấp lớn nhỏ khác nhau, muốn cập bến để lên bờ, thì có thể không dễ dàng như ở những nơi bằng phẳng, do đó, nguồn viện binh có phần hơi chậm, tạo cho đại quân nước Việt trên bờ một cơ hội lớn, nhất thời ngăn cản nguồn viện trợ của quân Ngô.


Việt quân chạy đến phía bờ sông, trên vai còn vác theo những chiếc thuyền độc mộc, trên thuyền chất đầy những vật liệu dễ cháy như vỏ cây, dầu cá. Vừa tới bờ sông đã lập tức đẩy thuyền ra xa, dàn thành một hàng ngang dài phủ kín mặt nước, hơn một trăm chiếc thuyền dàn hàng ngang, trên đó lửa phát dữ dội, tạo nên một bức tường lửa hừng hực phủ ngang mặt nước, lúc này đã ngăn cản đại quân của Yểm Dư ở phía sau tiến lên.

Khánh Kỵ nhìn thấy tình hình này, mặc dầu không có vẻ sợ hãi, hắn lúc này biết rằng đã bị trúng kế, nhưng hiện tại hắn đang ở trên thuyền của Phù Khái, xung quanh hắn lúc này địch ta lẫn lộn, phía trên thượng du vài chục chiếc thuyền cá lại đang xuôi dòng xuống, giăng kín cả cửa sông. Bọn chúng đang dựng nên một chiếc cầu thuyền, để cho đám quân Việt đang ở trên bờ kia nhảy qua tác chiến trên thuyền. Nhưng do nguyên nhân cũng giống như quân Ngô, tốc độ lên thuyền của bọn chúng cũng không nhanh hơn từ trên thuyền xuống đất, mặc dầu trên bờ quân Việt rất nhiều, nhưng có thể giao chiến với đại quân trên thuyền lại rất ít, chính vì vậy mà đại quân Khánh Kỵ lúc này vẫn giữ được thế trận trên thuyền.

“ Chỉ cần tìm thấy Phù Khái, giết chết hắn! Với võ công của ta, thoát ra khỏi trận chiến hỗn loạn này, chưa chắc không có khả năng! Viện binh của ta đang kéo đến!” Khánh Kỵ đứng suy nghĩ một lát, mắt hướng về phía chân trời xa xa kia.

Trời càng lúc càng tối, phía chân trời kia bị ánh mặt trời khuất núi chiếu sáng ánh lên một đường màu vàng óng ánh. Những đám mây lơ lửng trên triền núi hắc lên một màu đen nhánh, rất nhanh trời đã nhá nhem tối rồi. Trời vừa tối đến, khả năng hoạt động thân thủ lúc này không lớn được, Khánh Kỵ nghĩ nhân lúc chiến trận đang hỗn loạn, địch ta không phân biệt được, lúc đó mà trốn thoát thì dễ dàng như trở bàn tay. Đến lúc đó, đợi cho viện quân của hắn vừa đến, thì Câu Tiễn đừng có mơ mà tìm đường trốn thoát.

Hai kẻ thù gặp nhau, kẻ nào dũng khí hơn kẻ đó sẽ thắng!

“ Phù Khái”

“ Khánh Kỵ”

Hai địch thủ không đội trời chung bất ngờ gặp nhau ở đây, bỗng nhiên cả hai đều ngớ người. Hơn một năm trước, hai người đều là vương thất thân nhân của nước Ngô, một vị là công tử Phù Khái, một vị là công tử Khánh Kỵ, hai người đều có quan hệ chú cháu với nhau, đều là những bậc tướng lĩnh của nước Ngô. Đã từng cùng nhau diệt Sở, giết Việt, lập được nhiều chiến công hiển hách. Hôm nay sau một năm, hai người trở thành đối thủ của nhau, thế sự thật biến hóa khôn lường, đã sắp xếp cho hai người gặp nhau tại đây.

“Sát!” tức khắc ngay sau đó, ngọn giáo sáng loáng mang theo những tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà vung đến, hướng vào yết hầu đối phương mà đâm thẳng vào. Chiêu thức giống nhau, miếng đánh cũng hiểm ác giống nhau, đã từng…bọn họ đã từng giao chiến với nhau, nhưng không phải ở đây mà là trong võ đài của cung thành vương thất nước Ngô.

“Keng keng keng” một hồi âm thanh vang lên, hai bên thương đao chạm vào nhau, bắn lên một tràng lửa sáng rực. Linh Cô Phù giương mâu định nhảy lên giao chiến, nhưng bị cặp song kích trong tay của Tái Cừu vung ra chặn lại, hai bên binh lính nhất tề xông lên, tạo thành một trận địa giao chiến hỗn loạn.

“Tên ngốc Tư Môn Sào đang ra sức ngăn cản viện binh của Khánh Kỵ theo đường bộ, nhưng Khánh Kỵ đại quân rất đông, chúng ta nhất thiết phải nhanh chóng giết chết Khánh Kỵ đã!” Câu Tiễn khuôn mặt đen ốm, thân khoác chiếc áo giáp sơ sài, tay cầm một chiếc thuẫn tròn, một tay cầm thanh kiếm ngắn, ánh mắt liếc nhìn trên bờ, trên dòng sông hai bên nhân mã đang hỗn chiến với nhau, lần lượt hạ lệnh. “ Tuân mệnh thái tử điện hạ, còn tên Phù Khái nước Ngô…”

Tại góc miệng Câu Tiễn nhếch lên một nụ cười gian trá, cười nói: “ A! Phù Khái tướng quân không may đã bỏ mạng dưới tay của Khánh Kỵ rồi. Phù Sai điện hạ bị vây khốn ở thành Cô Tô, đã không còn tác dụng nữa, như thế khó mà thống soái được nước Ngô. Để tiếp tục cho sự tồn tại của xã tắc nước Ngô, đại nhân nước Ngô thái tể Bá sẽ phải nâng đỡ một vị công tử vương thất nước Ngô xưng vương, nước Việt ta cần phải dốc toàn lực mà giúp đỡ họ!”

“ Ách” Một tên đại tướng có chút ngạc nhiên.

Câu Tiễn cười nham hiểm nói tiếp: “ Khánh Kỵ, Phù Khái cùng chết, đương kim Ngô quốc thì kẻ nào có thể ngồi vào chiếc ghế trống kia? Phù Sai, Yểm Dư, Chúc Dung những tên này ư, như thế sẽ khiến cho nước Ngô lúc đó bị chia năm xẻ bảy ra, lúc này tất sẽ cần một vị quân chủ, nước Việt chúng ta có mối quan hệ bền vững với nước Ngô, huynh đệ láng giềng của nhau, lúc đó sẽ thuận theo thiên ý mà toàn lực giúp đỡ !”

“ Điện hạ anh minh, mạc tướng đã hiểu rõ rồi!”

Câu Tiễn ngừng cười, ghì sát giọng nói: “ Theo ta, tiến công vào chiến thuyền chủ của Khánh Kỵ!”

Một đạo quân tinh nhuệ, theo sau Câu Tiễn tiến đánh chiến thuyền chủ của Khánh Kỵ.

Cuộc chiến đang diễn ra trên chiến thuyền của Phù Khái đang vào lúc dầu sôi lửa bỏng, xác chết trên boong tàu nằm la liệt, máu chảy như suối, chân của Khánh Kỵ đã bị một nhát đâm, búi tóc bị bung ra, khiến cho đầu tóc hắn rối bời, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng rực. Phù Khái cũng bị đâm một nhát ngay sườn, bên tay trái cũng bị một thương, trên gò má lộ ra một vết thương dài, máu từ đó mà tuôn ra xối xả, nhìn vẻ hung ác giống như quỷ dữ.

Linh Cô Phù quả là một cao thủ dùng mâu, cặp song đoản kích của A Cừu trong thời gian áp chế Linh Cô Phù chỉ cố gắng chống đỡ, không thể ngơi tay mà tấn công, nhưng cặp song kích nặng trịch, khó mà giao chiến lâu được, khiến cho tay hắn trở nên chậm chạp lại, nên bị thanh mâu trong tay Linh Cô Phù đánh cho phải thối lui vài bước, bụng của A Cừu bị thanh mâu đâm tới tấp, mặc dầu vết thương không sâu, nhưng lại bị rách một đường dài, ruột như muốn lòi ra, được hắn vội vàng nắm chặt lại, lúc được hai tên tùy tùng chạy lại giúp đỡ nhưng hắn vẫn không ngừng nghỉ giao chiến với Linh Cô Phù, không chịu thối lui một bước. Từ xa nhìn thấy, Tái Cừu nhìn thấy chủ công gặp nguy, vội vàng tiến đến tấn công đối thủ, hai huynh đệ liên thủ, chiến đấu ngang ngửa với Linh Cô Phù.

Trời càng lúc càng tối, mặc dầu có vài đống lửa, nhưng ngọn lửa không đủ lớn để chiếu sáng, muốn chiếu sáng chiến thuyền cao thế này thì cần phải tăng thêm lửa nữa, hai bên binh khí hướng đến, có lúc thậm chí không nhìn thấy rõ ràng vị trí binh đao của đối phương, bọn họ hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm chiến trận phong phú của mình mà giao chiến.

“ Vương thúc, thúc già rồi, đừng nên giở trò dũng khí của bọn thất phu trước mặt ta!” Khánh Kỵ lạnh nhạt nói, đồng thời phi thân cùng với thanh trường mâu, bay thẳng về phía trước mặt Phù Khái.

Phù Khái nghiêng người thối lui vài bước, nhưng phía dưới trơn trợt khiến hắn suýt trượt ngã, vội vàng mượn thế nhảy về bên trái một bước, thanh mâu trong tay cũng nhằm vào bụng dưới Khánh Kỵ mà đâm tới, nhưng bị Khánh Kỵ thu thanh mâu về phía sau rồi tung đến vung đến đánh thẳng khiến mâu của Phù Khái văng ra xa. Võ công của Phù Khái không thể địch lại Khánh Kỵ, một lão già bốn mươi tuổi lại khó mà so gân cốt với một vị thanh niên mới ngoài hai mươi, lúc này khí lực như trâu, Khánh Kỵ một mâu đã đánh văng binh khí của Phù Khái, lại thuận thế hướng thanh mâu về phía Phù Khái khiến hắn khó mà chống đỡ, chỉ còn cách quay thân mà tháo chạy, hắn thuận tay ôm một binh lính ném về phía Khánh Kỵ, như thế mới ngăn được một mâu của Khánh Kỵ. Nhưng Khánh Kỵ thuận thế tấn công, thanh mâu lại đâm ngược lại một nhát vào phía bụng dưới của hắn, khiến hắn đau đến nổi thở hổn hển.

Cũng lúc này, Câu Tiễn dẫn một toán thân binh xông lên thuyền, Linh Cô Phù nhìn thấy không giấu được vẻ vui mừng, vừa nhìn thấy Linh Cô Phù bị hai tên đại hán dồn ép không cách nào thoát, Câu Tiễn đưa tay ra lệnh, tên tướng bên cạnh hắn lập tức hô hào một tiếng, cầm mâu xông lên, cùng với Linh Cô Phù tiếp chiến đối thủ.

Linh Cô Phù vội vàng chỉ về hướng Khánh Kỵ, lời còn chưa nói ra, thì song kích của Tái Cừu đã bổ đến, hắn vội vàng đưa hai tay cầm thanh mâu đỡ lấy, Câu Tiễn đã hiểu ý hắn, lập tức giương thuẫn trước ngực, kiếm giấu phía sau, bước những bước linh hoạt nhanh nhẹn hướng tiếp cận với thân hình cao lớn kia…

Câu Tiễn tay cầm kiếm, tay kia cầm khiên, có thể tấn công phòng thủ tùy ý, cùng với Phù Khái một thanh trường mâu trong tay như thế càng tăng thêm sức mạnh, Phù Khái nhìn thấy hắn đến, trong lòng lúc này căm phẫn cực độ vì hắn dám lợi dụng bản thân mình, nhưng tình hình hiện tại lại không tiện công khai thể hiện ra bên ngoài, lúc này hắn chỉ lo nghiến răng mở mũi mà tử chiến, cũng không mở một lời nào nói với Câu Tiễn. Võ công của Câu Tiễn không địch lại Khánh Kỵ được, Phù Khái lại càng không thể so sánh với Khánh Kỵ, nhưng có Câu Tiễn tương trợ lúc này cũng có thể đánh hơn được Khánh Kỵ, nhưng hắn lúc này đã không còn sức lực nữa rồi, vết thương trên người lại không phải nhẹ, nên khó có thể mà phát huy khả năng như bình thường được, do đó hai tên liên thủ với nhau cũng chỉ có thể đánh ngang ngửa với Khánh Kỵ mà thôi.

Ba người vung kiếm múa đao, nhảy bên này tránh bên kia, kẻ khác cũng không thể xâm nhập vào vòng tròn giao đấu của họ, vài tên lính của Câu Tiễn lăm lăm binh khí trong tay, khẩn trương đứng bên ngoài vòng chiến quan sát.

“ A..!” Phù Khái kêu lên một tiếng đau đớn, động tác của hắn càng lúc càng chậm chạp, ngọn giáo trong tay của Khánh Kỵ vung lên, xẹt qua trên mặt chiếc khiên của Câu Tiễn, sau đó đổi hướng, đâm thẳng vào mặt của Phù Khái, Phù Khái lúc này không thể tránh được, ngọn giáo sắc lẹm đã đâm thẳng vào mắt hắn, tạo ra một vết thương cực lớn, khiến cho một mắt của hắn đã bị thương rồi.