Đại Tranh Chi Thế

Quyển 4 - Chương 233: Diên Lăng quý tử (Thượng Trung Hạ)




Nhâm Nhược Tích phất tay áo, dung mạo khẳng khái, hiên ngang bước vào chủ trượng của Nhâm gia quân. Nhâm gia trưởng lão, quản sự đều có mặt đông đủ, Nhâm Thành Kiệt đang bị trói hai tay sau lưng, hai lưỡi kiếm đang kề trên cổ hắn, đang quỳ ngay chính giữa đại trướng, vừa nhìn thấy nàng đến, Nhâm Thành Kiệt không quan tâm đến lưỡi kiếm đang kề vào cổ mình, mà lết tới vài bước, ôm lấy hai chân nàng, hoảng sợ nói:

“ Gia chủ, Thành Kiệt đối với Nhâm gia một lòng trung thành, quyết không có hai lòng, thật sự không biết đã phạm gia quy nào, mà phải bị thi hành gia pháp của gia chủ.”

Nhâm Nhược Tích nhẹ ho một tiếng, cũng không chấp hắn, vung hắn sang một bên rồi bước qua, đến phía sau án mà ngồi xuống, đôi mắt nàng không biến chuyển, mà lạnh lùng lướt nhìn qua, chư vị trưởng lão, quản sự tất thảy trong lòng nghiêm nghị, nhất tề cung kính nói:

“ Nhâm gia trên dưới bái kiến gia chủ!”

……………

“ Chúng thần bái kiến đại vương!”

Bên trong đại trướng của doanh trại, giáp mũ leng keng, chúng tướng tất thảy đều mặc áo giáp chỉnh tề sáng chói, chắp tay hành lễ Khánh Kỵ vừa mới thăng trướng.

“ Chúng khanh miễn lễ bình thân!”

Khánh Kỵ khoát tay hạ lệnh, ánh mắt nhìn qua khuôn mặt của chúng tướng đang đứng trước trướng, tiếng hành lễ của chúng tướng trung quân đều rất thành thục, nhưng trong đó, có một âm thanh cao vang sắc sảo, nên không ăn nhập với chúng tướng, điều này khiến hắn ngạc nhiên, nên muốn tìm ra giọng nói của người đó là ai.

Ánh mắt hắn vừa lướt qua một tên tiểu tướng thân hình ốm yếu, hắn đưa mắt nhìn lại, rồi chú ý hắn một hồi, hắn chau mày nghĩ ngợi, trên khuôn mặt từ từ hiện lên vẻ nghi hoặc.

Người kia nhìn thấy hắn chú ý đến mình, hắn đưa tay chống mũi, lè lưỡi, nhìn về Khánh Kỵ làm mặt quỷ dọa hắn, Khánh Kỵ vô cùng ngạc nhiên, thất thanh gọi:

“ Nhâm Băng Nguyệt! Nàng…sao lại là nàng? Nhâm Thành Kiệt đâu?”

“ Bẩm đại vương!” Nhâm Băng Nguyệt bước chân ra khỏi hàng, hành lễ rồi nói:

“ Nhâm Thành Kiệt vâng mệnh gia chủ đã quay về Nhâm gia quân có việc, Nhâm Băng Nguyệt thừa mệnh, thống soái Nhâm gia đệ tử, xin nghe theo lệnh của đại vương!”

……………….

Đại quân của Khánh Kỵ bắt đầu tấn công mãnh liệt vào thành Cô Tô, trải qua một thời gian dài liên tiếp tấn công bắn phá, Xương Môn thành (môn: cánh cổng) khắp nơi đều hỗn loạn đất đá, trên đầu thành khó mà đứng vững được, thành hào bên dưới dường như bị tắc nghẽn lại, nhưng tòa hùng thành đó, thành trì dày tới mấy trượng, cao hơn mười trượng đó vẫn cố nhiên mà đứng vững…

Các loại vũ khí công thành lớn bé đều đã được chuẩn bị kĩ càng, phía trước Bàn Môn thậm chí cũng chất đầy một đống đất núi, một đụn đất còn cao hơn cả đầu thành vài trượng. Để chất được đụn đồi này, đã tiêu tốn hết sức lực của hơn ngàn người, nhưng nó vừa kiến thành, thì thành Cô Tô lúc này lại dễ dàng bị công phá hơn bao giờ hết, quân của Khánh Kỵ có thể đứng trên đụn đất cao hơn thành trì này mà bắn tên, phá rối đại quân cố thủ trong thành, lại còn có thể bắc những chiếc thang cao ngang qua, để cho binh lính qua bên kia mà giao chiến…

Binh lực của Khánh Kỵ vẫn đủ sức tề công vây thành, vì thế mà Xương Môn thành đã bị máy bắn đá phá vỡ hư hại nghiêm trọng, và đại quân đang chiếm cứ một ưu thế nhất định khi tấn công ở hướng chủ đạo Bàn Môn, rồi hướng toàn lực tấn công vào thành Cô Tô. Liên tiếp bảy ngày, thành trì vẫn chưa bị hạ, hai bên vẫn kiên trì công thủ, quân lính thương vong tử trận chất cao như núi.

Phù Sai điều động tất cả lực lượng tử thủ thành trì, để bảo toàn lực lượng, hắn để quân tinh nhuệ của mình đóng quân ở khu vực nội tuyến, còn lại ép buộc công khanh đại phu cùng với gia nô, gia tướng của họ ở lại thành đầu tử thủ trước thế tấn công của Khánh Kỵ. Hắn đích thân tuốt kiếm giám sát cuộc chiến, nếu có kẻ nào buông thả, không chịu chiến đấu, ngay lập tức hắn rút kiếm đâm chết gia chủ, tài sản sung công, nữ dục sung quân, để thưởng cho những tướng sĩ tận lực chiến đấu, chiêu này của hắn quả là độc đoán vô cùng, khiến cho tất cả những tên mà hắn đưa ra làm bia đỡ đạn tử thủ trong thành không dám một lời phản khán, cho dù bọn chúng trong lòng hận Phù Sai thấu xương, nhưng thành Cô Tô vì thế mà đến bây giờ vẫn chưa bị công hạ được.

Trên đồi cao, Khánh Kỵ, Tôn Vũ đứng sau những tấm bia phòng thủ, từ trong khe hở quan sát những động tĩnh bên kia đầu thành, Tôn Vũ nói:

“ Đại vương, thời cơ đã đến rồi. Người trong thành đều hiểu rõ, tiếp tục đánh như vậy, sớm muộn gì thành Cô Tô cũng sẽ bị hạ, chắc chắn Phù Sai trong lòng đã có tính toán, hắn hiện tại đã đi vào bước đường cùng rồi, nên chắc chắn sẽ liều đánh một trận sống chết với chúng ta mà thôi. Bách tính trong thành đều có dị tâm, chỉ là Phù Sai xây dựng thế lực quá lớn,ngay cả không ai dẫn đầu, bách tính trong thành mặc dầu rất đông, nhưng cũng không kẻ nào dám tạo phản, mà chỉ biết làm theo những sắp xếp của hắn. Lúc này, chỉ cần cho bọn họ một cơ hội, thì những con người hiền lành này chắc chắn sẽ biến thành những mãnh hổ cắn mồi, lúc đó sẽ đem thành Cô Tô mà dâng cho đại vương mà thôi.”

Khánh Kỵ cười nhẹ gật gật đầu:

“ Ừm, Phù Sai không có ngu xuẩn thế đâu, hắn biết, tòa cô thành này hắn sẽ tiếp tục dốc sức tử thủ, nhưng quả nhân phá thành đột nhập vào, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, hiện tại thiên hạ chư hầu chiến loạn phân tranh, tất cả đều lo cho thân mình, nên chắc chắn không có kẻ nào dẫn binh đến cứu viện nó cả, trong đó ngay cả nước Việt cũng không dám, bọn chúng nhất định lúc này sẽ không mạo hiểm mà xuất binh đâu. Bọn chúng sẽ nghiễm nhiên tọa sơn quan hổ đấu mà thôi, chống giáo mà đợi, chỉ chờ cho đến khi cuộc chiến giữa ta và Phù Sai thắng thua phân định rõ ràng, bọn chúng lúc đó mới ra tay. Bây giờ, ta sẽ đi tìm người mà trước giờ chưa nhúng tay vào chuyện này. Đi, chúng ta đi xuống dưới.”

“ Đại vương…”

“ Hả?”

Khánh Kỵ vừa bước đi, quay đầu lại nhìn Tôn Vũ, Tôn Vũ chau mày, trong lòng đầy vẻ nghi vấn hỏi:

“ Đại vương cho rằng, có thể cầu ông ta ra mặt được sao?”

“ Ngươi cho rằng, có thể cầu ông ta được không?”

“… Không thể”

Khánh Kỵ cười hỏi: “ Vậy…cần gì phải cầu?”

Hắn khởi bộ bước tới trước, đám quân chống thuẫn phòng thủ lập tức tách ra, nhường đường cho hắn bước đi, sau đó vội vàng chạy lên trước, hộ tống đại vương xuống núi. Tôn Vũ đưa cặp mắt đầy vẻ nghi hoặc nhìn theo Khánh Kỵ, rồi ngay tức khắc, cũng đi xuống núi.

“ Đại vương, qua khúc sông này là đến Quý Tử phong ấp rồi.”

Một tên lính chạy nhanh tới bẩm báo.

“ Xoạt xoạt” một âm thanh phát ra, mảnh vải bố trên xe tung bay, Khánh Kỵ đưa mắt nhìn, phía trước là một dòng sông, quanh co uốn lượng giống như một chiếc thắt lưng ngọc trôi về xuôi, bên kia sông, là một vùng đất màu mỡ, từng đám ngũ cốc đã trổ màu vàng nhạt, bên trong nhiều nông phu đang hăng say lao động.

Lại nhìn về phía xa hơn, khoảng tầm ba mũi tên bay đi, là một thành trì, đó là một tòa thành thấp, e rằng nếu cầm cây sào mà nhảy thì có thể nhảy lên tới tường thành, tòa thành này hoàn toàn không thiết lập hệ thống phòng ngự, nhưng mà chủ nhân của tòa thành này là Quý Tử, Diên Lăng Quý Tử, do đó nơi đây trở thành một vùng đất an bình vui vẻ. Cho dù hiện tại thiên hạ đại loạn, khắp nơi đều có khói lửa chiến tranh, vẻ ngoài của Diên Lăng lúc này vẫn rất yên tĩnh bình lặng, mà ngay cả những tên đạo chích có hạng, cũng phải kính nể uy danh của Quý Tử, do đó mà bọn chúng không hề hành sự trong phong ấp của Quý Tử.

“ Đi xe ngựa qua cầu!”

Khánh Kỵ hạ lệnh

“ Việc này…”

Vài tên thân binh phía trước đã nghe lệnh, cho dù phía trước còn hơn ngàn tên lính, chỉ cần Khánh Kỵ hạ lệnh, bọn họ tuyệt đối không dám làm trái, nhưng lúc này Khánh Kỵ ra lệnh cho bọn họ đánh xe qua cầu, bọn họ lại không dám phụng mệnh.

Khánh Kỵ nhíu mày, vẻ mặt sắc lạnh nói:

“ Chuyện gì?”

“ Đại vương tha tội!”

Một hàng quân lính tất thảy đều quỳ xuống, cúi đầu xuống đất, hoảng sợ tấu:

“ Tiểu nhân…tiểu nhân thực sự không dám tuân mệnh.”

Khánh Kỵ không giận dữ mà cười hỏi:

“ Sao lại không dám tuân mệnh?”

Tên đội trưởng đội quân kia nói:

“ Phía trước…phía trước là phong ấp của Quý Tử, sau khi công tử xưng vương, Quý Tử bế thành tự thủ, lấy chiếc cầu này làm ranh giới, đã phát lời thề độc rằng, từ vạch ngăn cách biên giới này, từ nay về sau sẽ không bước chân vào nước Ngô, cho dù là nửa bước, nước Ngô vì thế mà cũng không được xâm nhập vào thành trì của hiền đức Quý Tử.”

Khánh Kỵ cười lớn:

“ Ha ha, nhưng là tự lừa dối mình đó.”

Hắn chỉnh lại quần áo, bước ra khỏi vương xa, hai tên lính mặc áo giáp lập tức tiến lên phía trước, một tay cầm trường mâu, đầu gối quỳ dưới đất, Khánh Kỵ bước qua phía sau bọn chúng, rồi quay lại nói với những tên hầu:

“ Quý Tử đang sinh sống tại đất của nước Ngô, những lao dịch của Quý Tử, đều là con dân của nước Ngô, vậy cớ sao lại không thể diện kiến Ngô quốc đại vương được chứ.”

Hắn phất phất tay áo, mở to mắt nói:

“ Các ngươi đứng đợi ở đây, quả nhân một mình qua bên đó cũng được!”

“ Đại vương, quốc quân của một nước há nào không có nghi trượng, bọn họ tôn sùng Quý Tử, còn trong mắt huynh đệ thuộc hạ chỉ tôn sùng đại vương! A Cừu, Tái Cừu nguyện tháp tùng đại vương nhập thành.”

A Cừu, Tái Cừu từ trên yên ngựa nhảy xuống, to giọng nói. A Cừu những ngày trước trong trận chiến tại Điểu Trình đã bị trọng thương, hắn vừa mới khỏe dậy, trải qua những ngày nghỉ ngơi tịnh dưỡng nên sức khỏe đã hồi phục lại hơn nửa, nhưng lúc này vẫn không dễ dàng cầm những vật quá nặng. Tái Cừu cũng bước theo, rồi từ trên chiếc xe ngựa rút ra cây cờ hiệu có chữ “ Ngô” phía trên, cầm cây cờ chạy theo phía sau Khánh Kỵ, A Cừu cũng từ trong tay của hai lên lính nghi trượng đoạt lấy chiếc búa sơn vàng tượng trưng cho vương quyền và binh quyền của nước Ngô. Một người tay cầm búa rìu hai tấm nghi trượng, tháp tùng theo Khánh Kỵ vào thành.

Khánh Kỵ cười nhẹ, đưa tay vịn lấy thanh Thừa Ảnh kiếm giắt ngay eo, rồi bước qua cây cầu trên dòng sông mà đi.


Ba người này dần dần khuất xa tầm mắt của đám quân hầu, ngang nhiên công khai bước qua chiếc cầu gỗ, men theo con đường đất thông thẳng đến cửa thành mà đi. Bên cạnh Khánh Kỵ là hai nam tử hán dũng mãnh, một người tay cầm búa rìu giát vàng, một người tay cầm đại vương kỳ cao hơn bốn trượng, hộ tống Khánh Kỵ đầu đội vương mão, thân mang vương phục, tay cầm bảo kiếm, nhằm hướng Diên Lăng thành mà đi tới.

Nông phu hai bên gia trang ngạc nhiên nhìn theo cảnh lạ trước giờ chưa bao giờ có tại đây, họ từ từ tập hợp lại hai bên đường, đứng trên những thửa ruộng, gò đất nhìn theo ba người đang đi, trên miệng cứ xì xầm bàn tán, khuôn mặt ai nấy cũng đều tỏ vẻ kinh ngạc kì quái.

“ Này, tiểu dân các ngươi, há nào không biết lễ nghĩa, đại vương Ngô quốc tại đây, tại sao không quỳ xuống bái kiến, kẻ nào dám cả gan tự thừa nhận mình không phải là người Ngô? Không tuân theo phép tắc quy củ gì cả!”

Tái Cừu không kiềm được, nhằm vào đám dân đen đang đứng bên đường mà quát lớn, hắn cầm cây vương kỳ cắm mạnh xuống, cây cờ cắm sâu vào đất, bụi tung mù mịt.

Những nông dân kia tỏ vẻ nghi ngờ, trên mặt vẫn lộ rõ sự kinh ngạc hoảng sợ, A Cừu vung chiếc búa giát ánh vàng kim vung lên một tiếng kêu keng, nhìn bọn họ với ánh mắt hung dữ, đám dân đen kia cuối cùng cũng biết sợ, vội vàng hoảng hốt vứt bỏ những nông cụ đang cầm trên tay, rồi quỳ xuống hai bên đường hành lễ.

Khánh Kỵ nhìn thấy vậy liền thở dài thán:

“ Quý Tử mặc dầu đã ẩn cư, nhưng ảnh hưởng đối với Ngô dân, vẫn là không gì luận bì được. Ông ta có một loại vũ khí đạo nghĩ sắc bén không thể so sánh được, duy chỉ có ông ta xuất diện, thì mới có thể hiệu triệu binh sĩ thế gia trong thành quy hàng mà thôi, lúc đó ta sẽ dễ dàng mà công hạ được thành Cô Tô. Vì vậy, muốn lấy được tòa hùng thành này mà không bị hư hại gì, lần này ta tất phải mời được Quý Tử xuất diện.”

Thành trấn Diên Lăng rất nhỏ, nếu gọi theo cách khác thì có thể xưng nơi này là một đại trang viện, ở đây ngay cả lính thủ thành thu thuế cũng không có, vào trong thành, cũng không nhìn thấy con đường nào lớn cả, mà chỉ là những con đường nhỏ mà ta thường thấy trong những nông thôn bình thường, cây cỏ tươi tốt, chim kêu hoa nở, bên trái cách đó không xa là một cái đầm nước, phía trên mặt là những khóm hoa màu trắng thơm ngát, lại còn có một cặp vịt, ngỗng trắng bơi lội đùa giỡn trên mặt nước.

Bên kia là một khu chợ nhỏ, bày ra để buôn bán hàng hóa, thì cũng muối ăn đậu tương, củi than vải vóc…đều là những hàng hóa thường ngày hay dùng. Con đường chính giữa hai bên là những ngôi nhà với những khoảng sân nhỏ, từ xa có thể nhìn thấy những khóm trúc ẩn mình dưới những mái cong của lầu đình được sơn son màu đỏ, nơi đó chính là gia trang của Quý Tử.

Khánh Kỵ trước đây đã từng tới nơi này, cũng từng trú tại phủ của thúc tổ Quý Trát, nên đối với những con đường này đều thông thuộc như lòng bàn tay, hắn cũng không để ý những nông phu, những thương gia đang đứng hai bên đường đang kinh ngạc nhìn theo, mà ngang nhiên bước đi hướng tới gia trang của Quý Tử.

Gia trang của Quý Tử nằm trong một con đường nhỏ, con đường này do cây cối và từng khóm trúc đan kết tạo thành, đi đến gần tới nơi, lại nhìn thấy một cánh cửa sơn son không có bức hoành phi treo phía trên, cửa lớn mở ra, nhìn thẳng ra một hàng trúc xanh biếc, dưới hàng trúc xanh đó lại đặt một chiếc ghế trúc, một lão già tóc bạc trắng đang ngồi trên chiếc ghế đó, lão đang say sưa ngủ, bọt mép vẫn đang phì ra nơi góc miệng lão.

“ Các ngươi đứng bên ngoài đợi ta!”

Khánh Kỵ hạ lệnh, rồi khởi bước tiến vào bên trong.

“ Cạch cạch cạch!” chiếc ghế trúc bị vỗ vài cái, lão nô bộc không kiên nhẫn được khoát khoát tay.

“Cạch cạch cạch” Lại thứ âm thanh đó phát ra vài tiếng, những tiếng này to hơn lúc nãy một tí, lão nô bộc tức giận mở mắt nhìn quanh, chỉ nhìn thấy hình dáng Khánh Kỵ đứng đó, lão nô bộc ngạc nhiên ghé cặp mắt già nua sát lại nhìn kĩ.

“ Không cần nhìn, ta là Khánh Kỵ.”

Khánh Kỵ không nhớ rõ tên của lão nô bộc, nhưng lại biết hắn là người hầu lâu năm bên cạnh Quý Tử, Khánh Kỵ nói:

“ Đi, bẩm báo với vương thúc tổ, nói có Khánh Kỵ cầu kiến!”

“ A! Ồ! Vâng…” lão nô bộc phản ứng, rồi từ trên chiếc ghế trúc ngồi dậy mà đi.

“Đợi đã!”

“ Hả?” Lão nô bộc ngạc nhiên quay đầu lại.

Khánh Kỵ giắt kiếm lại ngang eo, lạnh lùng nói:

“ Lau sạch nước bọt mép dính ở góc miệng rồi hãy đi, vương thúc tổ rất sạch sẽ.”

“ Vâng vâng…” Lão nô bộc cười thẹn, vội vàng lau sạch bọt mép còn dính nơi góc miệng, rồi quay người lại bước vào bên trong.

Khánh Kỵ lặng lẽ đứng dưới tán trúc chờ đợi, một tràng âm thanh vọng truyền đến, tiếng đàn du dương, giống như gió gặp chỗ trống, khiến người có cảm giác thẩm thấu nhẹ nhàng, Khánh Kỵ lắng tai nghe, trên miệng hiện rõ nụ cười thần bí.

Lão nô bộc mặc dầu tuổi đã cao, nhưng thân thủ lại rất linh hoạt, chỉ một chốc, đã vội vàng bước ra, cung kính đáp:

“ Công tử, Quý Tử nói…”

“ Không cần nói nữa, ngươi quay vào, nói với Quý Trát, có Ngô quốc đại vương triệu kiến!”

“ Hả?” Lão nô bộc đớ người ngạc nhiên, năm xưa Thọ Mộng có ý truyền vị cho Quý Trát, Quý Trát có ý nhường ngôi cho vương huynh. Do đó xét riêng về địa vị tại Ngô quốc, thì có thể nói rằng hắn thuộc hàng huynh trưởng trong tam vị, do đó không thể gọi tên húy của người ra được. Khánh Kỵ ngữ khí vô lễ như vậy, khiến cho lão nô bộc này có chút ngạc nhiên, sau một lúc sửng sốt, hắn nhìn Khánh Kỵ đang ấn kiếm đứng hiên ngang ở đó, lại nhìn phía bên ngoài một tên đang cầm cờ hiệu, một tên đang nắm búa rìu, lưỡng vị tướng quân uy phong lẫm liệt như thiên thần, bất giác thấy tình hình như vậy khiến hắn hét lên một tiếng, rồi quay người hướng về phía hậu viên mà chạy tới…

Khánh Kỵ đắn đo một lúc, rồi bám theo phía sau, hướng vào bên trong khuôn viên mà đi.

Phía sau viện, trúc lâm thanh tuyền, hoa thơm ngào ngạt, cảnh tượng nơi đây giống như đang đi trên tiên cảnh. Bên suối có một chiếc ghế mộc, bên cạnh đặt vài cái bàn, bên trên đặt một giỏ rau quả, và một tách trà. Một người đang ngồi trên ghế, quay lưng về hướng Khánh Kỵ, nên khó mà nhìn thấy rõ được tướng mạo, mà chỉ nhìn thấy búi tóc phía sau, đã điểm lên vài sợi bạc. Hai chân hắn đặt trên một phiến đá dưới nước, một thiếu nữ mặc áo xanh, khoảng chừng hai mươi tuổi, trông rất xinh đẹp, đang nằm trên gối của hắn, mười đầu ngón tay nàng đang mân mê thanh ngọc trâm, miệng cười rất duyên, nàng đang lắng tai nghe người kia thổi tiêu, lão nô bộc đứng một bên đang khom lưng, lảm nhảm điều gì đó.

“ A, cái gì là Ngô vương, lão đại tại Diên Lăng này đã tự kiến lập thiên địa cho riêng mình, từ lâu đã không còn bén mảng đến nước Ngô, ngươi nói với hắn, lão phu bế thành tự thủ, từ lâu đã không màng đến thế sự thiên hạ, mời hắn gấp rút quay về.”

Lão nhân đang ngồi trên ghế không nhẫn nại được khoát khoát tay, điệu bộ giống như đuổi ruồi vậy, tên lão nô bộc kia nghe lệnh thối lui.

“ Vương thúc tổ, nhiều năm cách biệt, nhưng xem ra vương thúc tổ vẫn khỏe khoắn như xưa, thật là đáng mừng đáng mừng!”

Lão nô bộc vừa quay về, Khánh Kỵ đã ngẩng đầu bước tới, mĩ nhân đang dựa đầu vào gối hắn nhìn thấy Khánh Kỵ bỗng nhiên há hốc mồm kinh ngạc.

Khánh Kỵ bước đến bên cạnh chiếc ghế của lão nhân, rồi nghiêm trang đứng lại đó.

Lão giả thần thể dao động, nhưng ngược lại không quay đầu, một lúc sau, hắn mới nhẹ nhàng khoát tay, thiếu nữ kia vội vàng ngồi dậy chỉnh sửa quần áp, hành lễ hắn, cặp chân mày nheo nheo nhìn Khánh Kỵ đưa tình, rồi cùng với lão nô bộc thối lui.

Lão giả từ từ quay người lại, mặc dầu đã ngoài lục tuần, nhưng mặt mày lão vẫn thanh tao, trên mặt lại có rất ít nếp nhăn, một cặp mày kiếm dựng đứng lên vắt ngang tai, tinh mục lấp lánh, mũi thẳng đến miệng, mặc dầu tóc đã điểm bạc vài chỗ, nhưng vẫn thể hiện được phong thái của lão.

“ Khánh Kỵ!”

“ Vương thúc tổ.”

“ Không cần gọi ta là vương thúc tổ, lão phu và nước Ngô, đã không còn can hệ gì nữa rồi.”

“ Hả? Vương thúc tổ nói như vậy là nói từ đâu? Vương thúc tổ thân ở tại trang viện này, đây thuộc đất đai của nước Ngô, dòng suối mát bên cạnh thúc tổ,là nước của Ngô quốc ta, chiếc ghế gỗ mà thúc tổ đang ngồi, được đóng thành từ gỗ của nước Ngô, rồi đến những người hầu, mĩ nữ bên cạnh ngài. Cũng là người Ngô, bọn họ chỉ ở tại phong ấp của thúc tổ, thúc tổ khi nào mà phân chia ranh giới, tự lập thiên hạ bên ngoài nước Ngô vậy?”

“ Hử?” Quý Tử nghe xong nhất thời ngớ người ngạc nhiên.

Hắn lúc xưa nghe nói công tử Quang thích sát Vương Liêu, lập tức ngày đêm chạy đến, nhưng lúc hắn vừa đến, thì đại cục đã định, công tử Quang đã nắm được nước Ngô. Công tử Quang vờ vĩnh nghênh thỉnh hắn làm Ngô vương, Quý Tử nếu muốn xưng vương, lúc xưa cũng không thể nhường vị cho tam vị vương huynh luân phiên nhau làm vua được, hắn lại biết nếu bản thân thật sự thuận thế xưng vương, thì công tử Quang tất cũng cổ động quân binh thân tín với hắn tạo phản, Ngô quốc lúc đó tất sẽ đại loạn, hắn lúc đó trong lòng nóng như lửa đốt suy nghĩ, rồi quyết định quay về phong ấp, lấy giới hạn là sông lập nơi tự trị, từ đó không can gián đến chuyện xưng thần của nước Ngô.

Sau khi công tử Quang xưng vương, bởi vì vốn đã có tâm địa hiểm độc, hắn chỉ mong Quý Tử không quan tâm đến thế sự nước Ngô nữa, hắn theo ý của Quý Tử cho ngăn sông tự trị, tự mình cũng không dám qua lại phong ấp của Quý Tử, lại càng không thể thu thuế, thiết lập chế độ thống trị ở Diên Lăng được. Nhưng, Khánh Kỵ không giống hắn, hiện tại Khánh Kỵ lấy thân phận Ngô vương mà chất vấn hắn, Quý Tử vì thế mà kinh ngạc không thể trả lời được.


Khánh Kỵ ngang nhiên nói:

“ Vương thúc tổ mặc y phục do người Ngô may, ăn lương thực do người Ngô canh tác, sống tại đất của nước Ngô, lại thưởng thức nữ tử xinh đẹp của nước Ngô nữa, thế mà lại cứ nói ra là không có can hệ gì đến nước Ngô, không chịu sự thống trị của Ngô vương, không chịu trách nhiệm với người Ngô, thiên hạ cớ nào lại có đạo lí đó?”

Quý Tử từ từ đứng dậy, khẽ vuốt nhẹ bộ râu, thần tình trên mặt thập phần kích động, Khánh Kỵ vẫn hiên ngang nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lòng không có vẻ gì nhượng bộ.

Rất lâu, rất lâu sau, Quý Tử thở dài một hơi, rồi ngồi xuống lại dưới ghế, mệt mỏi khoát tay nói:

“ Khánh Kỵ, ta biết ý của ngươi đến đây, ngươi quay về đi, ta già rồi, việc của nước Ngô, ta lại không muốn tham dự, nếu ngươi có thể thuận lợi đăng thượng vương vị, ngươi muốn thu thuế ở Diên Lăng của ta, thì lão phu cũng sẽ giao nạp đầy đủ cho ngươi.”

Khánh Kỵ đứng thẳng dậy, từ từ nói:

“ Vương thúc tổ, ta hiện tại đã là Ngô vương rồi, nhìn ra cả nước Ngô, kẻ nào dám tương tranh với ta, kẻ nào ngoan cố hơn tên Phù Sai đang cố thủ ở thành Cô Tô kia chứ?”

Quý Tử nở nụ cười đầy mỉa mai hiện rõ trên góc miệng hắn, rồi lạnh nhạt nói:

“ Nếu như vậy, ngài đến tìm lão phu để làm gì?”

“ Phù Sai tự biết không thể địch lại được, cũng quyết ý tử thủ tại thành, hắn ép buộc già trẻ trong thành đều phải lên thành phòng thủ. Những kẻ nào không phục tùng hắn, lập tức bị tru di tam tộc. Ta hạ thành Cô Tô không khó, nhưng lại không thể bảo toàn được hơn vạn dân đang sinh sống trong đó, vương thúc tổ uy danh vang lừng, nếu đăng đàn kêu gọi, thì tất cả những sĩ phu thế gia trong thành đều nhất loạt hưởng ứng…”

Quý Tử đột ngột quay người lại nói:

“ Không cần nói nữa. Năm xưa công tử Quang giết vua lập vị, lão phu không đủ lực để đòi lại công bằng, mà ngầm thừa nhận sự thật hắn soán ngôi lập vị, hiện tại công tử Quang đã chết, con hắn sống chết giữ thành, lão phu làm sao có thể đăng thành mà bức hàng được? Đó chẳng phải là kẻ tiểu nhân gió chiều nào xuôi chiều ấy sao?”

Khánh Kỵ chớp mày, nói:

“ A? Rốt cục, thì ra vương thúc tổ chỉ trọng cái tiếng tăm của mình thôi sao?”

Quý Tử phẫn nộ, Khánh Kỵ ghé sát ngay trước đầu hắn cười nhạt đáp:

“ Vương thúc tổ, thiên hạ đã biết Quý Tử uy danh vang lừng, chỉ có ta biết, vương thúc tổ thực không phải là kẻ đáng tôn kính nhất thiên hạ. Một đời vì thanh danh mà trói buộc mình, vì thanh danh mà tích lũy mình . Từng lời nói hành động, không lúc nào mà không chú ý đến cách nhìn của người khác, đời này của thúc, đều là sống để kẻ khác nhìn xem hay sao, vậy vương thúc tổ không buồn hay sao?”

“ Ngươi…thằng nhãi này!”

Quý Tử giận tím mặt, tay hắn chỉ về phía Khánh Kỵ, nhất thời không thể nói ra. Khánh Kỵ lại biết nếu không mạnh mẽ, thì khó mà thuyết phục được vị đại khanh uy danh đã tu thân dưỡng tính tại Diên Lăng này xuất đầu lộ diện được. Vì thế mà hắn tiếp tục lạnh nhạt nói tiếp:

“ Lẽ nào lời ta nói không đúng sao? Nếu ta mãnh liệt tấn công vào thành Cô Tô, thì nhất định sẽ hạ được nó, nhưng nếu như vậy, thì hơn vạn dân trong thành sẽ chết oan uổng, tài nguyên nước Ngô như vậy, tất cả bị tiêu hủy đi, Diên Lăng Quý Tử ngài còn lời nào để nói không!”

“ Cái gì? Tất cả, tất cả chẳng lẽ nào đều bắt lão phu chịu trách nhiệm sao?”

“ Lẽ nào lại không phải là ngài?”

Khánh Kỵ bước tới vài bước, hùng hổ hăm dọa nói:

“ Năm xưa Thọ Mộng đại vương trong bốn con của mình, chỉ có ngài là người có tài có đức, Thọ Mộng tiên vương muốn truyền ngôi lại cho thúc tổ, nhưng kết quả ra sao? Ngài vốn có kì tài, nhưng lại không muốn gánh vác giang sơn, không muốn là thiên tử của hơn ngàn vạn thứ dân mà đi cầu an lành, vì cái hư danh mà ngài không cần quyền vị cao, xem cái vương vị kia như loài rắn độc mà né tránh. Ngài có được cái đại danh hiền đức này, còn tam vị huynh trưởng của ngài thì sao? Nước Ngô chỉ có ngài, một vị quân tử hiền đức vang danh, đến ngay cả quân vương cũng bị lu mờ bởi ánh sáng của ngài, để chứng minh năng lực của họ, đại ca của ngài đã xuất binh phạt Sở, mong muốn lập được chiến công, kết quả là chiến tử nơi sa trường, nhị ca của ngài cũng muốn nhường vị cho ngài, nhưng, bị ép phải kế thừa vương vị, khởi binh phạt Sở mưu cầu lập được chiến công, vẫn là bị chiến tử, tam ca của người cũng bị che mờ bởi ánh sáng uy danh đó, mà muốn nhường vị cho thúc tổ, thúc tổ lại rời khỏi nước Ngô, khiến tam ca làm Ngô vương nhưng lại không đủ thực lực để đảm nhiệm, cuối cùng cũng sinh bệnh mà chết. Cả ba vị huynh trưởng của thúc tổ đều bị chết yểu cả, ngài có dám nói đối với những chuyện này tuyệt không can hệ gì không?”

Khánh Kỵ mỗi câu bước thêm mỗi bước, Quý Tử lại thối lui vài bước, khuôn mặt xám xịt.

“ Nếu không phải là ngài, Vương vị có phải nhiều lần nhường vị như vậy không? Giang sơn nước Ngô có xảy ra bất ổn như vậy không? Công tử Quang có cảm thấy đủ tư cách kế thừa vương vị mà giết vua tự lập vương vị không? Nếu ngài sớm kế thừa vương vị, thì ba vị huynh trưởng của ngài sẽ không chết sớm như vậy đâu! Phụ vương của ta cũng không thể đăng cơ! Công tử Quang cũng không thể giết vua lập vị! Khánh Kỵ cũng không lưu vong bên ngoài! Phù Sai và ta hiện tại đã trở thành những hảo huynh đệ cùng nhau đối ẩm tiệc rượu rồi, chứ không phải binh đao tương kiến tử địch như thế này đâu! Rồi đến bách tính trong thành Cô Tô cũng đã an cư lạc nghiệp chứ không phải trải qua những ngày tháng kinh hoàng này đâu! Nước Ngô ta cũng đã trở thành quốc thái dân an chứ không phải chia năm xẻ bảy mà đấu đá nhau đâu!”

Quý Tử thối lui vài bước, bước chân vừa vấp, liền ôm lấy một cây trúc, lúc này mới đứng vững thân mình được.

Trong mắt Khánh Kỵ để lộ ra vẻ thâm ý, mỉa mai cười nói: “ Vương thúc tổ, tất cả những việc này đều là do ngài ban tặng, ngài có dám nói không can hệ đến hay không? Ngài cứ việc ở đây, mà hưởng thụ sự phụng dưỡng của người Ngô, rồi cứ thản nhiên mà nhìn con dân nước Ngô chìm trong biển lửa chiếc tranh mà cầu sinh. Ngài việc gì cũng không cần làm. Việc này không ảnh hưởng đến uy danh của ngài, Ngô quốc càng ngày càng loạn, Ngô dân tử trận càng ngày càng nhiều, lại có ngày càng nhiều người nói: ‘Phải, Thọ Mộng đại vương anh minh như vậy, nếu năm xưa công tử Quý Tử kế thừa vương vị, Ngô quốc nhất định sẽ không biến thành như vậy’, ngài có được danh vọng của người, cái uy danh đó, đem so sánh với máu và sinh mệnh của Ngô dân, thì quả thực như mặt trời lúc ban trưa vậy!”

Khánh Kỵ từng từ giống như tên bay, từng câu nói vanh vách, hắn nói đến nỗi Quý Tử thần sắc tím tái, trên cổ mồi hôi ra ướt đẫm, Khánh Kỵ nói xong khoát tay áo định đi, Quý Tử vội vàng bước lên một bước, khàn giọng nói:

“ Đứng lại!”

Khánh Kỵ dừng bước, từ từ quay người lại, hướng về phía hắn cung kính hỏi:

“ Vương thúc tổ có điều gì chỉ dạy?”

Quý Tử thở dài, rồi nói:

“ Được rồi, lão phu cùng ngươi đi vào thành Cô Tô. Nhưng…ngươi cần đáp ứng với ta một điều kiện!”

……………………

Nửa đêm, trời tối đen như mực. Sau một ngày chìm trong khói lửa chiến tranh, tất cả những âm thanh ồn ào, tiếng la hét, chết chóc kia giờ lại chìm vào trong im ắng, mặt trăng lưỡi liềm trên bầu trời chiếu sáng xuống một góc trời mênh mông.

Đầu thành Cô Tô, đám thủ quân tuần tra cứ di động như những bóng ma dạo chơi trong đêm tối, dưới mái tường chắn, vận binh đang hành quân, tàn quân núp trong động, nhất thời rên lên vài tiếng đau đớn vật vã.

Đại quân Khánh Kỵ tấn công hết lần này đến lần khác, lần sau mãnh liệt hơn lần trước gấp bội, nhưng thành Cô Tô vẫn đứng vững trong tay của Phù Sai, nhưng trận chiến này đã định đoạt số phận, viện trợ từ bên ngoài đã hoàn toàn bị cắt đứt, mục đích của đại quân tử thủ trong thành chẳng qua cũng chỉ là muốn khiến cho đại quân đang cố công thành bị tổn thất nặng nề mà thôi. Đối với người trong thành mà nói, thì đã không còn hi vọng gì nữa rồi, mỗi ngày mặt trời mọc lên ở đằng đông, trong con mắt của bọn họ đều là tăm tối vô thường cả, bọn họ tất thảy đều đợi đến ngày mai, nhưng trong tâm trí của họ lúc này lại không có ngày mai, ngày qua ngày tất thảy đều như cái xác không hồn, không muốn nghe thấy gì, cũng chẳng buồn nói chuyện với ai, cuộc sống tại đây u ám buồn bã giống như một tòa tử thành vậy.

Dưới thành, có một nơi đen sịt tối om, nó giống như một con thú dữ đang ngồi xổm chờ cơ hội cắn mồi, nơi đó chính là doanh trướng của quân Khánh Kỵ. Ngoài ra, còn có một nơi phát ra ánh sáng, uốn lượn như con rắn, có nơi lại tròn như mặt trăng, dưới ánh mặt trăng tỏa ra thứ ánh sánh lành lạnh, ảm đạm, đó là những đập nước, hồ nước bên cạnh thành đang trôi đi.

Gần đó, phía dưới thành trì, đèn lồng được treo khắp nơi, từng đống lửa trại bập bùng cháy dữ dội, người của Khánh Kỵ ra ra vào vào, lâu lâu lại có một đội binh mã đọc số thứ tự mang đến những cây gỗ lớn, nơi đây đang ngày đêm chế tạo những vũ khí công thành cực lớn, hiện tại đang gấp rút hoàn thành, những chiếc máy trong đêm tối hiện lên sừng sững, những vũ khí này còn cao hơn tường thành một đoạn, sẽ khiến cho đám thủ quân trong thành phải vất vả mà chống đỡ...