Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 22: Phiên ngoại Khúc Phàm (một)




Khúc Phàm nằm ngửa trên sô pha nghe tiếng rửa bát trong phòng bếp, có chút đau đầu, hình như uống hơi nhiều, nhưng đầu óc lại thanh tỉnh một cách kì lạ, nhớ lại lời Phương Chí Minh hỏi, “Ngươi là nghiêm túc sao?” Không trách được Chí Minh lại hỏi vậy, mấy năm nay chính mình quen mấy người bạn gái không phải đều chia tay hay sao?

Khúc Phàm là cảnh sát, còn là hình cảnh (cảnh sát hình sự), điều này có nghĩa cậu phải đối mặt với đủ loại tội phạm, từ năm bắt đầu lên làm hình cảnh, người bị anh đưa vào ngục giam là bao nhiêu anh cũng không nhớ rõ, năm đầu tiên vừa tốt nghiệp một hình cảnh già dặn kinh nghiệm bị bắn chết lúc đuổi bắt tay buôn ma túy, đó là lúc Khúc Phàm tiếp xúc vụ giết người thứ nhất, trên đường đuổi bắt gặp phải sự chống cự mãnh liệt của kẻ bắt cóc, bị súng của Khúc Phàm bắn chết, bây giờ anh vẫn có thể nhớ rõ tình huống lúc đó, tim đập rất mạnh, gần như không thể hô hấp, nhưng tay lại rất vững vàng, đầu óc rất bình tĩnh, máu bắn ra tung tóe từ mi tâm kẻ bắt cóc, một cái sinh mệnh cứ thế biến mất.

Làm cảnh sát là lý tưởng từ nhỏ của anh, năm năm tuổi bởi vì quặng mỏ của phụ thân kiếm được nhiều tiền, làm cho người khác đỏ mắt (nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng), hai người bạn lúc đó của phụ thân bắt cóc anh, Khúc Phàm bị nhốt tại tầng hầm hai ngày liên tục, không ăn, không uống, không có ánh mặt trời, không có hy vọng, ngay lúc anh tuyệt vọng thì cửa mở ra, là cảnh sát cứu anh. Từ lúc đó bắt đầu cảnh sát chính là lý tưởng của anh. Anh có một niềm tin kiên định, chuyện đã nhận định thì sẽ cố gắng. Cuối cùng anh trở thành một hình cảnh.

Khúc Phàm hiểu được trách nhiệm của một cảnh sát, biết một người hình cảnh phải đối mặt với đủ loại phần tử tội phạm. Nhưng lúc sinh mệnh thật sự biến mất trong tay anh Khúc Phàm mê mang, thời gian đó Khúc Phàm thường xuyên tự hỏi chính mình, chính mình là sát nhân cuồng (kẻ ham mê giết người) hay sao? Vì sao có thể bình tĩnh như vậy? Vì sao không có do dự? Anh không ngừng nói với rằng lúc ấy chính mình làm không sai, tình huống lúc đó không được phép do dự.

Trọn ba tháng Khúc Phàm mới từ sự trợ giúp của bác sĩ tâm lý thoát ra. Khúc Phàm hoàn toàn khác lúc vừa tốt nghiệp, sự lột xác của nội tâm làm cho lòng anh càng thêm kiên định mạnh mẽ, lúc Khúc Phàm ở trường học là một người rất tàn khốc, vừa vào cảnh đội cũng rất chăm chỉ, bất cẩu ngôn tiếu (không nói cười tùy tiện), một Khúc Phàm trải qua sự thử thách đối với tâm linh dần dần cởi mở, thay đổi trở nên nhiệt tình hơn.

Khúc Phàm đối với hôn nhân vẫn có thái độ có thể có có thể không, công việc của anh quyết định hôn nhân của anh không thể giống người thường bền vững. Khúc Phàm không nghĩ đến cái gì tình yêu oanh liệt, anh không phải cái gì nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, anh chịu không nổi giày vò. Bình thường là tốt rồi.

Gặp Thước Nhạc Khúc Phàm cảm thấy cậu nhóc này rất thú vị, đương nhiên cậu nhóc từ này là không thích hợp, dù sao cậu cũng hơn mười tám tuổi. Nhưng lúc cậu che mũi trừng mắt, không phải chính là hình dạng lúc trẻ con tức giận sao.

Khúc Phàm vẫn luôn cảm thấy Thước Nhạc, có hai tính cách, ngươi xem cậu ta đối với người khác đều rất ôn nhu hòa khí, nhưng đối với anh thì lại bộ dáng kia, mũi không ra mũi mắt không ra mắt, sẽ không là khuôn mặt vui vẻ.

Khúc Phàm cảm thấy công việc của anh và Thước Nhạc luôn đụng vào nhau, hai lần làm nhiệm vụ Thước Nhạc đều gặp nguy hiểm. Mà lần thứ hai lại rất kinh tâm. Lúc thấy con tin trong tay kẻ bắt cóc, trong đầu anh bỗng trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ, thấy máu từ tay Thước Nhạc chảy xuống Khúc Phàm chỉ thấy trong lòng đau đớn, chân như nhũn ra. Song anh rất nhanh thì bình tĩnh lại, không ai nhìn ra sự thay đổi của anh, mà anh cũng vì căng thẳng mà xem nhẹ cảm giác đó lúc giải quyết xong.

Thước Nhạc rất thanh tú, kỳ thật Khúc Phàm càng muốn dùng từ xinh đẹp để hình dung, lúc gặp nguy hiểm Thước Nhạc bộc phát ra ánh sáng chói mắt, ở dưới sự uy hiếp của dao tìm được lối thoát, vì tìm thời cơ tốt nhất mà kiên nhẫn hơn một tiếng đồng hồ, một Thước Nhạc như vậy làm Khúc Phàm kính nể, lúc anh mười tám tuổi cũng không thể làm được.

Anh bắn ba phát, anh biết phát thứ nhất kẻ bắt cóc đã chết rồi, không thể có cái gì ngoài ý muốn, giống như những nhiệm vụ khác, quyết đoán cẩn thận. Chỉ có anh biết lúc đó cảm xúc trong lòng anh không giống thế. Không ai biết tối đó đèn thư phòng sáng một đêm, cảnh sát là cần công chính, thời điểm nào cũng không thể bị cảm tình điều khiển. Vì cảm xúc ở ban ngày, anh làm tự kiểm điểm và phê bình, nhưng anh nghĩ có lẽ có một ngày nguyên tắc của anh sẽ vì cậu mà vứt bỏ.