Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 25: Những vị khách trong không gian của Thước Nhạc




Dương Hiểu Uyển đứng trên cỏ không thể tin được “Lão Thước, ngươi để ta nhéo một cái, không phải ta đang nằm mơ chứ.” Kéo ba của Nhạc Nhạc lại đứng bên cạnh, thuận tay nhéo một cái.

“Ai u, điểm nhẹ, là thật, rất đau.” Thước Chí Quốc cũng rất kinh ngạc, nhưng đau đớn trên cánh tay nói cho ông biết tất cả đều là sự thật.

Thước Nhạc thấy bộ dáng của cha mẹ nhịn không được mà vui vẻ, “Ba mẹ, đây là không gian con nói với hai người, đi, con dẫn hai người đi xem.”

Dương Hiểu Uyển kéo tay Thước Nhạc “Con à, không gian này thật lớn. Không có mặt trời sao không gian lại sáng như vậy.” Không trung trong không gian tạo thành từ sương trắng, nhìn không thấy phía sau sương mù có cái gì.

“Không gian vẫn luôn thế này, không có đêm tối. Từ lần đầu tiên con tiến vào luôn vậy, sương trắng ở phía trên dường như còn đậm hơn.” Thước Nhạc nghĩ sương trắng phía trên không gian hẳn là một loại linh khí gì đó, theo sự lớn lên của không gian, linh khí càng ngày càng nhiều, không gian phát triển càng lúc càng nhanh, linh khí thấm vào thực vật, thực vật sinh ra linh khí, linh khí càng nhiều không gian càng lớn.

Kỳ thực suy đoán của Thước Nhạc cũng khá gần đáp án, lúc một loại sinh mệnh trải qua vô số năm tháng tiến hóa sẽ đạt tới một độ cao khác, như vậy loại sinh mệnh này sẽ lấy một kiểu phương thức khác tồn tại, đóa hoa sen này chính là như vậy, nó trải qua hàng tỉ năm tiến hóa rốt cục tiến hóa thành sự sống cấp cao nhất, hoa sen nguyên bản trải qua tiến hóa hẳn là tìm một không gian khác càng thích hợp cho sự sinh tồn của nó, trải qua tiến hóa nó đã bỏ được sự trói buột của cơ thể, trở thành sinh mệnh thể cấp cao, mà cơ thể gốc của nó sẽ vì không có linh hồn mà rất nhanh thì chết đi, nhưng thời khắc cuối cùng lúc nó rời đi thì gặp Thước Nhạc, có lẽ đây là duyên phận, Thước Nhạc đến làm nó có một sự lựa chọn mới, cải tạo cơ thể của Thước Nhạc làm cho hoa sen và Thước Nhạc thành một thể. Sinh mệnh thể cao cấp nào cũng có linh hồn, sự ký sinh của hoa sen làm cho hai cái sinh mệnh thể cùng chung một cái linh hồn, chỉ cần Thước Nhạc còn sống hoa sen cũng không có chuyện, hoa sen có thể xem như bà mẹ của thực vật, nó có dấu vết của vô số thực vật, sau khi dung hợp với Thước Nhạc, linh khí được chất lỏng cải tạo cơ thể Thước Nhạc mang lại, những gì Thước Nhạc không thể thừa nhận được hoa sen tiếp thu, chế tạo một cái không gian sống, bắt đầu sinh sản ra thực vật, chịu sự ảnh hưởng của Thước Nhạc thực vật xuất hiện đều là những gì cậu quen thuộc. Những thực vật này trải qua sự nuôi dưỡng của không gian, so với thực vật bên ngoài có nhiều ưu hóa hơn, hơn nữa chúng sẽ sinh ra linh khí. Như vậy hình thành một vòng tuần hoàn.

Vì sao không gian sẽ như vậy, Thước Nhạc cũng không biết, với cậu mà nói, có được không gian đã là may mắn của cậu, không cần phải tiếp tục truy cứu không gian này tới như thế nào, hơn nữa chỉ sợ cậu cũng tìm không ra đáp án.

Nhóm người Thước Nhạc hiện ra ngay tại bên rừng trúc phía sau trúc ốc, từ đây có thể thấy một mảng bình nguyên lớn, gần với rừng trúc là đất trồng rau, xa một chút là ruộng lúa, lương thực v…v…

Lúc mới tiến vào có phần không thể tin được, hiện tại bình tĩnh trở lại ba mẹ Thước Nhạc thấy từng luống từng luống rau dưa xanh mượt trồng chỉnh tề, ruộng lúa vàng óng xa xa.

“Nhạc Nhạc, đó là con trồng sao?” Thước Chí Quốc thấy rau dưa và lương thực, tựa hồ càng không dám tin tưởng.

Thước Nhạc thấy bộ dạng của cha mẹ càng thêm đắc ý “Đương nhiên, hai người xem những rau dưa lương thực đó, còn có ruộng hoa bên kia, vườn trái cây, à, còn có ao cá và rừng trúc phía sau đều là con làm ra, rừng rậm phía xa v…v…, là không gian tự sinh ra. Nhưng ở trong không gian con còn có thể làm rất nhiều thứ, giống thế này” nghĩ nên để cha mẹ hiểu biết năng lực của mình trong không gian, Thước Nhạc dùng tinh thần lực đem một mảnh nhỏ củ cải trong đất trồng rau nhổ lên.

Thấy củ cải phía trước bị nhổ lên, Thước Chí Quốc và Dương Hiểu Uyển hơi bình tĩnh lại, như vậy mới đúng, nếu không có năng lực như vậy, Thước Nhạc làm thế nào cũng không thể trồng được nhiều thứ như vậy.

Thước Nhạc dẫn cha mẹ nhìn sơ một vòng không gian, rồi đi ra. Dù sao việc này có chút lớn, vẫn là làm cho hai người tiêu hóa đi đã.

Thấy cha mẹ đi vào phòng ngủ, Thước Nhạc trở về phòng, có một không gian như vậy hẳn là thực vui mừng đi, nhưng trông cha mẹ có vẻ lo lắng, ai, hy vọng họ có thể sớm yên tâm. Cậu đã nói chuyện này cha mẹ biết nhất định sẽ lo lắng. Ai làm cho chính mình không cẩn thận để lộ.

Sáng sớm hôm sau Thước Nhạc ra khỏi phòng thì thấy cha mẹ đã dậy, “Ba mẹ, sao dậy sớm như vậy?”

Thước Chí Quốc không nâng mắt mà tiếp tục xem báo nói “Còn không phải tại mẹ con, lăn qua lăn lại cả buổi tối, lúc đầu thì lo lắng không gian đối với con có nguy hại v…v…, ta nghĩ, đến giờ những gì không gian mang đến dường như đều là tốt, nếu có cái gì nguy hại chỉ sợ đã sớm có. Này thôi, thật vất vả khuyên xong, nửa đêm tới sáng lại không ngủ, nói với ta cái gì muốn vào không gian của con trồng đồ ăn v…v…, hưng phấn mà ngủ không được, cả buổi tối đều mơ mơ màng màng đến sáng thì ra đây.”

Trong lòng Thước Nhạc ấm áp muốn khóc, có lẽ chỉ có cha mẹ là quan tâm tới cậu như vậy.

Cơm nước xong, Thước Nhạc lại mang cha mẹ vào không gian một lần nữa, hôm nay Dương Hiểu Uyển nghỉ, Thước Chí Quốc không có việc gì, cũng xin nghỉ. Lần này phải nhìn xem không gian một cách cẩn thận.

“Nhạc Nhạc, sao đều là cá kiểng? Ai u uy, đó là cá rồng đỏ ớt đúng không, xem màu sắc, còn có cơ thể, chỉ sợ gần tám chín mươi cm đi?” Vào không gian Thước Chí Quốc bị cá trong hồ hấp dẫn ánh mắt.

Thước Nhạc ngồi xuống bên cạnh Thước phụ, vươn tay chạm vào mặt nước, con cá rồng đỏ ớt gần đó liền bơi lại, cơ thể trồi lên mặt nước nhảy nhảy về phía trước, đụng vào tay Thước Nhạc chào hỏi “Dạ, đây là con mua ở chợ cá Bắc Kinh, đều là cá kiểng, con này là mua lúc đó, nuôi trong nước hồ lâu, lớn lên tương đối có linh tính.” Thước Nhạc đưa tay vào trong nước vẽ một vòng, con cá rồng đó liền bơi theo sự di động của tay Thước Nhạc, tư thái tuyệt đẹp cao quý. Thước phụ nhìn cực kì yêu thích.

Lúc này một ít con cá trong hồ cũng bơi lại, phần lớn đều là những con cá khá có linh tính, “Ba, ba xem đây là cá chép, lúc mới bỏ vào vẫn là cá non, giờ đã lớn như vậy, hoa văn trên lưng rất đẹp, ba xem mấy con cá nhỏ này, đều sinh ra trong không gian, thoạt nhìn tinh ranh hơn. Ba lấy tay sờ thử đi.”

Thước Chí Quốc nhìn cá trong hồ một cách thích thú, nghe theo lời đứa con đưa tay gần mặt nước, quả thực có mấy con cá ở trong nước nhảy lên, giống như là ở chào hỏi. “Mấy con cá này thật có linh tính, nhìn rất có sức sống, so với cá trên thị trường còn tốt hơn, chờ bữa nào đi mua cái hồ cá lớn, nuôi hai con ở nhà. Cung thúc thúc của con cả ngày khoe khoang hai con cá rách của lão, bữa nào phải cho lão xem cá của chúng ta.”

Thước Nhạc cười hì hì nói “Không thành vấn đề, ba, tùy ba chọn lựa.”

“Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, tới đây.” Trong lúc phụ thân Thước Nhạc xem cá, Dương Hiểu Uyển đi lại trong trúc ốc, đầu tiên nhìn xem bố trí của trúc ốc, tiếp theo lại thấy trong phòng bếp để không ít xoong chảo chum vại.

Thước Nhạc vui vẻ chạy qua.

“Nhạc Nhạc, những cái này là cái gì?” Dương Hiểu Uyển nhấc một vò nhỏ được đậy lại lên, bên trong xếp trứng vịt chỉnh tề.

Thước Nhạc nhìn thấy nói “Đây là trứng vịt muối con làm, bên này là trứng gà, còn có trứng gà muối, con không biết làm thế nào, đều là làm theo sách, song vì dùng nước trong hồ, hơn nữa tự thân trứng vịt đã rất ngon, làm ra hương vị khá ngon.” Thước Nhạc khoe khoang đem vò mở ra, cho mẫu thân xem, lại kéo tay Dương Hiểu Uyển đi đến trước giá sát tường, phía trên là một đống bình lọ, “Mẹ, ngươi xem đây là tương hoa quả con tự làm, còn có đồ chua, chính là thứ ngày 1 tháng 10 (quốc khánh Trung Quốc) con đem về, đều là do con tự làm.”

Dương Hiểu Uyển vui sướng mà nhìn từng cái, “Nhạc Nhạc thật giỏi. Con nghĩ thế nào mà lại làm mấy thứ này?”

Thước Nhạc bất đắc dĩ “Còn không phải tại quá nhiều đồ, đặt trong kho, lúc rảnh con liền nghĩ đến làm thứ gì tốt cho mẹ và ba ăn, nhưng giờ hai người cũng biết, giúp con nghĩ làm sao đem mấy thứ này thủ tiêu đi. Bằng không con đành phải đem lên đường phố bán.”

Dương Hiểu Uyển trừng mắt nhìn Thước Nhạc “Con không thể bán đồ ăn, đồ ăn ở chỗ con so với bên ngoài tốt hơn nhiều, trước kia con cầm về nhà ta còn nghi ngờ, huống chi là đem ra ngoài bán, làm cho người ta phát hiện thì phiền toái, tốt nhất là cẩn thận, dù sao thứ này ở đây cũng không hư, an toàn thứ nhất, về phần xử lý thế nào chờ mẹ và ba về nghiên cứu đi.”

Thước Nhạc gật đầu, “Được ạ, để đó cũng không sao.”