Đại Tỷ

Chương 6: Đại tỷ bị cưỡng …




-Chị về rồi đây.

Mikane đang ở trong phòng khách, chăm chú đọc truyện đến mức không ngẩng mặt lên luôn.

-Chị hai, pizza ở trong tủ lạnh ấy.

Akane khựng lại, xông ngay vào bếp hỏi:

-Tại sao lại là pizza ? Papa không ăn tối sao ?

-Papa mới ra sân bay rồi, nói là dự hội thảo gì đó ở Pháp, tuần sau mới về.

-Ôi không ! – Akane vò đầu bứt tai.

Mỗi khi papa không có nhà thì y như rằng Mikane sẽ cho cô ăn cơm hộp hoặc đồ ăn nhanh. Nhưng Akane muốn ăn cơm nóng, có canh và rau !!!

-Tại sao vắng papa là em cũng nghỉ nấu cơm luôn vậy ?

-Vì papa khó ăn. Chị thì cái gì cũng nhét đầy bụng được.

-Em nói như thể chị là động vật ăn tạp ý.

-Em không có ý đó, chị hai. Nhưng sao hôm nay chị khó khăn quá vậy ?

Đương nhiên Mikane không biết được lý do vì sao Akane lại dễ xúc động như vậy. Cô vẫn chưa qua khỏi cơn sốc tâm lý “bị” trai tỏ tình. Mà thực ra cái câu Rukio nói có được coi là lời tỏ tình không ? Hắn chẳng phải nói riêng với mình cô, mà giống như đang tuyên bố chủ quyền hơn. Kiểu như tụi nhóc chơi búp bê hay la lối “Con Mary là của tớ, không cho các cậu động vào”.

-Umm…Mikane…bọn con trai trường em lúc tỏ tình thì hay nói như thế nào ?

Mikane nghe hỏi như vậy, lập tức buông cuốn tiểu thuyết đang đọc dở, xoay đầu lại nhìn cô chị.

-Chị hai, sao lại hỏi vậy ?

-Umm…tò mò. Chị chỉ tò mò thôi.

Mikane nhún vai.

-Em không biết. Em có nhận được lời tỏ tình nào đâu.

Akane bị sốc lần thứ hai trong ngày. Em gái cô xinh xắn, dịu dàng, lại khéo tay như vậy, tụi con trai không phát điên thì thôi, vì sao lại chẳng có tên nào mở miệng tỏ tình với con bé ?

Thảo nào trước giờ chưa từng nghe Mikane tâm sự chuyện bạn trai. cô cứ tưởng vì con bé mắc cỡ không dám nói.

-Tại sao ?

-Em không biết. Bọn họ còn chẳng bao giờ bắt chuyện với em nữa kìa.

Akane khẽ cau mày. Chuyện này chẳng bình thường chút nào…Akane đột nhiên nghĩ đến một người. Có khi nào là do thằng nhóc đó dở trò ?

-Nhưng mà chị hai, những chuyện như thế này chẳng phải chị nên hỏi anh Tame sao ? Anh ấy cái gì cũng biết như vậy, chắc chắn sẽ cho chị cả tá câu trả lời.

Akane cười cười, tránh không trả lời. Làm sao cô dám mở miệng hỏi hắn. Chuyện ban chiều cả trường đều biết. Giờ cô chỉ mong 3 người bọn họ giả đò lờ đi không nhắc tới chuyện đó, vậy thì cô mới cư xử bình thường được.

Akane mặc dù không sợ trời, chẳng sợ đất nhưng suốt 16 năm tồn tại trên địa cầu, đây là lần đầu tiên bị tỏ tình công khai như vậy. Cho nên cô hoàn toàn bấn loạn và bối rối.

-Chị hai, hôm nay chị thực sự rất lạ đó. Có chuyện gì xảy ra ở trường sao ?

-Không có.

Mikane nhìn nghi hoặc. Rồi mắt cô bé bỗng sáng rỡ.

-Hay là chị gặp được anh chàng nào khiến chị rung rinh rồi ?

Akane im bặt khi bị đoán trúng tim đen. Mikane phá lên cười.

-Em đoán trúng rồi phải không ? Tò mò quá đi ! Người lọt được vào mắt chị hai chắc phải cỡ như mấy soái ca trong truyện ngôn tình, vừa đẹp trai tài giỏi lại vừa uy thế bức người.

-Con bé này lảm nhảm cái gì vậy. Đừng coi mấy loại tiểu thuyết đó nữa. Người như vậy làm gì có thật ngoài đời ?

Mikane nhún vai. – Ai biết được chứ. Em thấy nếu anh Tame ít “dị” một chút thì sẽ rất là giống hình mẫu soái ca đó.

-Chị đi tắm. – Akane tìm cách chuồn ngay lập tức.

Mikane nhòm theo bóng chị hai khuất dạng trong nhà tắm, liền rút điện thoại ra nhắn tin cho ai đó.



Buổi tối, Akane lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được. Cô cứ nghĩ về câu nói của Rukio. Rồi tò mò suy nghĩ xem cái tên đó định theo đuổi cô kiểu gì. Nghĩ một lúc thì đầu óc cô lộn xộn hết cả. Akane lấy gối chụp lên đầu, ép mình vào giấc ngủ.



Sáng, Mikane chạy vào phòng Akane, lay lay cô.

-Chị hai dậy đi ! Có anh nào cao cao đang chờ chị ngoài cổng kìa.

Trong cơn mơ ngủ, Akane nghe loáng thoáng chữ được chữ mất, bỗng giật mình bật dậy như bị điện giật. Cô lập tức thò đầu ra cửa sổ nhìn xuống.

Gương mặt vừa mấy phút trước hớn hở đã nhanh chóng trở về trạng thái lờ đờ. Akane nằm vật ra giường, trùm chăn nướng tiếp. Dưới đường, tiếng con trai hét vọng lên:

-Hội trưởng, chị không mau lên thì tôi bỏ về bây giờ đó. Không tập với luyện gì nữa hết.

Akane mở trừng mắt, lập tức tỉnh táo. Cô lao vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi thay đồ với tốc độ ánh sáng.

Khi Akane ra đến cổng, vừa vặn nhìn thấy bản mặt cau có của Tora.

-Chậc. Chị lề mề cứ như tụi con gái vậy.

Akane trừng mắt. -Nói vậy là ý gì ? Chị đây là con gái trăm phần trăm.

Tora liếc nhìn Akane từ đầu đến chân, đánh giá một lượt rồi lắc đầu phản đối.

-Chỉ có hình dạng giống. Còn khí chất thì…

-Cái tên nhóc này !!!

Vừa lúc đó Mikane ra khỏi cửa, dúi vào tay Akane một túi giấy bự.

-Chị đem chia cho mọi người nha. Của anh Hokkai là hộp bự nhất ấy.

Tora vừa nhìn thấy Mikane thì chỉ chỉ:

-Đây mới là con gái nè.

Akane cốc đầu Tora rõ đau rồi giục – Đi thôi.

Khi hai người bọn họ đến sân vận động, đã thấy ba người chờ sẵn ở đó. Hokkai ngồi im lìm trên bậc thềm, đeo tai nghe nhạc từ điện thoại. Trong khi đó, Tame và Jun đang tập ném rổ.

Akane bước đến chỗ Hokkai, kéo tai nghe ra thủ thỉ :

-Tập xong có bánh ngọt của Mikane làm nè.

Hokkai vờ như không quan tâm, nhưng ngay sau đó nhanh nhẹn đứng dậy, chụp lấy trái bóng vừa rơi khỏi rổ.

Tame vừa nhìn liền đoán ngay ra được thứ gì đựng trong cái túi giấy Akane cầm trên tay. Cậu lắc lắc đầu, ngán ngẩm khi Tay-Đấm-Thép nổi danh lạnh lùng, bất cần đời của trường trung học M lại bị một đứa con gái dụ khị dễ dàng như vậy. Lúc nghĩ điều đó, có vẻ Tame quên mất trường hợp của bản thân ?

-Chúng ta vẫn còn thiếu một người để lập thành đội tuyển. – Jun càu nhau.

-Tính luôn chị là đủ rồi còn gì.

-Sao làm thế được chứ ? Tự nhiên có một đứa con gái trong hàng ngũ. Chẳng ra sao cả.

Akane cười cười, dùng khuỷu tay huých vào bụng Tora đứng ngay cạnh.

-Tora, cậu nghe thấy những gì Jun vừa nói chứ ?

Tora ngẩn mặt vài giây rồi chợt hiểu ra. Jun không kém tò mò, hỏi lại:

-Tora, chuyện gì ?

-Không gì. Chỉ là hồi nãy tớ mới nói rằng Hội trưởng không giống con gái. Cho nên nghe qua câu của cậu thì cảm thấy phấn khích đó mà.

-Ể..đương nhiên Hội trưởng là con gái rồi. Nếu không làm sao có người tính theo đuổi chứ.

Jun vừa nói xong câu đó, không khí liền thay đổi. Một luồng sát khí pha lẫn màu sắc ảm đạm bao vây lấy Akane. Tame còn chưa biết nên nói gì để xua tan sự tĩnh lặng đáng sợ này thì một toán người xuất hiện.

-Linh thật. Mới nhắc đã tới. – Tame buột miệng.

Cả đám xoay đầu lại nhìn. Akane nín thở nhìn dáng người kia lững thững đi từ ngoài cổng vào trong sân. Phía sau hắn là Hazumi và 4 tên con trai khác. Hazumi bắt gặp đôi mắt hình viên đạn của Akane thì cúi gằm mặt xuống. Khi đến gần Hội trưởng, cô lí nhí:

-Xin lỗi Hội trưởng. Em không cố ý lộ ra thông tin. Chỉ là…cả nhà từ trên xuống dưới đều rất sợ ảnh. Thứ ảnh cần biết, không thể giấu được..

Akane nhìn gương mặt đáng thương của Hazumi thì đành bó tay. Cô thở dài, lấy lại phong độ lớn tiếng nói:

-Sân tập hôm nay chúng tớ đã đăng ký sử dụng rồi. Các bạn hãy đến chỗ khác đi.

Rukio cười cười tiến lại gần Akane. Theo bản năng, cô lùi lại vài bước.

-Akane, thứ nhất, anh lớn hơn em 2 tuổi, vì vậy em nên thay đổi cách xưng hô cho phù hợp. Thứ hai, anh và các bạn nghe nói bọn em đang tập luyện cho kỳ đại hội thể thao tuần sau, cho nên đến giúp một tay.

Jun lanh lợi tiến đến khoác vai Akane, vừa cười vừa nói:

-Bọn em không cần giúp đỡ đâu, phải không Hội trưởng ?

Akane gật đầu tấp lự không cần suy nghĩ.

Rukio liếc cánh tay Jun đang đặt trên vai Akane, khẽ nhướng lông mày, nói:

-Thi đấu đối kháng là cách nhanh nhất để rèn luyện kỹ năng trong thể thao nói chung và bóng rổ nói riêng. Các em chỉ có một tuần tập luyện. Nếu không muốn thua bẽ mặt trước các trường khác, nên có phương pháp tập luyện nghiêm túc một chút.

-Nhưng…- Akane nghĩ cách phản biện.

-Tớ thấy anh ấy nói rất có lý. – Tame vừa lên tiếng đã bị Akane liếc xéo. Nhưng khóe môi cậu ta lại khẽ nhếch lên, hất đầu về phía Hokkai hỏi. – Ý cậu thế nào ?

-Sao cũng được.

-Em không ý kiến. – Tora lắc đầu.

Akane và Tame cùng lúc đánh mắt về phía Jun. Câu trả lời của cậu ta quyết định tất cả.

-Hãy chơi thử một hiệp xem sao đã.

-Jun !

-Hội trưởng. Em là đội trưởng của đội bóng, cho nên quyết định của em cần vì lợi ích của đội.

Akane không biết nói gì nữa. Cô chỉ có thể tự nguyền rủa trong lòng mấy tên đồng bọn trong lúc quan trọng lại bán rẻ chủ tướng như vậy.

Trong khi đó, Rukio không giấu nổi nụ cười đắc thắng. Anh từ tốn giới thiệu:

-Đây là mấy anh bạn hay chơi bóng rổ cùng anh. Bọn họ đều là đàn anh trong trường đại học.

Mấy tên con trai bắt tay nhau rồi bắt đầu trận đấu.

(Tame) – Các anh cứ chơi hết sức nhé. Đừng nhường Hội trưởng vì nghĩ cậu ấy là con gái.

(Jun) – Các anh mà nhường chị ấy thì sẽ sớm hối hận đó.

(Hokkai) – Akane, đừng cố quá.

(Hazumi) – Mọi người cố lên !

(Đội của Rukio) – Được. Vậy chơi hết sức nhé.

Đội của Rukio toàn những tay chơi giỏi. Hơn thế, bọn họ phối hợp khá ăn ý. Trong suốt 5 phút đầu tiên, đội của Akane chỉ thua chứ không ghi được 1 bàn nào.

Trong khi những người khác dồn sự tập trung vào trái bóng thì Akane lại bị phân tâm bởi cái tên Rukio cứ kè kè bên cạnh cô, khiến cho trận đấu cứ như chỉ của 8 người chơi kia thôi.

-Anh đừng có bám theo tôi nữa.

-Anh đâu có bám theo em. Đây gọi là phòng ngự.

-Phòng ngự cái gì chứ. Tôi còn chẳng có dịp chạm tay vào bóng.

-Ờ há. Hình như đồng đội đang bỏ rơi em thì phải.

Akane nhíu mày. Cô đến để tập luyện cùng mọi người chứ đâu phải để làm đồ chơi cho anh ta. Akane bặm môi, rồi bằng chuyển động khéo léo cô lừa được Rukio vượt lên phía sân đối thủ. Jun đang giữa bóng, nhưng cậu bị đến hai đối thủ chắn đường. Vừa may, cậu nhìn thấy Akane từ phía sau lao lên. Một đường chuyền chuẩn xác cho Akane. Cô vừa đập bóng vừa sải bước chạy đến gần rổ. Mặc dù Akane không cao, nhưng sức bật của cô hoàn toàn có thể giúp chạm đến rổ. Vì vậy đội của Akane hết sức tin tưởng vào cú ghi điểm đầu tiên.

Chỉ là…

Khi Akane vừa bật lên cao thì một bóng người chắn ngay trước mặt cô. Akane bị bất ngờ, bối rối khi vầng ngực người đó ngay sát tầm mắt cô. Bóng đang trên tay bị đập bật ra. Akane giật mình, luống cuống một cách ngốc nghếch rồi kéo anh ta rơi bịch xuống đất cùng với mình. Cả người Akane ê ẩm. Đã vậy cái tên kia còn đè lên người cô, nặng đến không thở nổi. Một phần tóc anh ta cọ vào má cô, khiến nó có chút ngứa ngứa. Nhưng vấn đề lớn nhất chính là Akane cảm nhận được nhịp tim gấp gáp của một tên con trai, khi mà cả cơ thể hai người ép sát nhau như vậy.

Rukio chống tay khẽ nhúc nhích người. Anh liếc nhìn gương mặt lấm tấm mồ hôi của Akane, khẽ cười nói:

-Mặt em đỏ cả lên rồi kìa.

Akane như bừng tỉnh, cuống cuồng đẩy Rukio ra và ngồi bật dậy. Rukio khẽ kêu một tiếng a.

Lúc này Akane mới để ý cánh tay của Rukio bị trầy một mảng. Có lẽ do khi ngã xuống Rukio đã chống tay để tránh sức ép lên Akane. Tự nhiên trong lòng Akane cảm thấy như mình vừa gây ra tội lỗi to lớn như là phóng hỏa giết người vậy. Cô cúi gằm mặt rồi chạy một mạch về phía nhà vệ sinh.

Rukio cảm thấy buồn cười hơn là thấy đau. Anh đã từng thấy cô đánh nhau oai phong như thế nào, cho nên biểu hiện của cô bây giờ thực sự rất thú vị. Nhưng mà, bốn cái tên đang đứng nhìn sự việc kia thì sốc đến không ngậm miệng được. Nhất là Hokkai và Tame – những kẻ đã kề vai sát cánh cùng Hội trưởng trong mọi cuộc chiến từ năm nhất – thì cái bản mặt bối rối mắc cỡ kia quả là KHÔNG THỂ NÀO TƯỞNG TƯỢNG NỔI.

Hazumi vội vàng chạy theo Akane ra phía sau bức tường khu nhà vệ sinh. Cô bé rón rén lại gần hỏi:

-Hội trưởng không sao chứ ? Có đau ở đâu không ?

-Chị không sao. Chỉ là … cần nghỉ một chút.

-Hay là …

Hazumi chưa kịp nói hết câu thì tiếng Rukio vang lên cắt ngang lời cô bé:

-Hazumi, mấy người ngoài kia đang gọi em kìa. Ra đó ngay đi.

Hazumi quay người nhìn ông anh họ sừng sững ở phía sau lưng từ bao giờ, cười gượng rồi lách người đi ra. Không khí trở nên vô cùng căng thẳng, hoặc là chỉ có Akane cảm thấy thế.

Rukio mở vòi nước để rửa vết thương. Akane nhìn ái ngại, hỏi nhỏ :

-Có đau không ?

-Đau.

-Xin lỗi.

-Về chuyện gì ?

-Vì làm anh bị thương.

-Em không có lỗi trong chuyện đó. Mà là chuyện khác.

-Chuyện khác ?

Akane ngạc nhiên hỏi lại. Rukio khóa vòi nước, lững thững tiến lại gần Akane còn cô cứ giật lùi lại cho đến khi chân chạm tường. Rukio đặt hai bàn tay lên tường, khóa trái Akane trong khu vực kiểm soát của anh. Anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Akane. Đôi mắt đang mở to thoáng chút hoang mang, lại có chút thần khí sẵn sàng chiến đấu.

Rukio bật cười.

-Tội làm bị thương trái tim anh.

Gương mặt Rukio kề sát bên cạnh cô, gần đến nỗi lời anh nói phả hơi nóng vào vành tai cô. Akane thấy cả người mình như run lên, lại nghe đến câu kết tội đó thì trái tim cô hoàn toàn muốn ngừng đập.

“Còn có cách giết người như thế này sao ?” – Akane thầm nghĩ.

Cô gắng hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. Nhưng Rukio bức người quá đáng. Anh dùng cả hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, nhìn sâu vào mắt cô rồi buông từng chữ :

-Làm bạn gái anh nhé.

Với những cô gái bình thường thì đòn này chắc chắn hạ knock-out không bàn cãi. Nhưng Akane không phải cô-gái-bình-thường. Cho nên sau vài giây chết đứng, Akane dần lấy lại hơi thở và nhịp tim. Cô khẽ trả lời:

-Không.

-Tại sao ?

-Tôi chẳng biết gì về anh hết.

-Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu.

-Anh không phải mẫu người của tôi.

-Vậy mẫu người của em là gì ?

-Anh không cần biết. Dù có biết thì anh cũng không thể trở thành người như vậy được.

-Anh hoàn toàn không có ý thay đổi bản thân.

-Vậy tại sao anh còn hỏi.

-Để biết. Nếu có kẻ nào giống như em mô tả, anh sẽ nói chuyện với hắn và đảm bảo hắn sẽ không bao giờ có cơ hội gặp mặt em.

Akane nhìn vào mắt Rukio, cô không hề thấy có chút đùa cợt gì trong đó. Tự nhiên Akane thấy Rukio có gì đó khá đáng sợ. Cô chẳng biết tí gì về anh ta ngoài cái tên và thân phận anh họ của Hazumi.

-Rukio, anh rốt cuộc là người như thế nào ?

Rukio mỉm cười, cúi xuống hôn phớt lên má Akane. Cô trợn mắt không dám tin anh ta lại có hành động táo bạo như vậy.

-Akane, nếu muốn biết về con người của anh, sao em không thử bắt đầu hẹn hò ?

-Linh cảm mách bảo là không nên làm như vậy.

-Linh cảm ? – Rukio phá lên cười.

Rồi anh đột ngột ghì lấy Akane và xâm chiếm môi cô. Khi Akane cảm thấy thứ mềm mại ướt át chạm vào môi mình, phản xạ tự bảo vệ được kích hoạt. Cô lên gối tức thì. Rukio chỉ kịp kêu một tiếng, Akane đẩy anh ra và chạy khỏi khu vực nhà vệ sinh.

Jun, Tame, Hokkai và Tora nhìn thấy Akane chạy lại với gương mặt đỏ bừng, hai tay siết chặt thành nắm đấm thì cùng hiểu có chuyện không hay xảy ra rồi.

-Chúng ta về thôi. Không tập nữa.

Cả bốn người không phản bác tiếng nào, đứng dậy thu dọn đồ đạc. Đám bạn của Rukio ngơ ngác, đi về phía nhà vệ sinh xem thử thì thấy Rukio đang lom khom dựa lưng vào tường. Thấy họ, Rukio cười cười bảo:

-Mấy cái tát em ăn nhiều rồi. Nhưng bị đá thì là lần đầu. Đau thật đấy. Cô ấy chẳng quan tâm đến tương lai và thế hệ con em gì cả.

Mọi người bật cười. Một người trong bọn lên tiếng:

-Người ta nói hoa hồng có gai. Ai bảo cậu chọn tới chọn lui cuối cùng chọn phải cành nhiều gai sắc nhọn nhất trong vườn.

-Em thật ngốc phải không ? – Rukio cười khổ.

-Đừng lo chú em. Đến cả đại ca Levi hồi cua chị dâu cũng thương tích đầy mình. Cậu mới nhiêu đây xá gì.

-Xem ra em phải tìm đại ca học hỏi kinh nghiệm.

-Ờ. Tiện thể hỏi đại ca mấy chiêu phòng thủ luôn. Hữu ích lắm đó.

Bọn họ lại cười vang.

***

Tác giả: Cái tiêu đề của chap này không phải để câu view. Tác giả xin lấy bàn phím kia ra mà thề. Lý do là cái chap này khá thú vị, cho nên nhất thiết phải có cái tiêu đề thú vị, kích thích trí tò mò và gây xôn xao dư luận. Biết đâu còn có thể lên Kenh14 lol. Mà cuối cùng là đại tỷ chỉ bị cưỡng hôn thôi, có ai nghĩ đen tối hơn hok ? ;))