Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 17: Lần đầu thực hiện bước nhảy




Đối với bước nhảy không gian thì hiểu biết của con người về nó còn rất ít, có thể nói là gần như là con số không.
Từ một chỗ trên vũ trụ đột nhiên được dịch chuyển đến một nơi khác, mà khoảng cách giữa hai nơi lên tới mấy ngàn, mấy vạn, mấy chục vạn đến hơn mấy trăm vạn năm ánh sáng…Đối với nền khoa học của loài người thì điều này dường như chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, nhưng lại biến thành sự thật vào năm 2027.
Nếu xét với trình độ khoa học kỹ thuật của loài người hiện giờ thì những hiểu biết của họ về vũ trụ còn rất nông cạn, bởi tất cả những thông tin về vũ trụ đều dựa vào sự suy đoán, quan sát hoặc tính toán mà ra. Cả vũ trụ quá rộng lớn, với trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ thì cho tới năm 2027, loài người chỉ mới thành công trong việc bước lên mặt trăng, ngay cả sao Hỏa còn chưa chinh phục được.
Nhưng loài người ai cũng biết, sau này họ bắt buộc phải phát triển ra ngoài vũ trụ. Vô luận là vì nguyên nhân số nhân khẩu trên Địa Cầu tăng lên quá nhanh, hay là sự khan hiếm các tài nguyên thiên nhiên không thể tái tạo,…Đó là những nguyên nhân quyết định. Như vậy muốn phát triển thêm, muốn tương lai không bị lụi tàn, thì bắt buộc phải di dân ra ngoài vũ trụ, tìm lấy những tinh cầu mới có thể thỏa mãn được nhu cầu của con người, đó là con đường trong tương lai duy nhất của loài người.
Chính bởi vì thế, cho nên sau khi giải mã được bí mật bước nhảy không gian, các cường quốc mới gấp rút thí nghiệm nó, cùng với việc kiến tạo hai chiếc phi thuyền vũ trụ vô cùng khổng lồ.
Nhưng mà…không thể không thừa nhận, thời đại trong vũ trụ vẫn còn cách con người quá xa. Mặc dù đã giải mã được bí mật của bước nhảy không gian, nhưng loài người căn bản không cách nào phân tích hoặc đề ra biện pháp cải tiến nó. Cho tới suy đoán ra nguyên lí hoạt động cũng không được, cứ như là một người nguyên thủy…không, như là người vượn…không, phải như một loài động vật sơ cấp hơn nữa, như là một loại động vật bò sát cao cấp nhận được một khẩu súng lục vậy. Có lẽ trong lúc vô tình đè lên cò súng mà giúp nó bắn chết con mồi, cứ thế mà lợi dụng nó trong việc săn mồi, nhưng sinh vật đó làm sao biết súng lục là cái gì? Làm sao biết được tại sao súng lục lại có thể giết chết được con mồi?
Bước nhảy không gian đối với con người cũng tương tự thế.
Nếu theo như các lý luận của con người về vũ trụ, thì vượt qua tốc độ ánh sáng là điều không thể. Nếu có thì chỉ may ra dựa vào lý luận về “worm hole” (1), tạo nên cánh cửa nối liền các không gian vũ trụ với nhau. Dĩ nhiên lý thuyết về worm hole này thì trước mắt vẫn chỉ là sự suy đoán của loài người mà thôi, căn bản không có đài quan sát nào có thể phát hiện ra bằng chứng về nó.
Nhưng bước nhảy không gian hoàn toàn khác với worm hole, nó gần như là một phương thức thuấn di (dịch chuyển tức thời), đem một vật thể truyền tống đến một nơi thật xa. Cách làm như thế trên lý thuyết là hoàn toàn không thể thực hiện được, đã phá vỡ tất cả những lý luận về khoa học cơ bản của loài người, giống như việc không có tốc độ nào nhanh hơn tốc độ ánh sáng vậy đó.
Đám người Diêu Nguyên, bao gồm cả mười hai vạn người trong phi thuyền hẳn phải cảm thấy vinh dự, bởi bọn họ đang thực hiện bước nhảy không gian, giống như động vật bò sát kia lần đầu tiên sử dụng súng lục, sử dụng kỹ thuật tiên tiến hơn tới mấy ngàn, mấy vạn, cho đến mấy chục vạn năm…Hơn nữa điều quan trọng nhất là - bọn họ vẫn còn sống.
Bước nhảy không gian được hoàn thành trong nháy mắt, tất cả mọi người kể cả Diêu Nguyên đều không cảm thấy có tình huống gì đặc thù xảy ra. Bất quá cảm giác kia đúng là quái lạ không cách nào hình dung được, chỉ trong một sát na thất thần thì bọn họ đã khôi phục lại, trừ một số ít người có thể quan sát bên ngoài phi thuyền ra, thì những người khác căn bản còn không hay biết bước nhảy không gian đã thực hiện hay chưa, hoặc đã thành công hay thất bại, đại đa số mọi người vẫn còn đang nơm nớp lo sợ.
Diêu Nguyên nhìn ra bên ngoài khoảng không vũ trụ vô tận, ở nơi đó sắc lam của Địa Cầu đã biến mất. Hiển nhiên, nơi này đã không còn là Thái Dương hệ mà là một nơi bất kỳ trong vũ trụ mà bước nhảy không gian mang họ tới, quả thực vô cùng may mắn, bọn họ đã thực hiện bước nhảy thành công, phi thuyền cũng không phát sinh bất kỳ vụ nổ nào.
Diêu Nguyên khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền lập tức ra lệnh:
-Toàn bộ thành viên trong phi thuyền chú ý, kiểm tra tình trạng hỏng hóc trên phi thuyền, đồng thời tiểu đội chấp pháp bắt đầu tuần tra. Kiểm tra sự ảnh hưởng của bước nhảy không gian lên mọi người, đồng thời công bố cho mọi người biết bước nhảy không gian đã thành công….Đã có thể mở tầng cách ly trên phi thuyền vũ trụ, lộ ra các cửa kính để cho dân chúng tự do xem xét cảnh tượng bên ngoài. Chờ cho bọn họ xác nhận bước nhảy không gian thành công thì dùng những người này để trấn an tinh thần của mọi người.
Đối với điểm này thì Diêu Nguyên vô cùng rõ ràng, nếu như trên Địa Cầu thì không có vấn đề gì, mọi người ai cũng sống trên mặt đất, tự do hít thở khí trời, chỉ cần không gặp tai họa quá lớn, bị người khác giết, bị dã thú tập kích,….thì cơ bản mọi người đều được an toàn.
Nhưng đây là ở trong vũ trụ, loài người chỉ cách không gian tĩnh mịch chết chóc kia một lớp vỏ kim loại, chỉ cần phi thuyền gặp sự cố thì mọi người bên trong đều không có lối thoát. Cho nên cảm giác nguy hiểm, bất an luôn thường trực trong lòng mọi người, hơn nữa đây là một cảm giác tích lũy từ từ, nếu như bị đè nén quá nhiều thì sẽ có thể bộc phát ra. Dẫn đến các hậu quả vô cùng nghiêm trọng như điên cuồng giết người, hoặc là khủng bố,…tất cả đều có thể xảy ra.
Dĩ nhiên, số người xung quanh càng nhiều thì loại cảm giác này cũng sẽ càng lúc càng ít, đây cũng là một hiện tượng tâm lý bình thường của con người. Tỷ như khi hỏa hoạn xảy ra, trừ những người bất thường thì trên chín mươi phần trăm con người sẽ có xu hướng chạy về nơi càng có nhiều người càng tốt. Đây chính là bản năng tìm kiếm sự an toàn theo số đông của con người.
Vì thế nên Diêu Nguyên mới có thể kiên trì mang theo mười mấy vạn người, cũng là nguyên nhân vì sao hắn nói các tên chính khách chỉ mang theo mấy ngàn người kia căn bản là chết chắc.
Khi Diêu Nguyên công bố các mệnh lệnh thì sau đó cả phi thuyền vũ trụ đều hành động. Cũng nhờ căn cứ đã sớm chuẩn bị kế hoạch hoàn hảo, 1500 quân nhân thì cử ra sáu trăm người chia làm sáu mươi tiểu đội tuần tra, sử dụng phương tiện xe điện để di chuyển. Còn những dân chúng bình thường thì đều nghe được thông báo trên thiết bị truyền thông, biết được tin phi thuyền đã thực hiện bước nhảy thành công, cho nên cả phi thuyền đều nghiêm chỉnh chấp hành nhiệm vụ.
-Hồi báo hạm trưởng, đã nhận được các tin hồi báo từ các ngành.
Lúc này, trong phòng hạm trưởng vang lên tiếng nói, cùng lúc đó, trên màn hình rộng hiện lên sơ đồ kết cấu chi tiết của phi thuyền, tạo thành một biểu đồ phức tạp và rộng lớn. Mà trên đó có mười điểm hồng đang nhấp nháy.
-Lượng năng lượng bên trong phi thuyền do thực hiện bước nhảy không gian đã bị tổn thất, trong đó khoang năng lượng số 6, số 12, số 31 hoàn toàn hư hỏng. Còn lại mọi thứ trên phi thuyền đều bình thường, không có phát hiện di chứng gì từ việc thực hiện bước nhảy không gian.
-Hồi báo hạm trưởng, nhân viên bên trong phi thuyền đều mạnh khỏe, trừ những người có tâm tình quá mức kích động nên bị té xỉu ra thì không phát hiện bất cứ ai mất tích hoặc bị thương, tất cả đều bình thường.
-Hồi báo hạm trưởng, toàn bộ vật liệu đã kiểm tra xong, không có phát hiện bất kỳ…
Các đoạn tin tức báo cáo sự việc không ngừng được hồi báo cho Diêu Nguyên thông qua thiết bị liên lạc, cho đến tận mười phút sau, Diêu Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ra lệnh:
-Lập tức phái ra tiểu đội xây dựng, tiến hành thay thế cùng sửa chữa các chỗ mà phi thuyền bị thư hại, nếu cần ra khỏi phi thuyền thì tìm đến nhân viên tại bãi tập, xuất ra giấy chứng nhận cho tiểu tổ an toàn cùng với trình báo lên cấp trên.
Tổng đài bắt đầu tiến hành quan trắc, ta muốn biết vị trí trước mắt của chúng ta, nhớ so sánh với bản đồ chòm sao xung quanh. Phải xác định rõ nơi đây có thuộc hệ ngân hà hay không, và xung quanh có hành tinh nào tồn tại không.
Ta muốn ban năng lượng tiến hành tính toán và đưa ra báo cáo chi tiết về lượng năng lượng đã sử dụng trong lần nhảy không gian vừa rồi, ngoài ra tính toán xem chúng ta còn có thể thực hiện bước nhảy không gian thêm mấy lần nữa, và số năng lượng tiêu hao mỗi ngày là bao nhiêu.
Diêu Nguyên vừa mới nói xong những lời này thì phát hiện các đội viên trong tiểu đội Hắc Tinh đang tập trung về màn hình phía bên trái của phòng. Cả bọn đều chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, phảng phất như bên ngoài có thứ gì đó hấp dẫn bọn họ vậy.
Diêu Nguyên vội vàng đi tới bên cạnh nhìn sang, ở phía không gian tối đen kia không biết từ lúc nào đã xuất hiện một viên hằng tinh tỏa ánh sáng cùng nhiệt năng ra xung quanh. Bất quá do khoảng cách quá xa cùng với thủy tinh màu đen cản bớt lại nên ánh sáng không chói mắt lắm.
Nhưng điều hấp dẫn mọi người nhất không phải là viên hằng tinh này mà là ở bên trái, ở một khoảng cách vô cùng xa xôi hiện lên một hành tinh màu vàng…
Một hành tinh!
Ở bên ngoài khoảng không mênh mông, tại một nơi mà có thể dùng phi thuyền bay tới được…
Nơi đó có một hành tinh!
Chú thích:
1/ Worm hole: đây là một thuật ngữ thường xuất hiện trong phim khoa học viễn tưởng, có thể hiểu đây là một con đường nối liền các không gian với nhau, ngắn hơn nhiều so với việc phi hành. Cả hai so sánh với nhau như việc đi xuyên qua một quả đồi thì sẽ luôn ngắn hơn việc đi trên bề mặt nó vậy. Chi tiết hơn thì xin tham khảo tại: http://vnexpress.net/gl/khoa-hoc/2007/02/3b9f32e5/