Dâm Thú Chi Quế Hoa

Chương 8




Ngày hôm sau, từ sáng sớm Quế Hoa đã theo đuôi Hàn Kính Tùng ra ngoài đi săn, thịt khô và cá khô trong sơn động còn lại không nhiều, Hàn Kính Tùng liền suy nghĩ đến việc cần thiết phải ra ngoài kiếm thêm một ít cá cùng săn một ít động vật làm thức ăn dự trữ.

Từ khi phát hiện Quế Hoa kỳ thật cũng có một mặt hung dữ, Hàn Kính Tùng liền thoải mái giao việc bắt cáo tuyết cho Quế Hoa làm.

Gia khỏa này đến gấu trắng cũng dám đi gây sự, đi bắt một ít cáo tuyết chắc chắn sẽ không có vấn đề.

“Hai ngày trước ta có nhìn thấy dấu vết của cáo tuyết, ngươi ngồi ở đây, trong lúc chờ ta đi bắt cá, nếu thấy cáo tuyết lảng vảng lại gần thì vồ lấy, biết chưa.”

Vừa nghe Hàn Kính Tùng dặn, Quế Hoa lập tức chà xát hai tay cười cười, y ngồi xổm trên mặt đất nghịch ngợm móng vuốt sắc bén của mình, đôi mắt vàng kim nhìn chằm chằm vào khi vực xung quanh xem có xuất hiện con mồi nào không.

Bên này, Hàn Kính Tùng đi về phía hồ băng ngày trước hay bắt cá, bên kia Quế Hoa không chớp mắt, chổng mông trốn phía sau một tảng đá chờ cáo tuyết xuất hiện.

Bỗng nhiên, Hàn Kính Tùng đang thả lưới bắt cá thì nghe được một tiếng rít, quay đầu lại liền thấy Quế Hoa toàn thân xích lõa ngao ngao đuổi một con cáo tuyết chạy đến.

Gia khỏa này vốn tính cách nhát gan khó có khi hung dữ, Hàn Kính Tùng vừa cười vừa lắc đầu, nhìn Quế Hoa hung hăng đuổi cáo tuyết chạy loạn khắp nơi.

Trong chốc lát, Hàn Kính Tùng thấy Quế Hoa đuổi cáo trắng chạy vào một vùng băng đá lởm chởm, một lúc sau, lại thấy Quế Hoa mang một người đầy máu đi ra.

“A, ngươi không sao chứ, Quế Hoa!”

Thấy Quế Hoa cả người đầy máu, Hàn Kính Tùng chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, buông lưới cá rồi vội vàng chạy đến.

Quế Hoa trầm mặt lắc lắc đầu, đem xác cáo trắng trên nay ném xuống đất, từ phía sau lấy ra một con cáo tuyết nhỏ đang ngao ngao kêu.

“Cô ngô…… Còn tìm đến cái này.”

Cáo tuyết nhỏ đại khái là bị dọa cho hoảng sợ, một đôi mắt to trong veo ừng ực nước mắt, bộ dáng khiến người khác nhìn mà thương xót.

Nhìn Hàn Kính Tùng lăng lăng nhìn con cáo tuyết nhỏ, Quế Hoa cúi đầu nức nở hai tiếng, cuối cùng phồng lên dũng khí mở miệng nói “Có thể không ăn nó sao……”

“Ân?” Hàn Kính Tùng kỳ quái liếc mắt nhìn Quế Hoa.

“Không có cha mẹ, thật đáng thương.”

Nghĩ rằng cha mẹ của mình khả năng chỉ là một cái hố, Quế Hoa đối với cáo tuyết nhỏ đột ngột mất cha mẹ tràn ngập áy náy cùng đồng tình.

Không nghĩ tới Quế Hoa cư nhiên còn biết đồng cảm, Hàn Kính Tùng cười cười, một tay đón lấy Tiểu Bảo, nói “Đương nhiên có thể, nó nhỏ như thế, vẫn còn chưa mọc răng đâu!”

Cáo tuyết nhỏ nhìn Hàn Kính Tùng đang ha ha cười, bỗng nhiên không chút do dự liền cắn một cái.

“Đưa đây ta ăn! Đưa nó ta ăn thịt luôn!”

Kết quả chính là Hàn Kính Tùng đuổi theo Quế Hoa ôm cáo tuyết nhỏ chạy trốn……

………..

Từ khi cáo tuyết nhỏ xuất hiện, sinh hoạt của Quế Hoa cùng Hàn Kính Tùng cũng xuất hiện thêm vài phần lạc thú, hắn còn tự mình đặt tên cho cáo tuyết nhỏ là Tiểu Bảo.

Nhìn Tiểu Bảo thích nhất là làm nũng trong lòng Quế Hoa, Hàn Kính Tùng không biết vì sao sinh ra ảo giác, tựa hồ ba người bọn hắn là một gia đình, hắn là cha, Quế Hoa là mẹ, mà Tiểu Bảo là con của bọn họ, tuy rằng tiểu gia khỏa kia mang một thân lông xù chẳng giống ai trong hai người bọn hắn.

Có đôi khi, Hàn Kính Tùng đối với Quế Hoa cứ luôn ôm ấp Tiểu Bảo cảm thán một câu “Nếu chúng ta có con thì thật tốt.”

Như vậy lý tưởng có một gia đình vợ con ấm áp lớn nhất cuộc đời Hàn Kính Tùng liền có thể thực hiện.

Thế nhưng hắn nhìn thân thể cao lớn, gương mặt tuấn lãng của Quế Hoa, chắc chắn dị thú giống đực không có khả năng sinh con cho hắn, mà hắn muốn sinh con cho Quế Hoa, cũng là chuyện không thể thực hiện được.

Nhưng mà khi Hàn Kính Tùng cảm thán không có người nối dõi, hắn cũng không biết từ lúc nào ở Quế Hoa, nơi nào đó đang dần dần to ra một cách không quá rõ ràng.

Lại một đêm túng dục, Hàn Kính Tùng xoa xoa ánh mắt, eo mỏi lưng đau từ trong giấc mơ tỉnh lại.

Quế Hoa đang nằm bên cạnh vẫn ngủ thật say, mà Tiểu Bảo nghịch ngợm cũng đang cuộn tròn thản nhiên nằm ở sau mông Quế Hoa.

Hàn Kính Tùng lười biếng duỗi eo không cẩn thận liền nhìn đến bụng Quế Hoa.

So với cơ thể gầy gò của Hàn Kính Tùng, cơ thể Quế Hoa vẫn được coi như cường tráng cao lớn, y không chỉ có cái nam căn lớn, còn có cái mông đầy đặn cùng với cơ bụng rắn chắc.

Thế nhưng hiện tại, sáu khối cơ bụng kia nhìn qua có chút biến hình, cái bụng nguyên bản bằng phẳng rắn chắc của Quế Hoa hơi hơi to lên.

Hàn Kính Tùng nhìn đến bụng Quế Hoa hơi hơi nhô lên, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ mình nuôi Quế Hoa quá tốt, từ khi ở với hắn liền có mỡ bụng.

“Ngươi nha, sau này nên ăn ít một chút.”

Hàn Kính Tùng đáng tiếc nhìn sáu khối cơ bụng của Quế Hoa, nhịn không được đưa tay sờ sờ, cảm giác mập mạp thật sự khiến hắn không thoải mái, làm sao lại có cảm giác giống như sờ bụng dựng phụ.

Quế Hoa đang ngủ say mơ mơ màng màng tỉnh dậy, y mở mắt nhìn Hàn Kính Tùng đang sờ loạn trên bụng mình liền nhoẻn miệng cười cười, vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng rồi mị hoặc nâng đầu dậy, đòi một nụ hôn sáng sớm để an ủi.

“Cô ngô……” Quế Hoa đợi mãi liền không vui uốn éo mông, kết quả Tiểu Bảo đang cuộn tròn bên mông y liền lăn ra một góc.

Hàn Kính Tùng nhìn đến Tiểu Bảo đang cào cào mông Quế Hoa, ngược lại càng lúc càng cảm giác cuộc sống của ba người ấm áp, liền thừa dịp Quế Hoa đang cuống quýt bảo vệ mông, nhẹ nhàng hôn hôn má y.

Vốn Quế Hoa chỉ khi nào đói bụng mới lấy lòng Hàn Kính Tùng liền đỏ bừng mặt, y nắm lấy chăn làm từ lông cáo tuyết che đi nửa người dưới của mình, móng tay vừa dài vừa nhọn nhẹ nhàng gãi gãi vị trí vừa được Hàn Kính Tùng hôn qua, trong lòng một mảnh ấm áp.

……….

Đầu hạ, gió ở Biển Đen trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thường thường đều chỉ là thoáng qua một chút.

Hàn Kính Tùng nhìn Quế Hoa đang cùng Tiểu Bảo chơi đến vui vẻ, lại bắt đầu nhìn ra xa về phía quê nhà.

Có lẽ hắn thật sự không trở về được, thế nhưng nỗi nhớ nhà trong lòng hắn sẽ không vì vậy mà biến mất.

Kỳ thật, nếu có thêm vài người, bọn họ cũng có thể làm một chiếc thuyền lớn để về Trung Lục, chỉ tiếc, dựa vào hắn và Quế Hoa hai người thì khó có thể làm được một con thuyền có khả năng đi sâu vào biển cả, nói không chừng làm một con thuyền nhỏ, vừa rời bến liền sẽ bị sóng đánh cho tan nát.

Nghĩ nhiều cũng liền khó chịu, Hàn Kính Tùng chỉ có thể lắc đầu, bất quá khi hắn nghe được tiếng vui cười vang vọng ở phía sau lưng, trong lòng lại cảm thấy được an ủi.

Ở Bắc Lục, hắn chẳng có thứ gì, lại cũng có được rất nhiều thứ.

“Ngao ô!”

Trong lúc Hàn Kính Tùng đang lãnh đạm nhớ về quá khứ, suy nghĩ về hiện tại và tương lai, thì từ khu vực Tiểu Bảo cùng Quế Hoa đang chơi đùa với nhau truyền lại một tiếng hét thảm.

Hàn Kính Tùng vội vàng xoay người nhìn, đã thấy Quế Hoa lết chân sau nhảy cò cò về phía mình, nguyên lai một bên chân của y bị một cái bẫy kẹp lấy.

Quả nhiên là gia khỏa này dễ bị trúng bẫy, nhớ tới bộ dáng lần đầu tiên gặp Quế Hoa khi y bị mũi tên sắt cắm vào chân, Hàn Kính Tùng không khỏi xấu tính, híp mắt nở nụ cười.

Quế Hoa đầy mặt u sầu nhìn cái bẫy vẫn cứ kẹp lấy chân mình không buông, đôi mắt vàng kim lóe ra một mạt ánh sáng yếu ớt.

Tiểu Bảo thấy Quế Hoa bị kẹp lấy cũng tích cực nhảy tới nhảy lui, dùng răng nhọn của nó cắn cắn cái bẫy vốn dĩ không thể chỉ cắn là có thể tháo ra được.

Thế nhưng, trên đời này vẫn còn tồn tại một thứ gọi là anh hùng cứu mĩ nhân.

Thế là Tiểu Bảo bị Hàn Kính Tùng đẩy sang một bên, rồi hắn mới mở khớp của bẫy sắt, dùng chút khí lực kéo chân Quế Hoa từ bên trong bẫy ra.

Trong nháy mắt khi chân Quế Hoa vừa rời ra khỏi cái bẫy, Hàn Kính Tùng đột nhiên phát hiện ở trên bẫy có cái gì đó lấp lóe, xuất phát từ bản tính tò mò, hắn nhanh chóng dùng đá đập đập lên mặt trên cái bẫy.

Quả nhiên, một viên trân châu trong xoe liền theo đó mà lăn ra.

“A, quá tốt, phát tài rồi!” Hàn Kính Tùng cầm viên trân châu lên, nhảy nhót hoan hô.

Nhưng mà bộ dạng nhảy nhót hoan hô của hắn trong mắt Quế Hoa cùng Tiểu Bảo bất quá là hành vi của người ngốc, Quế Hoa cùng Tiểu Bảo nhìn nhau, một chút cũng không hiểu được vì sao mà Hàn Kính Tùng vui sướng.

Qua một lát, Quế Hoa khom lưng đào đào một chút trên bãi biển, ngẩng đầu liền cầm một viên trân châu lớn hơn viên khi nãy đưa tới trước mặt Hàn Kính Tùng.

Bởi vì y nhìn và hiểu được Hàn Kính Tùng thực thích loại “rác” trên bờ biển này.

Thấy Quế Hoa cầm một viên trân châu như vậy lại gần mình, Hàn Kính Tùng ban đầu cả kinh, sau đó là ngạc nhiên.

Có đống trân châu này thì cũng biết dùng làm gì đâu, Bắc Lục hoang vắng, trân châu loại này chỉ là nhìn xem thì thích, lại không thể ăn cho no, cũng chẳng thế mặc cho ấm, tựa như hạt cát dưới chân, đều không có ý nghĩa thực tế.

“Ha ha ha!”

Hàn Kính Tùng nghĩ thông suốt, cầm lấy viên trân châu lớn Quế Hoa đưa, vung tay, đem nó ném về phía Biển Đen đang rì rào tiếng sóng, trân châu xẹt qua mặt biển, khiến bọt nước bắn lên tung tóe, tạo nên một khung cảnh mĩ lệ trong mắt Hàn Kính Tùng.

Cùng lúc đó, trên mặt biển sóng yên gió lặng, một chiếc thuyền lớn từ Trung Lục vững vàng thuận theo hướng gió mà đi về phía đại lục mờ mịt, nhóm người trên thuyền cũng giống như nhóm người của Hàn Kính Tùng, đối với đại lục thần bí ngoài biển đen luôn tràn ngập kì vọng.

…….

Một ngày nọ, Hàn Kính Tùng đang bắt cá một mình trên bờ biển, hắn chán nản đá văng một viên trân châu ẩn dưới lớp cát sỏi, đột nhiên nghe được tiếng người nói, tựa như đang nằm mơ.

Khi Hàn Kính Tùng nhìn thấy vài nam nhân đang lên bờ, hắn làm sao cũng không thể tin nổi vào những gì hai mắt đang nhìn thấy.

Hắn ném lưới đánh cá ra sau, nhìn đến đám người trước mắt, đôi môi ngập ngừng, đột nhiên gào khóc.

“A, Hàn Kính Tùng, đại gia đều nghĩ ngươi đã chết cơ!” Người nam nhân cầm đầu vừa nhìn thấy Hàn Kính Tùng cũng đỏ hốc mắt, cùng với hắn gắt gao ôm lấy nhau.

Nam nhân này chính là người cùng một thôn với Hàn Kính Tùng, một người đánh cá nổi danh tên Đinh Mang, lần này bọn họ tiếp thu kinh nghiệm từ nhóm người Hàn Kính Tùng rời bến đợt trước, lựa chọn thời tiết đầu hạ, bão gió ít, quả nhiên một đường thuận lợi đến được Bắc Lục.

Ngày nghĩ đêm nghĩ, Hàn Kính Tùng cuối cùng cũng thấy được người quen đến từ Trung Lục, mà khi hắn nhìn đến cái thuyền lớn kia, trong lòng cũng có vài ý tưởng trở lại quê nhà.

Thế nhưng đàn ông dù sao cũng là đàn ông, khóc xong rồi, lau khô nước mắt liền có thể bắt đầu lại từ đầu.

Hàn Kính Tùng xoa xoa nước mắt, thở dài một tiếng, lúc nào mới dẫn nhóm người quen đi đến hang động hắn cùng Quế Hoa đang ở.

Quế Hoa đang theo phân phó của Hàn Kính Tùng ở trong sơn động nấu canh cá cũng không biết hôm nay sẽ có khách đến chơi, y một tay ôm Tiểu Bảo, một bên nhìn chằm chằm đồng lửa đang cháy rừng rực, thỉnh thoảng ném vài cánh hoa y thích ăn vào trong nồi canh cá đang sôi.

Bỗng nhiên, ở phía bên ngoài sơn động nhao nhao ồn ào, điều này làm cho Quế Hoa trời sinh mẫn cảm nhất thời cảm thấy khẩn trương.

Ở Bắc Lục lâu như thế, y rất ít khi nghe được âm thanh ồn ào.(N/A: Tôi thương em tôi =.=!)

Quế Hoa trừng đôi mắt vàng kim, ôm chặt Tiểu Bảo đi tới cửa động, cẩn thận thăm dò nơi tiếng ồn phát ra.

Khi y nhìn thấy Hàn Kính Tùng, tươi cười trên mặt vẫn thật ngọt ngào, nhưng khi y nhìn thấy đám người xa lạ đang lục tục xuất hiện phía sau Hàn Kính Tùng, cặp mắt vàng kim liền hiện lên một mạt hoảng sợ, đám tóc đỏ sậm ở phía sau nhất thời có cảm giác dựng đứng lên.

“Ngao ngô……”

Quế Hoa hung tợn nhìn đám người xa lạ, trong lòng có một loại cảm giác không tốt, thế là y nhanh chóng ôm Tiểu Bảo trốn vào trong sơn động.

Một đường dẫn bằng hữu tới, Hàn Kính Tùng vừa đi vừa nói tình trạng hiện nay của mình.

Nói tóm lại, sinh hoạt hiện tại của hắn cũng coi như ổn, tuy rằng ở nơi này hoàn cảnh đơn sơ, thế nhưng vẫn đáp ứng được hai tiêu chí ăn no mặc ấm.

Nhóm người Đinh Mang nghe được tình hình cuộc sống của Hàn Kính Tùng tại Bắc Lục không quá tệ, lúc này mới vui mừng gật đầu.

“Ha ha, xem ra cuộc sống của Hàn lão đệ tốt hơn nhiều cuộc sống ở Táp Bắc.”

“Cũng chẳng đúng lắm……”

Hàn Kính Tùng vừa cười vừa buông tiếng thở dài, tuy rằng không lo ấm no, thế nhưng nơi này chung quy cách xa quê nhà, nội tâm hắn vẫn luôn tưởng niệm người thân, bạn bè, điều đó đâu thể chỉ vài lời nói là có thể nói rõ.

Đang cùng bọn họ nói nói cười cười, Hàn Kính Tùng bỗng nhiên nhớ tới đoạn thời gian này vẫn cùng sinh hoạt với Quế Hoa. Tuy rằng đối phương là một dị thú đến nay hắn vẫn không hoàn toàn hiểu được đến cùng là loại gì, thế nhưng chung quy bọn họ cũng đã có tiếp xúc da thịt.

“Đúng rồi, thời gian qua ở Bắc Lục ta có cùng sinh hoạt với một cái dị thú.”

“Ách, nam hay nữ?” Có người giễu cợt hỏi.

Sắc mặt Hàn Kính Tùng liền đỏ, lập tức trả lời “Hắn là nam.”

Mọi người nhất thời lại cười lên “Ha ha, may mà là nam, nếu là nữ, Hàn huynh đệ chẳng phải mất đi thân xử nam? Nếu chúng ta không đến nơi này, chỉ sợ tiểu tử ngươi liền không bỏ qua quái vật giống cái luôn.”

“Có cái có thể đùa vui, có cái không thể suy diễn lung tung.” Đinh Mang nhìn thấy thần sắc Hàn Kính Tùng có chút không đúng, nhanh chóng quát bảo người nọ dừng trò đùa cợt lại.

Hàn Kính Tùng xấu hổ nở một nụ cười, cũng không trả lời lại.

Hắn lại nghĩ đến Quế Hoa trong thời gian qua cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau, ngực lại ẩn ẩn có chút đau đớn, nếu nhóm người của Đinh Mang có thể thuận lợi đến Bắc Lục, quê hương hắn ở Trung Lục dĩ nhiên phải nhân cơ hội này cùng bọn họ trở về nhà, chỉ là ……. Quế Hoa vốn là dị thú Bắc Lục, làm sao có thể cùng hắn trở về?

Nhìn bộ dáng Quế Hoa cao lớn khôi ngô, mặt mũi dương cương đoan chính, kỳ thật nội tâm gia khỏa này vừa yếu ớt vừa mẫn cảm, chỉ sợ sẽ luyến tiếc hắn.

Đi đến trước sơn động, Hàn Kính Tùng hít sâu một hơi, lập tức khôi phục lại vẻ mặt trấn định.

Hắn hai nâng tay mời nhóm bằng hữu bôn ba trên biển nhiều ngày, sớm đã mệt mỏi tiến vào sơn động, rồi mới lớn tiếng gọi.

“Quế Hoa, có khách đến chơi!”

Quế Hoa tâm tình không ổn định ôm Tiểu Bảo ngồi phía sau một vách đá phía sau sơn động, tính tình trước giờ ôn nhu bình tĩnh bỗng nhiên trở nên dị thường khẩn trường, cổ họng cũng không ngừng phát ra âm thanh cô lỗ, mà mái tóc đỏ sậm nom có vẻ dần dần dựng đứng.

Đinh Mang cùng mọi người khi nhìn đến Quế Hoa đều sợ đến ngây người, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một dị thú ở Bắc Lục lớn lên lại giống người như thế.

“Hắn…… Hắn chính là Bắc Lục dị thú sao?”

Hàn Kính Tùng gật gật đầu, thầm nghĩ gia khỏa Quế Hoa này đến cùng vẫn luôn mẫn cảm, lại sợ tới mức chạy đến phía sau vách đã trốn.

Hắn bước nhanh đến phía sau vách đá Quế Hoa đang ôm Tiểu Bảo trốn, vừa lôi bọn họ vừa an ủi “Quế Hoa, các ngươi ra đây a, bọn họ đều là bạn của ta, sẽ không làm các ngươi bị thương.”

Quế Hoa vẫn tiếp tục dựng đứng tóc, đôi mắt vàng kim trừng trừng, cổ họng lại bắt đầu nức nở một tiếng, lúc này mới từ phía sau vách đá chui ra rồi trượt xuống dưới nền hang.

Y vừa xuất hiện liền co cả người trốn phía sau Hàn Kính Tùng, không vui nhìn chằm chằm nhóm người Đinh Mang.

Lúc này, trong đám người có người vừa chỉ Quế Hoa vừa cười ha ha lên.

“Làm sao, ngươi lại đặt cho gia khỏa này tên Quế Hoa? Quế Hoa không phải con gái lão Vương trong thôn chúng ta sao!”

“Hắc, đúng vậy, Hàn lão đệ, ngươi làm sao lại có thể nghĩ đến việc gọi con quái vật lại còn là giống đực này tên của nữ nhân a?”

Hàn Kính Tùng xám xịt mặt mày quay đầu ra, nói cái gì mà y so với mình còn đàn ông hơn?

Hắn không phục ưỡn thẳng lưng, lại nhìn nhìn Quế Hoa so với hắn ước chừng cao hơn nửa cái đầu, kể cả cánh tay cùng cơ bắp cũng rõ rệt thô hơn hắn một vòng, cảm giác bại trận. Liền tính hắn trong lòng không phục một ngàn lần, thế nhưng trên thực tế, Quế Hoa nếu đứng ở bên ngoài thì chắc chắn so với hắn đàn ông hơn nhiều lắm, tuy rằng trên thực tế, Quế Hoa nam tính như vậy kỳ thật vừa mẫn cảm, lại chỉ là hổ giấy.