Đan Hướng Đích Ái

Chương 7




“Á Nhạc phải không? Cừu Nhạc? Này… Cậu đừng chạy!”

Vừa tan ca liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy, theo bản năng tôi bỏ chạy vào trong cửa hàng, đáng giận trời sinh đôi chân tôi không được nhanh nhẹn, chạy không được vài bước đã bị bắt được.

“Anh muốn gì? Tôi…” Tôi quay đầu, cố gắng kiềm chế sợ hãi, giãy khỏi tay hắn.

Chính là ông chủ có thái độ kì quái kia.

“Nhóc, cậu…” Thấy trên mặt hắn có vết thương, tôi đột nhiên vì phản ứng thái quá của mình mà cảm thấy ngượng ngùng.

“Trước buông tôi ra đã, có được không?” Thái độ dịu xuống chút ít.

“Cậu chắc sẽ không bỏ chạy chứ?” Hắn vẻ mặt không tin.

“Sẽ không.”

Lúc này hắn mới buông tay ra.

“Ông chủ…”

“Cậu đã nghỉ việc rồi, vậy gọi tôi là Ngải Văn đi.” Đôi mắt sáng quắc của hắn nhìn tôi chằm chằm.

“Ngải Văn? Anh tìm tôi có việc gì không?” Tôi lui lại một chút.

“Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện nhé?”

“Tôi phải về nhà.” Đây không phải chỉ là viện cớ mà tôi thật sự phải về ăn cơm với Mạc Tuấn Phong, nếu về muộn, có lẽ anh phải đợi tôi.

“Không cần tránh tôi chứ tránh cọp vậy chứ?” Hắn cười khổ.

“Không… Không phải… Mà thật là ở nhà đang có người chờ tôi.” Tôi xấu hổ gãi gãi đầu.

Hắn vẫn cười khổ, không nói thêm lời nào, bộ dáng có điểm tang thương, u buồn.

“Vậy vừa đi vừa nói chuyện đi, tôi thật phải về mà.” Tôi cất bước đi trước, hắn đi theo bên cạnh.

“Bạn gái sao?” Hắn hỏi.

“Ừm…” Tôi không biết nên trả lời như thế nào.

Hắn trầm ngâm một lát, lại hỏi “Cậu kì thị đồng tính luyến ái sao?”

Làm sao có thể? Chính tôi đây còn không phải đồng tính đó à?

“Tôi… Không có…” Nhìn đến bộ dáng buồn buồn của hắn, tôi vừa áy náy, vừa không biết phải làm sao.

Giống như hết thảy đều đổ cho tôi, tôi cảm nhận được sự khó chịu vì bị khinh thị, hơn nữa lại là chính người mình yêu ghét bỏ, tâm đau như bị dao đâm vào.

“Thật chứ? Vậy sao cậu lại tránh tôi như vậy? Còn kêu người đánh tôi nữa chứ?” Ngải Văn xoa xoa mấy vết thương trên bàn tay “Cậu cũng hung dữ quá đi! Chẳng qua tôi chỉ muốn theo đuổi cậu thôi mà.”

“Tôi? Tôi tìm người đánh anh?” Tôi sửng sốt.

“Sao hả? Có gan làm mà không có gan nhận hả?” Hắn nhả một vòng khói.

“Tôi nào có!” Tôi cao giọng, hận nhất người đổ oan cho tôi “Nếu tôi làm, tôi nhất định sẽ nhận, huống hồ tôi còn chẳng có bạn bè, sao mà tìm người đánh anh được?”

Sau một hồi nhìn tôi chăm chú, hắn hỏi “Thật không có sao?”

Tôi lắc đầu thật mạnh.

“Nếu không phải cậu thì là ai?” Hắn cau mày, lại nhả một ngụm “Điên mất thôi! Tự dưng bị người đánh, còn tưởng là cậu cho nên mới ráng nhịn.”

“Tôi thật sự không có, anh không tin tôi cũng không biết phải làm sao…” Tôi cúi đầu bẻ ngón tay.

“Tôi biết rồi. Tôi tin cậu, vì ánh mắt cậu nói rằng cậu không nói dối…”

Hắn mỉm cười, thoạt nhìn cũng khá đẹp trai, có điều so với Mạc Tuấn phong vẫn còn kém xa. Hoặc cũng có thể là trong suy nghĩ cá nhân của tôi thích vẻ anh tuấn, một loại suất khí làm cho tim tôi đập thình thịch, thình thịch hơn.

“Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi không nhịn được mà hôn cậu bây giờ.” Hắn dùng tay che mắt tôi, tôi vội lui lại, hắn cười cười ai oán.

“Còn nói không kì thị tôi? Tôi mới chạm vào một chút đã lui ra xa như thế. Hẳn là ai cũng vậy, ngoài miệng nói một câu, trong lòng lại nghĩ khác.” Hắn không nhịn được tự giễu.

“Không phải như thế, mà là… Lên xe đã, tôi trễ mất rồi.”

Phía sau, xe bus đã tới, chúng tôi cùng nhau lên xe.

“Sợ tôi xâm phạm cậu?” Hắn chọn mi, phà khói.

“Ánh mắt anh như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, sao có thể không sợ.” Tôi tận lực lấy ngữ khí trêu chọc nói.

“Ai kêu cậu hấp dẫn như thế? Hại tôi nhịn không được muốn đem về làm của riêng.” Hắn nửa giả nửa thật cười nói.

“Tôi? Mê người ư?” Tôi mờ mịt hỏi, chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại có điểm hấp dẫn người khác nha.

“Ừ, chính là đôi mắt này, u sầu mà cao ngạo, giống như cái gì cũng không đặt vào mắt, nhưng thỉnh thoảng lại có tia bất lực, thật khiến người ta muốn hung hăng ôm lấy cậu, không thể tự thoát ra mà bị cậu thu hút.” Hắn nhắm mắt hít sâu, dường như có một chút say mê.

Tôi sửng sốt một lát.

“Anh… Chính vì vậy mới thích tôi sao?”

“Có lẽ, tôi không biết.” Hắn cười khổ.

Sau một lúc trầm mặc thật lâu.

“Làm bạn nhé?” Hắn hỏi.

Tôi lắc đầu.

Hắn sụp vai, đáng thương hề hề nhìn tôi.

“Nếu anh thực sự thích tôi, tôi tin rằng anh muốn tôi ở bên cạnh anh, nhưng cái gì cũng không có sẽ là một loại thống khổ. Tôi không muốn giày vò anh, cũng không muốn cho anh bất cứ hi vọng gì, bởi tôi và anh là không có khả năng, trong lòng tôi chỉ có một người. Tôi yêu người ấy, thực sự rất yêu, cho nên vĩnh viễn tôi sẽ không đồng ý với người khác.”

“Nếu người đó bỏ cậu thì sao? Tôi có thể chờ…” Hắn không chết tâm, hỏi lại.

“Nếu thực sự có một ngày người đó rời xa tôi, thế giới của tôi cũng không tồn tại nữa.” Nhìn đến bộ dáng vẫn chưa từ bỏ ý định của hắn, tôi nói rõ ràng “Người tôi yêu cũng là con trai.”

“Con trai…” Hắn thoạt nhìn như đã chịu đả kích không ít.

“Anh hiểu tôi cự tuyệt anh không phải vì anh là đàn ông rồi chứ?”

“Á Nhạc…” Hắn than nhẹ “Cậu quả nhiên là người đặc biệt.”

“Mỗi người đều là đặc biệt.” Tôi cười rồi quay về, nhìn cảnh vật bên ngoài, vừa đi ra ngoài vừa nói với hắn “Tôi đến nơi rồi.”

Hắn đi theo tôi, đột nhiên đi đến phía trước, cúi đầu, ngưng mắt chuyên chú nhìn tôi.

“Anh lại như vậy nữa.” Tôi ngượng ngùng đến lạ.

“Để cho tôi nhìn cậu một lần cho thật đã đi, sau này chỉ sợ không còn cơ hội thôi.” Hắn vẫn nói giỡn.

Tôi nhịn không được bật cười, rồi mới yên lặng để hắn nhìn, nhìn vào đôi mắt của hắn, tôi thấy đó không phải la say mê như tôi đối với Mạc Tuấn Phong, mà là thiện cảm.

“Nhìn đủ rồi, gặp lại sau nhé.” Hắn nháy mắt.

“Hẹn gặp lại.” Đã tới trạm, tôi xuống xe, không hề quay đầu, chỉ bỏ lại một câu “Kỳ thật anh chỉ ngộ nhận là anh thích tôi thôi, mau đi tìm một người yêu đi.”

Mới quay đầu đi được vài bước, tôi nhìn Mạc Tuấn Phong ở phía đối diện, lập tức rùng mình, tôi chạy nhanh đến chỗ anh.

Anh vẫn như cũ không lên tiếng.

“Anh… đã thấy sao?” Tôi cúi đầu ngập ngừng hỏi.

“Thấy.”

“Anh đừng hiểu lầm, bọn em…” Tôi quýnh quáng giải thích.

“Tôi biết.”

“Vâng.” Tôi thất vọng cúi đầu, lẳng lặng đi theo phía sau anh.

Tôi thật ngốc! Làm sao mà anh có thể ghen được chứ?

Anh nhất định còn mong người đó thật sự là tình nhân của tôi, rồi mới cho tôi cao chạy xa bay với hắn, đem cuộc sống bình lặng trả lại cho anh.

Không! Tôi nhất định không để như ý nguyện của anh.

Về đến nhà, tôi vội vàng ôm lấy thắt lưng của anh, anh lại mở hai tay tôi ra, đi vào phòng bếp, tôi cũng theo đi vào.

Anh ở một bên lẳng lặng chuẩn bị bữa tối, tôi thì ở một bên chăm chú mà ẩn tình nhìn anh.

Từ khi sống chung, ngoại trừ đôi khi gọi đồ ăn ngoài, còn lại đều là anh phụ trách nấu cơm.

Bởi tôi ngoài mì ăn liền thì cái gì cũng không biết nấu, tuy rằng sau này cũng đi học qua mấy lớp nấu ăn, nhưng nấu xong vẫn rất khó ăn, cuối cùng đành phải bỏ cuộc.

Nhưng mà nhìn anh ăn đồ ăn do chính tay mình nấu, vẫn có một loại hạnh phúc không thể nói thành lời. Có điều đồ ăn do anh nấu, hương vị quả thật không tồi.

“Tháng sau tôi đi Mĩ chụp ngoại cảnh.” Anh đột nhiên nói.

“Em cũng muốn đi.”

Anh không trả lời, hẳn vì biết tôi nhất định sẽ đi cùng anh.

Trừ bỏ tết âm lịch phải chịu rời anh một vài ngày, còn lại những khoảng thời gian khác, tôi một khắc cũng không rời khỏi anh.

Mỗi một lần rời đi, đều làm cho tôi cảm thấy sợ hãi sẽ chia tay.

Tôi không muốn tự đày đọa mình, không muốn bất an hơn nữa, mỗi lần như vậy thần kinh đều căng cả lên, cho nên mỗi lần anh nói ra nước ngoài quay phim, tôi nhất định xin nghỉ phép hoặc từ việc để đi theo.

Hãy để cho tôi, được theo anh tới tận chân trời góc biển…