Dẫn Linh Sư

Chương 30




Lục Hàm khi nghe thấy Bạch Diệc Trạch nói hắn đi tìm Sở Mặc để nhận tiền cho vụ ủy thác này, thì hắn mới kịp lấy lại tinh thần. Hắn đã sống được hơn hai mươi năm, luôn chuyên tâm học tập pháp thuật để có đủ tư cách trở thành thiên sư. Nên hôm nay hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chuyện hai người đàn ông có quan hệ, hơn nữa còn đúng lúc đang hôn môi kịch liệt…..

Bởi vì hình ảnh vừa rồi quá mức mạnh mẽ, làm cho đầu óc Lục Hàm trở nên hỗn loạn, nên cũng quên cả đóng cửa phòng lại để cho bọn họ có thể tiếp tục.

Bởi vì Lục Hàm không biết làm sao, nên Bạch Diệc Trạch mới có thể dễ dàng mà cướp đi bình đựng oán linh ở trên tay hắn. Mà điều này lại càng giúp hắn có tin tưởng chắc chắn, Bạch Diệc Trạch cũng là người có hiểu biết về công việc này.

Bình đựng linh hồn được làm bằng chất liệu đặc biệt, bên ngoài trông như bình thủy tinh bình thường, nhưng trên đó đã được thiên sư thi triển pháp thuật. Oán linh một khi bị nhốt vào trong, thì trừ khi là toàn bộ oán khí biến mất, hoặc là tự nguyện đi vào luân hồi, còn không thì chỉ có thể vĩnh viễn ở lại bên trong.

Nếu như chỉ là một người bình thường, căn bản không có cách nào biết được cái bình hắn đang cầm trong tay là bình chuyên để thu thập oán linh, chứ đừng nói tới có hứng thú gì tới cái bình đó, mà tự nhiên đi đoạt lấy.

Cẩn thận nghĩ lại, Lục Hàm cảm thấy cái ủy thác mình nhận hôm nay rất kỳ quái. Lúc đó tự nhiên có một tờ giấy không biết tại sao lại nằm ở trên bàn làm việc của hắn, không ghi tên người ủy thác, cũng không có tiền đặt cọc, mà theo bình thường thì hắn sẽ không nhận ủy thác này. Chẳng qua là do tờ giấy mỏng này lại ghi rất rõ ràng tình huống của tòa nhà, khẳng định chính xác là có oán linh gây chuyện, hi vọng hắn đến dọn dẹp sạch sẽ.

Tuy ủy thác này khiến Lục Hàm cảm thấy bất thường, nhưng nếu chỉ là đùa giỡn thì sẽ không đi tình huống rõ ràng như vậy được. Hơn nữa chi phí đi dọn sạch tòa nhà này cũng rất cao, cho nên cuối cùng Lục Hàm vẫn nhận ủy thác này.

Sở Mặc vừa rồi còn đang ổn định lại hơi thở, không nghĩ đến Bạch Diệc Trạch sẽ nhân cơ hội này mà đẩy anh ra rồi bỏ chạy. Sở Mặc lúc đấy còn đang dựa vào ghế sofa, nên khi kịp phản ứng lại thì đã không thấy Bạch Diệc Trạch đâu nữa.

Sửa sang lại quần áo, trên tay còn lưu lại cảm xúc từ da thịt trơn mềm của Bạch Diệc Trạch, giống như vẫn còn mất hồn vì nụ hôn vừa rồi. Sở Mặc liếm môi, có chút tiếc nuối mà nhìn về cánh cửa Bạch Diệc Trạch vừa chạy đi. Cho đến khi nhìn thấy ánh mắt của Lục Hàm vẫn còn ngây ngốc, đứng nhìn ở cạnh cửa ra vào.

Sắc mặt trở nên không tốt mà nhìn tới người đã quấy rồi chuyện tốt của mình, nếu không phải tên thiên sư này bỗng nhiên xuất hiện thì Bạch Diệc Trạch đâu thể dễ dàng chạy thoát như vậy. Sở Mặc phụng phịu đi tới bên cạnh cửa, nhíu mày nhìn Lục Hàm, khiến người ta không biết được anh đang suy nghĩ gì, rồi lại đột nhiên có cảm giác sợ hãi.

Đợi tới khi Sở Mặc tới gần, Lục Hàm mới nhớ ra người đang đối mặt với mình chính là ông chủ lớn của tập đoàn Vân Mặc. Khí thế mạnh mẽ của đối phương khiến hắn không thể không lùi lại một bước, mới ý thức được hình như vừa rồi mình đã biết được bí mật của ông chủ tập đoàn Vân Mặc.

Cấp trên và cấp dưới cùng ở trong văn phòng có quan hệ, có lẽ cũng không phải là chuyện gì lớn. Nhưng người này là ông chủ của tập đoàn thì khác, sợ nếu tin tức này truyền ra thì sẽ tạo thành quả bom cực lớn. Tập đoàn Vân Mặc vừa mới gây dựng ở thành phố Lâm Tuyền chưa lâu, Lục Hàm cũng mới chuyển tới thành phố này, nhưng cũng đã nghe được không ít chuyện của tập đoàn Vân Mặc. Theo tin tức mà Lục Hàm biết, ông chủ của tập đoàn vẫn còn độc thân, và chưa từng có tin tức nào về mặt tình cảm nào của người này cả.

Ngay từ đầu khi nhìn thấy Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc, Lục Hàm cũng không thấy hai người có gì không đúng, cho tới khi biết bọn họ là có quan hệ này thì hắn cũng chỉ cảm thấy bất ngờ chứ không chán ghét hay ghê tởm. Hoặc có lẽ do hắn cảm thấy hai người có quan hệ này này thì cũng không có gì là không đúng. Hắn cảm giác hai người rất hợp nhau, thậm chí còn rất xứng đôi.

Từ từ! Hiện tại đâu phải lúc cảm thán về chuyện này! Hắn đã biết được bí mật của ông chủ tập đoàn Vân Mặc, lại còn phá hủy chuyện tốt của người ta nữa. Chắc sẽ không bị giết người diệt khẩu chứ! Nhìn ánh mắt hung ác của Sở Mặc, Lục Hàm dự cảm giác xấu.

“Sở tổng….” Lục Hàm do dự mở miệng trước: “Chuyện vừa rồi thật có lỗi, nên chuyện trong tối nay tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài dù là nửa câu!”

Hắn rất có đạo đức nghề nghiệp, biết chuyện này là bí mật của cố chủ, nên nghĩa vụ làm một thiên sư, hắn tuyệt đối phải giữ bí mật thay cố chủ ạ.

Bộ dạng bối rối của Lục Hàm, làm Sở Mặc nở nụ cười. Tuy tên thiên sư này tới không đúng lúc, nhưng lại tỏ ra lo lắng cho anh cùng với Bạch Diệc Trạch, sợ chuyện này nếu bị người khác biết được thì sẽ làm tổn thương tới hai người. Vốn Sở Mặc cũng không phải là người thích giảng giải đạo lý, nhưng cũng sẽ không vì chuyện tốt bị quấy rầy mà đi giận chó đánh mèo với Lục Hàm, huống hồ người ta còn là người tới giúp mình xử lý công việc.

Sở Mặc biết, nếu tính hướng của mình công khai, sẽ làm cho công ty gặp phải rắc rối lớn. Nhưng anh cũng không e ngại, chuyện anh cùng với Bạch Diệc Trạch có quan hệ bị lộ. Từ khi học trung học thì Sở Mặc đã quyết định sẽ ở cùng với cậu, nên anh rất hiểu rõ. Một khi anh xác định quan hệ này với Bạch Diệc Trạch, sẽ có người đồng ý và người phản đối, nhưng anh không quan tâm, bởi vì chỉ cần hai người hiểu nhau là đủ, anh đâu cần để ý xem người khác nghĩ gì.

“Bao nhiêu tiền?” Sở Mặc không xem nhẹ lời nói lúc rời đi của Bạch Diệc Trạch, nên mới mở miệng hỏi chi phí tiền công.

“Chuyện gì?” Lục Hàm ngây ngốc không hiểu Sở Mặc hỏi vậy là ý gì, nên hỏi lại.

“Tiền công ủy thác của chuyện này!” Sở Mặc kiên nhẫn nói lại, Bạch Diệc Trạch đã yêu cầu thì anh sẽ đáp ứng không do dự: “Nếu như không cần thì tôi sẽ ra về, đến lúc đấy đừng có trách tôi quỵt nợ đó, vì tôi đã hỏi trước rồi”

“Đợi một chút!” Lục Hàm nóng nảy, vội vàng nói: “Để cho tôi tính lại một chút!”

Chuyện phát hiện ra bí mật về quan hệ của hai người không phải là quan trọng nhất, mà chuyện quan trọng nhất chính là chi phí của lần ủy thác này ạ. Khó khăn lắm mới bắt được oán linh, ngoài ra còn đi dọn dẹp lại cả tòa nhà này một lượt. Công sức bỏ ra lớn vậy, làm sao có thể không thu tiền, hắn cũng không phải là người thích làm việc thiện. Hơn nữa còn gặp phải ông chủ của tập đoàn Vân Mặc, người có tiền như vậy mà bảo hắn không nhận thì chỉ có người ngốc thôi!

Sở Mặc là kim chủ, tập đoàn Vân Mặc là của anh. Nếu không nắm chắc cơ hội, tranh thủ gặt hái ít tiền thì hắn chẳng phải bị lỗ vốn rồi sao.

Lục Hàm phản ứng tuy chậm chạp, nhưng vì trước khi đi Bạch Diệc Trạch đã nói rõ ràng, bảo hắn tìm Sở Mặc tính tiền. Vấn đề là vụ ủy thác này từ đầu đã không định ra giá cả trước, bình đựng linh hồn còn bị cướp đi, nên hiện tại hắn tuy đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại không có gì để chứng minh. Lục Hàm khó xử liếc mắt nhìn Sở Mặc, phát hiện ra anh chẳng thèm nhìn hay để ý xem mình có bắt được oán linh hay không. Nhưng dù sao thì oán linh cũng là do cấp dưới của anh ta lấy đi, nên nếu nói nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành cũng không có gì không đúng.

Vậy thì cứ lấy tiền thôi!

Bắt được oán linh cũng coi như là người lợi hại, cho nên tính tiền cũng phải cao hơn một ít. Bị cướp mất bình đựng linh hồn nên cũng phải tính thêm một khoản vào, dọn dẹp cả tòa nhà để cho oán khí biến mất sạch sẽ cũng phải mất sức lực khá lớn, cho nên tiền càng không thể thiếu. Cuối cùng là nhìn thấy một màn trình diễn kia nữa, đã dọa hắn bị sợ hãi không nhẹ đâu nha, cho nên phải tính luôn cả phí tổn thất tinh thần vào ạ.

Tổng cộng đủ mọi thứ vào, danh sách đã kéo dài thành một đống rồi. Cũng may người hiểu về công việc này là Bạch Diệc Trạch không ở đây, nếu không Lục Hàm khẳng định sẽ không dám tính như vậy đâu. Hiện tại giá cả đều là do hắn định ra, ánh mắt Lục Hàm nhìn về trang trí trong văn phòng của Sở Mặc, rồi nhớ lại trước kia từng nghe qua quảng cáo về tòa nhà này. Thật không nghĩ Sở Mặc dám vung tay mua cả một tòa nhà này để đặt làm tập đoàn Vân Mặc, người như vậy nhất định sẽ không thiếu tiền. Hắn nếu không làm thịt một trận chỉ sợ sẽ có lỗi với bản thân mình mất, vì thế trong lòng lại bắt đầu nâng giá vừa tính lên gấp đôi.

“Sở tổng, chuyện lần này ủy thác có độ khó rất lớn. Oán linh kia vô cùng hung dữ, vì để bắt được nó mà tôi đã phải vận dụng tới pháp thuật đặc biệt” Lục Hàm thao thao bất tuyệt giới thiệu về việc vừa làm: “Mặt khác tôi còn dọn dẹp sạch sẽ khắp công ty một lượt, đảm bảo cực kì sạch sẽ…..”

“Nói trọng điểm!” Sở Mặc lạnh lùng ngắt lời Lục Hàm, với anh thì những thứ mà tên thiên sư này vừa nói, dù anh có nghe cũng chẳng hiểu gì.

Lục Hàm sợ hãi cho nên lập tức nói luôn ra con số mà hắn vừa tính toán. Vừa rồi là vì sợ Sở Mặc sẽ nghi ngờ, hắn mới phải giải thích nhiều như vậy.

“Nhiều vậy sao!” Sở Mặc nheo mắt đánh giá Lục Hàm một lượt, giọng nói mang theo nghi ngờ. Tuy anh không biết Lục Hàm đã làm gì, cũng không biết giá cả trên thị trường, nhưng mà anh biết cái giá mà tên thiên sư này vừa đưa ra là không hợp lý. Chẳng lẽ tên thiên sư này nghĩ anh coi tiền như rác, nên mới muốn kiếm chác từ anh à.

Dưới ánh mắt sắc bén của Sở Mặc, Lục Hàm cảm thấy rất khó thở. Vừa rồi khi Sở Mặc liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn có cảm giác như đã bị anh nhìn thấu nội tâm. Trong lòng có chút chột dạ mà tránh đi ánh mắt của Sở Mặc, Lục Hàm mở miệng nói: “Đúng vậy! Giá tiền đúng là như thế!”

Thật sự coi anh là thằng ngốc hả? Sở Mặc đang định nghĩ xem nên làm sao để dạy cho Lục Hàm một bài học, thì trong đầu lại nghĩ tới lời nói trước khi rời đi của Bạch Diệc Trạch ‘ lần ủy thác này hết bao nhiêu tiền thì cứ đi tìm người họ Sở mà tính!’ Đây không phải ý muốn nói, Bạch Diệc Trạch đã biết trước cái giá này rồi sao.

Khóe miệng Sở Mặc cong lên, rốt cuộc cũng không có hỏi bất cứ vấn đề gì liên quan tới giá tiền của Lục Hàm nữa. Anh đi đến trước bàn làm việc của mình, căn cứ vào báo giá của Lục Hàm mà viết luôn một tờ chi phiếu đưa cho Lục Hàm.

Dù sao thì lợi ích đêm nay vẫn rất lớn, nếu không có Bạch Diệc Trạch đi tìm thiên sư Lục Hàm đến bắt oán linh thì hai người làm sao có khả năng ở trong văn phòng yên tĩnh, trong thời gian dài như vậy. Cứ nghĩ tới nụ hôn đó, thì tất cả đều đáng giá, huống chi chỉ là một chút tiền nhỏ này.

Lục Hàm đang chuẩn bị đem báo giá này giảm xuống, tuy Sở Mặc là kim chủ nhưng nếu so với không thu được tiền mà phải rời đi thì còn mất mặt hơn. Nhưng chưa kịp đợi hắn giảm giá, thì Sở Mặc đã đưa tiền rồi.

“Cảm ơn Sở tổng!” Lục Hàm nhanh nhẹn nhận lấy chi phiếu. Xác nhận trên mặt giấy không ghi sai thì lập tức cất vào túi. Trong lòng thầm nói, kẻ có tiền không hổ danh là kẻ có tiền, ra tay cũng hào phóng hơn: “Nếu về sau có chuyện gì cần tới, ngài có thể liên hệ với tôi”

Lục Hàm đưa danh thiếp của mình qua, rồi xoay ngời rời đi.

“Đợi một chút!” Sở Mặc bỗng nhiên gọi Lục Hàm lại: “Tôi còn có chuyện muốn hỏi”

Oán linh, tư liệu bị tiết lộ, thiên sư, còn có Bạch Diệc Trạch. Hiên tại Sở Mặc có rất nhiều thắc mắc. Bạch Diệc Trạch không muốn đề cập đến vấn đề này, nên anh sẽ không cưỡng ép cậu nói. Tuy đoán được chuyện tư liệu bị tiết lộ là do nguyên nhân gì, những để rõ ràng, Sở Mặc vẫn phải hỏi rõ để còn cho công ty một đáp án hợp lý.

Vừa đúng lúc có thiên sư ở đậy, chỉ cần biết rõ thì hỏi ai cũng như nhau cả thôi.

“Sở tổng, tôi hôm nay nhận được ủy thác và đã hoàn thành rồi” Lục Hàm quay đầu lại, có chút khó xử nói với Sở Mặc: “Tôi tuy là thiên sư, nhưng cũng phải có cuộc sống và sinh hoạt bình thường, hàng tháng đều phải nộp tiền nhà và phí điện nước. Nếu như ngài có chuyện gì muốn hỏi, thì có thể trả tiền phí. Chỉ cần là giá cả hợp lý, tôi sẽ trả lời. Cho nên nếu giờ muốn biết chuyện gì, vậy phải thu phí… nếu”

Không đợi Lục Hàm nói xong, Sở Mặc đã viết một tờ chi phiếu khác, quơ quơ ở trước mặt Lục Hàm: “Đây đủ chưa?”

Tên thiên sư này thật là tham tiền, nhưng vì mau chóng có được tin tức, nên Sở Mặc cũng không để Lục Hàm dài dòng nữa, mà đem luôn tiền ra để trao đổi.

“Đủ! Đủ rồi!” Ánh mắt Lục Hàm lúc này đã phát sáng long lanh, đưa tay đoạt lấy chi phiếu luôn. Tuy không biết cố chủ vì sao lại hào phóng như vậy, nhưng vì khoản tiền lớn này, dù có là bị tính kế thì hắn cũng không băn khoăn nhiều. Rất nhanh Lục Hàm đã bình thường trở lại, tiền đã tới tay, hắn cũng đâu cần quan tâm cái gì là tính kế hay không.

Lục Hàm cảm thán, hôm nay không biết hắn gặp được vận may gì, mà tự nhiên thần tài lại gõ cửa chứ. Số tiền này đừng nói là hỏi một lần, dù cho có mười lần cũng được. Vừa ý với chi phiếu trong tay, Lục Hàm đối với Sở Mặc mở miệng: “Có vấn đề gì thì Sở tổng cứ việc hỏi, chỉ cần tôi biết thì sẽ nói tường tận!”

Trong công viên, ngay bên cạnh luân hồi tuyền, chỉ thấy Bạch Diệc Trạch đang đứng ngẩn người. Cậu buồn bực, tức giận phát điên. Cậu đã tự hỏi rất nhiều lần là tại sao lúc đấy lại không đẩy Sở Mặc ra, thậm chí không biết đầu óc bị sao mà còn đi tiếp nhận. Chỉ cần nghĩ tới lúc ấy cậu chủ động ôm cổ Sở Mặc, thì liền hận không thể xóa bỏ trí nhớ luôn cho rồi. Việc không muốn nhớ thì lại nhớ rõ ràng, hiện giờ trong đầu cậu từng chi tiết về nụ hôn còn hiên ra rất rõ ràng, giống như hình ảnh trong phim được quay chậm, cứ phát đi phát lại.

Trên người vẫn còn giữ lại hơi thở của Sở Mạc, cảm xúc mềm mại từ đôi môi của anh… Nghĩ đến đây, Bạch Diệc Trạch bất giác đỏ mặt.

Vì thế cậu bắt đầu ép bản thân phải tỉnh táo lại, không được để xảy ra hành vi thiếu lý trí như vậy nữa.

Bạch Tiểu Cửu cũng khôi phục lại bộ dáng cửu vĩ hồ, phía sau mọc ra chín cái đuôi lớn vẫy vẫy. Một bên đắm mình dưới ánh trăng tu luyện, một bên thì cười như không cười nhìn Bạch Diệc Trạch đang tức giận: “Đã sớm cảm thấy hai người có vấn đề rồi mà, thành thật nói đi, ngươi cùng với người tên Sở Mặc kia là có quan hệ gì hả?”.

Hết chương 30.