Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 138: Tinh cầu thần bí!




Lăng Lan làm một động tác chào theo nghi thức quân đội rồi sau đó xoay người đi về, nhìn vẻ mặt mê mang của những người bạn học nói: “Cách đấu kết thúc, chúng ta trở về.”

Nhóm đồng quân sinh hai mặt nhìn nhau, không biết trận thi đấu này Lăng Lan thắng hay thua, tuy rằng vị huấn luyện viên kia nói mình thua, nhưng trên căn bản bọn họ không thấy gì cả, hơn nữa Lăng Lan cũng không biểu hiện ra hưng phấn quá khích, chẳng lẽ là do vị huấn luyện viên kia khiêm tốn, cho đồng quân sinh bọn họ một chút mặt mũi sao?

“Suy nghĩ cái gì? Chúng ta còn kém rất xa, trở về nỗ lực luyện tập.” Lăng Lan lạnh lùng nói làm học sinh ban 1 tức khắc bừng tỉnh, xem ra quả thật là đối phương để lại một chút mặt mũi cho bọn hắn.

Nhóm quân sinh dưới sự dẫn đầu của Lăng Lan dần dần rời đi phòng cách đấu, mà ở bên người huấn luyện viên, những thành viên trong tinh hạm cũng tụ tập lại.

Những thành viên có thực lực vẻ mặt kinh nghi, đến bây giờ bọn họ còn chưa thể tin một đứa trẻ lại có thể so sánh với huấn luyện viên của mình. Đương nhiên cũng có không ít thành viên thực lực không đủ, cực kỳ không phục, trong tình thế không khí đông lại lại mở miệng hỏi: “Huấn luyện viên, vì sao không hảo hảo mà giáo huấn tụi nó, còn lưu mặt mũi cho chúng nữa chứ? Là thằng nhóc đó đánh bị thương I15 của chúng ta.”

“Lưu mặt mũi? Đúng vậy, là lưu mặt mũi, bất quá là đứa trẻ đó lưu mặt mũi cho tôi.” Sắc mặt của huấn luyện viên cực kỳ khó coi, cười lạnh nói, “Một đám không có nhãn lực ngu xuẩn, tất cả cấm túc một ngày cho ông!” Tuy rằng anh cũng không ngại thắng thua, nhưng bị người khác nhắc tới nhắc lui trong lòng cũng là khó chịu.

Huấn luyện viên trừng phạt làm tất cả thuyền viên ở đây đều tập thể khóc thét, đặc biệt là những những người căn bản còn chưa nói gì, họ cảm thấy mình rất oan uổng, cuối cùng, cả bọn chỉ có thể dùng con mắt hình viên đạn lăng trì thằng ngu ngốc vừa rồi mà không dám nói thêm cái gì. Bởi vì bọn họ thật hiểu huấn luyện viên của mình, nếu đã nói một thì sẽ không đổi thành hai, ai dám cầu xin tha thứ, trừng phạt gấp bội.

Nhóm thuyền viên tự động đi vào phòng giam chuyên dụng của tinh hạm thì phát hiện huấn luyện viên cũng theo sát phía sau, có thuyền viên lấy lòng nói: “Huấn luyện viên, không cần anh giám sát, chính chúng tôi sẽ đi phòng tạm giam.”

“Không giám sát các cậu, tôi cũng muốn cấm túc bảy ngày.” Huấn luyện viên lạnh lùng mà trả lời.

“Vì sao?” Thuyền viên hỏi.

“Có sai liền phải tiếp nhận trừng phạt, tôi làm sai cũng sẽ chịu phạt như thế.” Huấn luyện viên ném xuống này một câu liền tiến vào phòng tạm giam, để lại nhóm thuyền viên hai mặt nhìn nhau, không biết huấn luyện viên rốt cuộc làm sai cái gì……

Chờ huấn luyện viên lại lần nữa ra ngoài thì mọi người liền minh bạch, thực lực của huấn luyện viên lại tăng lên. Nguyên bản khí thế bộc lộ, bách lực phóng ra ngoài giờ phút này đã thu liễm, cơ hồ tra không ra, nếu không ra tay thì người khác rất dễ dàng xem nhẹ sự tồn tại của anh ta.

Không sai, sau bảy ngày cấm túc, huấn luyện viên rốt cuộc vượt qua cảnh giời khí kình cấp đại viên mãn, nhập tiến vào bậc tiếp theo tiếp theo cái cùng bậc. Mà để vượt qua bậc tiếp theo chỉ có thể dựa vào cơ duyên xảo hợp chứ không còn có thể ngộ đạo nữa.

Lúc đó lão Liên từng hỏi huấn luyện viên đã đột phá như thế nào, phải biết rằng tiến vào cấp tỉ mỉ, mỗi một lần vượt bình cảnh đều phải dựa vào cơ duyên xảo hợp. Huấn luyện viên trả lời, là bởi vì mình cùng Lăng Lan đấu một trận, dưới sự áp bách về khí thế của đối phương khiến cảnh giới nguyên bản đọng lại lâu nay bỗng nhiên yếu đi, khiến anh ta có thể đột phá, đây là cơ hội mà anh ta may mắn bắt được.

Lúc đó, huấn luyện viên còn có một câu chưa nói, đó chính là anh ta hoài nghi lần đột phá này là do Lăng Lan cố ý thành toàn cho mình. Ngoài ra anh ta còn nghi thực lực của Lăng Lan rất có thể không chỉ ở bậc khí kình cấp mà còn có thể cao hơn nữa. Điều này khiến anh không dám nói hay nghĩ tiếp, chỉ dám đem nó giấu thật sâu trong nội tâm mình.

Bất quá, vô luận sự kiện lần này là Lăng Lan cố ý hay là ngoài ý muốn, nhưng phần nhân tình này anh sẽ khắc sâu trong tâm.

Tinh hạm bởi vì trận thi đấu này mà không khí giữa nhóm đồng quân sinh và nhóm thuyền viên trở nên thân thuộc hơn, có đôi khi không phục nhau thì liền kéo nhau lên lôi đài đánh. Cứ như vậy thường xuyên qua lại, quan hệ giữa hai bên càng ngày càng tốt, thuyền viên trừ một ít người đặc biệt lòng dạ hẹp hòi thì đại bộ phận đều đối với nhóm đồng quân sinh yêu thương có thừa.

Tề Long càng là người quen thuộc ở phòng cách đầu, đối thủ của cậu chính là đội trưởng I13 của tiểu đội Kim Lân, mỗi lần hai người đánh nhau đều đánh đến oanh oanh liệt liệt, vừa mới bắt đầu còn có thuyền viên và đồng quân sinh vì đồng bọn (đồng đội) của chính mình cổ vũ cố lên, nhưng sau lại dần dần ai cũng làm lơ bọn họ. Bởi vì hai người đánh nhau theo khuynh hướng tự ngược hóa, không quan tâm vấn đề thắng thua, nhất định phải đánh tới kiệt sức, mình đầy thương tích rồi mới vất vả bò khỏi sàn đấu.

Hai phương nhân mã dần dần thói quen hai người tự ngược cuối cùng cũng không có người hứng thú vì bọn họ cổ vũ cố lên.

Bất quá hai người tự ngược thì tự ngược nhưng hiệu quả thật sự không tồi. Lăng Lan rõ ràng cảm giác được về mặt cách đấu, Tề Long càng ngày càng có khí thế của tỉ mỉ cấp, đột phá liền ở ngay trước mắt, chỉ còn kém một cái cơ hội.

Mà l13 trong khoảng thời gian này bồi Tề Long cũng không phải là vô dụng không công, nếu đối với Tề Long còn đang tìm kiếm cơ hội đột phá thì người vừa mới tiến vào tỉ mỉ cấp như anh ta đã hoàn toàn lĩnh ngộ được được cảnh giới của tỉ mỉ cấp.

--- ------ ------ ------ ------ ---------

Lăng Lan đương nhiên biết trên tinh hạm còn có một người đang đau hận đối với mình, chính là I15 bị cô bóp gãy tay. Lăng Lan là một người có tâm nhỏ cho nên liền tiểu Tứ theo dõi đối phương toàn diện, không nghĩ nhờ điều này mà làm tiểu Tứ phát hiện I15 cực kỳ không tin phục đối với l13, lúc biết thực lực của l13 được đề cao, hắn ta liền lộ ra ánh mặt ghen ghét hâm mộ. Tuy rằng ánh mắt chỉ chợt lóe mà qua liền lập tức khôi phục bản mặt vô hại thẹn thùng vô hại, mỉm cười chúc mừng, nhưng Tiểu Tứ là tồn tại lớn mạnh đến cỡ nào? Theo dõi toàn diện 360 độ, không có góc chết, thiết bị siêu cấp gian lận, không ai có thể tránh đôi mắt của nó. Trừ phi Tiểu Tứ xem nhẹ người này.

Lúc Tiểu Tứ nói cho Lăng Lan biết phát hiện của mình, Lăng Lan lại lần nữa cảm thán thật sâu, quả nhiên những người thích cười đều không phải là người tốt, một bụng toàn ý nghĩ xấu làm người chán ghét. Từ đây, Lăng Lan càng thêm không thích những người tươi cười đầy mặt, làm chuyện gì đều chu đáo, nhân duyên cực tốt, khiến người khác nhận định rằng là người tốt, nhưng lại là loại người bụng dạ khó lường nhất, cần phải cẩn thận nhất.

Cứ như vậy, cãi nhau ầm ĩ từng vòng, tuy rằng trong lòng l15 ghen ghét thống hận, bất quá khi nhìn thấy không thể đối phó với đám Lăng Lan, thì cũng chỉ có thể thành thành thật thật, không làm thêm động tác gì não tàn có thể hại mình hơn hại người.

Cứ một vòng như vậy, trải qua vài lần khiêu chiến và bị khiêu chiến, mọi người đã bình an tiến tới mục đích của lần đi này, một tinh cầu được tuyên bố ra ngoài là tinh hoang dã.

Trước khi tiến vào tầng khí quyển của tinh cầu, liên lạc khí ở trên tay của tất cả đồng quân sinh đều bị báo mất khả năng định vị. Theo thông báo từ tinh hạm thì bởi vì tinh cầu mà mọi người sắp tới là một mảnh đất vô cùng hỗn loạn, cho nên hệ thống định vị của liên lạc khí đã bị ảnh hưởng, mất đi công năng này, bất quá trên tinh hạm có hệ thống càng tiên tiến hơn nên thông báo cho học sinh không cần sợ tinh hạm bị lạc đường mà mất phương hướng.

Đương nhiên, Lăng Lan rất rõ ràng đây chỉ là lời nói dối của tinh hạm, bởi vì Tiểu Tứ nói với cô tinh hạm mà bọn họ vừa tới là một tinh vực chưa được biết đến, thậm chí còn không xuất hiện trên bản đồ của Liên Bang.

“Quả nhiên là căn cứ điểm bí mật, xem ra tinh cầu mà chúng ta muốn tới cũng không đơn giản chúng ta tưởng tượng.” Lăng Lan âm thầm cảnh giác lên.

Khi tinh hạm bay vào tầng khí quyển của tinh cầu, mọi người được thông báo phải thắt dây an toàn.

Tinh hạm bị rung lắc kịch liệt khoảng chừng hơn mười phút thì vững vàng lại, Lăng Lan biết bọn họ đã thành công xuyên qua tầng khí quyển của tinh cầu này, lập tức sẽ có thể đáp xuống đất. Quả nhiên đợi trong chốc lát, tinh hạm liền thông báo bọn họ thu thập đồ dùng để rời khỏi tinh hạm.

Mọi người vác ba lô trên lưng, lấy hết hành lý của chính mình rồi đi ra cửa khoang. Lúc này mọi người đều bị cảnh sắc trước mặt làm sợ ngây người, bởi vì bọn họ phát hiện, dưới chân bọn họ chính là một tòa thành nhỏ. Vị trí mà tinh hạm đáp xuống là ở trung tâm của ngọn núi. Ngọn núi này đã được Liên Bang dùng công nghệ cao cắt làm hai rồi được san phẳng ở giữa giúp các loại tinh hạm cỡ lớn có thể đáp vào dễ dàng.

Rời khỏi tinh hạm, đồng quân sinh được rất nhiều người mặc đồng phục quân nhân chỉ huy cho xếp hàng, đưa lên cáp treo đưa xuống chân núi.

Tới chân núi, Lăng Lan rốt cuộc thấy rõ diện mạo của tòa thành này. Tòa thành cực kỳ đơn sơ, phòng ốc thấp bé, hình thức rất giống với phòng ở của quân doanh, kỳ quái nhất chính là ở xung quanh tòa thành này không được bao bởi một lớp tường thành rắn chắc mà được bảo vệ bởi một lan can cực kỳ cao lớn. Chẳng lẽ vì ở đây không có nguy hiểm gì nên chỉ đặt lan can để chơi sao??

Dưới chân núi cũng có quân nhân tiếp đón, bọn họ đem năm mươi đồng quân sinh tiến vào một một tòa nhà không không tính là doanh địa, lúc này, ở một doanh địa cách đó không, một tiếng kêu cạc cạc cạc chói tai đột nhiên vang lên, đám người Lăng Lan nhìn lại liền thấy một mãnh thú lớn như voi đang hướng bọn họ vọt tới.

Lăng Lan ngay lập tức thả ba lô xuống, một tay tiến vào ba lô đem đôi song đao hợp kim mình chuẩn bị sẵn lấy ra chuẩn bị, một khi phát sinh chuyện gì nguy hiểm, cô có thể trực tiếp cầm lưỡi dao sắc bén trong tay đem dã thú đánh chết. Mà Tề Long, đám người Vũ Cảnh, Lý Anh Kiệt, Lạc Lãng, Diệp Nhứ phản ứng chỉ kém hơn Lăng Lan một chút, cơ hồ đồng thời làm ra tư thế chuẩn bị, có lẽ có Lăng Lan bình tĩnh đi đầu, những đồng đồng quân sinh khác cũng xuất hiện kinh hoảng luống cuống, tuy phản ứng chậm hơn mấy giây nhưng cũng rất nhanh chuẩn bị.

Quân doanh trưởng âm thầm quan sát bọn họ từ xa vừa lòng gật đầu: “Nhóm đồng quân sinh tới lần này thật sự tốt hơn mấy năm trước rất nhiều, tố chất tâm lý đều không tồi, đặc biệt là mấy đứa phản ứng nhanh nhất kia, so với binh của chúng ta cũng không kém chút nào.”

Quan tham mưu ngồi bên cạnh cười tủm tỉm nói: “Nghe hạm trưởng hạm Phi Quỳnh nói những đồng quân sinh năm nay rất không tồi, thậm chí có mấy đứa trẻ còn thuộc hàng yêu nghiệt.”

“Đừng nghe tên kia nói bừa, trong mắt hắn ta chỉ cần người có thiên phú đều trở thành yêu nghiệt, ánh mắt thật sự có chút kém.” Trưởng quân doanh bĩu môi cười lạnh nói.

Tham mưu nghe thủ trưởng nói vậy liền cười cười không nói tiếp, kỳ thật anh ta cảm giác lúc hạm trưởng tinh hạm Phi Quỳnh nói những lời này ánh mắt bất đồng so với trước đây, có chút không thích hợp, thậm chí có một loại hâm mộ, ghen tị, hận ở bên trong……

Bất quá, nếu thủ trưởng không muốn tiếp tục cái đề tài này, anh cũng không nói nữa, miễn cho thủ trưởng bất mãn, ai kêu thủ trưởng cùng hạm trưởng tinh hạm Phi Quỳnh không hợp chứ.

Mà lúc này, trong phòng hạm trưởng của tinh hạm Phi Quỳnh, lão Liên đang âm hiểm cười mấy tiếng: “Thời Vận Phi, ông đây càng không nói chi tiết của bọn nhỏ cho ông biết, có thể phát hiện được yêu nghiệt hay không chỉ có thể xem vận khí của ông.”