Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 159: Cưới vợ hay là lấy chồng?




Nói đến bốn người bọn họ bây giờ cũng đều đã thành học sinh học sinh lớp đặc cấp ban 2, đặc biệt là Hà Triêu Dương và Lý Tinh Hoằng, bởi vì thiên phú không đủ mà muốn đuổi theo bước chân của Lăng Lan nên phải nổ lực hơn người khác, tự ngược gấp mấy lần, trải qua mấy năm phấn đấu rốt cuộc nghịch tập thành công, tiến vào lớp đặc cấp ban 2 đầy cạnh tranh khốc liệt. Mà bốn người Nguyên Du Vân, La Thiếu Vân, Hàn Tục Nhã, Lạc Triều là bạn học cùng lớp cũng thuận lợi thành lập tiểu đội trong năm nay, trở thành những đồng đội cùng nhau trưởng thành thành, vì kỷ niệm những người bạn đã cùng nhau tham dự đợt khảo hạch năm đó, bọn họ đặt tên cho tiểu đội của mình là 072!

Để cho mọi người kinh ngạc chính là đội trưởng của tiểu đội 072 chinh là cô gái dẽ dàng thẹn thùng, đáng yêu Lạc Triều….. quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Trái lại tiểu đội Lăng Lan vẫn còn thiếu một người, Lăng Lan đối với chuyện này cũng không sao cả, vậy nên đám Tề Long cũng không nóng nảy.

Ở phía sau đám Nguyên Du Vân chính là ba người Hàn Kế Quân, Lạc Lãng và Lâm Trung Khanh, tuy rằng mặt ngoài khắc chế hưng phấn của mình nhưng ánh mắt vẫn bại lộ ra vẻ kích động của bọn họ, so sánh với những người khác không biết gì chỉ đến để chơi thì bốn người Tề Long biết rõ ý nghĩa của chuyến đi này hơn, đây sẽ là bọn họ lần đầu tiên tiếp xúc đến thế giới của thần cấp sư sĩ Lăng Tiêu, đặc biệt là vị phu nhân trong truyền thuyết kia của Lăng Tiêu( đó là ta mẹ! ← Lăng Lan buồn bực, đám tiểu đệ này dám ném cô ra sau đầu……).

Mấy người thấp thỏm mà đi theo Lăng Lan vào biệt thự, một người phụ nữ mỹ lệ đang mỉm cười đứng đối diện với bọn họ, đương nhiên, thời đại này tất cả mọi người đều là tuấn nam mỹ nữ, bất quá bọn nhỏ vẫn nhận ra một cổ ấm áp phát ra từ trên người của Lam Lạc Phượng, làm cho tâm tình khẩn trương của bọn họ ngay lập tức thả lỏng.

Mấy đứa trẻ choai choai ngượng ngùng, lễ phép cúi chào mẹ của Lan lão Đại, điều này làm cho Lam Lạc Phượng cực kỳ vui mừng, bởi vì Lăng Lan nhà cô luôn làm vẻ mặt “đại nhân nhỏ”, làm người khác không dể đến gần làm người mẹ như cô không có cảm giác thành tựu, bây giờ rốt cuộc cũng cảm nhận được rồi…..Ô ô ô, nếu con gái của cô cũng có thể hoạt bát như vậy thì tốt biết mấy….

Nhận ra hàm nghĩa thật sự trong đôi mắt của mẹ Lam làm cái trán của Lăng Lan chảy xuống mấy đường hắc tuyến, thật không biết bà mẹ nhà mình từ chỗ nào nhìn ra mấy đứa trẻ này đều hoạt bát không biết? Mấy người khác không nói, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Hàn Kế Quân, tốt hơn cô chỗ nào chứ….

Chỉ có thể nói, trong lòng người lớn không bao giờ biết thỏa mãn là gì, lúc nào cũng đi hâm mộ con nhà người khác rồi chê con nhà mình, mặc kệ là đúng hay sai, thích hợp hay không.

Tâm tình Lam Lạc Phượng rất tốt đương nhiên thái độ cũng tốt hơn làm mấy đứa trẻ cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân, lại nhớ tới người mẹ bạo long đối lập hoàn toàn của nhà mình, bọn họ không khỏi hâm mộ mà với cuộc sống hạnh phúc của Lan lão Đại, lại lần nữa chắc chắn nhà người khác vĩnh viễn là tốt nhất.

Lúc ăn cơn, Lăng Lan lần đầu tiên nhìn thấy thủ đoạn quan hệ xã hội vừa nhanh nhẹn vừa mạnh mẽ của mẹ mình, không lộ chút dấu vết đã đem bối cảnh gia thế của mười đứa trẻ điều tra rõ ràng, đương nhiên cũng không phải không ai phát hiện, có Hàn Kế Quân nhận ra. Bất quá cậu cũng không ngoài ý muốn. Đây rõ ràng là một người mẹ đủ tư cách khi điều tra tình huống của tất cả bạn bè của con mình, trong lòng cậu cũng có chuẩn bị nên ứng đối cực kỳ khéo léo.

Lam Lạc Phượng cực kỳ vừa lòng mà nhìn bọn nhỏ trước mắt, đã lâu rồi không nhìn thất khung cảnh náo nhiệt như vậy, nhất là đây còn là bạn của con mình… Không biết trong này có ai sẽ trở thành “chân mệnh thiên tử” của con mình không??

Đứa nhỏ gọi là Tề Long kia tính cách thật tốt, lại rất nghe lời, không tồi không tồi; bất quá đứa nhỏ Lạc Lãng kia lớn lên thật xinh đẹp, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến cho người khác vui mừng (mẹ Lam là một người “nhan khống”); đứa nhỏ Hàn Kế Quân kia tuy có chút nghiêm túc, bất quá thật thông minh, làm việc rất có trật tự, mà con gái nhà mình cũng thật hợp nhau…. Đứa nhỏ Lâm Trung Khanh kia tuy gia cảnh kém một chút, bất quá rất biết cách đón ý hùa theo người lớn, về sau tuyệt đối dễ xài, cũng không tồi. Đáng tiếc cô chỉ có một người con gái thôi…

Dù sao Lam Lạc Phượng cũng đều cực kỳ vừa lòng với những đứa trẻ này, bây giờ lại bắt đầu rối rắm rốt cuộc nên chọn ai làm rể nhà mình.

Ý tưởng vô lương này của Lam Lạc Phượng Lăng Lan chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấu, nhịn không được cái trán ứa ra mồ hôi lạnh: Mẹ ơi, bộ dạng như đang nhìn thấy con rể của mẹ là có ý gì vậy?? Con gái của mẹ bây giờ mới chỉ có hơn 10 tuổi thôi, mấu chốt nữa chính là bây giờ con gái mẹ đang giả trai đấy…

Cứ như vậy, dưới sự chiêu đãi đặc biệt của mẹ Lam, trên bàn cơm cả khách và chủ đều cực kỳ vui vẻ, không khí hòa hợp, bọn nhỏ đã không còn câu thúc ngay như lúc đầu.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ, người duy nhất trên bàn cơm chỉ cúi đầu ăn cơm trắng không dám nâng đũa gắp đồ ăn - Lạc Triều, Lăng Lan có chút không biết nên khóc hay cười, đứa nhỏ này không lẽ chỉ định ăn cơm trắng thôi sao?

“Này, ăn nhiều nhiều thịt một chút, thân thể cậu quá yếu.”Vị trí của Lăng Lan vừa đúng ngồi đối diện nghiêng với Lạc Triều, thuận tay gắp một khối thịt luộc đặt vào trong chén của Lạc Triều, Lạc Triều vẫn luôn là đứa trẻ e lệ đáng yêu ngoan ngoãn làm cô mềm lòng, trên thực tế bởi vì tốc độ phát triển tinh thần lực của Lạc Triều có chút nhanh hơn người thường cho nên tình huống thân thể của cô bé vẫn luôn không thế nào tốt, cái này làm cho Lăng Lan có loại cảm giác đồng bệnh tương liên, đối với Lạc Triều cũng thêm một phần quan tâm và chú ý.

“Cám ơn, Lan đại ca!” Lạc Triều mặt càng đỏ bừng, đôi mắt nai chớp sáng léo léo là Lăng Lan cực kỳ vô lực mà thu hồi đũa, đứa nhỏ này, chị chỉ quan tâm đến tình trạng thân thể của cưng thôi, không có bất cứ thâm ý gì đâu…. Xem ra sau này phải thu lại cảm xúc không tự chủ mà chiếu cố như vậy được.

Hành động này của Lăng Lan làm cả bàn ăn đang náo nhiệt đột nhiên an tĩnh, đặc biệt là Tề Long, há to miệng, đối với Lan lão Đại đột nhiên hảo tâm chiếu cố Lạc Triều là cực kỳ khiếp sợ, Lạc Lãng vẻ mặt rối rắm, rốt cuộc là muốn để em gái mình cách xa lão Đại một chút hay cứ để thuận theo tự nhiên… Mấy người còn lại cũng thường thường nhìn về phía Lăng Lan và Lạc Triều, đều cùng tự hỏi nhau trong lúc bọn họ không để ý, lão Đại và em gái nhỏ của bọn họ có gian tình?

Chỉ có Hàn Kế Quân vẻ mặt trấn định, tựa hồ không chịu ảnh hưởng gì, đáng tiếc chỉ cần nhìn động tác gắp đồ ăn mấy lần bằng đũa đều bị rớt ra thì có thể biết trong lòng cậu tuyệt đối không bình tĩnh như vẻ ngoài…..

Lăng Lan tức giận dùng lệ mắt quét một vòng bàn ăn nhìn đám nhỏ mỗi người mỗi vẻ mặt khác nhau khiến bọn nhỏ sợ tới mức nhanh chóng cầm chén đũa lên, điên cuồng và cơm trắng mà ăn, ô ô ô, quả nhiên, trò vui của lão Đại là không thể xem…… Đáng thương trên bàn nhiều món ngón như vậy, bọn họ không dám vươn đũa gắp ăn rồi!

Nụ cười nguyên bản hiền thục của Lam Lạc Phượng đột nhiên cứng đờ, ánh mắt có chút hỗn độn, chẳng lẽ mấy bé trai đáng yêu này không được sao? Chẳng lẽ sau này mình phải tìm một người con dâu sao?? Không đúng, con gái của mình là con gái mà???

Cuối cùng, mọi người đều thỏa mãn mà giải tán rời khỏi nhà Lăng Lan. Kỳ thật, lúc Lăng Lan mời mọi người tới cửa làm khách cũng đã chứng minh cô đã thật sự tiếp nhận mọi người, chỉ cần nghỉ như vậy cũng khiến cho cả bọn cảm thấy thỏa mãn!

Cuối cùng bọn họ cũng có thể ôm đùi…á,…. Không, là trở thành anh chị em với Lan lão Đại rồi!

Lam Lạc Phượng thật vất vả chờ Lăng Lan tiễn khách trở về thì nhanh chóng giữ chặt con gái khẩn trương hỏi: “Lan bảo bảo, con rốt cuộc thích nam sinh hay là nữ sinh?” Mỗi khi Lam Lạc Phượng gần như phát điên thì sẽ gọi Lăng Lan là Lan bảo bảo.

Lăng Lan tức giận nhìn một qua một ánh mắt xem thường, cô bây giờ vẫn là một đứa trẻ mười tuổi có được ha không? Vì sao mẹ cô lại bắt đầu lo lắng những việc này sớm như vậy??

“Con nhớ rõ là mẹ không sinh con là con trai nhỉ?” Thể xác và tinh thần của chị đều là con gái, ở đâu còn có thể thích con gái nữa chứ?

“Vậy Lạc Triều kia là chuyện như thế nào?” Lam Lạc Phượng vẫn là không thể tiêu lo lắng, đến cô cũng không nhận được đãi ngộ quan tâm từ Lăng Lan như vậy, vì sao đứa trẻ kia…. Được rồi, thật ra mẹ Lam chính là có chút ghen tỵ thôi!

“Mẹ không cảm thấy cô bé đó thực ngoan ngoãn sao? So với mấy thằng nhóc thúi chuyên gây chuyện kia đáng yêu hơn nhiều…” Lăng Lan trả lời, “Con vẫn thích em gái như vậy hơn!”

Nhìn đến Lam Lạc Phượng giống như bị chịu đả kích, Lăng Lan bất đắc dĩ mà bổ sung thêm một câu: “Chỉ là tình cảm an hem thuần túy thôi, mẹ à, đừng nghĩ lung tung nữa.”

Nói xong, Lăng Lan liền trực tiếp chạy, chỉ để lại mẹ Lam bị những lời nói của Lăng Lan làm cho hóa đá.

Sau đó, giữa đại sảnh trống rỗng không người, một giọng nói điên cuồng vang lên:

“A a a…… Dì Nam ơi, ta muốn điên rồi!” Lam Lạc Phượng nắm tóc mình, giờ phút này cô chẳng còn chút gì liên quan đến mấy chứ đoan trang hiền huệ.

Lăng Nhất Nam hoảng hốt từ trong phòng bếp chạy ra: “Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?”

“Ô ô ô, Dì Nam ơi, Lan bảo bối thật sự đem mình thành con trai rồi, phải làm sao bây giờ…?” Trong đầu của Lam Lạc Phượng vẫn là câu nói “tình cảm anh em đơn thuần” kia, nếu nói “em” là Lạc Triều thì “anh” ở đây tuyệt đối chính là Lăng Lan rồi.

Lăng Nhất Nam vừa nghe đến đây thì biểu tình liền bình tĩnh lại: “Như vậy mới đúng chứ, như vậy có nghĩa là Lan thiếu gia đã giả trang vô cùng hoàn mỹ rồi.”

“Nhưng mà tôi không muốn sau này lại có con dâu, tôi muốn có con rể….” Lam Lạc Phượng bi phẫn trả lời.

“Yên tâm, phu nhân, cho dù Lan thiếu gia có thiếu phu nhân đi nữa thì lấy khoa học kỹ thuât bây giờ vẫn có thể để thiếu phu nhân sinh ra đứa con Lan thiếu gia….” Lăng Nhất Nam đôi mắt như tỏa sáng, bắt đầu suy nghĩ nên đi đâu để tìm một cái gen ưu tú đây, sau khi có gen thì sẽ để trúng của Lan thiếu gia và thiếu phu nhân đồng thời kết hợp với t*ng trùng rồi sinh ra một đôi song thai. Đương nhiên chỉ có con của Lan thiếu gia mới có thể trở thành gia chủ của Lăng gian sau này, còn concuar thiếu phu nhân thì liền bồi dưỡng để trở thành tử sĩ của Lan tiểu thiếu gia là xong…

Lam Lạc Phượng được Lăng Nhất Nam khuyên giải cũng cảm giác đúng đúng, dù sao con gái mình cho dù muốn lấy vợ hay gã chồng cũng đều không ảnh hưởng đến cháu mình, vì thế tâm tình của Lam Lạc Phượng lại sung sướng trở lại, không còn rối rắm nữa.

Vừa mới đi đến chỗ ngoặt nên Lăng Lan nghe hết đoạn đối thoại của mẹ và quản gia thì tức khắc đen mặt, những người này đang nói gì vậy….Cuối cùng cô chỉ có thể tự nói với chính mình rằng phương thức hoạt động của não cô và những người đó quả thật không cùng tần suất.

Bất quá Lăng Lan cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, cô bây giờ mới mười tuổi, cho dù là gả hay cưới thì vẫn còn cách cô rất xa, bây giờ phải nắm chắc thời gian để cho mình có thể mạnh lên mới là đạo lý.

Thời gian trôi qua, ba năm lại đi qua! Ba năm này đã thay đổi Lăng Lan từ một đứa trẻ lùn đậu đinh trở thanh một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, lạnh lùng soái dật, so với ba năm trước, địa vị của Lăng Lan trong giới 4738 đặc cấp ban 1 cũng trở nên cực kỳ siên nhiên, cho dù là Vũ Cảnh, hay Lý Anh Kiệt cũng chỉ có thể tạm thời tránh đứng trước mũi nhọn, cam tâm tình nguyện thừa nhận Lăng Lan là lão Đại duy nhất của đặc cấp ban 1.

Trên thực tế, ba năm này Lăng Lan cũng không dễ chịu như người khác vẫn nhìn, ban ngày cô uy phong toàn diện, nhưng buổi tối lại bị kịch, thê thảm vô cùng, bị Nhị hào trong không gian học tập tra tấn mỗi ngày.