Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 479: Chỉ huy




Edit: Cáo Ngây Ngô

“Lão đại, yên tâm, em đã nhớ kỹ toàn bộ!” Tiểu Tứ đột nhiên lên tiếng, làm trái tim Lăng Lan đột nhiên nhảy dựng.

Lăng Lan ánh mắt bắt đầu từ núi cao hướng ra phía ngoài, đồng thời trong lòng trả lời: “Tiểu Tứ, trước đừng quấy rầy, chị muốn biết, trong một phút đồng hồ, chị có thể ghi nhớ bao nhiêu.”

Tiểu Tứ tâm thần lĩnh hội không hề ra tiếng, yên lặng chờ đợi. Mặc kệ lão đại nhớ hay không nhớ, chỉ cần có yêu cầu, anh liền sẽ hiện thân hỗ trợ.

Sau một phút đồng hồ, hình ảnh đang chiếu biến mất. Lăng Lan nhắm hai mắt, đem tất cả hình ảnh trong một phút vừa rồi nhớ rõ, lại ôn một lần củng cố một chút. Lăng Lan quyết định, chỉ cần không đến tuyệt cảnh, cô sẽ tận lực dựa vào năng lực của chính mình giải quyết. Đại Hỗn Chiến, cô nghĩ sẽ kiểm nghiệm một chút sở học mà chính mình đã đoạt được.

Người Chủ trì tuyên bố nghi thức rút thăm kết thúc, sau đó thông báo một ít quy định tương quan trong đại hỗn chiến, ví như mỗi đoàn đội đều có năm ngàn vạn điểm Danh dự dùng để điều phối vật tư vũ khí, có thể đến kho vũ khí vật tư tiến hành xin. Đương nhiên thời gian xin trước 12h trưa, qua 12h, liền tỏ vẻ tự động từ bỏ.

Mà 3h sau phải hoàn chỉnh, thành viên đoàn đội tham gia Đại Hỗn Chiến cùng với xin vật tư vũ khí sẽ từ máy bay vận tải cùng vận chuyển đi, đưa bọn họ đến bản đồ lớn của Đại Hỗn Chiến.

Đoàn đội cần phải tìm được đại bản doanh của mình trước 12h đêm, nếu không tìm được trước thời hạn quy định, đoàn đội đó sẽ mất tư cách tiếp tục Đại Hỗn Chiến. 

Không có người biết, máy bay cuối cùng sẽ đưa bọn họ tới nơi nào, có lẽ không chờ tìm được đại bản doanh của chính mình liền đụng độ với các trường quân đội khác cũng không chừng.

Lăng Lan cùng Kiều Đình đem tất cả đều ghi lại trên máy liên lạc, đợi hết thảy đều chuẩn bị tốt liền nhanh chóng rời phòng hội nghị. Hai người sóng vai mà đi, một đường cũng không đối thoại. Điều này làm cho một ít trường quân đội khác vẫn luôn chú ý bọn họ tiếc nuối. Bọn họ nghĩ sẽ từ trong đối thoại của hai người có được một ít thông tin gì đó, không nghĩ tới hai người này cẩn thận như vậy, một câu cũng chưa nói.

Lăng Lan cùng Kiều Đình ngồi trên xe chạy về khu dừng chân của trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh, hai người không nghỉ ngơi, trực tiếp đến một phòng họp trong khu dừng chân. Tối hôm qua, Lăng Lan đã thông báo cho nhóm đoàn viên 9 giờ rưỡi tập trung ở chỗ này, mà hiện tại thời gian không sai biệt lắm tới 10 giờ. Tin tưởng tất cả mọi người đã tới rồi.

Tới cửa. Lăng Lan bước chân hoãn chậm, nghiêng người cho Kiều Đình đi vào trước. Chờ nghe được bên trong truyền đến tiếng kêu Kiều lão đại, lúc này mới nâng gót đi bộ vào phòng hội nghị. 

“Lão đại!” Đây là người thuộc đoàn cơ giáp Lăng Thiên. Nhìn thấy Lăng Lan tiến vào, họ lập tức đứng thẳng lên, cùng hô.

“Lăng đoàn trưởng!” Đây là một ít đại biểu của các thế lực nhỏ khi nhìn thấy Lăng Lan tiến vào tỏ vẻ kính ý của chính mình, cũng đứng lên nghênh đón.

Các đội viên của đoàn Lôi Đình đã muốn chạy tới bên người Kiều Đình. Nghe thấy hết đợt này đến đợt khác xưng hô, ánh mắt cực kỳ phức tạp mà nhìn liếc mắt Lăng Lan một cái. Lúc này Lăng Lan làm anh có chút ghen ghét, trong bất tri bất giác, Lăng Lan đã trở thành lãnh tụ trong lòng các thế lực nhỏ. Nếu không phải biết Lăng Lan sẽ không có tương lai gì. Chỉ sợ anh sẽ bởi vậy càng kiêng kị đối phương, trở thành tâm ma cũng nói không chừng.

Kiều Đình đem điểm khúc mắc trong lòng buông ra, anh âm thầm nói với chính mình. Không thể lại vì Lăng Lan mà ảnh hưởng bước tiến, tương lai của anh là ở quân đoàn chứ không phải trong một trường quân đội nho nhỏ.

Lăng Lan đối với biểu hiện của những thế lực nhỏ nhẹ nhàng gật gật đầu. Cô nhìn thấy Tạ Nghi rất chân chó mà đem một cái ghế chủ tịch ở chính giữa kéo ra. Lăng Lan nhìn về phía những người ngồi ở bên cạnh mình là Lý Lan Phong, Lý Lan Phong đối với cô khẽ gật đầu, xem ra, hành động này của Tạ Nghi, là bọn họ đã thương lượng tốt.

Lăng Lan không do dự trực tiếp đi qua, khí thế vang dội mà ngồi xuống. Khi cô ngồi xuống chiếc ghế này, đại biểu cho Chỉ huy đoàn đội, cô sẽ không từ bỏ! Bất quá, cô từ đầu đã không nghĩ muốn từ bỏ, Đại Hỗn Chiến mở ra, đoàn đội cũng chỉ có thể có một người Chỉ huy, mà Lăng Lan, cũng không thích đem hy vọng ký thác trên người những người khác, so sánh với người khác, cô càng tin chính mình.

Sau khi Lăng Lan ngồi xuống liền đối với nhóm đoàn viên đang đứng chờ đợi nói: “Ngồi!”

Hành vi này tuyên bố rõ ràng địa vị cùng quyền khống chế của cô, nó làm ánh mắt Kiều Đình tức khắc ngưng trọng, Hàn Dục thấy thế trong mắt chợt lóe qua bất mãn, mà Mục Thiếu Vũ mặt lộ vẻ kinh ngạc. 

Có lẽ, bọn họ cũng chưa nghĩ đến Lăng Lan sẽ biểu hiện cường thế như vậy. Nguyên bản cho rằng mọi người sẽ lôi kéo một phen, lẫn nhau đấu sức, cuối cùng tuyển ra một người tất cả mọi người đều vừa lòng, trở thành chỉ huy trên danh nghĩa, mấy Phó đoàn trưởng có thực quyền liên hợp lại hành động là được.

Bất quá, xem trạng thái hiện tại của Lăng Lan, chỉ sợ là muốn  dành lấy quyền chỉ huy duy nhất này, cũng không muốn cho quyền lực ra bên ngoài. Cái này làm cho Lôi Đình, Thiên Cơ, Vô Cực ba đoàn đội có chút bất mãn, phòng họp bắt đầu khe khẽ nói nhỏ. Mà một ít đại biểu của các thế lực nhỏ lại bảo trì trầm mặc.

Lăng Lan biết, khẳng định có những người sẽ không phục cô cầm quyền, tàm mắt lạnh băng bắt đầu nhìn quét những đoàn viên có ánh mắt lộ vẻ không phục trong phòng họp, lặng yên phóng thích khí thế Lĩnh vực cấp của mình.

Trong khi Lăng Lan dùng ánh mắt áp chế khí thế, những người nguyên bản còn đang nghị luận vì bất mãn, cảm giác được áp lực vô cùng dần dần thu âm thanh, cuối cùng toàn trường lặng yên không tiếng động, xung quanh dường như đông lạnh.

Lúc này Lăng Lan mới đạm nhiên mà thu hồi ánh mắt, cô quay đầu nhìn về phía Kiều Đình, đi thẳng vào vấn đề nói: “Kiều học trưởng, đoàn thể thi đấu Đại Hỗn Chiến, muốn thắng, thì không thể xuất hiện nhiều chỉ huy, quyền chỉ huy này, tôi liền lớn mật mà muốn.”

Kiều Đình miệng cử động một chút, cũng không có hé răng, Lăng Lan trực tiếp muốn quyền làm cho Kiều Đình không có biện pháp cự tuyệt. Bởi vì, lấy được quyền tham gia thi đấu, nguyên bản chính là Lăng Lan và đoàn cơ giáp Lăng Thiên. Kiều Đình không phục, rõ ràng anh là người đứng đầu trường quân, là người mạnh nhất, vì sao anh không thể trở thành Chỉ huy?

Chỉ huy đoàn đội thi đấu Đại Hỗn Chiến rất quan trọng, anh biết biểu hiện thi đấu đoàn đội trong Đại Hỗn Chiến sẽ được nhân viên viết vào hồ sơ dự thi khi tiến vào quân đội, thời điểm thăng cấp quân hàm đều sẽ tham chiếu những hồ sơ này. Chỉ cần có khả năng, sẽ không có ai nguyện ý từ bỏ cơ hội này.

Kiều Đình là phó đội trưởng trong chiến đội, đương nhiên không hy vọng quyền chỉ huy lạc ra ngoài, anh biết vị trí đội trưởng chính mình không tiện mở miệng, vì thế anh động thân mà nói: “Lăng đoàn trưởng, tôi cảm thấy quyền Chỉ huy vẫn là mọi người thương nghị một chút sẽ tương đối tốt, nếu không trong lòng không phục, đối với mệnh lệnh của Chỉ huy đưa ra bằng mặt không bằng lòng, vậy không xong.”

Lăng Lan nghe vậy, chỉ là rũ xuống mí mắt, vẫn chưa mở miệng trả lời. Cô gác ngón tay ở trên mặt bàn bắt đầu gõ lên.

Tách! Tách! Tách!

Âm thanh đó ở trong phòng hội nghị an tĩnh có vẻ càng thêm vang dội, mang đến cho phó đội trưởng đoàn Lôi Đình áp lực cực đại, khuôn mặt mang cười cũng bởi vậy trở nên cứng đờ lên.

Thời điểm phó đội trưởng đang không biết xuống đài như thế nào, Lăng Lan đột nhiên giương mắt lạnh lùng hỏi: “A, vậy anh muốn đề cử ai?”

“Kiều lão đại của chúng tôi!” Phó đoàn trưởng Lôi Đình buột miệng thốt ra, anh ta bị không khí ngưng trọng vừa rồi sắp áp cho suy sụp, nghe được Lăng Lan dò hỏi trực tiếp liền đem ý tưởng chân thật của chính mình nói ra.

Lăng Lan cười như không cười mà liếc mắt nhìn Kiều Đình một cái, một cái liếc mắt này làm Kiều Đình có chút hổ thẹn, anh không nghĩ tới tên phó đội một chút uyển chuyển đều không có, trực tiếp liền đem mình đẩy ra.

Phó đội trưởng đoàn Lôi Đình nhìn đến mình đã nói ra cũng liền không tiếp tục ẩn tàng ẩn dấu, anh ta nói: “ Kiều lão đại của chúng tôi chiến lực là không thể nghi ngờ, tuyệt đối là mạnh nhất, đảm nhiệm Chỉ huy, không có ai so với anh ấy thích hợp hơn?”

Lý Lan Phong nghe xong lời này, khẽ cười một tiếng: “Chỉ huy có chiến lực có phải hay không mạnh nhất cũng không quan trọng, quan trọng là như thế nào an bài chiến thuật.”

“Kiều lão đại dẫn dắt chúng ta đánh nhiều trận chiến cơ giáp như vậy, kinh nghiệm phong phú hơn xa so với một ít người không có kinh nghiệm đảm đương vị trí Chỉ huy càng thỏa đáng đi.” Phó đội trưởng đoàn Lôi Đình có thâm ý mà nhìn Lăng Lan liếc mắt một cái.

“Không có kinh nghiệm? Không có kinh nghiệm mà có thể làm Kiều lão đại ăn mệt một lần? Có phải hay không a, Kiều lão đại?” Lý Lan Phong nói một tiếng Kiều lão đại mang theo một tia hài hước, anh thông minh mà đem vấn đề ném trở về cho Kiều Đình làm Kiều Đình tiến thoái lưỡng nan, bởi vì, anh ta đích xác đã thua trong mưu kế của Lăng Lan.

Anh ta bị Lý Lan Phong dùng ngôn ngữ chèn ép, chỉ  đành phải mở miệng nói: “Nghiên Trì, đừng nói nữa, chúng ta nghe theo Lăng đoàn trưởng an bài là được.” Kiều Đình không thể không nói như vậy, bại bởi Lăng Lan là sự thật, không chấp nhận được nếu anh ta lảng tránh, nhưng một câu này, cũng đại biểu anh ta và vị trí Chỉ huy đã không có duyên với nhau.

Kiều Đình trong lòng thở dài, đáng tiếc, người anh ta mang đến không có một người là quân sư, nếu không sẽ không đơn giản như vậy đã bị Lý Lan Phong dùng ngôn ngữ trói buộc, không thể không đem chức vị chỉ huy chắp tay nhường lại.

Nhìn thấy Kiều Đình thua trận mà về, Hàn Dục ánh mắt lóe lóe, hắn vừa định nói chuyện muốn tranh thủ chức Chỉ huy chức thì phó đội trưởng của tiểu đội Trương Kinh An giành trước một bước nói: " Trương đội trưởng của chúng tôi nhắn lại một câu, tiểu đội chúng tôi kiên quyết ủng hộ Lăng đoàn trưởng làm Chỉ huy!”

Một tiếng này như đã được thương lượng tốt, một ít đội trưởng của các thế lực nhỏ cũng sôi nổi mở miệng, tỏ vẻ nguyện ý ủng hộ Lăng Lan làm Chỉ huy. Thấy một màn như vậy, Kiều Đình liền biết Lăng Lan đã sớm cùng những người này đạt thành ăn ý. Bọn họ đã chuẩn bị chu toàn, căn bản sẽ không cho bọn họ( đoàn Lôi Đình) có cơ hội nhúng chàm chức vị Chỉ huy.

Anh lại thua rồi! Kiều Đình ánh mắt mịt mờ liếc mắt nhìn Lăng Lan một cái, tuy rằng thao tác cơ giáp Lăng Lan chưa tới đứng đầu, nhưng bằng khả năng tính toán không lộ chút sơ hở nào, tương lai cũng sẽ trở thành một quân sư ưu tú……

Lần này, trừ bỏ đoàn Lôi Đình phản kháng, chỉ có Thiên Cơ, Vô Cực hai đoàn cơ giáp không nói gì. Mọi người không hẹn mà cùng đem tầm mắt đều chú tới trên người của Hàn Dục cùng Mục Thiếu Vũ.

Mục Thiếu Vũ thấy thế, biết đại thế đã mất, vì thế liền hướng Lăng Lan bán hảo tâm, liền nói: “Nói đến cùng, chúng ta đều là dựa vào Lăng đoàn trưởng đông phong tái khởi mới có thể tham gia cơ giáp đại chiến, cho nên Lăng đoàn trưởng trở thành Chỉ Huy Đại Hỗn Chiến, đoàn Thiên Cơ chúng ta không có ý kiến.”

Lăng Lan nghe vậy liếc mắt nhìn Mục Thiếu Vũ, Mục Thiếu Vũ này hiểu được thức thời biết tiến thoái, khó trách có thể trong thời gian dài chiếm cứ ngôi vị thế lực thứ hai của trường quân đội, tính cách cũng có chút dầu cao Vạn Kim, sẽ không làm người khác chán ghét. Tổng thể mà nói, còn tính không tồi. Chỉ tiếc ở phương diện nhận thức người có chút vấn đề, thu một tên bại hoại vào Thiên Cơ, thiếu chút nữa hại Lạc Lãng…… Lăng Lan nguyên bản chờ sau Cơ Giáp Đại Chiến, lựa chọn Thiên Cơ làm đối tượng đầu tiên xuống tay, hiện tại xem ra, có lẽ Vô Cực càng thích hợp.

Lý tưởng nhất thống trường quân đội, Lăng Lan vẫn chưa từ bỏ, cô chỉ nghĩ chờ sau khi xong Cơ giáp đại chiến, lại xuống tay giải quyết đại sự này.