Đan Vũ Càn Khôn

Chương 42: Phương thuốc cường thể




Thấy thần sắc Tần Phàm kiên quyết, Tần Li biết rõ mình khó lòng thuyết phục hắn, đành phải nói ra:

- Việc này đợi sau khi thương lượng với phụ thân đã rồi mới quyết định, trước lúc đó, ngươi chớ ra ngoài một mình. Hiện giờ ta đi thương lượng với các trưởng lão quyết định phần thuởng cho ngươi.

Nói xong, liền vội vàng rời đi.

- Hắc hắc, cô gái nhỏ nói đúng, dùng thực lực ngươi bây giờ ra ngoài vẫn thập phần nguy hiểm, thế giới bên ngoài rất đặc sắc, nhưng cũng rất tàn khốc, sinh tử chỉ trong một đường, ngươi phải chuẩn bị tốt tư tưởng.

Lúc này thanh âm của Cổ Mặc cũng truyền đến.

- Nếu như ta có chuyện gì, ngươi cũng sẽ không sống khá giả đâu.

Tần Phàm nhàn nhạt nói, đương nhiên hắn đối với lần xuất hành này phải có chuẩn bị, luyện dược bảo vệ tánh mạng cũng phải mang nhiều một ít.

- Hắc hắc, đương nhiên, có bản Võ Thánh bảo vệ ngươi, ngươi chỉ cần không quá lỗ mãng, tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Cổ Mặc mỉm cười nói, quả thật lấy kinh nghiệm của hắn, trong quá trình lịch lãm rèn luyện sẽ có trợ giúp rất lớn.

Trải qua rất nhiều khúc chiết, niên trắc lần này cũng đã xong, trên đài cao, tự nhiên có trưởng lão đi ra tổng kết một phen, trong đó danh tự của Tần Phàm được nhắc đến mấy lần, đơn giản là ngợi khen hắn cố gắng tu luyện, muốn mọi người lấy hắn làm gương gì gì đấy, Tần Phàm lúc này thương thể vẫn chưa khỏi, cũng không dừng lại, lập tức quay về chỗ ở của mình.

Trên đường đi, có thể cảm thụ được đủ loại ánh mát, có hâm mộ, có đố kỵ, có vui mừng, có sợ hãi, thậm chí ẩn ẩn còn có một chút ánh mắt sùng bái, bất quá Tần Phàm đối với cái này cũng không quá để ý, tâm tính của hắn thành thục hơn xa bạn cùng tuổi nhiều, đối với hắn mà nói, việc bức thiết nhất là phải tăng thực lực lên. Chỉ có thực lực cường đại thì mới có thể khống chế vận mệnh của mình. Truyện được copy tại Truyện FULL

Về tới chỗ ở của mình, Tần Phàm nghỉ ngơi một hồi, liền xuất ra tài liệu luyện chế "Cố Nguyên Đan" đã sớm chuẩn bị tốt, sau đó bắt đầu luyện chế "Cố Nguyên Hòan". Hắn vừa mới đột phá đến cảnh giới võ giả, giờ chính là thời cơ tốt nhất để phục dụng cố nguyên luyện dược, nếu như nắm giữ tốt, không chỉ có trợ giúp củng cố cảnh giới, mà còn có thể tăng lên nữa.

Luyện hóa, ngưng lộ, ngưng thể, cố thể, chú linh!

Cho đến cuối cùng, đợi sau khi Cổ Mặc phát ra thanh âm thỏa mãn khiến người chán ghét, Tần Phàm liền nhướng mày, lấy ra Cố Nguyên Hoàn trong dược đỉnh, nhưng cũng không dừng ngay, mà trong nội tâm lại đang tính toán gì đó.

- Tiểu tử, lấy cường độ thể phách của ngươi hiện giờ, vừa mới đột phá đến cảnh giới võ giả, hơn nữa lại phục dụng tăng khí hoàn, hiện giờ tuy rằng là thời cơ tốt nhất để phục dụng Cố Nguyên Hoàn, có thể sẽ khiến cảnh giới của ngươi tăng lên, nhưng thân thể của ngươi chưa hẳn có thể thừa nhận được, ngươi vẫn nên hiểu cho rõ a.

Cổ Mặc phảng phất như nhìn thấu suy nghĩ của Tần Phàm vậy, bóng người phiêu phù phía trên dược đỉnh, du du nói.

Thấy Tần Phàm vẫn cau mày, Cổ Mặc suy nghĩ một chút, tựa hồ đột nhiên nhớ ra gì đó, lại mở miệng nói:

- Tiểu tử, ta ngược lại hình như nhớ ra ta có một tên bằng hữu luyện dược sư đã từng phát minh ra một phương thuốc có thể tăng cường thể phách, chỉ là...

- Chỉ là gì?

Tần Phàm không khỏi con mắt sáng ngời.

- Chỉ là phương thuốc này cũng không phải là dùng để luyện chế luyện dược, mà là dùng để phối chế linh dịch đặc thù ngâm thân thể... A... khi dùng linh dịch này để ngâm thân thể sẽ có một chút thống khổ...

- Có nhiều thống khổ?

Tần Phàm nhướng mày, hỏi, hắn biết rõ tính tình Cổ Mặc, hắn nói một chút thống khổ thì tuyệt đối sẽ không chỉ có một chút được.

- A... ta chỉ có thể nói là bằng hữu này của ta tự mình thử qua một lần sau đó liền buông tha, về phần có bao nhiêu thống khổ hắn ngược lại không nói gì, chỉ nói là tình nguyện mỗi ngày phí mười giờ để rèn luyện khí lực cũng không muốn ngâm trong đó một giờ...

Trên mặt Cổ Mặc nổi lên một tia vui vẻ.

Tần Phàm cắn răng một cái, đưa tay nói:

- Đưa phương thuốc cho ta.

- Hắc hắc, ngươi thật sự phải thử một chút? Đến lúc đó không chịu nổi cũng đừng trách lão phu đấy!

Cổ Mặc cười hắc hắc nói

- Còn có phương thuốc này chỉ có thể đề cao thể phách của ngươi chừng gấp đôi thôi, bất quá chỉ cần ngươi có thể liên tục kiên trì ngâm ba ngày, ta đoán chừng ngươi phục dụng Cố Nguyên Hoàn này sẽ không có vấn đề gì đâu.

Nói xong liền hóa phương thuốc trong trí nhớ thành ý niệm truyền vào đầu Tần Phàm.

- Là đồ biến thái nào phát minh ra phương thuốc này vậy?

Tần Phàm đã tiếp nhận tin tức về phương thuốc này, không khỏi hít một hơi hơi lạnh:

- Thứ Cốt Hoa, Hàn Tâm Thảo, Phần Tâm... Mỗi một loại đều là Linh Dược có kích thích rất lớn với nhân thể, hỗn hợp như vậy cùng một chỗ thật sự không có vấn đề sao?

Đồng thời hắn cũng có một ít hoài nghi.

- Hắc hắc, mặc dù sẽ sinh ra thống khổ thật lớn, nhưng phương thuốc này khẳng định không có vấn đề, khi đó trước khi bằng hữu kia của ta tự mình ngâm đã từng bắt mấy cừu nhân đến thí nghiệm, hiệu quả quả thật không tệ, chỉ là mấy người này cuối cùng thần kinh đều cơ hồ sụp đổ thôi.

Cổ Mặc hời hợt

Ở tiểu viện phía đông Tần gia, trong phòng của Tần Phàm sương mù đang giăng khắp.

Ở chính giữa gian phong, đặt một cái thùng gỗ lớn, trong thùng gỗ đầy linh dịch màu xanh đậm. Tuy rằng không dùng lửa đun nóng, nhưng linh dịch trong thùng nước kia lại đang không ngừng quay cuồng, rất là quỷ dị.

- Lão đầu, thật sự không có vấn đề sao? Nếu như ta xảy ra chuyện gì, ngươi cũng sẽ không sống khá giả đâu!

Tần Phàm linh dịch đang cuồn cuộn trong thùng gỗ, thử nhe răng, trừng mắt liếc về phía Cổ Mặc phiêu phù trên dược đỉnh đang mang theo dáng cười nghiền ngẫm hỏi.

- Hắc hắc, tiểu tử chính là phúc tinh của ta ah, chẳng lẽ ta có thể hại ngươi sao?

Cổ Mặc trêu tức cười nói:

- Người nhất định sẽ không chết đâu, bất quá có thể kiên trì được hay không thì phải xem ngươi rồi.

Tần Phàm nhíu mày, không nói gì thêm, cắn răng một cái, đưa chân vào trong thung gỗ, tuy rằng thoạt nhìn linh dịch này đang sùng sục, nhưng nhiệt độ cũng không cao lắm, vì vậy liền bước cả ngươi vào thùng gỗ, bắt đầu tiến hành ngâm.

- Tiểu tử, cảm giác như thế nào hả?

Cùng lúc đó, Cổ Mặc cũng lộ ra vui vẻ.

- Tựa hồ cũng chỉ giống bình thường thôi.

Tần Phàm lần nữa nhíu nhíu mày nói, bởi vì linh dịch đồng thời có Hàn Tâm Thảo và Phần Tâm Liên, cho nên hắn có thể cảm giác được trong thùng có hai cổ khí tức một lạnh một nóng đang di động, tuy rằng lúc lạnh lúc nọng thập phần khó chịu, nhưng vẫn trong phạm vi hắn có thể chịu được.

- Vậy sao?

Khóe miệng Cổ Mặc nhếch lên, hiện ra vẻ trêu tức.

- Ồ?

Nháy mắt sau đó, sắc mặt Tần Phàm đại biến, chỉ cảm thấy hai cổ khí tức trong thùng đang kịch liệt va chạm nhau, sau đó năng lượng cực nhiệt cực hàn bắt đầu không ngừng quay cuồng, khiến da của hắn như muốn vỡ ra vậy.

- Ah ――

Tần Phàm kêu thảm một tiếng, muốn nhảy ra khỏi thùng, nhưng ngay lúc này, Tần Phàm đột nhiên cảm thấy thân thể trầm xuống, lần nữa rơi vào trong linh dịch.