Đẳng Cấp Tư Duy

Chương 61




"Tôi không phải Tô Niệm Đường thì là ai?" Tô Niệm Đường hỏi lại, vô cùng khinh thường sự nghi ngờ của Cố Minh Sinh.

"Tô Niệm Đường sẽ không thờ ơ như vậy..." Chỉ dựa vào điểm này, cậu ta có thể nhìn ra manh mối.

"Ta không phải Tô Niệm Đường thì là ai đây?" Cô tiến lên một bước, hỏi ngược lại đầy thâm ý.

Cố Minh Sinh nhíu mày, nhất thời không biết phải nói gì.

"Cố Minh Sinh, cậu đến tỏ tình với tôi?" Tô Niệm Đường dường như nhớ lại chuyện gì, thấp giọng nói: "Một người có bệnh như cậu, lấy tư cách gì để thích người khác đây? Đã luyến tiếc thế giới này như thế, vì sao lại không tiếp nhận điều trị?" Cô lạnh lùng châm chọc.

"Cô làm sao mà biết tôi không phối hợp điều trị?" Cố Minh Sinh cảm thấy hơi kỳ quái, quay đầu hỏi.

"Vậy cậu vì sao không đồng ý phẫu thuật ghép tim?" Tô Niệm Đường cười nhạo nói.

Cố Minh Sinh không nói gì, cau mày nhìn người trước mặt mình, rõ ràng gương mặt giống nhau, nhưng là cách nói chuyện cùng thần thái, ngữ khí thì khác hẳn. Thay tim chính là muốn cậu ta dùng trái tim của người khác, đến lúc đó, trái tim mới này liệu có vì cô mà loạn nhịp nữa không? Cậu ta cũng không dám nghĩ.

Kỷ Lang đột nhiên nhớ đến lời nói của Tần Ty Nhã, Đường Đường giống như có một vòng tròn, tự mình vẽ một vòng tròn. Vòng tròn luẩn quẩn này không dễ gì tiếp cận, nhưng Cố Minh Sinh lúc trước lại khiến cho Đường Đường vừa về nước chưa tới một tháng đã tiếp nhận cậu ta vào vòng tròn này. Mà chính anh, do quen biết cô từ nhỏ nên mới có thể may mắn ở giữa vòng tròn ấy.

Kỷ Lang đột nhiên cảm thấy ghen tỵ với Cố Minh Sinh, cậu ta có thể dễ dàng khiến cho Đường Đường thắc thỏm, thậm chí là khiến I.A cũng quan tâm đến.

"Tôi muốn đi về!” Cố Minh Sinh vịn vào tường, lên tiếng: "Phòng bệnh vẫn là phòng bệnh, tôi sẽ cố gắng phối hợp điều trị". Cậu ta đã rất vất vả mới có thể năn nỉ quản gia cho mình ra ngoài, thời gian không nhiều lắm, thân thể của cậu ta cũng không chịu đựng được lâu, huống hồ, cậu ta cũng không thích hợp đứng ở đây.

Cố Minh Sinh đi đến trước mặt Kỷ Lang, dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục đi tiếp. Kỷ Lang xoay người, nhìn bóng lưng cậu ta thực sự rất cô đơn. Tận khi bóng lưng khuất rồi, Kỷ Lang mới từ từ thở dài một tiếng, chuẩn bị lên lầu, Tô Niệm Đường lại đi xuống dưới.

Cô liếc mắt nhìn Kỷ Lang một cái, xoay người bước tiếp, rồi đứng lại bên một chiếc xe thể thao thời thượng màu đỏ.

Kỷ Lang trừng mắt: "Xe của em?" Vài ngày trước, anh thấy có một chiếc xe thể thao màu đỏ luôn đậu ở đây, còn đang nghĩ xem xe ai mà chơi trội như vậy.

"Đúng!" Tô Niệm Đường gật đầu.

"Tiền ở đâu ra vậy?"

"A ... Chẳng hiểu tại sao tài khoản của tôi lại có thêm số này!” Giọng nói Tô Niệm Đường tràn ngập sự khinh thường.

Kỷ Lang nghĩ ra, đây là xe Tô Hải mua cho cô, để bớt đi sự áy náy trong lòng ông ta, tiếc rằng Tô Niệm Đường một chút cũng không cảm kích.

Kỷ Lang xoay người, ngồi vào ghế phụ trên xe: "Em muốn đi đâu?"

“Hóng gió.”

Đen tối, vĩnh viễn đen tối, trên người bỏng rát đau đớn, khiến Diệp Khả cảm nhận được sự khủng hoảng và tuyệt vọng đến vô cùng. Rút cục là kẻ nào đã bắt cóc cô ta, lại còn đem cô ta treo ngược lên như vậy? Cô ta rối bù, lùi vào góc tường, mơ hồ nhìn thấy cánh cửa ở cách đó không xa, chỉ sợ cửa mở.

Cửa mở, chung quy là sẽ bị đánh. 

Tiếng bước chân của người đàn ông kéo dài, từng bước một truyền đến bên tai cô ta, giống như những bước đi của ma quỷ, từng chút, từng chút một gõ vào trong lòng. "Đừng... Đừng đánh tôi..." Diệp Khả ôm đầu, miệng không ngớt lời cầu xin tha thứ.

Người đàn ông hôm nay có vẻ tâm tình rất tốt, để cây gậy nhỏ một bên. Lúc này trong tay hắn cầm một cây gậy rất to, ý cười đầy tà ác: "Hôm nay không đánh cô..."

"Ông đến cùng muốn cái gì? Tôi cho ông. Cầu xin ông thả tôi ra... Cầu xin ông". Diệp Khả không dám ngẩng đầu lên.

"Muốn cái gì? Tôi bây giờ còn thiếu cái gì đâu?" Người đàn ông từ từ hỏi lại: "Lũ tiện nhân các người đều đáng chết, tôi muốn tất cả các người phải xuống địa ngục".

"Tôi đến cùng đã đắc tội gì với ông?..." Diệp Khả cắn răng, lùi về phía sau, cố tạo ra một chút khoảng cách an toàn.

Người đàn ông tiến lên, túm lấy tóc Diệp Khả: "Không đắc tội gì, chỉ trách cô tại sao lại là con nuôi của Tô Hải, chỉ cần có liên quan đến hắn, tất cả đều phải chết... Ha ha ha..."

"...Tôi... Tôi hiện tại đã không còn quan hệ với ông ta... Ông ta... Ông ta đã tìm được con gái ruột của mình rồi..." Diệp Khả sợ tới mức nói năng lộn xộn.

"Tô Niệm Đường sao?" Người đàn ông thấp giọng cười nói: "Kẻ tiếp theo phải chết chính là cô ta. Còn bây giờ, tôi muốn trừng phạt cô đã". 

"Đừng... Đừng lại đây... A..." Tiếng phụ nữ kêu la thảm thiết trong mật thất trống rỗng đầy vang vọng, không truyền được ra ngoài khiến cho người ta có một cảm giác tuyệt vọng tới mức không thở nổi.

Có vẻ Tô Niệm Đường rất thuộc đường. Cô lái xe rất dễ dàng trong thành Bắc. Con đường kia hướng ra sao, cô không cần suy nghĩ, đánh tay lái, tăng tốc...

Xe phóng rất nhanh trên đường hẻo lánh, Tô Niệm Đường tựa như muốn xe bay trên đường.

"Này..." Kỷ Lang cao giọng nói: "Em có thể đi chậm lại không?"

Tô Niệm Đường nghe Kỷ Lang nói xong, không những không chậm mà ngược lại càng lái xe nhanh hơn. Đây là đường quốc lộ bên núi, quanh co khúc khuỷu, cô đi với tốc độ như vậy, nếu gặp phải xe ngược chiều, nhất định sẽ xảy ra tai nạn.

Kỷ Lang vừa thoáng nghĩ, liền mơ hồ nghe thấy tiếng động cơ xe ngược chiều: "Cẩn thận một chút, ngược chiều có xe!"

Tô Niệm Đường ngẩng đầu, tốc độ xe tuy có chậm lại, nhưng lại ở vị trí cực kỳ mạo hiểm mà nhường xe đối diện đi qua. Trong lòng Kỷ Lang tuy có chút thán phục nhưng nghĩ tới I.A kiêu ngạo nên không dám khen tặng.

Cuối con đường quốc lộ bên núi là một điền viên rất xinh đẹp. Nhiều kẻ có tiền khi rảnh rỗi sẽ đến nơi này nấu cơm dã ngoại. Đương nhiên, đây là điền viên tư nhân, muốn tới chơi cũng phải mua vé vào cửa.

Tô Niệm Đường đậu xe ở cửa, nhướng mày ra hiệu Kỷ Lang xuống xe mua vé.

Kỷ Lang cảm thấy khó hiểu, không hiểu sao Tô Niệm Đường lại muốn đến nơi này, nhưng vẫn đến cửa mua vé, Tô Niệm Đường tiếp tục lái xe vào trong. Sau khi dừng xe, hai người tay không đi xuống, Kỷ Lang họ nhẹ: "Chúng ta không mang cái gì theo, đến đây làm gì?"

Tô Niệm Đường không để ý đến sự thắc mắc của Kỷ Lang, tay đút túi quần, vừa đi vừa xem những người khác chuẩn bị đồ ăn, nấu cơm, dã ngoại. Chỉ có hai người bọn họ là khác biệt, hai tay trống trơn. Cô còn không có vẻ gì xấu hổ mà như một nữ vương cao ngạo dò xét thần tử của mình. Kỷ Lang đi phía sau cô, giống như thị vệ.

Đột nhiên, Tô Niệm Đường dừng chân, hếch cằm chỉ cho Kỷ Lang hai người phía bên hồ cách đó không xa.

Kỷ Lang nhìn lại, hơi giật mình, là Phạm Vĩ cùng một một người phụ nữ. Người này so với Tô Niệm Đường cùng lắm chỉ hơn vài tuổi, bề ngoài rất xinh đẹp, hai người ở cùng nhau trò chuyện vui vẻ, giống như là... môt đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt vậy. Đây có được coi là trâu già gặm cỏ non không?

"Làm sao em biết Phạm Vĩ ở đây?" Kỷ Lang kinh ngạc hỏi.

"Máy định vị!" Tô Niệm Đường trả lời.

Kỷ Lang tặc lưỡi: "Nhưng bây giờ chúng ta đến đây làm gì? Nhìn người ta ăn uống sao?"

Tô Niệm Đường gật đầu: "Có gì không thể?" Nói xong, cô bước lên phía trước, đứng trước mặt Phạm Vĩ cùng người phụ nữ, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

Kỷ Lang: "..."

"Thám tử Kỷ?" Phạm Vĩ ngửa đầu, chiếc mắt kính trên sóng mũi phản chiếu ánh sáng khiến Kỷ Lang lóa mắt, không nhìn rõ nét mặt ông ta.

"Ông Phạm, thật tình cờ!" Kỷ Lang có hơi xấu hổ gật đầu.

"Hai người..." Phạm Vĩ nhìn hai người đứng trước mặt chỉ có hai bàn tay trống trơn, cũng ngại ngùng, cười cười: "Hay là hai vị cũng ngồi cùng chúng tôi đi!”

Kỷ Lang vốn không biết nói gì, Tô Niệm Đường đã ngồi xuống đối diện với người phụ nữ, không chút khách sáo.

Kỷ Lang: "Vốn không nghĩ sẽ tới đây... Không biết cô đây là...?"

Phạm Vĩ liếc nhiền người phụ nữ. Cô ta cũng thoải mái lên tiếng: "Tôi tên Trương Mộng Oánh, là hôn thê của Phạm Vĩ."

Kỷ Lang mặt không biểu cảm, liếc mắt nhìn hai người một cái, nói: "Ông Phạm trông thật trẻ …. Ha ha ha..."

Phạm Vĩ cũng cười nói: "Tôi cùng Mộng Oánh kỳ thực đã ở bên nhau từ lâu, nhưng con gái tôi luôn phản đối... Hiện tại, nó cũng đã mất... Tôi mới một lần nữa lại ở bên cô ấy.”

Kỷ Lang cảm thấy kỳ lạ, Phạm Vĩ không cho phép con gái yêu đương, nhưng bản thân lại yêu một phụ nữ quá trẻ.

Phạm Vĩ dường như cũng nhìn ra suy nghĩ của Kỷ Lang, bèn giải thích: "Tôi cùng Mộng Oánh là đã xác định quan hệ, lấy kết hôn là tiền đề. Nếu con gái tôi cũng tìm được một người yêu đương nghiêm túc như vậy, tôi cũng sẽ không phản đối.”

Kỷ Lang đăm chiêu suy nghĩ rồi gật đầu, thì ra là thế, cho nên khi Phạm Vân cùng bạn trai phát sinh quan hệ, cô ta mới vội vàng muốn kết hôn.

"Hai người cũng là lấy kết hôn làm tiền đề?" Phạm Vĩ đột nhiên hỏi ngược lại.

"... À …" Kỷ Lang hơi do dự, với Đường Đường thì đương nhiên, nhưng với I.A thì...

"Không phải!” Tô Niệm Đường trả lời chắc chắn.

"A..." Phạm Vĩ kỳ quái liếc mắt nhìn hai người, nhưng chung quy lại là việc của người khác, ông ta cũng không tiện hỏi đến. Ông ta cười cười, chỉ vào xiên thịt nướng: "Cùng nhau ăn nhé!”

Tô Niệm Đường không hề động vào, nhìn chằm chằm Phạm Vĩ. Trương Mộng Oánh ngồi đối diện thấy vậy, cười lạnh: "Vị tiểu thư này tại sao lại nhìn chằm chằm Phạm Vĩ thế? Anh ấy so với mấy thứ đồ ăn này còn ngon hơn sao?”

Kỷ Lang đương nhiên sẽ không có sức tưởng tượng giống như Trương Mộng Oánh, Tô Niệm Đường sẽ không coi trọng một người đàn ông không giống như Tô Hải. Anh ở dưới giật nhẹ tay Tô Niệm Đường, ý bảo cô thu lại ánh mắt: "Xin ông Phạm đừng để ý.”

"Vị tiểu thư này quen tôi ư?" Phạm Vĩ quay đầu về phía Tô Niệm Đường, mắt kính lại lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.

Tô Niệm Đường không nói gì, đứng lên rời đi. Kỷ Lang có chút ngại ngùng, cũng vội vàng đứng lên theo, nói xin lỗi Phạm Vĩ, rồi đuổi theo cô: "Hiện giờ, em đang nghĩ gì thế?"

Tô Niệm Đường mải miết suy nghĩ, lông mày nhíu chặt, đi thẳng đến nơi bọn họ đậu xe, rồi mở miệng nói: "Tôi cảm thấy vụ án này..." 

Tô Niệm Đường còn chưa nói hết, đột nhiên truyền đến một loạt những âm thanh ồn ào: "Á!!! Chiếc xe thể thao màu đỏ của ai vậy, không thấy làm xước xe của đại gia ta sao?"

Tô Niệm Đường nhíu mày đi qua xem, bên cạnh xe của bọn họ là một đám thanh niên khoảng tầm hai mươi tuổi đang say khướt.