Đằng Nào Cũng Dính Sao Quả Tạ

Chương 8




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

T/N: trong chương này có 1 chi tiết vô lý, hãy cùng đọc và đoán xem là chỗ nào nhé 

Một lời nói ra, bốn bề lặng ngắt như tờ, ngay cả thời gian dường như cũng đã bị đóng băng…

Tôi đã bắt đầu hình dung được phần nào về tính tình của tên đệ tử này rồi nha.

Một chữ thì, láo!

Hai chữ thì, bố láo!

Ba chữ thì, láo bà cố!

Huynh muội Vân Trâm cùng Vân Trâm đồng loạt nhoẻn miệng cười, làm điên đảo bao con tim, ngay đến tôi cũng phải ngẩn ngơ mà nhìn! Sau đó hai người đều lật tay mặt của mình lên, ánh sáng lấp lánh kia bỗng chốc trở nên chói loà, ngay tức thì, hai luồng sáng đỏ rực phóng thẳng ra!

.

Rồng rắn cái khỉ gì đâu!

.

Rõ ràng là hai con phượng hoàng lửa toàn thân bốc cháy hừng hực, sáng rỡ khắp một góc trời, với sức nóng mà nó đem đến, nhiệt độ trong sảnh phút chốc đã tăng vọt lên cao! Không khí bị nung cho nóng hầm hập, từng sợi lông vũ đỏ rực không ngừng rơi rụng trông mỹ lệ đến lạ, rồi lập tức hoá thành những đốm lửa ngập tràn khắp đại điện!

Đôi chim phượng bay lẫn vào nhau lượn thẳng sang đây, hai hình bóng đan xen vào nhau, bốn mắt đảo quanh, lia khắp đại điện, lẽ nào… Đột nhiên tôi linh cảm thấy điều gì không ổn, “Điển Mặc!”

Lời còn chưa dứt, cặp phượng hoàng lửa kia đã cất lên tiếng hót the thé chói tai, sóng âm lan toả làm chấn động màng nhĩ, tôi còn chưa kịp suy nghĩ, đã thấy lũ chim giang rộng đôi cánh rực lửa, lao ngay về phía Điển Mặc!

Đáng ra hai chân tôi cũng có nhún một cái, vừa mới bật dậy khỏi ghế được một nửa, kích động muốn bổ nhào sang chỗ thằng bé, thế rồi bỗng đâu một bàn siết chặt lấy vai tôi, mạnh mẽ ép tôi ngồi trở lại, hương thơm ngan ngát ùa vào mũi khiến tôi không cần ngẩng đầu lên cũng nhận ra ngay là tay của Vu Kính. Khoảnh khắc khựng lại đó, khiến tôi chợt nhớ ra bản thân Lí Sơ tôi đây cũng chỉ là một phàm nhân, cho dù có phi sang bên đó cũng chỉ tổ hi sinh thêm một mạng người vô ích mà thôi, chả được tích sự gì.

Bé con tội nghiệp ơi, có trách thì hãy trách vi sư đây chưa kịp dạy cho con biết thế nào là hoạ từ miệng mà ra! Không phải thầy đây thấy chết mà không cứu, chỉ có điều thầy cũng là lực bất tòng tâm mà. Nếu như sau khi con bị hoả thiêu vẫn còn sót lại chút đỉnh hài cốt, vi sư hứa nhất định sẽ tìm cho con một chỗ tốt để mai táng, mùng một với mười lăm hằng tháng, nếu thầy thức dậy được, cũng sẽ cố gắng đến đốt cho con vài xấp giấy tiền vàng bạc, con cứ an tâm mà nhắm mắt đi nhé.

Tôi không ngừng tự dằn vặt bản thân, lòng xót xa vô bờ, tuy rằng đứa nhỏ này chỉ mới gọi được tôi có hai tiếng sư phụ mà thôi, nhưng với một người từ nhỏ tới lớn vẫn luôn bơ vơ trơ trọi như tôi, không thể phủ nhận là cũng có phần khấp khởi mong chờ có ai đó kề cận bên mình. Hơn nữa việc nó gây hấn với Vân Trâm với Vân Thoa, ít nhiều gì cũng xuất phát từ hành động muốn báo thù thay mình mà, bảo tôi phải làm sao có thể không đau buồn cho được!

.

Đúng rồi, ở đây còn có người hẳn là đủ khả năng cứu nó mà!

“Vu Kính!” Tôi kéo níu áo hắn, “Cầu xin huynh…”

Vu Kính chỉ khẽ khàng chặn ngón tay lên miệng tôi, “suỵt” một tiếng, nhưng tôi vẫn cố vùng vẫy, anh ta liền lấy tay quay đầu tôi sang: “Cậu cứ nhìn đi sẽ biết.”

Sao tôi có thể đang tâm trơ mắt ra mà nhìn được chớ!

Song không rõ ban nãy khi Vu Kính chạm vào tôi có phải là đã ếm bùa phép gì rồi không, làm tôi dù rất không đành lòng chứng kiến cảnh nhóc ấy bị thiêu cháy thành than, thế nhưng hai mí mắt vẫn không cách nào khép lại được! Chỉ có thể dõi theo hình hài bé bỏng ấy bị bao phủ trong luồng sáng rực rỡ phát ra từ hai con phượng hoàng, bị ngọn lửa ác liệt đang giáng xuống ngày một gần hơn hơn vây lấy!

Chết tiệt thật, cái thân thể này của tôi vẫn không chịu nghe lời chủ nó mà đứng dậy lẹ lẹ cho tôi nhờ, bắt tôi phải chứng kiến cái cảnh chết chóc này, tôi không làm được đâu!

Nhưng rồi, rốt cục thì tôi còn chưa kịp làm gì cả, trong một sát na khi tôi vừa cố gắng bật dậy lần thứ hai, lũ chim đã đột ngột đáp xuống hai bên trái phải, mà Tiểu Hắc bị kẹp ngay chính giữa đôi phượng hoàng ấy, lập tức đã bị vây trong ngọn lửa hừng hực, không còn thấy bóng dáng nó đâu cả!

“Điển Mặc!” Tôi gào lên thảm thiết, loạng choạng lao sang, lần đầu tiên trong đời cảm thấy căm phẫn bởi bản thân chỉ là một người trần mắt tục mà thôi!

Đột nhiên, một tình huống bất ngờ đã xảy ra. Khu vực ban nãy Điển Mặc đứng vốn đã bị ngọn lửa thôn tính, thế mà giờ đây ở ngay trung tâm nơi ngọn lửa đang ngùn ngụt bốc cao đến vài trượng kia, ẩn hiện trong đó là bóng dáng của đôi phượng hoàng đang từ trên cao nhìn xuống, chao liệng vòng quanh, thi thoảng lại vỗ cánh một cái, tạo nên một rừng hoa lửa ngày một mãnh liệt hơn! Hai con chim cao ngạo hung tàn, không ngừng cất tiếng hót vang, khiến đầu tôi nhức bưng bưng như chỉ chực nổ tung. Lũ súc sinh cả người đầy lửa khốn kiếp đáng hận này, cho dù trông chúng nó có đẹp như tiên đi nữa nhưng vào trong mắt tôi rồi thì cũng chỉ là hai con gà mái không hơn!

Huống hồ quy luật tự nhiên từ hồi nào giờ vốn là người ăn thịt gà, chứ làm gì có cái đạo lý gà thiêu chết người đâu chứ!

Nghĩ thôi đã thấy lửa giận ngút trời, thế rồi một trong hai con đang bay lượn ở phía dưới bất chợt cất lên tiếng hót thê lương, nhưng vì nó đang chúc đầu xuống, nên không thấy rõ được gì, tuy vậy vẫn có thể nhìn ra được đôi cánh rực rỡ của nó đang vỗ loạn xạ, vô số quả cầu lửa nóng rực cũng theo đó văng ra tứ phía, dường như nó đang điên cuồng giãy giụa, song chưa gì đã bị lôi ngược trở vào bên trong đống lửa, rồi biến mất tiêu luôn! Về phần con còn lại cũng rít lên một tiếng, rồi bay vút lên cao, tựa hồ như đang muốn chạy trốn, mà chính giữa ngọn lửa kia cứ như sinh ra một lực hút cực đại, nhất quyết tóm lấy con phượng hoàng vốn đã gần như thoát được khỏi ngọn lửa trở về!

Hiện trường lặng ngắt như tờ, không một ai lên tiếng. Chỉ còn tiếng kêu xé lòng của con chim phượng vừa bị kéo trở lại kia, cứ văng vẳng mãi bên tai, mà những sợi lông cháy sáng của nó cũng bay khắp tứ tung, bên trong đã xảy ra chuyện gì rồi?!

Khi tiếng hót cuối cùng được cất lên, chói tai như âm thanh rít gào của những cơn gió bấc rét buốt giữa trời đông, khiến cho đến cả tôi lẫn những ai đang có mặt đều cảm thấy tan nát cõi lòng.

Tiếng hót dai dẳng kia vừa dứt, sự an tĩnh đột ngột bao trùm lấy cả không gian khiến mọi chuyện vừa diễn ra hệt như một giấc mơ, chỉ còn mỗi tiếng lách tách đến từ chỗ đám lửa đang lan trên sàn nhà kia, miên man bất tận.

Mà đôi chim phượng kia, đã không thấy bóng dáng đâu nữa!

Mất đi nguồn năng lượng, ngọn lửa vốn đang hừng hực bốc cao đến mấy trượng bao vây tứ phía kia, chẳng mấy chốc cũng lụi tàn, để lại một cái sàn nhà vốn dĩ có màu xám nay đã bị cháy đen sì cùng với một Điển Mặc vốn dĩ đã đen nhẻm nay vẫn tiếp tục đen nhẻm, chứng tỏ ngọn lửa bốc cao tới tận trời ban nãy không phải là ảo giác.

Trong khi bọn tôi vẫn chưa thấy rõ được tình hình bên trong, Vu Kính đã cởi ngay áo khoác ngoài của hắn ra, ném vào trong đó!

Đến tận lúc ấy tôi mới dám tin cái cục đen thui như hắc ín đó chính là Điển Mặc!

“Điển Mặc à?” Tôi thử gọi một tiếng.

Cái thứ trăng trắng trên khuôn mặt xanh đen ấy khẽ động đậy, tôi biết rồi, là tròng trắng của mắt nhóc ấy chứ đâu, vẫn còn sống sờ sờ kìa, thật là tốt quá!

Mà khoan, có cái gì không đúng lắm thì phải!

Cái tên Điển Mặc trước mặt này hình như có gì đó không giống với nhóc con ban nãy! Tôi quan sát nó một lượt từ đầu tới chân, rốt cục là không đúng chỗ nào nhỉ?

.

Nó, nó cao hơn hồi nãy!

Không sai! Chính xác là như vậy, ban nãy khi mới vừa gặp, rõ ràng nó chỉ cỡ một đứa bé mười một mười hai tuổi thôi hà, trong khi cái chiều cao của nó lúc này, rành rành là áo của Vu Kính thế mà khi nó khoác lên thì vạt áo chỉ mới dài chấm đất mà thôi, vóc người này, chí ít cũng phải được mười lăm mười sáu tuổi rồi!

Mà nói thế thì, cái mớ mảnh vụn rơi vãi đầy đất chính là từ bộ đồ của nó rách ra chứ đâu. Xem ra toàn bộ đều đã bị cháy ra tro cả rồi, chả trách Vu Kính lại vứt áo sang cho cậu nhóc khoác tạm. Có điều với cái thân thể trông đã thô như cục đá lại còn đen thùi lùi thế này, tôi dám bảo đảm có cho vàng mấy cô nàng trên núi Bình Tâm này cũng chả thèm liếc mắt nữa là. Cơ mà nói tới mới thấy lạ nha, thế quái nào mà vẫn còn sót lại mấy mảnh vụn chưa có bị cháy hết vầy nè? Trận lửa ban nãy thấy cháy dữ dội lắm mà ta.

Cả Vân Thoa lẫn Vân Trâm đều có vẻ đã kiệt sức, Vu Kính vừa phân phó một tiếng, liền có mấy tên đệ tử lăng xăng chạy đến dìu bọn họ ngồi xuống.

Đường Kỳ trong lúc bận rộn vẫn thong dong thuyết minh: “Nếu hồi nãy còn chưa biết khắc tinh của Băng Lăng Uyên Long là cái gì, thì bây giờ đã được chứng kiến rồi đó, chính là pháp thuật cấp cao nhất thuộc hệ hoả, Dị Hỏa Phượng.”

Chẳng phải đã thoả thuận là sẽ đem Băng Lăng Uyên Long ra thi đấu hay sao, anh em nhà này thật là…

Tôi thở phào nhẹ nhõm, hai chân muốn nhũn như con chi chi luôn rồi.

Điển Mặc nhìn tôi, không rõ biểu cảm trên khuôn mặt xanh đen ấy là gì, nhưng tôi có cảm giác, cậu ta đang cười.

Cậu nhỏ thắt lại dây áo, rồi đi thẳng sang chỗ tôi, không phải chứ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đã có thể đạt đến chiều cao mà tôi phải mất tới những mười năm mới có được, sao mà bất công quá vậy!

“Ê nè, sao đột nhiên cậu lại cao vọt lên được thế hả? Nếu không nhờ cái nước da đen kịt này của cậu, tôi cũng suýt không nhận ra nổi luôn rồi.” Tôi dè dặt vỗ vai cậu ta, lo không biết người cậu ta có nóng hổi như hòn đá vừa bị nung lên hay không.

Thật may mà nhiệt độ vẫn bình thường, chẳng qua trên bề mặt bị dính vài mẩu tro bụi thôi.

Cậu nhỏ vẫn không nói lời nào, Vu Kính trái lại ghé vào cạnh tôi thì thầm: “Về việc này thì có nhiều nguyên nhân lắm, giờ tí đêm nay cậu sang phòng tôi, tôi sẽ kể lại một cách tỉ mỉ tường tận ngọn ngành câu chuyện cho cậu nghe, đảm bảo sẽ nói hết tất tần tật những gì tôi biết luôn!”

Vu Kính anh đó nha, không muốn nói cho tôi nghe thì cứ huỵch toẹt ra đại đi, còn bày đặt khuya này cậu sang phòng tôi cơ đấy, ai đời nửa đêm nửa hôm chăn ấm nệm êm không chịu nằm, đi chạy sang chỗ anh để làm cái giống gì hả! Bộ tưởng tôi bị điên hay bị khùng vậy!?

Tôi miễn cưỡng gật đầu lấy lệ, thôi kệ, dù sao mình cũng chẳng phải rất hiếu kì gì cho cam.

Cao lớn một chút thì càng tốt chớ sao, có thể làm được rất nhiều việc nha, như là tề gia nội trợ chẳng hạn, tôi còn ước sao cậu ta có thể lớn thêm một chút nữa ấy chứ. (Hiển nhiên là, thời điểm đó cũng chưa từng tính đến chuyện trẻ con một khi trưởng thành rồi, ngoại trừ việc nhà ra, còn có thể làm những chuyện khác nữa… *nước mắt giàn giụa* Này thì cho bài học nhớ đời nhé, không thể chỉ nhìn sự việc phát triển theo hướng có lợi cho mình thôi được, mà còn phải quan sát nó với cái nhìn toàn diện mới là quan trọng!)

.

.

Điển Mặc đứng sát rạt cạnh tôi, cất giọng hỏi: “Phải rồi, sư phụ, vừa rồi thầy gọi đồ nhi đến những ba lần, không biết là có gì muốn sai bảo vậy ạ?”

Ba lần cơ đấy, ai mượn đâu mà để ý kĩ dữ vậy trời, ban nãy quýnh quá trời, đến tui còn hổng nhớ tui đã gọi mấy tiếng nữa là.

Với lại mới rồi… mới rồi chẳng qua là tôi lo cậu sẽ bị thiêu sống cho nên mới kêu gào thảm thiết vậy thôi. Có điều, nếu tôi khai thiệt ra với cậu, thì còn gì là tôn nghiêm của một người thầy nữa chứ? Cơ mà hiện tại thì quả thật là có chuyện cần sai bảo chú mày rồi nè, tôi làm bộ ra vẻ đạo mạo ‘ừ’ một tiếng: “Đồ nhi à, đúng là vi sư có chuyện cần giao cho con làm đây!”

“Xin sư phụ cứ phân phó.” Điển Mặc lại càng tựa sát vào người tôi hơn, gần như vịn hẳn lên vai tôi để ghé vào tai thủ thỉ luôn rồi.

“Đi mang cái ghế lại đây cho thầy nào.”

|Hết chương 7|