Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 67: Trở về




“Thế nào, hôm nay cảm giác khá hơn chút nào không?" Người đại diện đẩy cửa vào, không giống như trước, nay mỗi lần hắn mở cánh cửa này ra, trong lòng đều tràn ngập hi vọng.

Nhìn đến người trong phòng, người đại diện trước kinh hoảng sau vui mừng, bận rộn lo lắng tiến lên hai bước đỡ lấy, “Cậu có thể xuống giường rồi?”

Lăng Lang một tay chống lên tường để đứng vững, nhìn ra được vẫn còn rất suy yếu, nhưng ít ra đã tiến bộ một bước dài.

"Đừng nóng vội, thân thể cậu còn chưa dưỡng tốt, từ từ sẽ ổn,” người đại diện đỡ anh lại lên giường.

Lăng Lang lắc đầu, "Không có thời gian."

"Cái gì không có thời gian?" Người đại diện sửng sốt.

Lăng Lang còn chưa trả lời, đã hỏi ngược lại, "Chuyện gì mà vui vẻ vậy?"

Người đại diện vỗ vỗ mặt, thì ra mình cao hứng đều viết trên mặt sao? Hắn lấy tờ báo kẹp dưới nách ra, “Lão già họ Y khốn nạn đã sa lưới.”

Lăng Lang nghe không hiểu, “Ai?”

“Lão già họ Y khốn nạn,” người đại diện vui vẻ phấn chấn nói, “Thì ra lão này chạy ra nước ngoài rồi còn làm nhiều chuyện ác, lần này rốt cục bị cảnh sát gom cả thế lực hắc đạo hậu thuẫn của lão một lưới bắt hết, cũng xem như trời xanh có mắt."

“Còn có cái cô họ Kiều hôm trước cũng chịu án, cậu biết không? Thì ra hai người họ là đồng bọn.”

“Cùng ngày mở phiên tòa còn có fan cực đoan ở cửa tòa án ác ý gây chuyện cũng bị bắt, bất quá đừng lo lắng, không phải fan của cậu, là của Ngô Quan Phong."

Lăng Lang yên lặng đọc hết bài báo, cái gì cũng chưa nói, đặt qua một bên.

“Tôi muốn ra ngoài một chút.”

Lăng Lang bình tĩnh khiến người đại diện có chút kinh ngạc, nhưng hắn vẫn gật đầu: “A, được.”

Người đại diện đẩy xe lăn tới, thật cẩn thận đỡ Lăng Lang lên. Gần đây hắn phát hiện ra một cửa nhỏ rất hẻo lánh trong bệnh viện, là khu không có tai mắt ký giả, có thể nói là một lối thoát trời ban, mỗi ngày Lăng Lang đều đến khoảng sân này phơi nắng trong chốc lát.

Đi qua cánh cửa nhỏ, người đại diện đẩy Lăng Lang chậm rãi ra sân, đến một chỗ, người trên xe lăn làm một động tác dừng.

Dù anh không ra dấu, người đại diện cũng biết nên dừng lại ở chỗ nào. Lần đầu tiên hắn đẩy Lăng Lang đến đây đã ngoài ý muốn phát hiện từ góc độ này, vừa lúc có thể nhìn thấy nhà ga ở ngã tư đường đối diện.

Có thể vì lý do kế bên là một bệnh viện, trên băng quảng cáo ở nhà ga dán một poster công ích rất lớn. Trên poster, Phong Hạo cùng một chú chó Kim Mao thân mật mặt đối mặt, nhưng nếu bạn nhìn kỹ, sẽ phát hiện đôi mắt Phong Hạo căn bản không hề mở.

Đó là trong lúc Phong Hạo vẫn đang mù, làm một người phát ngôn công ích cho chó dẫn đường, chính Lăng Lang đã tự mình giúp hắn đi chụp.

Sau khi phát hiện ra điều này, Lăng Lang mỗi ngày sẽ cùng người đại diện đến đây, ngóng nhìn poster của Phong Hạo cả nửa ngày.

Mới đầu người đại diện còn có chút lo lắng cậu ấy nhìn vật nhớ người, nhưng tình trạng Lăng Lang mỗi ngày đều khá hơn, tâm hắn cũng chầm chậm buông lỏng.

Hôm nay tâm tình người đại diện tốt vô cùng, tìm đề tài tán gẫu cùng Lăng Lang, “Cậu xem bộ phim “Chú chó Hachiko” chưa?”

Lăng Lang lắc đầu.

“Phim nói đến một lão giáo sư, nhận nuôi một chú chó lưu lạc, đặt tên cho nó là Hachiko.”

“Hachiko cùng lão giáo sư quan hệ vô cùng tốt, mỗi sáng khi giáo sư ngồi xe lửa lên lớp, Hachiko đều tiễn ông ấy đến nhà ga, buổi tối lại đón ông ấy về.”

“Nhưng có một ngày sau khi lão giáo sư rời nó đi, trên bục giảng ở trường đột nhiên bệnh tim tái phát, không còn trở về nữa.”*

*Lần trước có chú thích người chủ là nhân viên văn phòng là chuyện thực, còn đây là bối cảnh đặt ra trong phim, nên nghề nghiệp của nhân vật có khác đi một chút.

Nói tới đây, người đại diện đột nhiên ý thức câu chuyện này kể không phải lúc cho lắm, nhất định đầu óc mình bị nước vào rồi mới có thể tán gẫu cùng Lăng Lang loại chuyện này, nhất định là do bài báo kia khiến mình đi lộn hướng rồi.

“Kể tiếp đi,” Lăng Lang thấy hắn không nói tiếp, chủ động mở miệng yêu cầu.

Nghe anh nói vậy, người đại diện cũng chỉ đành tiếp tục kể nốt, “Hachiko nó… tuyệt thực ba ngày ba đêm, từ đó về sau chiều nào cũng đúng giờ đó ra nhà ga chờ đợi, chờ chủ nhân của nó về nhà, suốt mười năm, bất chấp gió mưa."

“Cho đến một ngày, nó nhìn thấy lão giáo sư từ trên xe lửa bước xuống, đến bên người nó, nói với nó, này, Hachiko!”

"Một khắc này, nó mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại."

Người đại diện nói xong, trộm mắt nhìn Lăng Lang, giật mình nhảy dựng.

"Cậu cười?"

“Vậy sao?” Lăng Lang đem tầm mắt từ poster chuyển đến trên mình người đại diện, vẻ mặt anh dù biến hóa rất đơn giản, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một cái mỉm cười không thể lầm lẫn.

“Cậu cư nhiên nở nụ cười?!” !" Người đại diện khó có thể tin lặp lại một lần, đây là tươi cười đầu tiên hắn nhìn thấy trên mặt Lăng Lang kể từ khi Phong Hạo ra đi.

“Tôi chỉ là cảm thấy câu chuyện này rất hay,” tươi cười thản nhiên vẫn đọng trên mặt anh, “Nếu có cơ hội, thật muốn xem một lần.”

“A,” người đại diện ngốc ngốc ngơ ngác nhìn Lăng Lang như thế, “Cái này có khó gì, nhà tôi có đĩa phim này, chờ cậu ra viện tôi đưa cho cậu xem.”

Lăng Lang nhẹ nhàng gật đầu, dời tầm mắt lại phương hướng vừa rồi. Người đại diện ngơ ngơ ngẩn ngẩn theo dõi Lăng Lang, ánh mắt cậu ấy giờ phút này quen thuộc như thế, trong giây lát, thân ảnh Lăng Lang và chú chó Hachiko chờ tại nhà ga dường như chồng lên nhau, dù thế nào cũng không phân biệt.

Ngày từng ngày nhìn ngóng qua đi, Lăng Lang lấy tốc độ khiến kẻ khác giật mình khôi phục, ngay cả bác sĩ đều nói anh có chút nóng vội.

“Tuy tôi cũng hy vọng cậu có thể sớm khang phục, nhưng thân thể cậu trước đó quá mức suy yếu, cần chậm rãi dưỡng mới tốt được.” Bác sĩ nhìn Lăng Lang đã vận động quá mức cho phép, không thể không lo lắng nói.

“Không có thời gian.” Lăng Lang vẫn trả lời cùng một câu.

“Cậu cứ nói không có thời gian,” người đại diện cuối cùng nhịn không được hỏi, "Rốt cuộc là không có thời gian gì?”

Lăng Lang lại bằng cố gắng của chính mình bước thêm một bước, lúc này anh đã có thể vững vàng đi vài chục mét rồi.

“Đến khi Điển lễ trao giải bắt đầu.” Anh đáp.

Lễ mừng long trọng nhất của giới điện ảnh và truyền hình mỗi năm một lần kéo ra bức rèm che, con đường vinh quang phủ kín thảm đỏ, đêm nay sẽ có hàng trăm nghệ sĩ minh tinh đi qua nơi này.

Trong phòng hóa trang, dù đã xây dựng tâm lý vững vàng cho mình, nhân viên hóa trang xa cách đã nhiều ngày lần đầu nhìn lại Lăng Lang, vẫn không ngăn được che miệng giật mình.

“Không cần trương ra vẻ mặt đó,” Lăng Lang nhìn thấu tâm tư của cô, “Tôi đã rất cố gắng, nhưng ăn một hơi cũng không thành người mập được.”

Nhân viên hóa trang đành phải an ủi anh, “Kỳ thật nếu trang điểm chỗ xương gò má này một chút, khi lên hình cũng sẽ không gầy lắm đâu.”

“Vậy nhờ cô.”

Tay nhân viên hóa trang run lên, hộp phấn vừa cầm lên suýt nữa làm rơi.

“Anh đột nhiên trở nên khách khí như vậy, tôi thật sự vô cùng không quen.”

“Vậy xin cô cứ làm hết sức là được,” Lăng Lang bình tĩnh nói, "Nếu đây là lần cuối cùng tôi lên bục lãnh thưởng, tôi cũng hy vọng mình có thể lưu lại một ấn tượng tốt trước ống kính.”

"Phi phi phi, miệng quạ đen, " người đại diện xen mồm, “Làm sao có thể là một lần cuối cùng, cậu còn trẻ như vậy, sau này cơ hội không đếm xuể, đừng nói bục lãnh giải này, Oscar, Nobel, sau này chúng ta đều phải lên một lần.”

Lăng Lang nhắm mắt tùy ý nhân viên hóa trang vẽ loạn trên mặt mình, “Chỉ là giả thiết thôi.”

Chỗ hóa trang cùng nơi diễn ra dạ tiệc chỉ cách vài bước, nhưng vẫn có một chiếc xe chuyên dụng chờ ở cửa.

Công ty kế hoạch lần này vô cùng rộng rãi với Lăng Lang, điều đến một chiếc xe dài (chắc là limousine) hào nhoáng màu đen, tỏ rõ thân phận tôn quý của người bên trong xe.

Người đại diện có vẻ còn khẩn trương hơn so với Lăng Lang, kiểm tra dáng vẻ anh khắp nơi qua một lần.

“Một lát nếu là cậu được giải, cảm nghĩ khi nhận thưởng tôi đã viết sẵn cho cậu rồi, cậu nhớ trước tiên cong lưng chào một cái.”

Hắn đưa cho anh một tờ giấy nhỏ, đồng thời còn có di động của Lăng Lang, “Vào đó, nhớ chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.”

“Anh định lúc đó điện thoại cho tôi sao?”

Người đại diện ngẩn ra, “Hẳn là không đâu.”

“Vậy để chế độ im lặng để làm gì.”

Người đại diện còn chưa kịp cân nhắc kỹ thâm ý trong những lời này, xe đã chậm rãi chạy đến mục tiêu.

Nhóm nghệ sĩ thân mặc trang phục lộng lẫy, bước đi hoặc tao nhã hoặc vững vàng trước sau đi qua thảm đỏ, có người một mình, có người mang theo bạn gái.

Người đại diện xem kỹ Lăng Lang từ đầu đến chân một lần cuối cùng, người gầy, khí thế lại chưa hề giảm mảy may, chính là băng sơn ảnh đế mà hắn quen thuộc kia.

“Đi thôi, cậu có thể làm được.” Hắn buột miệng nói ra lời từ đáy lòng. Nhiều năm trước, khi Lăng Lang lần đầu tiên bước trên con đường này, hắn đã cổ vũ Lăng Lang như vậy. Nhiều năm sau, Lăng Lang đã trở thành khách quen trên thảm đỏ này, nhưng trong lòng hắn anh vẫn như xưa, là một chú chim non giương cánh chờ bay.

Cửa xe mở, tiêu điểm chú ý toàn trường đều không hẹn mà cùng hội tụ về đây, này ảnh đế trẻ tuổi nhất giới giải trí đương đại, cách hơn một tháng, lần đầu tiên xuất hiện lại trước công chúng, biểu cảm vẫn là trước sau như một cao ngạo.

Nghênh đón cuồng nhiệt không thể hòa tan núi băng lấy nửa phần, anh nhìn chăm chú xuyên qua đoàn người hai bên, giẫm lên thảm đỏ, hơi chếch về bên trái, thẳng tắp từng bước một đi tới.

“Anh ấy không phải đi lệch đó chứ?” Nhìn bóng dáng Lăng Lang đi xa, trợ lý không xác định hỏi.

"Không," người đại diện cũng nhìn bóng lưng anh, “Cậu ấy chỉ là không đi qua một mình.”

Hiện trường điển lễ trao giải đều giống những năm qua, người kín hết chỗ, lầu một lễ đường ngồi đầy nghệ sĩ cùng khách quý, lầu hai thì toàn khách mời VIP của buổi lễ.

Đoàn làm phim 《Prison Break Back Ocean II 》không thể nghi ngờ là người thắng năm nay, cơ hồ bao quát toàn bộ các hạng mục giải thưởng lớn, mỗi lần chiếu trích đoạn phim được đề cử, gương mặt Lăng Lang và Phong Hạo đều sẽ cùng xuất hiện thoáng trên màn ảnh.

Một tiết mục (có thể là ca nhạc, giải trí… hay xen vào các buổi lễ trao giải) qua đi, dạ hội rốt cục nghênh đón cao trào mà mọi người chờ mong.

Khách quý mở phong thư trong tay, “Các đề cử cho giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất là, Lăng Lang, 《Prison Breakback Ocean II 》.”

Trên màn ảnh, Lăng Lang ngoái đầu nhìn lại, ảm đạm cười, đó là cảnh anh diễn cái nhìn thoáng cuối cùng trên đời của nhân vật, được giới phê bình nghệ thuật khen là nụ cười màn bạc kinh diễm nhất trong năm, lay động tâm can vô số người xem.

Cảnh ngoái đầu nhìn lại qua đi, khách quý đọc tiếp, “Phong Hạo, 《Prison Breakback Ocean II 》.”

Mọi người đều kinh ngạc, đây là lần đầu tiên trong lịch sử hai diễn viên trong cùng một bộ phim đều được đề cử giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, có lẽ vì cả hai người đó đều là diễn viên chính, không ai (trong hai người) là phối hợp diễn.

Mà trên màn ảnh, thậm chí không qua cắt nối biên tập, trực tiếp chiếu luôn đoạn tiếp của cảnh vừa rồi, Phong Hạo một mình đứng lặng bên vách núi, trong mắt khiếp sợ cùng phẫn nộ đã tiêu thất, nỗi bi thương tột cùng và hối hận từ đáy mắt lặng yên dâng lên.

Nhưng rất nhanh, ngay cả loại tình cảm của nhân loại đó cũng biến mất vô ảnh vô tung (không còn thấy bóng dáng tăm hơi), nhân vật vẫn còn đang hô hấp đó, mà sinh mệnh hắn đã đến điểm cuối rồi.

Dưới đài Lăng Lang bình tĩnh nhìn đoạn phim đang được chiếu lại, anh đến đây, là để hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng trong đời. Sau khi hoàn thành, anh sẽ không còn vướng bận đi theo chủ nhân quá cố.

Đó chính là lời Mạc tiên sinh nói bên tai anh khi anh phong bế chính mình trong mộng cảnh.

——Không phải cậu luôn muốn báo đáp tôi sao? Tôi muốn cậu tham dự lễ trao giải vào nửa tháng sau, đây là yêu cầu cuối cùng của tôi đối với cậu. Hoàn thành rồi, thì tất cả những gì cậu nợ tôi đều đã trả hết, đến lúc đó cậu sống hay chết, tôi tuyệt không can thiệp.

“Cuối cùng người đoạt giải là ——" khách quý cố tình kéo dài âm cuối để trì hoãn, camera đối diện Lăng Lang đã sớm chuẩn bị để quay cận cảnh, Lăng Lang lúc này mới hơi ngước mắt lên.

“Lăng Lang, 《Prison Breakback Ocean II 》. Xin chúc mừng!”

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Lăng Lang trong tầm mắt chú mục của mọi người, từ chỗ ngồi đứng dậy, vững vàng đi lên sân khấu.

Đoạn đường không hề dài, nhưng với Lăng Lang đang suy yếu, mỗi bước đều thiêu đốt lượng thể lực có hạn của anh. Toàn bộ cố gắng của anh sau khi tỉnh dậy, chính là để có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đi hết đoạn đường sau cuối trong cuộc đời này của mình.

Tiếp nhận cúp trong tay khách quý được mời đến để trao giải, Lăng Lang hướng về phía dưới sân khấu khẽ gật đầu.

Anh mở ra tờ giấy nhỏ trong lòng bàn tay, người đại diện của anh là người hiểu anh nhất, bên trên lời ít ý nhiều viết ba câu.

“Cảm ơn các ủy viên hội đồng đã trao tặng tôi vinh dự này,” anh đọc xong câu đầu tiên.

“Cảm ơn đạo diễn, biên kịch, cùng với mỗi thành viên trong đoàn phim,” người đại diện ở bên dưới khẩn trương nắm tay, đã là câu thứ hai rồi, vững vàng ổn thỏa đọc xong câu thứ ba, là có thể cúi chào xuống sân khấu, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Lăng Lang trên sân khấu lúc này lại chậm chạp không nói, người bên dưới không rõ, cho rằng đây có lẽ là toàn bộ lời đáp tạ của ảnh đế tích tự như kim*, lục tục vỗ tay.

* Tích tự như kim: Tiếc chữ như vàng, chỉ người ít nói.

Câu thứ ba đâu? Người đại diện nghi hoặc đưa tay ra dấu, còn có câu thứ ba nữa mà? Chẳng lẽ chữ mình viết quá ngoáy đọc không rõ?

Tiếng vỗ tay chấm dứt, Lăng Lang vẫn không xuống sân khấu, mọi người tức khắc hiểu ý, đây là còn có lời muốn nói.

Người đại diện thở phào một hơi, thì ra cậu ấy muốn đem trọng điểm để lại sau, tăng ý tứ cường điệu.

Hội trường an tĩnh lại, mỗi người đều chờ mong đoạn sau của ảnh đế.

Lăng Lang nhìn lòng bàn tay, đem tờ giấy có viết “cảm ơn người đại diện của tôi” lần nữa vo thành một nhúm, nắm trong tay.

“Tôi còn muốn cảm tạ hai người…”

Người đại diện nghe thế sửng sốt, không đúng a? Câu thứ ba đâu phải như thế, cảm ơn người đại diện của tôi mà?

Thanh âm của Lăng Lang, xuyên qua loa phóng thanh, mang theo tiếng vọng, thong thả vang lên trong hội trường, “Một người là ân nhân của tôi, không có người này, sẽ không có tất cả những gì tôi đạt được hôm nay.”

“Một người là người yêu của tôi, không có người này, tất cả những gì tôi đạt được đều không có ý nghĩa."

Anh nắm thật chặt chiếc cúp trong tay, “Nhưng thật đáng tiếc, hai người mà tôi muốn cùng chia sẻ giải thưởng này, hôm nay một người cũng không thể xuất hiện…”

Không ai nói chuyện, không ai vỗ tay, hơn một ngàn người trong lễ đường, như lâm vào tĩnh mịch.

"Đinh linh linh linh linh..."

Một tiếng chuông mỏng manh vang lên, Lăng Lang ngẩng đầu, cho là mình nghe nhầm.

"Đinh linh linh linh linh..."

Tiếng chuông kia lại vang lên lần nữa, thanh âm rõ ràng và chân thật đến thế.

Lăng Lang không thể tưởng tượng nổi đưa tay thăm dò vào trong lòng, nếu thính giác lừa gạt anh, vì sao thị giác lại vừa vặn ở cùng một thời điểm xuất hiện ảo giác?

Anh nhìn chăm chú tên hiển thị thuê bao người gọi một lúc lâu, mới hốt hoảng đưa điện thoại di động lên bên tai.

"Ngẩng đầu nhìn." Bên kia nói.

Lăng Lang máy móc ngẩng đầu, trên lầu hai dành cho khách quý trong buổi lễ, một thân ảnh đút một tay vào túi đứng đó, khi thấy tầm mắt đối phương bắt lấy mình, hướng anh lắc lắc di động trong tay.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trên đài người kia như gió vọt xuống, xuyên qua hành lang, biến mất nơi lối ra, có phóng viên nhanh tay lẹ mắt phát giác không đúng, trước tiên bám theo.

Người đại diện hóa đá nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng lặp đi lặp lại không đúng a, kịch bản không có viết như vậy, cảm ơn người đại diện của tôi còn chưa có nói, sao mà cậu bỏ chạy mất rồi?

Lăng Lang giờ phút này trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, anh quên hoàn cảnh, quên mỏi mệt, liều lĩnh xông lên lầu hai, phóng viên phía sau giơ máy ảnh chạy theo.

Một cánh cửa lặng lẽ mở ra, dù là ai đứng nơi đó với Lăng Lang mà nói cũng chỉ là người qua đường, anh vọt tới cửa, rồi lại dừng bước.

Thình lình chạy băng băng khiến thân thể đã chống đỡ tới cực hạn, ngực kịch liệt phập phồng, trái tim như nhảy lên đầu, tiếng tim đập lo lắng hòa với tiếng thở dốc, cộng hưởng trong màng tai.

Nhưng thân thể anh đã không cảm giác được nữa, chờ mong cùng sợ hãi trái phải kiềm lấy tốc độ anh tiến tới, mục đích gần trong gang tấc, thế nhưng anh lại mỗi bước bước ra đều thực gian nan.

Anh rốt cục đi tới trước cánh cửa đó, bóng dáng quen thuộc ánh vào mi mắt, trong bao nhiêu ngày đêm, đã dẫn dắt hồn anh vào mộng .

Người đó chậm rãi xoay người, ánh mắt ôn nhu có thể tan thành nước.

“Tôi đã về.”

Phong Hạo dư âm còn chưa tận, bỗng cảm giác một cỗ xung lượng thật lớn ập đến, suýt nữa bị húc phải lùi ra sau một bước.

Người vừa mở cửa thấy Lăng Lang nhào vào, xoay người cài cửa lại, nhốt vị ký giả chạy theo lại ngoài cửa.

Lăng Lang gắt gao ôm cổ người trước mặt, vùi đầu vào hõm cổ đối phương, như thể đây chỉ là một cảnh không chân thật do anh tưởng tượng, chỉ cần buông lỏng tay sẽ lập tức tiêu thất.

Phong Hạo bị anh ghìm đến không thở được, nhưng không ngăn lại, thẳng tắp đứng tại chỗ, tùy ý để anh ôm.

“WOO,” hắn trêu chọc nói, “Chó con giống hệt núi băng của tôi thì ra khi bùng nổ lại nhiệt tình như vậy, tôi sắp chống đỡ không nổi luôn rồi.”

Hắn liếc mắt nhìn sân khấu bên dưới một cái, “Đây chính là hiện trường trực tiếp, toàn thế giới đều nhìn thấy đó nha.”

“Chính là vì có người nhìn thấy,” Lăng Lang thanh âm rầu rĩ, “Nếu là không có ai, tôi lúc này đã quỳ xuống chân ngài.”

Phong Hạo nghe lời anh nói cười thành tiếng, “Anh dám quỳ xuống thật, nhưng tôi lại không nỡ đánh anh thêm lần nữa.”

Lăng Lang ôm càng chặt hơn, “Tôi lại hy vọng ngài có thể đánh tôi một cái, để tôi biết bây giờ tôi không phải đang nằm mơ.”

Anh buông tay, nhìn chằm chằm Phong Hạo không chuyển mắt, “Hachiko trước khi chết thấy ảo ảnh của chủ nhân, không phải tôi cũng sắp chết rồi chứ?”

Phong Hạo một bàn tay xoa má Lăng Lang, “Hachiko đã vĩnh viễn được ở cùng chủ nhân của nó.”

Ngón giữa hắn lướt qua hình dáng khuôn mặt đã gầy như bị cắt gọt của đối phương, “Mà anh cũng vậy.”

Phong Hạo dắt tay Lăng Lang, mười ngón giao nhau, “Cảm tưởng khi đoạt giải của anh còn chưa nói xong, không tiếp tục nữa sao?"

Lăng Lang lại một lần nữa xuất hiện trên sân khấu, vị trí bên người rốt cục đã có một người phù hợp đứng đó.

Tiếng vỗ tay như thủy triều từ từ tán đi, Lăng Lang nhìn nhìn bên người, lại nhìn nhìn dưới đài, cảm thấy mỹ mãn, mở miệng:

“Cám ơn người đại diện của tôi.”