Dáng Vẻ Anh Thích Em Đều Có

Chương 4: Vương Cẩm ca ca




Vương Cẩm thầm suy đoán, người Ngạn Dung thích nhưng không dám nói, không phải Bách Đồ thì cũng là Lương Tỳ.

Cậu đến Trung Quốc mới chỉ vài tháng, hơn nữa vừa tới đã bị tống vào ký túc xá của trường, ngoài giáo viên ra bên cạnh chắc cũng chỉ có mấy đứa nhóc tầm tầm tuổi với cậu, có thể làm cho cậu lúc cao trào mà gọi ra tiếng “ca ca”, cũng chỉ có thể là hai vị cha nuôi này mà thôi.

Bách Đồ là thần tượng của mọi người, vẻ ngoài trời sinh đã đặc biệt hơn người, Lương Tỳ cùng anh đứng chung một chỗ, chỉ bàn riêng tướng mạo cũng đã xứng đôi, Lương Tỳ suốt ngày gọi Bách Đồ là vợ hắn, nhưng Bách Đồ hành vi cử chỉ thậm chí là tính cách một chút cũng không đàn bà, hai người này khó phân cao thấp đều hấp dẫn phụ nữ và tiểu thụ.

Thế nên Ngạn Dung thích ai khó mà chắc được. Xem ra thì cậu đối với Bách Đồ rất thân nhau, với Lương Tỳ thì có hơi sợ, thế nhưng mấy đứa trẻ thường trước mặt người mình thích thì tay chân lóng ngóng, không tự chủ được mà trở nên lo sợ rụt rè.

Vương Cẩm thiên về hướng kết luận “Ngạn Dung thầm mến Lương Tỳ” này hơn.

Nhưng nhìn cái vẻ khinh thường sắp chạm đến cả trời này của Lương Tỳ, đoán chừng là nhìn Ngạn Dung không vừa mắt, không riêng gì lý do lỡ mất cục cưng nhỏ giận lây sang Ngạn Dung, mà chắc hẳn còn vì cảm giác thấy Ngạn Dung hơi quái, hoài nghi thằng con nuôi này có chủ ý với vợ hắn.

Trên kia là phân tích suy nghĩ trong đầu hơn một phút này của Vương Cẩm, anh sẽ không nhàm chán mà đem ý tưởng này nói ra, cũng chả liên quan gì đến anh.

Ngạn Dung chỉ lo khóc, không nói câu nào, Bách Đồ dỗ không được, chắc cũng đã nhận ra đứa bé này trạng thái có gì không ổn, vừa dỗ dành vừa nhìn Vương Cẩm một cái, ánh mắt toát ra vẻ chất vấn không rõ ràng. Chỉ là anh và Vương Cẩm không quá quen thuộc, có mấy câu không tiện hỏi ra.

“Em dẫn cậu ấy về phòng trước, Lương Tỳ, anh rót cho nhị ca cốc nước đi.” Anh khách khí nói với Vương Cẩm: “Nhị ca, anh ngồi chơi.”

Bậc cha chú hai nhà Lương – Vương có giao tình, Lương Tỳ cũng gọi đại ca của Vương Cẩm là đại ca, vốn là cũng nên gọi Vương Cẩm một tiếng “nhị ca”, bất quá Lương Tỳ từ nhỏ đã không quen gọi thế, bản thân mình cũng không thích cách gọi đấy, chỉ có Bách Đồ thấy anh là luôn gọi một cách khách sáo như vậy.

Bách Đồ kéo Ngạn Dung trở về phòng.

Bọn họ vừa đi, Lương Tỳ liền liếc xéo Vương Cẩm: “Vương lão nhị, mày làm việc gì trái lương tâm rồi? Tự khai đi.”

Vương Cẩm thở dài thườn thượt, nói to: “Xin chào bố vợ.”

Lương Tỳ: “…”

Vương Cẩm nói: “Mày trước đừng tức giận.”

Lương Tỳ cả giận nói: “Sớm biết mày mặt dày, chỉ là không nghĩ dày đến trình độ này, mau mau cởi quần ra cho tao ngó cái xem thứ phía dưới của mày có phải mới nạm kim cương không, con trai của tao mà mày cũng dám ngủ?”

Vương Cẩm giải thích: “Thật ra lúc ngủ không biết đấy là con trai mày, cậu ta lớn lên đẹp thế, có giống mày đếch đâu.”

Lương Tỳ mắng: “Phí lời, tao với vợ tao sinh thế đệch nào được con lai, mày nói lung tung gì thế? Không phải con đẻ thì mày có thể ngủ?”

Vương Cẩm thái độ đoan chính: “Chuyện này là tao sai, không nên bị sắc đẹp mê hoặc, nhất thời sa chân lăn giường với cháu mình.”

Lương Tỳ nghiêm nghị tra hỏi: “Quá trình gây án.”

Vương Cẩm đáp: “Say rượu loạn tính.”

Lương Tỳ có chút hoài nghi nhìn anh, nói: “Mày không phải là không uống rượu sao?”

Vương Cẩm nói: “Là cậu ta uống.”

Lương Tỳ càng tức giận: “Đầu mày bị lừa đá à? Nó chỉ là một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh, mày làm sao xuống tay được?”

Về điểm này thì Vương Cẩm hết sức vô tội nói: “Cậu ta lông dài đầy đủ.”

Lương Tỳ: “… Mày rõ nhỉ.”

Vương Cẩm thầm nghĩ, mày nếu như muốn biết, chắc sẽ còn được biết rõ hơn í?

Anh đem chuyện tối qua ở quảng trường nhặt được Ngạn Dung như thế nào kể qua một lần, cuối cùng còn nói: “Tuy chỉ là hiểu lầm, đến cùng muốn trách thì trách tao tự mình đa tình, vừa nãy cậu ta vừa vào cửa mày đã hung dữ như vậy, nhìn xem dọa cậu ta sợ đến khóc ủm tỏi luôn kìa.”

Lương Tỳ không hề có gánh nặng nói: “Hừ, đấy mà là bị tao dọa? Rõ ràng là bị mày làm cho phát tởm, đang yên đang lành thì bị một lão già phá cúc, phải tao tao cũng buồn nôn.”

Vương Cẩm đáp: “Thế mà Bách Đồ vẫn chưa bị tởm chết.”

Lớn hơn Bách Đồ vài tuổi – Lương Tỳ mắng: “Phắn ngay.”

Vương Cẩm nhìn ra thái độ hắn đã hòa hoãn, nói: “Đợi tý nữa phắn liền, không phải vợ mày bảo mày lấy cho tao cốc nước à?”

Lương Tỳ ghét bỏ liếc anh, nhưng vẫn đi rót cốc nước đem để ở bàn trà trước mặt anh.

Không phải Lương Tỳ đối với việc Ngạn Dung bị ‘vùi hoa dập liễu’ hoàn toàn không thèm để ý, mà là hắn cũng không biết nên giải quyết chuyện này thế nào, nên đơn giản là gì cũng không làm.

Không có cách nào tịch thu ‘công cụ gây án’ của Vương Cẩm, muốn đánh một trận lại không ra tay được, hai người có tình cảm nhiều năm như vậy, nếu chỉ vì chuyện hiểu lầm buồn cười này mà đánh nhau, sau này gặp mặt khó tránh khỏi lúng túng, ngược lại sẽ dần trở nên xa lạ, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể mắng anh mấy câu như không biết xấu hổ.

Huống chi chuyện này không thể trách Vương Cẩm toàn bộ, hắn cùng Vương Cẩm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, biết rõ thằng cha Vương Cẩm này không thích nói dối, nếu đã nói là hôm qua trên đường nhặt được Ngạn Dung say rượu về nhà, vậy thì thật sự là ở trên đường nhặt được đem về. Ngạn Dung nhìn trông cũng lớn hơn hẳn so với tuổi thật, lại còn xinh đẹp như thế, khóc sướt mướt liền tùy tiện ôm một người qua đường làm nũng, bị người ta đem đi bạo cúc cũng không phải chuyện lạ. Đây may là Vương Cẩm, còn có thể đem người hoàn chỉnh đưa về nhà, nếu đổi thành người khác không biết chừng còn xảy ra chuyện gì hỏng bét hơn.

Suy cho cùng, Lương Tỳ toàn bộ suy nghĩ đều đem Vương Cẩm đẩy ra khỏi chuyện này, dù sao cũng là bạn từ nhỏ, Ngạn Dung chỉ là con nuôi trên danh nghĩa, người ngoài thì vẫn chỉ là người ngoài.

Kết quả như này, Vương Cẩm lúc tính toán cũng đã nắm chắc, nếu không phải vậy anh cũng sẽ không cái gì cũng chưa chuẩn bị đã đến nhà nhận tội, anh ỷ vào việc biết rõ Lương Tỳ sẽ không có cách nào làm khó mình.

Anh chiếm tiện nghi còn được người ủng hộ, nên khó tránh khỏi có chút đồng tình cho Ngạn Dung có phần đáng thương.

Bất quá ngay lập tức anh cảm thấy mình quá là giả mù sa mưa.

Trong phòng, sau khi khóc rất lâu, Ngạn Dung cuối cùng cũng dừng lại.

Bách Đồ một mực ngồi cạnh dỗ cậu, cẩn thận hỏi: “Ngày hôm qua đến cùng là đi đâu vậy? Làm sao lại không chịu gọi về nhà? Điện thoại di động có phải làm mất rồi không?”

Trong nhà máy sưởi đã bật, Ngạn Dung cởi bỏ áo khoác, lộ ra bộ quần áo rõ ràng là không vừa người bên trong. Cậu tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không có ngốc, cậu biết Bách Đồ đại khái đã đoán ra được gì đó, chẳng qua là ngại không nói thẳng. Cậu có chút khổ sở, càng thấy xấu hổ hơn, Bách Đồ đã không hỏi, cậu càng không muốn phải tự mình nói ra việc đã cùng một người xa lạ lăn giường.

“Ngày hôm qua tan học liền cùng bạn học đi chơi, uống một ít rượu đế, không cẩn thận say mất, chuyện sau đó đều không nhớ rõ, sáng sớm tỉnh ngủ tại… Vương Cẩm.” Cậu dừng một chút, nói tiếp: “… Ở nhà của Vương Cẩm ca ca, anh ấy bảo thấy em ngủ ở ven đường, liền mang em về nhà ảnh.”

Bách Đồ im lặng trong chốc lát, uyển chuyển nói: “Đầu còn đau không? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Ngạn Dung hạ tầm mắt xuống, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nói: “Cũng không sao, chỉ là có hơi mệt mỏi, em muốn ngủ một chút.”

Bách Đồ nhìn cậu nằm xuống, mới đứng dậy đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ngạn Dung nằm nghiêng người ở trên giường, hai mắt thẫn thờ nhìn rèm che cửa sổ mà ngây người một lúc, sau đó kéo chăn lên cao che đầu.

Hơn một tuần sau, Vương Cẩm đã gần như quên hết chuyện này, Nguyên Đán vừa qua xong, sau mỗi kỳ nghỉ lễ bệnh viện đều đông nghẹt, nhân viên không đủ, anh cũng đã ngồi khám bệnh hai ngày liền, buổi sáng vội vàng xem bệnh đến muốn thăng luôn, buổi chiều lại còn thường xuyên có các cuộc phẫu thuật lớn nhỏ, tăng ca là chuyện bình thường, tan làm về nhà là lăn luôn ra ngủ, sáng sớm râu ria còn chưa cạo sạch đã vội vàng chạy ra cửa đi làm.

Bác sĩ Vương hằng ngày trải qua rất khốn khổ, tâm lý thì rất khát khao, nhưng sinh lý thì đến thời gian để tụt cái quần cũng chả có.

Vì lẽ đó mà khi Ngạn Dung đến bệnh viện tìm anh, còn mặc áo khoác màu xanh quân trang – đồng phục trường Quốc tế, bộ dáng xấu hổ, thời điểm mà từ đôi môi trắng mịn ấy nhả ra câu “Vương Cẩm ca ca, em muốn ở cùng một chỗ với anh”, bác sĩ Vương thiếu chút nữa là trực tiếp bắn luôn trong quần.

Ngạn Dung sao lại biết anh là một tên cuồng chế phục?