Đánh Cược Với Tình Yêu

Chương 18




Type: quacauphale

“Anh nghĩ em cần phải nói rõ hơn”, Oliver nói, đẩy mép ô của cô ra để nó không chọc vào đầu anh nữa.

Diane nhịn cười. “Về chuyện gì?”

“Tối qua em có ý gì khi nói, ‘Jenny có thể thuyết phục hắn ta; cô ấy đã từng lừa được cả Bonaparte’?”

“Em lấy làm lạ là anh chờ đến tận chiều nay mới hỏi đấy.” Cô cũng ngạc nhiên vì cảm thấy thích thú chuyến đi dạo công viên St.James với anh. Dường như chuyến đi có vẻ bình dị và thân thuộc, một việc cô chưa từng trải qua với Fredrick. Anh ta cũng chưa bao giờ hỏi cô.

Cô cũng hết sức hoài nghi đáng lẽ chuyện này phải diễn ra từ năm năm trước – khi cô mới mười tám, ngây thơ và háo hức với tình yêu. Một chuyến đi dạo công viên. Oliver phải kì kèo có chuyến đi này vì cô không còn tin vào sự lãng mạn, nhưng ý thức được anh đã nỗ lực để đưa cô đến đây khiến cô cảm thấy buổi chiều này... càng có ý nghĩa.

“Đáng ra anh phải hỏi lúc ăn món cá”, anh đáp, “nhưng anh nghĩ cô ta có thể chồm qua bàn tấn công anh.”

“Cô ấy không thích anh lắm. Tất nhiên, em cũng thế.”

Anh dừng lại, nắm lấy mu bàn tay đang khoác trên cánh tay anh. "Với nguy cơ phơi bày tâm can để rồi nhận một phát đâm vào tim, em có cảm giác gì với anh? Tất nhiên không phải về tất cả, như thế là đòi hỏi quá nhiều. Nhưng ngay thời điểm này thì sao?", anh lặng lẽ hỏi, nét mặt đột nhiên rất nghiêm túc.

Lạy Chúa. Anh không thường xuyên cởi mở như vậy. Cô nhìn vào mắt anh rồi ngoảnh mặt đi, bất chợt cô cảm thấy khó xử. "Vào ngay lúc này thf em thích anh. Như vậy được chưa?"

"Được, rất tốt. Anh cũng vậy. Còn bây giờ. Bonaparte. Martine. Giải thích đi."

"Em gặp Jenny từ bé. Bố cô ấy là nhà ngoại giao công tác ở Pháp nhưng mẹ cô ấy thường nghỉ hè ở đây và sống trong một ngôi nhà bên kia thung lũng Fenhall, vốn là nơi em sống. Cô ấy rất có khiếu học ngoại ngữ và dù luôn tự cho mình là người Anh thì ít nhất cô ấy cũng thông thạo tiếng Pháp, Đức, Ý, Tây Ban Nha, và tiếng gì đó mà em chẳng rõ."

"và Bonaparte?", anh nhắc nhở.

"Năm năm trước khi tròn mười tám tuổi, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao tiếp cận cô ấy. Trong ba năm sau đó cô ấy... ừm, đã giúp nước Anh trong suốt cuộc chiến."

Anh nhìn Diane. "Ý em là cô ấy là gián điệp à?"

"Chúng em không kể với bất kỳ ai. Vậy nên anh cũng không được kể cho người khác đấy."

Anh cười nhăn nhở. "Vậy ra em cũng tin tưởng anh đấy chứ."

"Chỉ một chút thôi", cô thừa nhận, chẳng còn nhận ra mình đang đồng hành với người đã từng làm tan vỡ trái tim cô. Diane thở dài nặng nề. "Cô ấy rất giỏi dùng súng và dao. Đừng quên đấy."

"Chắc chắn."

Họ tiếp tục tản bộ. Một cỗ xe bốn bánh vượt qua họ, ba người phụ nữ trong xe nhìn cô chằm chằm rồi quay mặt đi, che miệng thì thầm. Xét đến việc một trong số họ đã đến Tantalus hai tuần trước, thua bốn mươi bảng vào bài uýt và bỏ qua tính cách giả tạo thì Diane không bận tâm họ nghĩ gì.

"Anh có thể hỏi em một câu không?"

Dù vẫn ngó chừng cỗ xe đang xa dần nhưng cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt anh. Điều kì quặc nhất là, đây chỉ là một chuyến đi dạo đơn giản trong một buổi chiều mà đáng lẽ cô phải ở Tantalus để bảo đảm đám nhân viên nam thời vụ đến nhận việc. Thế nhưng cảm giác của cô lại từa tựa như lúc anh đưa cô lên khinh khí cầu - phân khích, nôn nao bởi gã đàn ông đẹp trai, quỷ quyệt đang đứng bên cạnh.

"Loại câu hỏi gì mà cần đến sự cho phép của em thế?", cô hỏi.

“Anh đang cố tỏ ra lịch sự.” Đôi mắt xám của anh ánh lên vẻ thích thú.

“Vì Chúa, hãy hỏi đi.”

“Tốt lắm. Em đã gặp bố mẹ em từ khi trở về London chưa?”

Diane cau mày. “Chuyện này thì có liên quan gì đến vấn đề của em với Anthony Benchley?”

“Không liên quan gì cả. Em rời nước Anh gần ba năm rồi, khi đó em chỉ mới hai mươi. Anh tò mò thôi.” Anh dừng lại. “Bố anh mất lúc anh mười hai tuổi, bảy năm sau mẹ anh cũng qua đời. Anh nói trước để em không có cớ bảo anh nhúng mũi vào chuyện cá nhân của em trong khi chẳng kể chuyện của mình.”

Một cuộc trò chuyện chân thành thẳng thắn. Với Oliver Warren. Vài tuần trước có nằm mơ cô cũng không ngờ tới tình huống này. Vậy mà giờ đây nó lại diễn ra rất... tự nhiên. Thậm chí là dễ chịu. “Không, em vẫn chưa gặp họ. Bố mẹ em có ba cô con gái và một cậu con trai. Em lên mười tám, kết hôn và rời khỏi nhà theo như lẽ thường. Chỉ vậy thôi.” Cô cố tình cầm chiếc ô nghiêng ngả trên đầu anh. “Nhà em rất gia giáo và đứng đắn. Họ sẽ không đồng tình với chuyện em đang làm, còn em lại không thấy cần phải đeo đuổi sự quan tâm của họ.”

“Rất có lý.”

“Em không sợ họ, nếu anh muốn ám chỉ như thế.”

“Anh chưa bao giờ thấy em sợ hãi, nữ hoàng dũng mãnh của anh.”

“Chúng ta tạm thời là đồng minh”, cô đáp, cố phớt lờ lời nói ấm áp của anh. “Em không phải của anh, hay của bất kỳ ai.”

“Tốt thôi. Em là nữ hoàng dũng mãnh. Được chưa?”

“Quá được. Vậy trí tò mò của anh đã được thỏa mãn chưa?”

“Trong lúc này thôi. Anh...” Oliver dừng lại rồi cười vui vẻ, gật đầu với một người quen biết. “Appleton.”

“Haybury.” Quý ông ghìm cương con ngựa thiến màu hồng và ngả mũ chào cô. “Hẳn cô là phu nhân Cameron. Tôi cứ chờ Haybury mời tôi vào câu lạc bộ mới của anh ta nhưng cả tháng nay không thấy mặt mũi anh ta đâu.”

“Tôi sống bên trên câu lạc bộ của quý ông, James”, Oliver đáp lời. “Đã tìm ra chốn bồng lai thì còn đi đâu nữa.”

Ngài Appleton gật gù. “Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi còn nợ anh một bữa trưa. Ngày mai ở Câu lạc bộ Cociety chứ?”

“Tantalus, hai giờ chiều.”

“Anh giỏi đấy, Oliver. Tôi sẽ gặp anh ở đó.”

Diane nhìn anh chàng cưỡi ngựa bỏ đi. “Em hy vọng ngài Appleton không rắc rối như đám bạn kia của anh.”

“Greaves và Larden không phải bạn anh”, anh nói đều đều. “Manderlin và Aplleton thì phải.”

Cô cân nhắc chuyện mình sắp nói. “Greaves đã nộp đơn yêu cầu quyền hội viên ở câu lạc bộ.”

“Anh không ngạc nhiên. Tantalus đang là điểm đến nóng hổi. Tuy nhiên anh sẽ không bỏ phiếu cho hắn.”

Anh không đề nghị cô làm theo. Một việc nhỏ nhưng lại có ý nghĩa quan trọng. Lúc đầu anh cố nhúng tay vào chuyện làm ăn của cô nhưng gần đây dường như anh nhận ra hành động đó khiến cô nổi giận. Tuy cô không quan tâm, nhưng anh đã phung phí phần lớn thời gian vào các câu lạc bộ quý ông. Nếu có một chuyên gia ủng hộ nỗ lực của cô thì hiển nhiên cô sẽ cảm thấy hài lòng.

Oliver liếc nhìn xung quanh. “Anh đã định nói anh không nghĩ em sẽ trở về nhà bố mẹ và sống dựa vào họ cho đến khi tái hôn.”

“Em nên làm thế à? Thật lòng em chưa bao giờ nghĩ sẽ trở về nhà.”

“Tại sao phải về? Anh vẫn chưa thấy em từ bỏ một cái gì cả.” Anh hắng giọng. “Anh có một câu hỏi khác cho em.”

“Hôm nay anh tò mò quá nhỉ? Hãy nhớ là em cũng có vài câu hỏi cho anh và mong anh trả lời từng câu một.”

“Đồng ý.”

“Vậy anh hỏi đi.”

“Trước anh, em đã đến với ai khác ngoài Fredrick chưa?”

Tim cô đập thình thịch. “Chưa từng. Bên anh lần đầu tiên em nhận ra cái mà mẹ em gọi là ‘bổn phận làm vợ’ có thể rất sung sướng. Cảm ơn anh vì điều đó.” Đi được nửa đường thì cô bắt gặp phu nhân Dashton trong cỗ xe cùng với hai người trong Hội Phụ Nữ Đứng Đắn của nữ tử tước. Diane thở dài.

Cô thật sự yêu mến phu nhân Dashton sau lần đầu gặp gỡ và cô có cảm giác chính việc say xỉn của ngài Dashton, chứ không phải câu lạc bộ Tantalus đã khiến nữ tử tước đùng đùng phản đối. Một ngày nào đó cô sẽ phải đương đầu với Hội Phụ Nữ Đứng Đắn nhưng có vẻ sắp tới cô sẽ không đủ thời gian để giải quyết mọi vấn đề cùng lúc.

Oliver khoác tay cô. “Em đã...”

“Ồ, không”, cô ngắt lời. Cô cảm thấy dễ bị tổn thương khi trả lời quá nhiều câu hỏi của anh. “Đến lượt em rồi. Tại sao hai năm trước anh đến Vienna? Nói thật đấy nhé.”

“Anh chưa bao giờ nói dối vì chuyện đó, chỉ là em chưa từng hỏi anh.”

“Em đang hỏi đây.”

Oliver đưa mắt nhìn xa xăm. “Chiều ý em. Hai năm trước anh đã chọc tức bác anh và ông ấy không trợ cấp cho anh nữa. Anh có ít tiền để cá cược và sống tạm bợ, nhưng sau khi Greaves gian lận, anh không còn đủ khả năng để sống ở London nữa. Vì vậy anh đi nghỉ ở Vienna và có hành vi bất chính nhất trên bàn chơi bài lúc đấu với DuChamps.” Anh liếc về phía cô. “Đó là câu hỏi em muốn biết nhất ư?”

Câu hỏi kia cần nhiều dũng khí hơn. Nhưng có vẻ hiện giờ cô là nữ hoàng can trường. Một chút đau đớn có hạ thấp một chiến binh không nhỉ? “Hôm nay anh gan dạ lắm”, cô nói to. “Anh thực lòng khuyến khích em nhắc lại chuyện cũ ư?”

Oliver đứng lại, rút cánh tay ra và nắm lấy tay cô. “Có vẻ không ai trong chúng ta quên được chuyện đó. Anh đặt mục tiêu thấp hơn thế.”

Cô khịt mũi. “Sự tha thứ phải không? Tốt nhất câu chuyện của anh phải thật sự thú vị.” Lời cô vừa nói không gay gắt như dự tính. Rõ ràng những hành động tử tế của anh và buổi chiều đáng yêu này đã có ảnh hưởng lớn đến cô.

“ANh cho là đã đến lúc tìm hiểu rồi.” ANh hít sâu. “Khi đến nhà Phu nhân Darham dùng bữa trưa, anh đã hỏi bà ấy về em, lúc đó em đang ngồi trong góc phòng và mặc đồ đen. Bà ta kể rằng em là người Anh, ông chồng ngu ngốc của em vừa qua đời và không để lại cho em một xu nào. Em đã... khiến tim anh ngừng đập với mái tóc đen dài và đôi mắt hút hồn. Anh đã khao khát em. Anh đã nghĩ...” ANh dừng lại dò xét khuôn mặt cô. “ANh đã nghĩ sẽ dễ dàng lôi kéo em lên giường.”

“Đúng là thế mà. Nhưng đó là phần đầu câu chuyện. Em hỏi về phần cuối cơ.”

“Diane, e...”

Cô lùi lại. “Em nhận ra giọng điệu đó rồi. Kể hay không là tùy anh nhưng đừng cố đổi đề tài.”

Oliver nắm lấy tay cô. “Được. Nhưng em không được bỏ chạy sau khi nghe xong đấy.”

Xét đến những ngón tay bám chặt không rời của anh thì cô không chắc mình có thể thoát ra được. “Em đã hỏi nên em nghĩ mình đủ sức nghe câu trả lời.”

“Anh bỏ đi vì lúc đó anh mới hai mươi bảy tuổi, không tiền bạc và không muốn trở thành một gã ngớ ngẩn để kết hôn, chỉ có thể rời nhà mỗi tối để đi chơi bài với vài đồng trong túi.”

“Em chưa bao giờ đòi anh phải cưới em.”

“Nhưng anh đã muốn cưới em. Anh chẳng thể nghĩ được chuyện khác. Em đã đúng khi nói anh hoảng sợ. Cảm giác đó đi ngược mọi ý muốn của anh nên anh bỏ chạy. Anh trở lại London và xin lỗi bác mình vì đã hành động hồ đồ. Ba tuần sau ông ấy sửa lại tên anh trong di chúc và lăn ra chết ngay giữa Viện Quý Tộc. Bác sỹ bảo ông ấy chết vì bệnh tim. Anh đã cố quên em suốt hai năm ròng, Diane.”

Cô biết mình đang thở nhưng dường như không khí không vào được phổi cô. Điều cô trông chờ không phải là nghe Oliver nói rằng anh rất thích cô. Ánh mắt anh vẫn chăm chú dò xét cứ như anh đang cố phân tích suy nghĩ của cô. Cô còn không biết mình đang nghĩ gì nên chỉ có thể chúc anh may mắn.”

“Sao?”, anh hỏi. “Em không định đánh hay đá hoặc bắn anh à?”

“Anh... anh bỏ đi vì quá yêu em sao?”, giọng nói lộ ra sự bối rối. “Vậy em từ đó đến giờ em cứ nghĩ...”

“Em nghĩ sao?”

Cô rùng mình. “Ôi khong. Chúng ta sẽ không bàn đến chuyện đó. Không phải lúc này.” Có lẽ không bao giờ nhắc tới nữa.

“Em yêu, anh đáng bị...”

“Em muốn quay lại vụ Anthony”, cô ngắt lời. “Anh định dụ dỗ hắn làm điều gì đó ngu ngốc. Anh có chắc sẽ thành công không?”

Anh im lặng một lúc. “Anh rất giỏi dẫn dắt kẻ khác lầm đường lạc lối”, anh nói, rõ ràng anh vẫn muốn tiếp tục chủ đề kia. “Em biết mà. Đừng lo sợ gì cả, chúng ta sẽ lén lút tác động hắn ta. Nhưng nếu hắn tổn hại em – hoặc là thử làm thế, Diane – anh sẽ kết liễu hắn. Và anh sẽ không thỏa hiệp đâu.”

“Anh trở nên bảo vệ quá mức từ bao giờ thế?”

Anh nhún vai và nới lỏng nắm tay. “Anh không biết. NHưng anh cam đoan với em anh rất nghiêm túc.”

Cô có thể thấy anh nói thật. Đôi tay xám kiên định, quai hàm siết chặt, và cả dáng đứng chắn giữa cô và mọi người đang dạo quanh công viên St.James nữa. Trong giây lát cô cho phép bản thân cảm thấy an tâm vì được che chở bởi người đã một lần suýt muốn lấy cô cũng như quên đi Anthony Benchley là vấn đề phải được giải quyết theo cách của riêng cô. Oliver đã đồng ý với cô, anh biết rõ quy tắc, nhưng khoảnh khắc giả vờ đó thật dễ chịu – một cách ấm áp và ngọt ngào.

Rồi cô rút tay ra và đẩy cái ô qua vai còn lại. “Rất hào hiệp”, cô nói, “nhưng không cần thiết. Hãy đóng cho tròn vai của anh và em sẽ cảm thấy mãn nguyện.”

Oliver bước đến gần cô. “Hãy đến giường anh tối nay và anh sẽ cảm thấy mãn nguyện.”

“Chúng ta sẽ không thương lượng thứ mà anh đã đồng ý”, Diane phản đối, phớt lờ cơn rung động lan xuống sống lưng. Bất cứ điều gì đã thúc đẩy anh những ngày gần đây, thì nó cũng... đáng được khao khát.

“Vậy hãy đến vì em muốn thế.”

Và đó là một đề nghị hết sức hấp dẫn. Xét cho cùng châm ngôn sống của cô là hãy làm điều mình thích. Anh vẫn là mối phiền toái. Rất phiền. Nhưng Chúa cứu giúp, cô bắt đầu thích kiểu phiền toái của anh. Và biết được lý do anh chạy trốn khỏi Viena càng tạo nên sự khác biệt mà cô không đời nào thừa nhận trước mặt anh.

Lý do của anh không làm thay đổi sự thật là anh đã hành xử thô lỗ không thể chối cãi và cô không muốn biện hộ cho anh. Nhưng cô biết trước đây anh là người như thế nào và cô bắt đầu tin anh thực sự đã thay đổi. Theo hướng tích cực. “Có lẽ”, cô nói. “Nhưng anh không được phá hủy nhà của em nếu em vắng mặt.”

Nở nụ cười xảo quyệt, anh nắm tay cô, nâng lên và hôn ngón tay. “Không hứa.”

*****

Oliver soạn ra ba bản nháp cho bức thư mà anh, Diane và Martine sẽ chọn để dẫn dụ Bá tước Cameron sa lưới. Cuối cùng anh cảm thấy hài lòng vì đã truyền tải được điều cần nói một cách dễ hiểu nhưng cũng không kém phần tinh tế để tạo tính chân thật, anh vẫy vẫy lá thư, gấp nó lại và viết địa chỉ lên mặt ngoài.

“Myles”, anh gọi, người hầu của anh liền xuất hiện ở cửa trước.

“Vâng, thưa ngài?”

Anh đẩy bức thư ngang mặt bàn. “Bảo ai đó chuyển nó trong tối nay.”

Người hầu của anh lấy bức thư và rời khỏi phòng làm việc. “Vâng, thưa ngài.”

“Myles, đừng lóng ngóng ở cửa sổ phòng trước nữa. Anh sẽ làm khách của Phu nhân Cameron hoảng sợ đấy.”

“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ ở cùng một nơi như thế. Cảm giác rất... xốn xang.”

Oliver khịt mũi, lật nhanh tới trang sách anh đang muốn đọc. “Nó làm tôi nhớ lại buổi họp mặt đầu tiên ở Almack trong Mùa Vũ Hội, ngoại trừ không ai mặc trang phục màu trắng.”

“Tôi có thể nhìn từ phía sau rèm cửa không, thưa ngài?”

“Hãy chắc chắn là đã tắt hết đèn. Tôi không muốn có ai đó nghĩ tôi đang do thám qua cửa sổ.”

“Cảm ơn ngài.”

“Hừm, tối nay một trong số chúng ta có lẽ sẽ vui vẻ với các cô gái đấy.” Anh đứng lên, mặc vào chiếc áo khoác xanh đen. “Tôi sẽ ra ngoài một lát. Gặp anh sáng mai nhé.”

Ngay khi Diane có đến gặp anh tối nay hay không thì cũng sẽ là sau nửa đêm. Dù rằng tin đồn hai người là tình nhân không hề khiến anh phiền lòng, nhưng gần đây cả Appleton lẫn Manderlin đều ngụ ý anh đang bị dẫn dắt bởi vật đàn ông của mình. Anh cực kỳ nghi ngờ họ đang ám chỉ vật đó của mình dài tới tận mười tám inch hoặc hơn, nhưng anh có thể phớt lờ họ.

Với ba tiếng dư dả chờ thư hồi âm, anh ra lệnh cho xà ích chạy đến câu lạc bộ Socitey. Con người và trò chơi ở đó đều khiến anh chán ngấy nên chưa đầy một giờ anh đã chuyển sang White. Cũng không khá hơn là bao. Bốn mươi phút trước anh dự định sẽ thư giãn ở Boodle. Nhưng rồi anh phải thừa nhận sự chán nản của anh không liên quan đến các câu lạc bộ. Chính anh cảm thấy không thoải mái và nôn nóng trở về Tatalus.

Cũng không phải các trò chơi ở đó thú vị hơn, dù đúng là thế. Chết tiệt, nửa tháng nay anh không chơi hơn một bảng. Trò chơi không phải mồi nhử anh trở về Tantalus. Dĩ nhiên phần đông hội viên đến chơi vì các cô gái chia bài, mang rượu và phục vụ thức ăn. Với anh chỉ một cô gái – à không, một phu nhân sành sỏi đầy thách thức – buộc anh trở lại, khiến anh mong muốn ở lại mỗi đêm dù đang có nghĩa vụ ở nơi khác hay thậm chí khi đàn ông không được mời đến.

Cho dù có chuyện quái quỷ gì xảy ra với anh thì chính do cô gây ra. Không phải bởi vì phe phẩy bức thư chết tiệt của một kẻ anh có thể truy lùng và bóp nát như một con bọ. Hai năm trước cô chỉ là một phụ nữ quyến rũ, hấp dẫn nhưng cũng rất dễ bị tổn thương. Giờ đây cô thật đáng ngưỡng mộ. Anh không thể hình dung ngày – và đêm – sẽ buồn tẻ và nhạt nhẽo thế nào nếu thiếu cô. Cô đã tuyên bố không bao giờ lặp lại sai lầm, anh cũng thế. Anh đã để vuột mất cô một lần. Anh sẽ không lặp lại điều đó.

“Oliver. Anh đến đúng lúc để mua cho tôi một ly brandy đấy.”

Dừng chân bởi tiếng kêu của Manderlin, anh trở lại phòng khách nhỏ của câu lạc bộ. Tôi canh giờ quá chuẩn nhỉ”, anh nhận xét và chỉ vào hai cốc rượu.

“Đúng thật”, Jonathan tán thành. “Nhưng có vẻ chúng ta sẽ chầu trời trước khi một tên phục vụ nào đó xuất hiện. Anh chàng đứng sau quầy rượu đang phục vụ đồ uống cho Shakespeare và anh ta là người trẻ nhất còn ở đây tối nay.”

Tối nay các câu lạc bộ đều thiếu nhân lực. Dựa vào quan hệ của anh với Tantalus và điểm đến của đám đàn ông kia khiến anh không thể phàn nàn. “Tôi không gấp.”

“Tôi cũng không.” Bá tước nhịp tay lên mặt bàn. “Anh có đến buổi dạ hội của Hereton vào tối mai không?”

“Tôi đã nhận lời mời nhưng không chắc mình có muốn phí năm tiếng đồng hồ để gặp mặt Lydia Hereton không.”

“Có lẽ nếu năm ngoái anh tránh mặt cô ta thì bây giờ người ta không đeo bám anh đâu.”

Oliver nhìn anh ta. “Là bạn bè đáng lẽ anh phải thương xót chứ không phải nhắc lại sai lầm của tôi.”

“Tôi sẽ thương xót anh hơn nếu anh không cho tôi leo cây ở Tattersall sau khi đích thân anh rủ tôi đến đó.”

Chết tiệt. “Bất thình lình tôi đã quyết định đi cùng Cameron.”

“Bất thình lình ư?”

“Chuyện dài lắm, tôi không tiện nói nhiều.” Anh chống tay lên bàn. “Tôi còn không kịp nhìn qua đàn ngựa chết tiệt đó. Có con nào tốt không?”

“Vài con. Nếu anh mua một con ngựa cái để ngồi yên nghiêng(1) thì chắc anh biết mọi người đều sẽ nhận ra nó không phải dành cho mình.”

(1) Là yên ngựa dành cho nữ giới, ngồi cả hai chân cùng một phía.

“Nếu tôi muốn mua tặng ai đó một con ngựa thì không có gì ngăn cản tôi được. Đặc biệt là khi ai đó lại là một người bạn cũ.”

“Anh không phải người sẽ bị giới quý tộc liếc dọc liếc ngang – hoặc quay lưng bỏ đi – khi lần đầu tiên cô ấy cưỡi lên con ngựa đó.”

Cơn giận bùng phát trong anh. “Đã có ai đả kích cô ấy à?”

“Không trực tiếp. Cô ấy vẫn còn là điều mới mẻ, nhưng một vụ khá tai tiếng sắp xảy ra. Phu nhân Dashton cùng hội bạn thân của bà ta đang tổ chức tiệc trà và câu lạc bộ đọc sách để cạnh tranh với đêm của quý cô ở Tantalus, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện thôi.”

“Tôi thách người nào dám làm thế trước mặt tôi.”

“Chà chà, khó thật đấy nhỉ? Dù sở thích của cô ấy có... tai tiếng thế nào thì mọi người đều dè chừng anh nên cô ấy được anh che chở. Nhưng đồng thời không ai mời cô ấy dự tiệc vì sợ sỉ nhục những vị khách khác, hoặc bị dính vào tai tiếng hay bị Phu nhân Dashton gây sự vì tỏ ra thân thiện với cô ấy.”

“Chừng nào bọn họ vẫn muốn đến Tantalus thì tôi không nghĩ cô ấy bận tâm cách nhìn của họ. Còn tôi thì xem bất kỳ kẻ nào đến chơi rồi sau đó nói xấu cô ấy là thứ đạo đức giả và đáng bị ăn đòn.”

“Nói năng kiểu đó sẽ chỉ khiến người ta không mời anh đến nhà thôi.”

Oliver thở hắt ra. Những cuộc đối thoại mang tính giả thiết như thế này sẽ chỉ khiến anh cáu giận những người không làm hại cô. Dù sao thì cũng chưa. Và nếu cô không thể ra ngoài làm người đại diện cho Tantalus thì trách nhiệm đó thuộc về anh. “Đó chính là lý do tôi chỉ nói thế với anh thôi đấy. Không ai chú ý đến anh cả.”

“Ồ, cảm ơn nhiều nhé. Giờ anh nợ tôi thêm một ly brandy nữa.” Manderlin vẫy gọi lão phục vụ.

Oliver nhanh chóng xem đồng hồ bỏ túi và liếc ra cửa chính. Còn năm phút, trừ khi đối tượng nhận thư của anh đến sớm hơn, mà cũng có thể như vậy lắm. Oliver rướn người về trước. “Tôi cần anh giúp, Jonathan.” Anh hạ giọng.

“Tôi sẽ không giết người cùng anh.”

“Tôi thấy thú vị khi ý tưởng đó lóe lên đầu tiên trong đầu anh nhưng không có vụ giết chóc nào ở đây cả. Lúc này vẫn chưa cần. Ít phút nữa tôi sẽ bảo anh đi chỗ khác. Tôi cần anh tỏ vẻ phiền muộn, bất an và rồi đứng lên bỏ đi.”

“Rời khỏi căn phòng này hay rời khỏi câu lạc bộ?”

Anh nghĩ ngợi một lúc. “Khỏi phòng thôi. Ra khỏi câu lạc bộ có vẻ đáng ngờ quá.”

Manderlin lắc lư ly rượu. “Anh sắp làm chuyện xấu hay làm việc thiện vậy?”

Hừ. Chí ít Jonathan nghĩ anh có khả năng làm việc thiện. “Làm chuyện mà kẻ đó đáng phải nhận và sẽ giúp được một người bạn thân thiết.” Nhưng Diane không chỉ là một người bạn thân thiết. Từ điển không đủ từ vựng để miêu tả cô.

“Được thôi. Tôi dám nói người bạn này của anh dường như có ảnh hưởng rất lớn đến anh vượt trên mong đợi đấy. Tôi không căn ngăn anh đâu.”

“Tôi vẫn chưa quyết tâm lắm.”

“Vậy taiij sao còn giúp cô ta?”

Anh không muốn suy xét quá kỹ câu hỏi đó vào thời điểm này. “Anh biết tôi thích những trò gian ác mà”, anh lảng sang chuyện khác.

“Nói thế vẫn còn nhẹ nhàng lắm.”

Một dáng người tiến vào phòng khách Boodle, ngón tay hắn xoắn lại bởi lo âu và sự giàu sang sắp tới. Oliver nâng ly brandy lên. “Và thế là trò chơi bắt đầu”, anh thì thầm và nhấp một ngụm chất lỏng mày hổ phách.

Manderlin nhìn theo anh. “Lại là Cameron?”

“Suỵt.”

Anthony Bechley dừng lại trước bàn anh. “Tôi đến rồi, Haybury. Dù nơi này không hợp để hội họp.”

Oliver ngồi thẳng lưng. “Maderlin, đi đi. Tôi có việc cần thảo luận với ngài Cameron.”

Với nét mặt bất bình khó chịu, Jonathan đứng lên. “Vậy chúc anh buổi tối tốt lành”, anh ta nói. Với cái liếc mắt ra sau lưng, anh ta đi vào phòng chơi bài.

Khi thấy Cameron vẫn có vẻ nghi ngờ, Oliver hất chân dá chiếc ghế đối diện. “Ngồi đi.”

“Tôi đã có một ngày để cân nhắc thỏa thuận của chúng ta và tôi không tin anh không có kế hoạch công khai hạ nhục tôi. Rõ ràng anh không thích Greaves và Larden và mọi người đều biết anh quý mến Diane, mặc kệ anh đã nói xấu cô ấy trước mặt tôi.”

Phải kiên nhẫn, Oliver tự nhủ. Tôi nghĩ mình cần giải thích một số việc. Bởi vậy tôi đã đề nghị anh gặp tôi ở đây. Vui lòng ngồi xuống.”

Vẫn giữ ánh mắt săm soi, bá tước ngồi vào ghế. “Ngày mai tôi có hẹn với luật sư. Tôi sẽ thúc đẩy quá trình nhận lại Adam House và Tantalus.”

“Như tôi đã đề cập từ trước, tôi không khuyên anh làm điều đó.”

“Còn tôi sẽ khuyên anh tiếp tục cho tôi lời khuyên và sự hiểu biết của anh, bằng không anh không chỉ không phải một trong các đối tác của tôi mà tôi sẽ xem như anh đồng lõa với Diane trong quá trình tố tụng.”

“Tôi đang khuyên nhủ anh nếu anh chịu lắng nghe. Tôi đang cố giải thích một loạt những tình huống lắt léo”, Oliver đáp. “Những tình huống này đòi hỏi chúng ta phải hạ giọng xuống thấp.”

Người hầu mang đến ly rượu brandy thứ hai của Manderlin và Oliver đẩy nó về phía Cameron. Sau hôm qua đáng lẽ anh đã ném cả rượu lẫn ly vào mặt gã nhưng anh chọn con đường tế nhị hơn. Đó là cách làm anh đã đồng ý với Diane và anh sẽ nghiến chặt răng để làm được như thế.

Lát sau gã bá tước hắng giọng. “Tôi nghe đây”, hắn lẩm bẩm và hớp một ngụm lớn. “Tốt nhất chuyện của anh nên có sức thuyết phục một chút.”

“Trước hết tôi giả sử Diane đang thừa hưởng hợp pháp Adam House. Chí ít cô ấy chưa bao giờ phủ nhận.”

“Tôi sẽ không ngồi đây nghe lại câu chuyện dưới góc độ của cô ta, Habury. Tòa án sẽ làm việc đó.”

“Nếu anh không im miệng và lắng nghe thì anh sẽ không bao giờ đến được tòa án đâu.”

Cuối cùng vẻ mặt hiếu chiến của Cameron cũng phải giãn ra. “Cái gì? Nếu anh nghĩ sẽ giết tôi thì tôi báo cho anh biết tôi đã nói với Công tước Greaves về việc hợp tác của chúng ta, cả về khoản tiền mỗi tháng tôi nhận được để Diane có thể tiếp tục quản lý Tantalus. Giết tôi thì anh cũng sẽ bị treo cổ đấy.”

“Tôi không nói về mình”, Oliver phản bác. Đến giờ này Cameron trở nên vô cùng dễ đoán. Anh chỉ hy vọng cứ tiếp diễn như thế. “Tôi đang cố giải thích rằng anh không biết lấy tiền mặt từ cơ sở kinh doanh đó thì rườm rà thế nào đâu. Thêm anh vào phương trình – chà, anh đã không có chúng tôi được lựa chọn – sẽ khiến mọi việc càng phức tạp hơn.”

“Thêm tôi vào? Anh đã lấy cắp tiền của Diane rồi à?”

“Không, tôi không làm việc đó. Hiện tại chỉ có hai chúng tôi nhưng thêm anh sẽ là ba – nói đơn giản chúng tôi phải... tái cấu trúc cách tiền bạc luân chuyển trong câu lạc bộ cho phù hợp lợi ích các bên.” Anh nhăn mặt tì người lên bàn, Cameron ngồi đối diện cũng bắt chước anh. “Anh đã đúng, Diane không một xu dính túi khi trở về London. Vì chúng tôi từng là... bạn khi ở Vienna mà cô ấy đến tìm tôi trước. Nhưng chúng tôi cùng quen biết vài người có thế lực sẵn lòng góp vốn để kiếm lời.”

“Những người nào?”

“Tôi không thể nói với anh. Tôi chỉ có thể nói rằng diane và tôi xét thấy khoản thu nhập họ đòi hỏi là không công bằng với nỗ lực của chúng tôi. Do dó chúng tôi đã có vài sự thay đổi và, có thể nói rằng tiền bạc không còn là vấn đề. Nhưng rồi anh đến và đe dọa đưa toàn bộ câu chuyện ra trước sự chú ý của tòa án, tôi đành thêm anh vào kế hoạch khi thấy không thể can ngăn anh.”

Lạy Chúa nhân từ. Toàn bộ câu chuyện là mớ rác rưởi nhưng vẻ mặt chăm chú của Cameron cho thấy gã đang nuốt trọn từng câu từng chữ. Và nếu mưu kế này có tổn thương một chút lòng tự trọng của Oliver thì cũng đành phải chịu. Phần thưởng anh muốn giành được ở cuối cuộc chơi giá trị hơn sự bực bội hiện tại.

“Vậy tôi sẽ nhận được ba nghìn bảng mỗi tháng. Vì nếu...”

“Ban đầu chúng tôi sẽ đưa anh hai nghìn bảng mỗi tháng”, Oliver ngắt lời. Đây là ý của Diane nhưng anh thấy nó rất tuyệt. “Bằng với phần của Diane và tôi. Sau ba tháng nếu không ai nghi ngờ gì cả chúng tôi sẽ tăng thêm một nghìn bảng.”

Cameron cau mày. “Câu lạc bộ Tantalus kiếm đủ tiền để chịu mất bảy nghìn bảng mỗi tháng ư?”

“Tiền bạc có vào thì cũng có ra chứ sao. Chúng tôi chỉ đơn giản là thò tay bên dưới nguồn tiền. Dĩ nhiên sự việc phức tạp hơn nhiều nhưng anh đã có ý tưởng sơ bộ rồi đó. ANh phải thề tuyệt đối kín miệng. Có những người trong câu lạc bộ không biết chúng tôi đang làm gì. Nếu họ phát hiện ra... thì sự bẽ mặt công khai sẽ không thể so sánh với kết cục của tất cả chúng ta.” ANh liếc mắt khắp phòng. “Anh có giữ lời không?”

“tôi muốn được nhận vào câu lạc bộ và tận mắt chứng kiến cách thức vận hành của nó”, bá tước đáp. “Diane, người đã cưới anh tôi không trơ tráo đến mức mở một câu lạc bộ dành cho quý ông. Tôi cảm thấy khó mà tin được cô ta đang trộm tiền của các nhà đầu tư.”

Diane mà em chồng cô từng biết không còn tồn tại nữa. Chồng cô, nợ nần và bị ruồng bỏ bởi Fredrick và anh, Oliver thầm phải đối, đã khiến cô mạnh mẽ và kiên quyết hơn. Và hoàn toàn không thể cưỡng lại. Không thứ gì được phép làm hại cô lần nữa, cho dù cô có chấp nhận anh bước vào trong cuộc sống và trái tim cô hay không.

“Được lắm”, anh nói to. “Anh không cho tôi được lựa chọn.”

Nụ cười lóe lên trên khuôn mặt Anthony trước khi hắn cố gạt bỏ nó. Oliver vẫn giữ vẻ mặt bình thản dẫu rằng anh cũng muốn bật cười. Lòng tham, sức hút từ đồng tiền không làm mà có – anh đã thấy những khuôn mặt đó ngồi đối diện anh mỗi lần anh đặt cược trên bàn chơi bài. Với anh đó là trò chơi ưa thích. Tiền bạc chỉ là thứ yếu.

“Không, tôi không nghĩ anh được lựa chọn. Hãy để tôi trở thành hội viên Tantalus.”

“Tôi không thể cố cho anh vào để rồi bị nghi ngờ”, Oliver đáp, không ngạc nhiên với đòi hỏi của hắn. “Tôi sẽ tác động với lượng hội viên sáng lập đã ổn định thì chuyện đó sẽ mất vài tuần.”

“Tôi không...”

“Từ giờ cho đến lúc đó anh sẽ đến với tư cách khách của tôi. Nhưng lạy Quỷ thần, anh phải giữ mồm giữ miệng đấy.”

“Đừng lo Haybury. Chỉ cần anh giữ lời hứa của mình là được.”

Ồ, anh sẽ giữ lời chứ. Chẳng qua nó không phải lời hứa với Cameron thôi.