Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 138




2 năm sau.

“Mẹ, chúng ta lần này là đi gặp cữu cữu sao?” Bên cạnh Lâm Thanh Uyển, Dương Nặc khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng.

Cho dù thường ngày luôn giả bộ một bộ dáng trầm ổn ông cụ non, lúc này nghe được tin tức tốt này, nó mới năm tuổi khó nén được kích động.

Ấn tượng về cữu cữu, trong đầu Dương Nặc chỉ là một cái cái bóng mơ hồ, nhưng mẹ nó thỉnh thoảng năm ba bữa lại nhắc tới.

Trong miêu tả của Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Đình người anh minh thần võ, thông minh cơ trí, anh dũng quả cảm, chẳng những có phẩm cách kiên cường trọng tình trọng nghĩa, còn có nhẫn được nằm gai nếm mật và ánh mắt tuệ nhãn thức châu, trải qua đủ loại đau khổ và vạn trọng khảo nghiệm, rốt cuộc lấy được chân kinh, sai, là tu thành chính quả, trở thành Hầu gia trẻ tuổi nhất Đại Hi triều, Định Viễn Hầu.

Kỳ thật không thể oán Lâm Thanh Uyển yêu ma hóa ca ca ruột của mình như thế, hơn nữa nàng cũng không có yêu ma hóa, nguyên nhân chính là nhóc con Tiểu Nặc này rất khó trông.

Nói như thế, phàm là tiểu bằng hữu mấy tuổi trước khi ngủ đều thích làm ầm ĩ, vì khắc chế loại thói quen xấu này, bình thường làm cha làm mẹ sẽ kể câu chuyện trước khi ngủ để dụ dỗ đứa nhỏ ngủ.

Nếu như là một bạn nhỏ ngây thơ đáng yêu, loại nhiệm vụ này rất dễ hoàn thành, ngươi chỉ cần đổi mấy câu chuyện, không sai biệt lắm là lừa được qua.

Nhưng đổi thành một bạn nhỏ không ngây thơ, tỷ như Nặc Nặc đồng học, vậy thì đại phát rồi.

Thân là mẹ ruột bạn nhỏ Nặc Nặc thông minh sớm, khẳng định là không thể kể các bản truyện cổ tích dành cho con gái như công chúa Bạch Tuyết, cô bé lọ lem cho con trai rồi, nàng chỉ có vắt hết óc từ trong trí nhớ lấy ra những chuyện thần thoại xưa và các loại ngụ ngôn, thành ngữ, mẩu chuyện ngắn như Tây Du kí, Na Tra nháo biển vân vân, còn phải cẩn thận sàng chọn những tình tiết tốt, dẫn dắt những tri thức tốt cho con trai.

Chỉ là Lâm Thanh Uyển biết có hạn, câu chuyện sẽ đến lúc kể hết, lúc này không dễ ứng phó.

Bởi vì ngươi chỉ cần kể đến câu chuyện đã từng kể, bạn nhỏ Nặc Nặc sẽ tốt bụng nhắc nhở ‘Mẹ, câu chuyện này người kể rồi’.

Mắt thấy không lừa dối được con trai, Lâm Thanh Uyển hết cách, đành phải lôi Lâm Thanh Đình ra làm câu chuyện kể cho con nghe.

Trong ấn tượng của nàng, Lâm Thanh Đình là một thứ tử khổ bức, không được mẹ cả phụ thân thương yêu, đi xa tha hương tìm kiếm tiền đồ mong muốn trở nên nổi bật, thậm chí bởi vì mẹ cả hãm hại còn thất lạc với muội muội duy nhất của mình. Lâm Thanh Đình biết được muội muội mất tích, bi phẫn, phẫn hận vân vân, nhưng bất đắc dĩ thực lực của chính mình quá kém, chỉ có thể một bên quyết chí tự cường, bên cạnh đó gian nan tìm kiếm muội muội, trong lúc trải qua đủ loại khó khăn và đau khổ, rốt cuộc thời gian không phụ người có tâm, chính mình có được tiền đồ, hơn nữa còn tìm được muội muội một nhà đoàn viên…

Rõ ràng là câu chuyện người khổ bức dốc lòng, nhưng lọt vào tai Nặc Nặc lại trở thành câu chuyện cổ cữu cữu anh dũng uy mãnh đại sát tứ phương, đánh chết lũ yêu ma quỷ quái, rốt cuộc lấy được chân kinh.

Được rồi, lại là một loại Tây Du Kí tự biên của bạn nhỏ này, nhưng các ngươi không thể oán người ta Tiểu Nặc Nặc, chung quy cổ đại không có phim hoạt hình không có Ultraman.

Hơn nữa Nặc Nặc thích vô cùng ‘Câu chuyện cữu cữu’, chung quy người đều thích người sinh hoạt gần, hơn nữa nghe hoài không chán. Vì thế buồn rầu hồi lâu Uyển Uyển rốt cuộc tìm được một bản chuyện xưa có thể trăm giảng không chán ghét, hai mẹ con cùng nhau mỗi ngày buổi tối ôn tập sử sách ca ca thành công, cữu cữu khổ bức.

Cũng bởi vậy, Dương Nặc nghe nói lần này đi gặp cữu cữu, hai mắt sáng trưng hưng phấn dị thường.

“Đúng rồi, chúng ta lần này vào kinh đi gặp cữu cữu.” Lâm Thanh Uyển vừa thu thập quần áo, vừa quay đầu nói với con trai.

Lâm Thanh Uyển năm nay đã hai mươi hai tuổi, thậm chí đã là mẹ của hai đứa trẻ, nhưng năm tháng không lưu lại bất cứ dấu vết gì ở trên người nàng. Dáng người vẫn như dĩ vãng lung linh hữu trí, giữa mi mắt lại có thêm tự tin và thần thái phi dương. Lúc này nhìn đứa con trai đáng yêu của mình, trong mắt lại thêm một phần từ ái.

Dương Hằng ở một bên vui vẻ vỗ tay, vừa nhảy vừa kêu: “Tốt quá, chúng ta sẽ đi gặp cữu cữu…”

Hừ Hừ năm nay bốn tuổi, mày rậm mắt to, khổ người khỏe mạnh, hoàn toàn là phiên bản lão cha Dương Thiết Trụ. Rõ ràng còn cao hơn cả Dương Nặc, cao hơn một cái đầu không nói, khổ người cũng to hơn.

Mà Dương Nặc, trải qua các loại rối rắm và buồn bực, sau khi được Lâm Thanh Uyển an ủi, chiếm được một cái kết luận, đó chính là nó giống cữu cữu.

Cháu ngoại giống cậu, không phải sao?

Vì thế con trai rốt cuộc thăng bằng, giống cữu cữu, vậy có phải đại biểu hắn về sau cũng sẽ giống cữu cữu anh minh thần võ đại sát tứ phương như vậy hay không?!

Mà làm cha lại buồn bực, bởi vì Dương Thiết Trụ phát hiện một sự thật, đó chính là con trai thích cữu cữu, còn thích hơn kẻ làm cha là hắn đây. Sau đó làm lão cha buồn bực, Uyển Uyển khổ bức làm vợ lão cha nó, lại phải xoay đầu đi an ủi nam nhân mình.

Vì cái lông gì nhân sinh của nàng khổ bức như vậy, sao không ai đi an ủi nàng? Uyển Uyển lệ ròng chạy đi.

Khụ khụ, lạc đề rồi.

Mà Hừ Hừ yêu thích cữu cữu Lâm Thanh Đình là đến từ câu chuyện đầu giường ‘Cữu cữu khổ bức sử’.

Nhưng mà nói cho nó biết không phải là Lâm Thanh Uyển, mà là Dương Nặc người ca ca này.

Từ lúc Dương Nặc hiểu chuyện, nhiệm vụ dỗ đệ đệ nhỏ hơn một tuổi cao hơn nó nhưng rõ rệt chỉ số thông minh không cao bằng nó liền giao cho nó. Nhiệm vụ này Dương Thiết Trụ giao cho nó, miễn cho đứa con này quá mức dính người (kỳ thật là dính Lâm Thanh Uyển) ảnh hưởng cuộc sống hạnh phúc của hắn và Uyển Uyển.

Cuộc sống hạnh phúc thì không bị ảnh hưởng, nhưng hai đứa con trai đều đầu nhập ‘Ôm ấp’ của cữu cữu, sự thật này làm cho Dương Thiết Trụ vô cùng khổ bức.

Giống như lúc này, Dương Thiết Trụ ở một bên nhìn hai đứa bé hưng phấn, đỏ mắt không thôi đầy mặt khí chua.

Dương Thiết Trụ năm nay vừa tới tuổi lập nghiệp, hình thể vẫn khỏe mạnh như vài năm trước, không hề có vì vợ con mà mọc ra bụng nhỏ cái gì.

Một thân bắp thịt, tám khối cơ bụng vẫn tiêu chuẩn, đây là Lâm Thanh Uyển tự mình chứng thực.

Trải qua mấy năm nay ở bên ngoài làm ăn lịch lãm, còn có chính mình lén khổ học, giữa mi mày đã không còn hàm hậu như khi mới quen Lâm Thanh Uyển, mà là trầm ổn lão luyện hơn.

Khuôn mặt vẫn góc cạnh rõ ràng, vết sẹo trên má trái vẫn dữ tợn như trước, nhưng cả người khí chất lại hoàn toàn bất đồng mấy năm trước, có vẻ định liệu trước, có vẻ bình tĩnh.

Đương nhiên trầm ổn bình tĩnh trang bức phong phạm này, chẳng qua là đối với người ngoài mà nói.

Đối mặt với Lâm Thanh Uyển vẫn là hán tử ngu ngơ kia, ở trước mặt con trai, hắn vẫn là gấu phụ thân ngẫu nhiên sẽ rối rắm nhỏ, sẽ nháo tiểu tính tình.

Nơi này gấu không phải nghĩa xấu, mà ý tứ là thể trạng khổng lồ tựa gấu.

Lâm Thanh Uyển ở bên cạnh nhìn thấy biểu tình nam nhân che miệng cười trộm.

Tên khờ hóa này, mỗi lần hai đứa con trai nhắc tới ca ca nàng, hắn liền đỏ mắt, luôn nói con trai thích cữu cữu, không thích cha. Một người lớn như vậy còn mỗi ngày so đo cái này với đứa trẻ.

Vì không để cho nam nhân tiếp tục buồn bực, Lâm Thanh Uyển quyết định tìm chút chuyện cho hắn làm.

“Tướng công, chàng tới giúp ta bỏ quần áo vào trong hòm đi.”

Vừa nghe thấy thanh âm nũng nịu của vợ, Dương Thiết Trụ lập tức không nhìn con trai, vội vàng chạy tới hỗ trợ.

******

Hai năm qua Lâm Thanh Uyển bọn họ làm sinh ý rất tốt, tốt đến tình trạng thế nào đây, không biết làm đến kinh thành có tính không.

Nhưng mà xâm nhập kinh thành là chuyện hơn nửa năm này, mọi thứ bên kia còn đang trong giai đoạn khởi bước. Sinh ý nhà Lâm Thanh Uyển phát triển hướng bên kia, một là bởi vì điều kiện người bên kia giàu có, trình độ tiêu phí thuận lợi cho bọn họ phát triển, thứ hai là vì liên hệ với Lâm Thanh Đình tiện hơn.

Có ca ca ruột xung phong phía trước, lại là cận thần của Tân Hoàng, làm sinh ý tới kinh thành kỳ thật không phải là một chuyện quá khó khăn.

Kỳ thật Lâm Thanh Uyển không nghĩ tới sinh ý nhà mình sẽ phát triển nhanh như vậy, đương nhiên trong đó công lao có Dương Thiết Trụ, có Lâm Thanh Đình, có Hạ Đại Thành, Dương Thiết Căn và một đám quản sự phía dưới, cũng có nàng. Chỉ là nàng dù sao cũng là phụ nhân luôn ở nhà, ngoại trừ ngẫu nhiên xuất một chút trọng điểm, còn chỉ ở trong nhà tính sổ sách.

Mà Lâm Thanh Đình lúc trước cho nàng năm ngàn lượng đồ cưới kia, làm chia hoa hồng đã sớm giúp Lâm Thanh Đình kiếm lại rồi, đây cũng là chuyện ra ngoài ý liệu của hai huynh muội Lâm Thanh Uyển.

Có đôi khi không thể không thừa nhận, sau lưng có người dễ làm việc hơn, tiền và quyền vĩnh viễn không phân rõ ràng. Mấy năm trước trong nhà chỉ có mấy chục lượng, kiếm mấy chục lượng, sau này có núi dựa, tùy tiện phái người chào hỏi, cổng lớn liền rộng mở với bọn họ.

Lâm Thanh Uyển thấy thế không nương tay, có tiền không kiếm là ngốc tử, có quyền không cần đó chính là nhị bức. Mà bọn họ không ỷ vào thân thích nhà mình có cái quan to mà làm những thứ gà gáy trộm chó, nhiều lắm cũng chỉ là phương tiện nhà mình làm sinh ý thôi.

Sinh ý của nhà càng làm càng rộng, thậm chí phát triển đến ‘Súc cầm nghiệp’ và ‘Nông sản nghiệp’ đi, đương nhiên lập nghiệp ‘Ngành ăn uống’ cũng không có vứt bỏ, thậm chí phát triển càng nhiều loại.

Xét thấy nhà mình giao hàng tận nơi, Lâm Thanh Uyển thậm chí nghĩ tới ‘Hậu cần’.

Nhưng mà hậu cần này chỉ là cái quy mô nhỏ, nói trắng ra cũng chính là nương vào chiêu số nhà mình sinh sản hoặc là nuôi dưỡng gì đó bán cho tửu lâu, bởi vì giá cả cùng bên ngoài không sai biệt lắm, lại là giao hàng tận nơi, tửu lâu cũng vui vẻ đặt hàng. Thậm chí còn bởi vì căn cứ địa đại bộ phận phân xưởng đều ở nông thôn, các thôn dân ở quanh cũng được hưởng phúc.

Bình thường trong nhà thôn dân ở nông thôn đều có đồ ăn, chỉ là trồng rau nhà mình ăn, chỉ có rất ít nhà nghèo khó hoặc là giỏi về luồn cúi mới chọn chút rau dưa đi trấn trên mua bán, nhưng chậm trễ công phu không nói, nói không chừng còn bán không được bao nhiêu.

Lâm Thanh Uyển suy bụng ta ra bụng người, giỏi khám phá trí tuệ trong sinh hoạt, đề nghị phân xưởng thả ra tiếng gió thu rau dưa mới mẻ. Thôn dân thấy đồ ăn bán được tiền, lại không phải đi xa bôn ba chậm trễ công phu, tất nhiên là chen chúc tới. Mà phân xưởng chỗ đó thu đồ ăn, trực tiếp bán trao tay cho tửu lâu.

Đừng nói bán đồ ăn không kiếm tiền, hiện đại những rau dưa kia là phát tài như thế nào? Đừng nhìn chỉ là một hai tiền, nhưng thứ gì mà không là tích tiểu thành đại.

Dương Thiết Trụ được vợ dẫn dắt, lại chú ý sinh ý tốt hay không, quyết đoán lại thương nghị cùng Hạ Đại Thành, loại mô thức này có thể mở rộng, không câu nệ chỉ bán cho tửu lâu bọn họ đưa kho đồ ăn và đồ sấy tiên, mỗi tửu lâu đều đưa hàng tới nếm thử.

Đồ ăn ở nông thôn vốn rẻ hơn trong trấn, trong huyện, thậm chí trong thành, bởi vì trung gian không có môi giới, kẻ buôn thứ ba xen vào tăng giá. Dương Thiết Trụ chỉ dùng giá thấp hơn một chút so với giá những hàng tửu lâu đó lấy, những tửu lâu này liền hoan nghênh.

Trước đó bọn họ làm thí nghiệm, phát hiện trong đó lợi nhuận không kém bán đồ sấy tiên, liền mở rộng môn quy, phát triển từng cái phân xưởng bao quanh, hình thành một cái liên hoàn hậu cần.

Chuyện thu mua đồ của thôn dân xung quanh, phân xưởng trước đây cũng thường xuyên làm, các loại nguyên vật liệu kho gà vịt gì đó, mới đầu bởi vì nhà mình chưa có trại nuôi gà hoặc là sân nuôi vịt, đều thu mua của các thôn dân. Bao gồm Lâm Thanh Uyển bọn họ bây giờ tuy rằng mở không ít trại chăn heo, nuôi gà nuôi vịt, nhưng bất đắc dĩ cung ứng quá lớn, vẫn cần phải chịu khó đi thu mua của các thôn dân một hai.

Trong lúc bởi vì phân xưởng thu mua, rất nhiều thôn dân phụ cận hành động tự mình trồng rau nuôi gà nuôi vịt linh tinh nhiều không kể xiết. Lâm Thanh Uyển bọn họ kiếm được tiền, cũng kéo theo một ít thôn dân phụ cận cần lao làm giàu.

Đương nhiên những điều này đều là chuyện tốt giai đại hoan hỉ.

Sinh ý nhà mình nhanh chóng phát triển, Dương Thiết Trụ còn không quên thân phận nhà mình. Nội bộ trong nhà chủ yếu là làm sinh ý, kỳ thật thân phận mặt ngoài vẫn là ‘Nông’. Nông hộ có hơn mười mẫu đất, có được mấy chục mẫu đất là tiểu địa chủ, có được mấy trăm mẫu thậm chí nhiều hơn đó chính là đại địa chủ, dù sao cũng vẫn là ‘Nông’.

Thương tất nhiên rất tốt, nhưng chung quy bởi vì địa vị xã hội chỉ có thể làm ‘Nghề phụ’.

Vì về sau hậu nhân nhà mình tuỳ cơ ứng biến, ở mặt ngoài nhà Lâm Thanh Uyển đã là đại địa chủ nổi danh phạm vi trăm dặm. Thậm chí bởi vì Dương Thiết Trụ 2 năm gần đây luôn ra ngoài phát triển sinh ý, ở các nơi khác cũng mua được mấy cái trang viên trang viên nhỏ, cuộc sống có thể nói là rất náo nhiệt.