Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 50: Ở riêng (một)




Lúc Hà thị vọt tới nhị phòng, Dương Thiết Trụ đang cúi đầu nhìn vợ mình.

Hắn đang nghĩ sao vợ còn chưa tỉnh lại, nhưng khi nghĩ tới trọng bụng vợ còn có một tiểu cục cưng thì lòng hắn lại tràn đầy ngọt ngào, ngay cả việc Hà thị vừa rồi làm vợ hắn ngất hắn đều quên hết.

Loại ngọt ngào này lại bị Hà thị xuất hiện đánh gãy, Hà thị ‘Oành’ một tiếng đẩy cửa ra, cánh cửa đụng vào tường bật lại hai lần.

Hà thị đứng ở cửa không vào, khí thế hung hăng như muốn ăn tươi ai đó.

Dương Thiết Trụ nhìn mẹ mình, một biểu tình cũng không muốn cho bà nhìn, nên lúc này hắn không thay đổi sắc mặt.

Hắn không nói gì chỉ nhìn bà, giống như đang nhìn một kẻ xa lạ.

Hà thị vốn là mang cổ tác khí mà đến, sau khi nhìn thấy ánh mắt con trai nhìn mình lại cảm thấy khiếp đảm.

Nhưng thời điểm trọng yếu như vậy, sao bà có thể khiếp đảm chứ?

Cho nên, bà nuốt nước miếng một cái, một tay chống eo, một tay chỉ thẳng vào Dương Thiết Trụ ——

Đây là tư thế Hà thị hay răn dạy người vẫn dùng, bà cho rằng đây là tư thế mắng người tốt nhất, mà người khác bởi vì thấy bà khí thế bức người mà không dám phản kháng, quan trọng nhất là cái tư thế này thoạt nhìn tương đối ‘có khí thế’.

“Lão nương không nhiều lời với các ngươi, mang theo vợ ngươi, hai người cút đi cho ta, cút ngay lập tức.”

Dương Thiết Trụ biết từ khi mẹ hắn ép buộc vợ hắn sẽ có một ngày như thế này. Nhưng lại không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, hơn nữa mẹ hắn Hà thị còn ác như vậy, vợ hắn bị bà giày xéo mà té xỉu, hiện tại có bầu, hắn thì một tay không thể động, bà cứ như vậy chạy tới đuổi người.

“Mẹ, người có ý tứ gì?” Vì xác nhận mẹ hắn thật sự làm vậy hay không, Dương Thiết Trụ mở miệng hỏi.

“Không có ý tứ gì, ý của lão nương là: các ngươi bị cha mẹ các ngươi đuổi ra khỏi nhà, hiện tại mang theo vợ ngươi cút đi…”

Hà thị chưa nói xong thì bị một thanh âm thanh đạm cắt đứt.

“Làm phiền ngươi đi ra ngoài, đóng cửa lại.” Đây là thanh âm Lâm Thanh Uyển.

Đúng vậy, Lâm Thanh Uyển đã tỉnh. Tỉnh lại lúc Hà thị vào cửa như phá nhà, cho nên nàng cũng nghe được những câu tiếp theo của Hà thị.

Lâm Thanh Uyển nhổm dậy, ánh mắt thanh lãnh nhìn mụ bà lão chanh chua. Nàng không nhẫn nhịn bà ta nữa, muốn nháo liền nháo lớn, dù sao nàng cũng đã sắp xếp xong xuôi, nàng không tin mình không trị nổi bà ta!

“Nàng dâu ——” Dương Thiết Trụ kinh hỉ đầy mặt, cũng bất chấp Hà thị còn ở bên cạnh.

“Cái tiểu tiện nhân này, ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói lão nương lăn? Ngươi cái rách nát hóa, lão nương cho ngươi chút nhan sắc ngươi liền mở phường nhuộm hả. Đây là nhà lão nương, vậy mà ngươi dám đuổi lão nương? Các ngươi cút cho ta, sau này không được tới cái nhà này…”

Hà thị vốn là ôm mục đích đến đuổi người, lại thấy ánh mắt thanh lãnh của Lâm Thanh Uyển kia khi dễ lập tức lửa bốc lên đầu. Lời mắng người dồn lên não, ngôn ngữ ô uế như phân phun hết ra ngoài.

Dương Thiết Trụ đã sớm bi phẫn đầy mình, chỉ là bị Lâm Thanh Uyển có thai vừa tỉnh lại dẫn dắt rời đi lực chú ý, lúc này nghe thấy lão mẹ miệng như phun phân mắng vợ hắn, làm lửa giận bốc tới đại não…

Hắn đứng dậy, không nói thêm lời trực tiếp cầm một cái ghế quăng tới hướng mẹ hắn. Nhưng Dương Thiết Trụ vẫn ném rất chuẩn, hắn không phải thật sự muốn đập Hà thị, chỉ là hù dọa bà ta thôi.

“Vợ ta bảo ngươi đi ra ngoài, ngươi không nghe thấy à?” Lúc này, Dương Thiết Trụ ngay cả chữ mẹ cũng không muốn gọi. Thật sự không muốn gọi, thật sự quá đả thương người.

Ghế quăng tới bên cạnh Hà thị phát ra to lớn nổ vang, sau đó rụng ra từng đoạn, đủ để chứng minh Dương Thiết Trụ dùng nhiều sức tới mức nào, trong sức lực tích góp bao nhiêu bi phẫn.

Dương Thiết Trụ không thể nào không bi phẫn, moi tim moi phổi đối đãi với người nhà, sau đó rơi xuống một cái kết quả như thế.

Cút đi, không được bước vào nhà… Ha ha ha…

Tốt, thật tốt, hắn nhớ!

Dương Thiết Căn nghe được tiếng vang cực lớn bên nhị phòng vội vàng chạy lại, luôn ở trong phòng Diêu thị cũng vội vàng chạy theo. Dương lão gia tử vẫn là đắm chìm trong đầu óc trống rỗng của mình, phảng phất không nghe thấy…

Dương Thiết Xuyên tuy rằng nghe được, nhưng trước giờ hắn vốn ích kỷ không muốn quan tâm tới chuyện này, đầu óc hắn linh động hơn vợ hắn nhiều, hai người cùng nhau nghĩ tới. Đuổi một phòng kia ra khỏi nhà mới tốt, vừa vặn lại không cần hắn xuất đầu lộ diện, Dương Thiết Xuyên tin tưởng mẹ hắn có sức chiến đấu này…

Có lẽ cha hắn cũng có ý tưởng này đấy?

Dương Thiết Xuyên liếc mắt nhìn Dương lão gia tử bên cạnh ngây người như phỗng, trong lòng nghĩ như vậy.

Hà thị nhìn thấy ghế nện xuống đất rụng rời, sợ tới mức cả người như nhũn ra, rồi lại trong cơn giận dữ chỉ ngón tay run run vào Dương Thiết Trụ.

“Ngươi đồ bất hiếu này…”

Dương Thiết Căn chạy tới nhìn thấy nhị ca cuồng nộ, bên cạnh có một cái ghế nát, sợ Hà thị tiếp tục gây vội vàng kéo Hà thị kéo ra ngoài cửa, ai thanh cầu xin bà.

“Mẹ, người đừng làm rộn nữa có được không —— “

Dương Thiết Căn bây giờ cũng choáng váng, ngắn ngủi trong chốc lát đã xảy ra nhiều chuyện. Mẹ muốn đuổi cả nhà nhị ca đi, trên người nhị ca còn có thương tích, nhị tẩu có thai, lại còn bị mẹ giày xéo đang hôn mê.

Hắn muốn đại ca và cha ra can ngăn không thấy bọn họ ra…

Có phải hiện tại người trong nhà đều có loại suy nghĩ này? Cũng không chỉ là một mình mẹ, chỉ vì nhị ca bị phế cánh tay?

Dương Thiết Căn cảm giác trong lòng mình thật là loạn, cũng rất lạnh. Vì sao sẽ như vậy, người một nhà đồng cam cộng khổ vui vẻ hòa nhạc một chỗ không được sao?

“Mẹ, ngài đừng làm rộn, con van cầu người, người đừng đuổi nhị ca đi, trên người nhị ca vẫn còn thương tích đấy, nhị tẩu đang có thai…” Dương Thiết Căn ăn nói vụng về, chỉ có thể nói mấy câu đó thôi.

“Lão nương không nháo, lão nương là nói thật… Lão nương chính là muốn đuổi hắn ra khỏi nhà…” Hà thị vừa bốc hỏa vừa thẹn vừa giận, giận là lão nhị vì cái lạn hóa kia mà lấy ghế quăng bà, xấu hổ vì bị mất mặt mũi trước mặt lão tam và Diêu thị.

Lúc này, Dương Thiết Căn kéo bà ra, còn thay lão nhị cầu tình, Hà thị nhất thời chuyển dời hết toàn bộ lửa giận phát tiết lên người Dương Thiết Căn.

“Các ngươi là hai đứa con bất hiếu, hắn bất hiếu, ngươi cũng bất hiếu, các ngươi đều bất hiếu, lão nương sinh các ngươi ra ngoài làm gì, sinh các ngươi ra là để đòi nợ chọc giận ta à…” Hà thị đổ ập xuống đánh Dương Thiết Căn, miệng mắng không ngừng. “Lão nương đuổi hai cái phế vật ra ngoài, lưu hai cái phế vật ở nhà làm cái gì…”

Hà thị miệng mắng không ngừng, trên tay là đánh, là cào, là trảo, tới thẳng mặt cổ Dương Thiết Căn…

Diêu thị ở bên cạnh muốn kéo Hà thị ra không để bà đánh Dương Thiết Căn, bị Hà thị tát một bàn tay ngã quăng dưới đất.

Hai đứa Nữu Nữu nhìn bà nội đánh cha mẹ mình, muốn chạy lên ngăn không cho bà nội đánh nhưng trẻ con sức yếu, bị Hà thị vung tay lên một cái ngã quăng ra.

“Oa… Mẹ… Cha…”

Hai đứa nhỏ khóc lên, là đau, là sợ.

Vương thị từ lúc Hà thị đến nhị phòng nháo liền đứng ở cửa phòng bếp xem, lúc này ả mặc kệ chuyện làm cơm. Nữ nhân này trước giờ thích sung sướng khi người gặp họa, nhìn thấy bên này đánh thành như vậy, đứng chỗ đó khoanh hai tay trước ngực nhìn náo nhiệt.

Dương Thiết Căn cúi đầu mặc kệ Hà thị đánh, trên mặt bị Hà thị cào thành loạn thất bát tao. Nhưng không đẩy bà ra, chỉ mặc cho bà đánh.

Bên tai là thê thảm tiếng khóc của hai đứa nhỏ, lúc này hắn thống khổ sắp nổ tung.

Vì người nhà như vậy, vì một người mẹ như vậy!

“Ngươi đừng có mà cản ta đuổi bọn nó, ngươi cũng là cái phế vật, vợ ngươi là cái không đẻ trứng, ngươi là cái kẻ bất lực. Còn cản ta, cẩn thận ta đuổi cả nhà các ngươi ra ngoài…”

Diêu thị nhìn thấy trượng phu bị đánh thành như vậy, nữ nhi cũng bị ngã văng ra ngoài. Lại nghe được Hà thị mắng nàng và nam nhân như vậy, lúc này tinh thần nàng không chịu nổi, sợi dây mềm yếu trong đầu đứt vang ‘bụp’ một tiếng.

Nàng hét ‘a’ lên, đỏ mắt xông tới đẩy Hà thị ra.

“Có phải ngươi không cho người ta sống nữa có phải không? Có phải không?”

Khuôn mặt sầu khổ của Diêu thị lúc này vặn vẹo, ánh mắt đỏ dọa người, trên mặt sưng lên, tóc tai bù xù ép hỏi Hà thị.

“… Ngươi ngày nào cũng bức chúng ta thì thôi đi, ai bảo ta là cái gà mái không đẻ trứng, ta đáng đời bị ngươi tra tấn, ngươi là bà bà của ta… Bây giờ ngươi tới bức nhị tẩu, bức nhị ca… Đánh chồng ta, đánh con ta… Ngươi là người sao? Ta muốn hỏi một chút ngươi còn là người sao?” Diêu thị giống như điên cuồng cuồng loạn chỉ vào phòng nhị phòng, lại chỉ vào hai cái đứa nhỏ còn té trên mặt đất.

Nữ nhân này trước giờ thành thật ít lời rốt cuộc không chịu nổi, lôi hết tra tấn trong nhà ra, còn có lão bà tên là ‘Bà bà’ trước mắt này tra tấn.

Hà thị rất ít ép buộc người sẽ dùng đến hình phạt thể xác, bà chủ yếu tra tấn Diêu thị bằng ngôn ngữ. Trong lời nói chửi rủa, còn có sắc mặt khó xem, ánh mắt ghét bỏ chán ghét.

Quở trách khó nghe, vũ nhục bẩn thỉu… Diêu thị chính là sống trong tiếng quở trách này, càng ngày càng trầm mặc, càng ngày càng yếu đuối…

Nàng không dám phản kháng, bởi vì lão bà này là bà bà của nàng. Nam nhân nàng cũng không dám phản kháng, bởi vì nam nhân nàng hiếu thuận, tam phòng không có con trai nên không có sức nói. Dương Thiết Căn đau lòng vợ mình, lại không dám ngỗ nghịch chính mẹ mình, chỉ có thể cả ngày sầu muộn đổ lên công việc, nói hắn không oán hận là không thể nào, chỉ là hắn đặt sâu trong lòng mà thôi…

Là ai nói ngôn ngữ bạo lực cũng có thể bức người điên?

Đúng là, áp bức đến mức không thể chịu áp bức, cho dù là người hèn yếu cũng sẽ bùng nổ.

Lúc này, Diêu thị chính là như vậy.

“… Ngươi phải bức điên người ta ngươi mới vừa lòng phải không, ngày nào ngươi cũng ầm ĩ… Ngươi muốn bức mọi người tới chết ngươi mới vừa lòng có phải không…”

Hà thị hét lên một tiếng định nhào lên đánh Diêu thị nhưng Dương Thiết Căn ở phía sau ôm bà kéo lại.

“… Diêu thị, cái gà mái không đẻ trứng này, ngươi dám đẩy lão nương… Lão nương bảo lão tam hưu ngươi, ngươi là cái bọ hung chiếm hầm cầu, lão nương đánh chết ngươi…”

“Đến, đến, ngươi đánh, ngươi đánh chết chúng ta đi… Tất cả chúng ta tìm chết, chỉ một mình ngươi sống sót…” Diêu thị miệng điên cuồng kêu, sau đó lại đột nhiên nhảy dựng lên, tóc tai bù xù chạy vào phòng bếp.

Trên đường xông qua Vương thị, dọa Vương thị ngã lảo đảo.

Lúc Diêu thị lao ra cầm một con dao phay trong tay.

Sắc mặt nàng điên cuồng cầm dao phay nhét vào tay Hà thị, “Đến, đến, ngươi không muốn chúng ta sống, ngươi chém chết chúng ta đi… Đến, chém mạnh… chém đi…”

Dao phay đưa qua đi sau, còn cầm tay Hà thị hướng trên người mình túm. Hà thị nơi nào dám dùng đao chém người, bởi vì Diêu thị nắm tay bà chỉ vào người mình, nàng vừa cầm tay chỉ vừa ấn người mình lại.

Lúc này Hà thị triệt để bị con dâu thứ ba điên cuồng dọa sợ, sắc mặt trắng bệch ngã ngồi dưới đất, dao phay trong tay rơi xuống đất.

Dương Thiết Căn không kéo bà nữa, mà là chạy lại ôm vợ mình.

“Nàng dâu…” Dương Thiết Căn ôm Diêu thị, thống khổ rơi lệ đầy mặt.

“Nàng dâu, xin lỗi, nàng đừng dọa ta…”

Hai đứa nhỏ tự mình đứng lên ôm chân cha mẹ khóc.

Diêu thị trắng bệch mặt, thân mình mềm nhũn trong ngực Dương Thiết Căn, miệng không ngừng thì thào: “Dương Thiết Căn, ta không muốn sống nữa, ta đã sớm không muốn sống nữa… Cái nhà này ngày nào cũng cái dạng này, một phòng yêu ma quỷ quái… người nào cũng nhẫn tâm… Mẹ ngươi ngày nào cũng giày xéo ta… Hiện tại lại giày xéo nhị ca nhị tẩu… Ta thực thống khổ, ta mỗi ngày đều rất thống khổ… Nếu như không phải ngươi cùng đứa nhỏ, nếu như không phải nhị tẩu mỗi ngày trấn an ta, trêu đùa với ta… Ta đã sớm không sống rồi…”

Dương gia nháo thành như vậy, lại mời đại phu, lại lớn tiếng khắc khẩu, đã sớm dẫn hàng xóm cách vách sang xem.

Chỉ là người ta là người ngoài không tiện chen miệng vào nói nên không ai lên tiếng. Hơn nữa bên ngoài trời lạnh người vây xem cũng rất ít.

Nhưng Dương gia nháo đại trương kì cổ như vậy, trong chốc lát người trong thôn nghe tin kéo đến.

Không có nhiều người lắm nhưng có tới bảy tám người.

Nhìn thấy vợ Dương Thiết Căn Diêu thị như người điên, lấy đao, lại bảo bà bà chém nàng. Rốt cuộc có người nhịn không được tiến vào khuyên.

“Đây là làm sao? Vợ Thiết Căn, ngươi cũng đừng dọa đến đứa nhỏ nha…” Nói chuyện là hàng xóm Dương gia, một lão phụ nhân họ Mễ, mọi người đều gọi bà là Mễ đại nương.

Trước đây từng cãi nhau với Hà thị, hai người ầm ĩ khá căng, cho nên hai nhà chưa bao giờ nói chuyện.

Vừa rồi thấy không ai lên khuyên, lúc này nháo xong thì ngươi lại tới.

Lâm Thanh Uyển đứng bên cạnh hừ lạnh một cái.

Lâm Thanh Uyển đứng ở cửa được một lát, chính là lúc Diêu thị lấy dao phay ấn vào tay Hà thị.

Nàng định chạy lên ngăn, nhưng vừa nghĩ Diêu thị bị áp lực lâu lắm mới bạo phát ra, còn không bằng để cho nàng phát tiết một chút, đỡ để nàng nghẹn thành bệnh, dù sao cũng không xảy ra chuyện gì.

Hà thị như vậy, gia đình bạo ngược, ngươi cho bà một cây đao, bà cũng không dám thật sự chém ngươi.

Quả nhiên Hà thị bị dọa tới nhũn ra ngồi phịch trên mặt đất.

Cho nên nàng vẫn ở bên cạnh nhìn, lúc này thấy Diêu thị mềm nhũn ra, hơn nữa ở cửa lại có nhiều người đứng xem náo nhiệt như vậy.

Nàng mới tiến lên đỡ Diêu thị, cùng Dương Thiết Căn đỡ nàng về phòng, hai bé gái theo ở phía sau.

Lâm Thanh Uyển đỡ Diêu thị ngồi xuống trên kháng, cầm ra một tấm khăn đưa cho nàng.

Nàng ở bên cạnh bảo Diêu thị lau nước mắt, vừa bảo Dương Thiết Trụ ngồi trên giường lò chớ lộn xộn.

Nàng hôn mê lâu như vậy, nam nhân ngốc này vẫn ở bên canh chừng, ngồi lì một chỗ, phỏng chừng lúc này bả vai lại bắt đầu đau.

Hà thị trong sân ai cũng mặc kệ, một lát sau, tiếng người bên cạnh xem náo nhiệt càng lúc càng lớn.

Lâm Thanh Uyển nghe thấy thanh âm Dương lão gia tử, thanh âm Dương Thiết Xuyên đuổi người bên ngoài cửa, nàng cười lạnh một cái.

Sao lúc nháo lớn vậy mà không thấy bóng dáng ai cả, bây giờ lại đi ra?! sao rồi? Đều ngồi trong phòng nghe thùng thuốc súng Hà thị xuất đầu đuổi bọn họ đi?! Loại hành vi của Hà thị là cực kì xấu hổ rồi, Lâm Thanh Uyển thật không biết Dương lão gia tử và Dương Thiết Xuyên hành động như vậy là có còn muốn mặt mũi hay không.

Diêu thị suy yếu ngồi một góc, Dương Thiết Căn dùng tấm khăn lau nước mắt cho nàng, hai đứa Nữu Nữu cũng đứng cạnh bên chân lau nước mắt cho mẹ.

Đợi mọi người đều bình tĩnh lại, Lâm Thanh Uyển mở miệng bảo Dương Thiết Căn đi mời Dương thị đến.

Dương Thiết Căn tuy có chút khó hiểu, nhưng biết việc trong nhà còn chưa xong đâu, chỉ đành vác cái mặt đầy vết máu vết cào đi mời Dương thị.

Diêu thị mờ mịt nhìn Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Uyển vừa phủi bụi trên người cho hai Nữu Nữu vừa nói với nàng: “Nếu bà ta muốn đuổi chúng ta ra ngoài, ta làm cho bà ta như nguyện”.

Diêu thị muốn nói gì đó, nhưng lúc này đầu óc nàng quá hỗn loạn, không biết nên nói cái gì.

Lâm Thanh Uyển lau sạch cho hai Nữu Nữu, bảo hai đứa lên giường ngồi, dặn chúng không được đụng vào vết thương của nhị bá.

Hai Nữu Nữu nghe lời lên kháng ngồi, thành thật ngồi không nói lời nào. Hai đứa nhỏ căng thẳng, chắc là bị màn vừa rồi dọa cho.

“Ngươi có muốn bị đuổi ra ngoài hay không?”

Diêu thị biết Lâm Thanh Uyển là đang nói với nàng, nhưng đầu óc nàng đang hỗn loạn không phản ứng kịp.

Lâm Thanh Uyển thấy Diêu thị cái dạng này, lại nhìn hai đứa trẻ, nàng có tâm giúp bọn họ, nhưng chính bọn họ cũng phải phối hợp.

“Ai ——, chính ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, ta biết ngươi không phải người ngu, nghĩ xong thì nắm chắc cơ hội, ta không thể quyết định thay ngươi được.”

Diêu thị vẫn mờ mịt đầy mặt.

Một lát sau Dương thị được Dương Thiết Căn mời đến.

Dương thị nhìn thấy trong phòng đập vỡ băng ghế, còn có vừa rồi bà nghe người ta nói lời ra tiếng vào, cộng thêm đôi mắt Diêu thị sưng đỏ và Dương Thiết Căn khắp mặt toàn vết cào…

Bà nghĩ liền biết Dương gia vì cái gì lại nháo lớn.

Lâm Thanh Uyển mời Dương thị ngồi xuống, sau đó nói với bà chuyện phát sinh mấy ngày hôm nay, còn có vừa rồi Hà thị đuổi bọn họ đi, Dương Thiết Căn vì khuyên can bị đánh, Diêu thị bị đánh, kể hết cho Dương thị.

Cho dù phản ứng của Hà thị đều nằm trong dự liệu của bọn họ, Dương thị vẫn nhịn không được hận ‘phi’ Hà thị một ngụm.

Cái người này, không biết đang làm cái gì vậy! Thật sự nói Diêu thị như vậy, bà ta thật sự hông phải là người! Quả thực chính là kẻ phát rồ mất trí!

Tiếp đó Dương thị rất mừng rỡ nhìn bụng Lâm Thanh Uyển.

“Thật có rồi?”