Danh Môn Thê Ước, Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Cao Lãnh

Chương 7: Chuyện cũ sẽ bỏ qua




Trong phòng làm việc, Tống Mạc đang ngồi trên ghế, hai chân ưu nhã bắt chéo, ngón tay thon dài tùy ý cầm một cây bút máy xoay xoay, ánh mắt như có điều suy nghĩ rơi vào mặt bàn, thoạt nhìn bộ dáng rất lười biếng.

Tần Ngu? Nắm trong tay đồ trọng yếu của anh sao?

Chuyện thân mật giữa anh với cô chỉ là ngủ một đêm, như vậy cô ta có thể uy hiếp anh cái gọi là chuyện quan trọng sao, sợ cũng chỉ là hình khỏa thân.

Không đoán được, cô gái này lại còn có can đảm như vậy, dám chụp ảnh anh? Anh sẽ tận lực làm cô chết khó coi.

Một hồi lâu, ngước mắt lên, nhìn phụ tá Hứa Văn, giọng nói thuần hậu trầm thấp, "Gọi cô ta lên đây."

Mười phút sau, Tần Ngu như tên lửa đâm thủng cửa phòng làm việc.

Mắt Tống Mạc nữa nhắm nữa mở sau khi nghe được tiếng vang thật lớn liền mở choàng mắt, ánh mắt có chút không kiên nhẫn rơi vào trên người Tần Ngu.

Khắp người Tần Ngu đầy lửa giận nhưng sau khi chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Tống Mạc, không biết vì sao, liền bị dập tắt, cả người cũng sợ hãi không ít.

Ngũ quan của Tống Mạc góc cạnh lại nghiêm khắc, coi như không nói lời nào, giữa lông mày cũng có thể tạo ra một luồng uy nghiêm, đó là một loại khí chất từ khi sinh ra đã có, làm cho người khác không dám khinh suất.

Trầm mặc ngắn ngủi.

Bốn năm nay, hai người mới chân chính chạm mặt, trong không khí chứa đầy một loại quỷ dị không nói nên lời.

Tống Mạc đốt một điếu thuốc, mở miệng trước, giọng nói đàn ông nhàn nhạt giống như sương mù truyền ra từ giữa đôi môi mỏng, "Nghe nói Tần tiểu thư nắm trong tay đồ quan trọng liên quan đến tôi?"

Tần Ngu hoàn hồn, hóa ra Tống Mạc còn nhận ra cô.

Nắm chặt quyền, suy nghĩ tới mục đích ngày hôm nay, cả gan mắt sáng như đuốc nhìn về phía Tống Mạc, "Tôi không giữ thứ gì gọi là đồ quan trọng của anh, hôm nay tôi tới chỗ này, là tới tìm con trai."

Ánh mắt Tống Mạc híp lại, khuôn mặt bị sương mù bao phủ, thoạt nhìn có chút không quá chân thật, "Con trai?"

Tần Ngu tiến lên hai bước, ưỡn ngực, hất cái cằm lên, "Họ Tống, anh đừng giả bộ, giao con tôi ra, nếu không. . . . ." Nhanh chóng quan sát chung quanh, phun ra một câu có chút khí thế, "Tôi sẽ đập phá phòng làm việc của anh!"

Thua người không thua trận, dáng người cô thấp, khí chất của cô cũng không cường đại như Tống Mạc, nhưng cô có lý do, Tống Mạc anh dựa vào cái gì động đến con trai của cô?

Tống Mạc hít một hơi thuốc lá, đứng dậy, từng bước từng bước đến gần Tần Ngu, há miệng, khói phủ lên mặt Tần Ngu, "Giả bộ? Tần Ngu, cô nói xem, tôi có lý do gì bắt con trai của cô đi chứ."

Thân hình cao lớn của người đàn ông bao phủ trên đỉnh đầu của Tần Ngu, một cỗ áp lực khổng lồ ép cô không dám thở mạnh, mùi thuốc lá rất nồng, Tần Ngu nặng giọng ho khan hai tiếng, há to miệng, lại phát hiện có chút cứng họng.

Bộ dáng của Tống Mạc thoạt nhìn hết sức thản nhiên, không có chút nào bị quẫn bách, chẳng lẽ, thật đúng là cô hiểu sai, Tần Lãng không phải là Tống Mạc mang đi?

Đang thất thần, mặt Tống Mạc ngay trước mắt, trong nháy mắt một mùi nước hoa đập vào mặt, nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi Tần Ngu, theo đó còn có giọng nói dễ nghe của người đàn ông, "Ngược lại là cô, Tần Ngu, bốn năm trước vì cái gì bò lên giường của tôi?"

Khuôn mặt của Tần Ngu liền hồng lên giống như trứng tôm chín, một lát sau, đẩy Tống Mạc ra, lắp ba lắp bắp phun ra một câu, "Tôi, tôi bị mộng du, nếu không thì anh nghĩ rằng tôi sẽ não tàn muốn bò lên giường của anh à."

Ánh sáng trong mắt Tống Mạc loe lóe, não tàn? Bò lên giường của anh là não tàn sao? Rất tốt, cô gái này rất có khí phách!

Đứng lên, không biến sắc rút lui khỏi người Tần Ngu, "Chuyện bốn năm trước tôi có thể xem như chuyện cũ mà bỏ qua, nhưng hy vọng từ nay về sau, Tần tiểu thư đừng đến dây dưa với tôi nữa."

Anh sẽ bỏ qua chuyện cũ? Tên này nói nhảm gì thế, như thế nào, anh ta ngủ với cô còn nói anh ta bị thua thiệt?

Tần Ngu chỉ cảm thấy một trận sét đánh xuống trên đầu mình, lập tức một dòng lửa giận vọt lên não, vài bước tiến lên, một phen níu lấy cổ áo của Tống Mạc, "Tôi nói cho Tống Mạc anh biết, đừng tưởng rằng tôi hiếm lạ anh, ở trong mắt tôi, anh chỉ là cái rắm!"

"Hôm nay tôi đến đây, chỉ muốn anh giao con tôi ra, trừ lần này, nếu tôi lại xuất hiện trước mặt anh, Tần Ngu tôi cũng không phải là người nữa!"

Tay cầm điếu thuốc củaTống Mạc rủ xuống bên người, ánh mắt không đếm xỉa nhìn vào mặt Tần Ngu, "Vậy tôi cũng nói cho cô biết, con trai của cô không ở chỗ của tôi, nếu cô cứ dây dưa đòi người, xin lỗi, tôi chỉ có thể mời cô đến cục cảnh sát uống trà."

Tần Ngu ngước cằm lên quan sát vẻ mặt của Tống Mạc, lại nhìn không ra một chút sơ hở nào, xem ra anh ta không phải nói dối, chỉ là, nếu như Tần Lãng không ở trong tay anh, thì ở đâu?

Lông mày chau lại.

Trong không khí, lại truyền tới một hồi chuông điện thoại di động.

Chuông điện thoại di động trong trẻo như vậy, không thể nào đến từ Tống Mạc.

Tần Ngu cuống quít lấy điện thoại trong túi ra, "A lô?"

"Mẹ, con đang ở bệnh viện."