Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 123




Editor: Trà sữa trà xanh

Là tin nhắn của Tiếu Dịch: Lâm Trạch Thiên có mai phục, nhân số không ít hơn một trăm người.

Tống Mạc lạnh nhạt thu hồi điện thoại. Lâm Trạch Thiên ở một bên thu hết động tác của anh vào mắt, cười nói, “Tống tiên sinh, có chuyện gì sao?”

Tống Mạt lạnh nhạt nói, “Không có gì.”

Cận Tuân theo chân bọn họ bắt chuyện một lát, liền đi qua cái bàn khác chào hỏi.

Thấy tình cảnh này, Lâm Trạch Thiên cũng không cần ẩn nhẫn gì nữa, không để lại dấu vết cười cười, “Tống tiên sinh, chúng ta nói chuyện một chút.”

Tống Mạc thâm sâu nhìn chằm chằm Lâm Trạch Thiên mấy giây, “Lâm tiên sinh là muốn giao dịch với tôi.” Giọng nói chắc như đính đóng cột.

“Tống tiên sinh quả nhiên là người thông minh, đã như vậy, chúng ta nói thẳng vậy.” Lâm Trạch Thiên cười nói, “Tôi muốn hợp tác với Tống tiên sinh.”

Tống Mạc không nói gì, anh sớm đã đoán được nguyên nhân Lâm Trạch Thiên xuất hiện ở nơi này. Vô luận là xét về tài lực, thế lực, hắn đã là người đỡ đầu đại lục, mà hình như hắn còn muốn làm lớn hơn, muốn đưa ma túy cùng súng ống đạn dược tới khu vực Tây Bắc.

“Tống tiên sinh là đầu rồng khu vực Tây Bắc, ai cũng biết tất cả mọi người ở nơi này đều theo mệnh lệnh của Tống thị, nếu như chúng ta hợp tác, tôi tin tưởng tuyệt đối, về phía Tống tiên sinh, hay là Lâm Trạch Thiên tôi, sẽ mang đến lợi nhuận cực kỳ lớn.”

Khuôn mặt Tống Mạc lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mắt, người này cực kỳ dã tâm giống như sói đói, hắn muốn thông qua tay của anh đả thông khu vực Tây Bắc, đến lúc đó nơi này sẽ triệt để trở thành trùm buôn thuốc phiện , đồng thời là nơi hắc bang hội tụ. Ý nghĩ này quá mức điên cuồng, về công về tư, anh tuyệt không đồng ý!

Mấy đời Tống gia đều làm thương nhân, tuyệt đối không thể chạm vào ma túy cùng súng ống đạn dược, bởi vì hai thứ đồ này, vô luận khi dính vào như thế nào, cũng không có kết cục tốt, Tống thị là tâm huyết của anh, anh không cho phép Tống thị bị hủy hoại trong tay của anh, cho nên, đêm nay coi như là liều chết đánh cược một lần, anh cũng tuyệt không lùi bước.

Không biến sắc uống một ngụm rượu, ngước mắt, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Lâm Trạch Thiên, “Xin lỗi, Lâm tiên sinh, tôi sẽ không hợp tác với ngài.”

Lâm Trạch Thiên kinh ngạc ngước mắt liếc nhìn Tống Mạc, đại khái là không ngờ Tống Mạc sẽ cự tuyệt dứt khoát như thế, trầm mặc mấy giây, chợt nở nụ cười, “Tống tiên sinh, hồ đồ vào lúc này không phải là chuyện tốt.”

Tống Mạc chống lại mắt của hắn, đơn giản nhìn thấy đáy mắt của hắn xẹt qua hung ác nham hiểm, mấp máy môi, nâng chân trái lên đặt trên đầu gối đùi phải, đổi tư thế, trấn định tự nhiên nói, “Lâm tiên sinh đang uy hiếp tôi sao?”

“Không phải là uy hiếp, là dụ dỗ.” Người đàn ông dừng một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười, “Đương nhiên, nếu như Tống tiên sinh không hợp tác, tôi cũng chỉ có thể cưỡng bức.” Giọng nói không nhanh không chậm rơi xuống, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, trên khuôn mặt ôn hòa, lại lộ ra lạnh lẽo làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

Đã nói đến mức này, bầu không khí đột nhiên đè nén lại, cơ hồ là giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng, trong không khí, mùi thuốc súng dần dần dày hơn, vờn quanh hai người.

Tống Mạc đưa mắt nhìn Lâm Trạch Thiên mấy giây, sửa sang lại cổ áo, “Đạo bất đồng bất tương vi mưu, Tống mỗ đi trước một bước, Lâm tiên sinh cứ tự nhiên.”

Cơ hồ là cùng lúc anh đứng dậy, đột nhiên sau lưng căng thẳng -- cái gì đó nguội lạnh chống đỡ phía sau, ngay sau đó Tống Mạc liền nghe thấy giọng nói âm trầm chậm rãi