Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 125: Lời chúc ngủ ngon cuối cùng




Editor: Trà sữa trà xanh

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, khẽ thở dài, ngập ngừng mở miệng, giọng nói có chút trầm trọng, “Ngực bị trúng đạn, mặc dù d[d[lqd không chạm tới tim, nhưng lại nằm đúng chỗ nguy hiểm nhất, hiện tại viên đạn đã lấy ra, bệnh nhân còn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, tạm thời vẫn lâm vào hôn mê, có thể tỉnh lại hay không, phải xem vận mệnh của hắn.”

Một câu nói này, khiến tất cả mọi người sững sờ.

Tiếu Dịch trừng mắt gắt gao nhìn bác sĩ, lặng im mấy giây, đột nhiên giống như điên lên, dùng sức kéo cổ áo bác sĩ, nổi giận đùng đùng, chất vấn bác sĩ, “Ngươi nói ngài ấy sẽ chết?”

Sắc mặt bác sĩ bi thống liếc hắn một cái, “Tỷ lệ sống sót không rất ít.”

Thân thể Tiếu Dịch run lên bần bật, khí lực toàn thân giống như bị rút đi, môi khô khốc giật giật, không nói nên lời, cánh tay chậm rãi trượt xuống, vô lực rũ bên người, đưa tay che mặt.

Bác sĩ rủ con mắt xuống tránh ra, mười mấy người đàn ông đứng tại chỗ, đều đỏ mắt.

Người thân cận nhất bên cạnh ngươi, một giây trước hắn còn đứng trước mặt ngươi, nói chuyện với ngươi, cùng ngươi kề vai chiến đấu, một giây sau, hắn lại hấp hối nằm trên giường bệnh, cận kề cái chết, tình cảnh tuyệt vọng này, đến vội vàng như một cơn gió nặng nề đánh vào trong lòng mỗi người.

Bệnh nhân được đẩy ra, dưới ánh đèn lờ mờ, trên chiếc giường trắng như tuyết, vỏ chăn trắng như tuyết, người đàn ông yên lặng nằm ở phía trên, gắt gao đóng lại hai mắt, giống như là ngủ thiếp đi.

Tiếu Dịch phản ứng trước, hốc mắt đỏ bừng chạy tới, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tống Mạc trắng như giấy không có chút huyết sắc nào, đáy mắt hiện ra một tầng sóng nước, dung nhan tuấn lãng ngày xưa, bây giờ lại sa sút nhợt nhạt như vậy.

Hứa Văn lau nước mắt, cũng không nói tiếng nào bước đến.

Phẫu thuật xong, lại không nhận được tin tốt, tất cả mọi người đều thủ ở trong phòng bệnh, yên tĩnh đến đáng sợ.

Giờ khắc này, mới thật là chân chính khổ sở, bọn họ có bản lãnh tốt đến cỡ nào, lại hết lần này tới lần khác không cứu được lão đại của bọn họ, nhìn Tống Mạc im hơi lặng tiếng nằm trên giường bệnh, bọn họ vô cùng bất lực, chỉ biết đứng đây chờ đợi, trong đêm tối đen nhánh, chờ đợi trong thống khổ cùng dày vò, chờ đợi ánh bình minh hiện lên, chờ đợi kỳ tích xuất hiện.

Đêm nay, sao mà dài đằng đẵng.

―――

Lúc Tần Ngu nhận điện thoại của Hứa Văn, đồng hồ đang chỉ ba giờ khuya, ngoài cửa sổ, bóng đêm đen nhánh, gió gào thét.

“Tần tiểu thư, Tống tổng ngài ấy trúng đạn, khả năng...” Hứa Văn nói được một nửa liền nghẹn ngào nói không được nữa.

Đầu Tần Ngu “Ong” một tiếng, vô ích, hô hấp hơi chậm lại, di động nắm ở trong tay, rớt xuống, đập xuống bên chân.

Tống... Tống Mạc tại sao anh ấy sẽ...

Trong đầu của cô đột nhiên chợt lóe lên đêm anh rời khỏi, anh ôm chặt cô vào trong ngực, anh nói, Tần Ngu, chăm sóc tốt con trai anh.

Trong đầu giống như có cái gì sụp đổ, ý niệm trong đầu, mơ hồ thoát ra khỏi đầu óc.

Hốc mắt Tần Ngu nóng lên, nước mắt như hạt đậu rơi xuống.

Có phải, anh sớm biết chuyến này đi sẽ gặp nguy hiểm, có phải, anh sớm đã đoán được mọi chuyện, đêm đó mới đột nhiên nói với cô như vậy?

Đều do cô sơ ý lơ là không phát hiện điểm bất thường của anh, nếu như biết rõ anh sẽ xảy ra chuyện, đêm đó cô nhất định ngăn anh lại, cô chết cũng không cho anh đi.

Tần Ngu như ngu ngốc rồi ngơ ngác nhìn chằm chằm hư không, tay luống cuống không biết nên đặt chỗ nào, sợ sệt mấy giây, mới phục hồi tinh thần lại, tay run run cầm điện thoại bên chân, “Trợ lý Hứa, anh ấy... Còn sống không?”

“Còn sống, chỉ là vẫn còn hôn mê, bác sĩ nói, nếu như cứ hôn mê như vậy, liền...”

Trước mặt Tần Ngu bỗng tối sầm, trái tim cô như ngừng đập, Tống Mạc, Tống Mạc, cô còn chưa nói cho anh biết cô yêu anh, sao anh lại muốn rời khỏi cô?

“Tần tiểu thư, nếu như bây giờ cô chạy tới, có lẽ, có thể thấy ngài ấy lần cuối.” Giọng nói khàn khàn đè nén của Hứa Văn vang lên.

Tần Ngu như chìm vào cõi mộng.

Gặp mặt lần cuối, gặp mặt lần cuối, thì ra giữa bọn họ, chỉ còn lại thời gian ngắn như vậy.

Cô vẫn cho là, giữa bọn họ, còn rất nhiều thời gian, cho đến khi anh yêu cô, thì ra, đã không