Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 129: Em rất nóng sao?




Editor: Trà sữa trà xanh

Cái gì gọi là nâng cục đá đập vào chân mình, Tần Ngu cảm thấy, cô cảm thấy trình độ của mình so với người đàn ông này, quả thực cách d/d/;lqd xa 18 con phố.

Bất quá, điều này cũng không có nghĩa là cô muốn tiếp nhận người đàn ông phúc hắc này.

Rót một ly nước, tìm một ống hút cắm vào, bưng đến trước mặt anh, “Dạ, tay không dùng được, nhưng có thể dùng miệng.”

Anh nhíu mày, rất nhanh nói tiếp, “Em để cho một người đàn ông như anh dùng ống hút uống nước sao? Lấy ra, em cầm cho anh uống.”

Người đàn ông này, tay của Tần Ngu siết thành quyền, tại sao anh mới vừa tỉnh, cô lại có ý nghĩ muốn đánh ngất xỉu anh lần nữa?

Quả nhiên có một loại người, lúc ngủ vẫn đáng yêu hơn nhiều.

Vươn tay ra, rút ống hút ra, đưa ly nước về bên môi anh lần nữa.

Anh liếc nhìn cô một cái, “Như vậy rất xa, em muốn anh uống nước làm sao?”

“...” Tần Ngu bước lên một bước, nửa quỳ trên giường.

Cuối cùng anh cũng vừa lòng uống hết nước, Tần Ngu đặt ly nước lại chỗ cũ, kéo cái ghế ở bên cạnh ngồi xuống, hai tay vòng ngực, nhàn rỗi nhìn anh, “Bây giờ chúng ta nói một chút về vấn đề tại sao anh hôn em cùng với ý đồ mượn chuyện mớm nước vừa rồi để hôn em lần nữa.”

Cô còn chưa quên, lúc nãy, cô cảm nhận rõ ràng có một bàn tay mạnh mẽ chụp sau ót cô, làm cô không thể động, dám lừa gạt cô sao, tưởng cô là con nít ba tuổi sao.

“Rất dễ hiểu, khi đó đại não của anh vẫn chưa thanh tỉnh, bản năng nghĩ phải tìm nguồn nước, mà em, là nguồn nước gần anh nhất, còn mới vừa rồi..” Anh dừng một chút, “Anh quên tay mình có thể động.” Anh nói như mấy chuyện vừa rồi là chuyện bình thường.

Tần Ngu nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh, khuôn mặt anh tuấn, nghiêm trang.

Giật giật khóe miệng, được rồi, anh giả bộ tốt lắm.

“Nếu anh đã không còn việc gì, thì nghỉ ngơi thật tốt đi, em cũng mệt mỏi rồi, đi ngủ trước đây.” Tần Ngu ngước mắt nhìn bóng đêm đen nhánh ngoài cửa sổ, đứng dậy.

“Kia là cái gì?” Anh lại nhíu mày, không đầu không đuôi đột nhiên phun ra một câu.

Tần Ngu nhìn theo ánh mắt của anh, anh là đang nói bản ( tiểu vương tử) trên bàn kia sao?

Cầm lấy sách quơ quơ, “Cái này sao?”

Lúc ánh mắt của anh chạm đến tên sách, rõ ràng hơi ngẩn ra, đáy mắt lộ ra ánh sáng nhạt, “Lúc anh ngủ em luôn ầm ĩ bên tai anh, là đang đọc cái này sao?”

Ầm ĩ sao? Cô có ý tốt mỗi ngày miệng đắng lưỡi khô chính là vì muốn anh tỉnh lại, anh còn dám nói cô ầm ĩ sao?

Oh, người đàn ông không hiểu phong tình này.

Tức giận nhìn anh một cái, âm dương quái khí (quái gở) phun ra một câu, “Đúng vậy, bốn năm trước em thấy quyển sách này trên giá sách của anh, còn tưởng rằng anh thích, liền lấy ra đọc, thật ngại quá, em thật