Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 49: Tôi đồng tình với anh




Editor: Trà sữa trà xanh

Phố danh hoa.

Đèn nê ông lan đến cuối phố, tiếng động lớn ầm ĩ của quán bar, âm nhạc sấm dậy, sóng người nhộn nhịp, đây là nơi xa hoa lãng phí phong tình, mê loạn dục vọng nhất, ngợp trong vàng son, ánh sáng tươi đẹp xa xỉ, trong không khí nổi lên lơ lửng một hơi thở ái muội.

Tống Mạc ngừng xe trước Kim Môn, Kim Môn, một quán bar đường phố đằng cấp già trang thành quán rượu, trang hoàng bên trong cùng rượu là độc nhất, đương nhiên còn có những cô gái không giống người thường, những cô gái trong quán bar này, đều là non, định kỳ đều đổi, như một hộp đêm hạng sang, mặc dù biết nội bộ quán rượu này tồn tại tính chất hộp đêm, cảnh sát cũng không dám xuống tay với nó, bởi vì chỗ này có người bao bọc, người kia, cảnh sát không dám chọc.

Người đàn ông bước xuống xe, nện bước chân dài trực tiếp đi vào quán bar, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng kiêu căng, toàn thân đều lộ ra một dòng hơi thở cấm dục, làm người khác rất khó liên hệ anh với nhân vật nào.

Thẳng lên lầu hai quán bar d;d;.lqd., đã có người đợi sẵn, bất quá không phải phụ nữ, là hai người đàn ông.

Thấy Tống Mạc tiến đến, một người đàn ông trong đó bưng một ly rượu đỏ trong tay đi đến, cười * lỗi lạc, "Ôi, Mạc Tử anh thế nhưng đến đây? Tôi còn tưởng rằng anh muốn làm việc đến tinh tận nhân vong."

Là Cố Thành, Cố gia nhị thiếu gia, người ta đặt ngoại hiệu Hoa Tâm Nhị Thiếu, đổi bạn gái so với phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn.

Tống Mạc không lạnh không nhạt đi tới, ngồi xuống, một bộ dáng không có chút rung động nào, cúi người bưng một ly rượu đỏ, dựa vào trong ghế sofa, khẽ nhấp một cái, rủ con mắt xuống nhàn nhạt phun ra một câu, "Công việc của tôi không phải là Ngưu Lang."

Cố Thành bị Tống Mạc chọc cười , thiếu chút nữa khiến một ngụm rượu nghẹn chết chính mình.

Thẩm Ngạn ngồi ở một bên thủy chung trầm mặc nhìn Cố Thành một cái, không lên tiếng, chỉ là trong đầu buồn bực ực một hớp rượu.

Ánh mắt Tống Mạc rơi vào trên mặt Thẩm Ngạn, "Như thế nào, mượn rượu giải sầu?"

"Đừng nói chuyện, đến đây, uống vài chén với tôi." Cảm xúc của Thẩm Ngạn xuống thấp vô cùng, từ ngày Lê Nhược quyết tuyệt rời đi, đến nay, giữa bọn họ không có bất kỳ liên lạc.

Uống trong chốc lát, Tống Mạc buông ly rượu xuống, năng lực điều khiển tự động của anh rất mạnh, đã từng có kinh nghiệm uống rượu phải đến bệnh viện làm cho anh ở thời khắc nào cũng có chừng có mực.

Thẩm Ngạn tựa hồ uống nhiều quá, Tống Mạc ngắm một cái, trên bàn thả mười cái bình không, chứng tỏ trước khi anh đến đã uống không ít.

Một người đàn ông, thời điểm uống nhiều như một nam sinh, thao thao bất tuyệt, "Mạc Tử, Lê Nhược cô ấy không cần tôi nữa, cô ấy phải ly khai tôi, anh nói tôi nên làm cái gì bây giờ..."

Một tay Cố Thành khoác lên trên vai Thẩm Ngạn, vẻ mặt vô cùng đau đớn, "Thẩm Ngạn, vì một người phụ nữ, anh lại biến thành bộ dạng đức hạnh này, tôi đồng tình với anh."

Cả người Thẩm Ngạn đầy hơi rượu nằm trên ghế sofa, gạt tay của Cố Thành, khuôn mặt chán chường, "Anh đừng d'd'lqd có chọc tôi, anh biết cái đếch gì!"

"Tôi là không hiểu cái rắm si tình gì của anh, bên ngoài nhiều đàn bà như vậy, chỉ cần anh phất phất tay, các cô đều là của anh, anh cần gì treo cổ trên một thân cây." Cố Thành cũng không cùng một người đàn ông say rượu so đo, mặt mũi tràn đầy vô lại tiếp câu.

Thẩm Ngạn nhíu nhíu mày, anh làm sao không nghĩ * tiêu sái, chỉ là một khi người kia mọc rễ ở trong lòng ngươi, lại có thể nào dễ dàng loại bỏ.

"Thẩm Ngạn, anh mượn rượu giải sầu có chút sớm, tin tưởng tôi, Lê Nhược sẽ trở về tìm anh." Tống Mạc nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, nói chắc chắc.

"Vì cái gì?"

" Từ nhỏ Lê Nhược đã là công chúa được nuông chiều từ bé, cô ấy tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân gả cho một người bình thường, mà hiện nay, cô ấy mang thai con của anh, thành phố S này còn có nhà ai danh môn có thể muốn cô ấy, cô ấy cũng không tìm được nhà giàu có nào có thể so với Thẩm gia, gả cho anh là lựa chọn tốt nhất của cô ấy, cô ấy không ngốc."

Thẩm Ngạn trầm mặc, một lát sau, đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía Tống Mạc, khuôn mặt mỏi mệt, "Anh nói xem, nếu như chuyện kia bị cô ấy biết rõ, cô ấy còn có thể gả cho tôi sao?"