Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 91: Đã lâu không gặp




Editor: Trà sữa trà xanh

Ban đêm, trăng sáng sao thưa.

Tần Ngu nằm ngay ngắn trên giường lớn, trong lòng nói không nên lời.

Nghĩ đến lúc trước mình ma xui quỷ khiến gật đầu, đồng ý với Hứa Giang Nam, bây giờ lại có chút ít phiền muộn.

Lời đồng ý này? Thế nhưng nhanh như vậy cô sẽ phải nghênh đón mùa xuân thứ hai của mình, cuộc sống này, có đôi khi thật là kỳ diệu không thể tưởng tượng nổi.

Bất quá, cô cảm thấy, mọi chuyện chưa đủ hoàn hảo, chuyện này không đầu không đuôi, tới có chút đột nhiên, nhất thời cô vẫn chưa tiêu hóa được.

Trong lòng rối bời, không biết sao, cảm giác rất lạ, cảm thấy tim có chút khó chịu không thông.

Giằng co rất lâu, không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy, sờ điện thoại di động.

―――

Cố Uyển Uyển đẩy cửa đi vào một tiệm thuốc.

Bóng đêm yên tĩnh, người trong hiệu thuốc cũng không có ít như trong tưởng tượng của cô, ngược lại, còn là rất nhiều.

Mùa này, chính là cao điểm cảm mạo, người mua thuốc, tự nhiên không thiếu d;d;lq;d, cô chỉ biết thân thể mình rất khỏe, ít khi cảm mạo, liền cho rằng người khác cũng cũng như cô, thân thể khỏe mạnh, có thể chống đỡ được trận cảm cúm này, cho nên tính sai điểm này.

Nện giày cao gót đi vào, suy nghĩ cách chen vào đám đông, tìm đúng cơ hội, một phen nhào tới mua thứ đó đến tay.

Nhưng mà, trời không chiều lòng người, người ra ra vào vào liên tục nối liền không dứt.

Cố Uyển Uyển xuyên qua đám đông, tìm cơ hội, nói đúng hơn là giết thời gian.

Người bên cạnh đều là bộ dáng bệnh tật, áo khoác ngoài bó chặt, duy chỉ có một mình cô, dáng người nhẹ nhàng, không có việc gì, như là đang đi mua nước tương.

Bình thường người đi mua nước tương sẽ không gây chú ý lớn, dù sao, tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, không có quá nhiều thời gian đi quan tâm chuyện của người khác, nếu đổi lại là mỹ nữ, vậy thì không giống nhau, bất cứ lúc nào chỗ nào, người tướng mạo mỹ lệ, mặc kệ làm cái gì, lúc nào cũng làm người khác chú ý, huống chi, bộ dáng Cố Uyển Uyển nhàn nhã, cùng đám người vội vàng mà mệt nhọc, không hợp nhau, có không ít người thỉnh thoảng nhìn về phía cô.

Cố Uyển Uyển cực kỳ không kiên nhẫn, sau hai mươi phút tính toán không có kết quả lại thành công dẫn tới sự chú ý của mọi người, đáy lòng nhịn không được nói tục một câu. Mẹ, mua thuốc mang thai lại bị người ta dòm ngó!

Vốn là cô định trực tiếp ở trong bệnh viện lấy thuốc, dù sao trong bệnh viện đều là người quen, cô thình lình cầm một hộp thuốc tránh thai, khó tránh khỏi lúng túng, còn nữa, bí mật trong bệnh viện đều khó giữ nếu nhiều người biết, truyền ra ngoài nói bóng nói gió, cô cũng đừng nghĩ ở bệnh viện chờ đợi, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đến tiệm thuốc bên này.

Bên này cách nhà trọ cô tương đối gần, lại là khu vực phồn thịnh, tiệm thuốc này có chất lượng cao, cô cho rằng, lượng người đến sẽ ít một chút, dù sao, những người bình dân sẽ chọn những cửa hàng thông thường, đáng tiếc, cô nghĩ lầm rồi, sống ở nơi này đều là người có tiền, ai quan tâm tiền nhiều hay ít, nếu là chữa bệnh, tự nhiên sử dụng thuốc tốt nhất, cho nên, trong tiệm thuốc lượng người đến cũng không trong phạm vi cô tính toán.

Thứ cô cần mua quá mức riêng tư, nhiều người như vậy, cô cũng không muốn nhiều người đi hỏi thăm, dù sao, da mặt của cô rất mỏng, căn bản không cách nào bình tĩnh tự nhiên trước bao người, mặt không đổi sắc nói ra ba chữ thuốc tránh thai dược, thế cho nên, hơn nửa giờ, ngay cả thuốc tránh thai cô cũng không nhìn thấy.

Lại mè nheo chừng mười phút đồng hồ, ngược lại người ít đi không ít, tiệm thuốc to như vậy, trống trải hẳn ra.

Trong đám người, người bán hàng liếc một cái nhìn đến cô, là một phụ nữ hơn ba mươi, liếc nhìn cô một cái, một cách tự nhiên hỏi một câu, "Cô gái, cô muốn mua thuốc gì?"

Cố Uyển Uyển liếc mắt nhìn bốn phía, không có người chú ý cô, lập tức lanh lợi tới gần.

Còn chưa mở miệng, sau lưng, truyền đến một trận tiếng bước chân trầm ổn, sau đó, là một giọng nói trầm thấp, mơ hồ có tiếng d[d[lq[d cười của đàn ông, nhàn nhạt rơi vào bên tai của cô, "Này, đã lâu không gặp."