Danh Sách Ước Nguyện

Chương 37: Rối rắm




Mục Liên Hạ cảm thấy mình đang nằm mơ.

Không, cậu chắc chắn là đang nằm mơ, không thì Tống An Hoài sao sẽ nói thích cậu chứ?

Trong căn phòng không ánh sáng nháy mắt liền tĩnh lặng, ai cũng không mở miệng nói chuyện trước, thẳng đến khi Mục Liên Hạ bưng bánh ngọt nhỏ thấy đau mỏi, cậu mới không yên lòng giật giật tay chân bả vai: “Anh… nói cái gì?”

“Mục Liên Hạ, anh thích em, ” Tống An Hoài hoàn toàn không thấy xấu hổ như Mục Liên Hạ, hắn rất nghiêm túc nói chuyện này với Mục Liên Hạ, “Anh muốn ở bên em.”

Mục Liên Hạ kéo kéo khóe miệng cứng đơ: “Anh, anh đang nói đùa à?”

Cậu thật sự cảm thấy Tống An Hoài đang nói đùa, làm sao có thể? Cậu không tin, cũng không muốn tin.

Tống An Hoài tách một tiếng mở đèn lên, Mục Liên Hạ theo bản năng nheo mắt lại, còn nâng tay chặn ánh đèn. Tống An Hoài vươn tay nhận bánh ngọt nhỏ trong tay Mục Liên Hạ, sau đó kéo cậu ngồi trên sô pha, khi Mục Liên Hạ một lần nữa mở to mắt, thì nhìn thấy Tống An Hoài đang ngồi nghiêm chỉnh cả mặt nghiêm túc nhìn cậu.

Hắn mặc áo khoác lông mỏng màu xám nhạt, bên trong là áo sơmi trắng tinh, xoắn cổ áo và cổ tay áo, bên dưới là quần bò màu đen vừa người, rõ ràng là cách ăn mặc trẻ tuổi tinh thần phấn chấn tràn đầy sức sống, nhưng dưới vẻ mặt nghiêm túc của hắn khiến Mục Liên Hạ cũng thấy căng thẳng hơn.

Tống An Hoài rất nghiêm túc nhìn cậu: “Anh không nói đùa.”

“Sao có thể?” Nhìn hắn, Mục Liên Hạ nháy mắt thả lỏng, cậu thiếu chút nữa cười, “Tôi một chút cũng nhìn không ra.”

Tống An Hoài nhăn mi: “Nhưng anh quả thực thích em.”

Mục Liên Hạ nháy mắt không biết nói gì.

“Hạ Đình Ngọc nói, nên nói cho em trước, ” Tống An Hoài trực tiếp bán đứng bạn bè, “Anh vốn còn muốn chờ khi anh nghĩ kĩ nên nói cho em như thế nào mới nói với em, nhưng mà… anh nhìn thấy cô gái kia ở cùng em anh thấy không thoải mái.”

Hắn nói như là thật, Mục Liên Hạ thiếu chút nữa liền tin thật.

“Đừng đùa nữa, ” Mục Liên Hạ lắc đầu, “Anh có phải đã biết em thích anh rồi hay không? Cho nên mới cố ý làm vậy? Quà sinh nhật? Không cần, em không làm khó dễ anh.”

Mục Liên Hạ nói như vậy, cũng nghĩ như vậy.

Cậu tuy rằng luôn không quá tự tin, nhưng cũng chưa bao giờ không dám nhận mình thích. Cậu thích thì chính là thích, không còn là tình huống như đời trước, cậu cũng không nợ hắn. Lại nói đây cũng không phải tình huống ban đầu, cậu cũng không tính làm rõ. Mặc kệ là vì gì hay là vì ai, nếu Tống An Hoài đã nói vậy, cậu cũng không cần phải giấu nữa. Huống chi dù cho cậu không nói, Tống An Hoài đã nói vậy với cậu rồi, hai người cũng không còn là quan hệ như trước.

Cậu từng đọc qua một cách nói, đừng trở thành người yêu với người bạn tốt nhất, bởi vì một khi chia tay, bạn chẳng những mất đi một người yêu, càng mất đi một người bạn tốt nhất. Đừng nói sau khi chia tay vẫn là bạn bè gì cả, một khi liên quan đến cái gọi là tình yêu, sau khi chia tay thì chính là người xa lạ quen thuộc nhất. Mục Liên Hạ cũng đồng ý. Tựa như Tôn Thiến Thiến, nếu làm bạn bè, Mục Liên Hạ rất tán thưởng cô, đáng tiếc sau này có lẽ nhiều nhất chỉ là quen sơ mà thôi.

Tiến là, cậu vẫn rất thích Tống An Hoài, chẳng sợ chỉ nói từ phương diện bạn bè.

Mục Liên Hạ buông mắt nhìn chằm chằm ngón tay mình giao nhau, thở dài một tiếng trong lòng.

Nhưng Tống An Hoài thì bắt không đúng trọng tâm.

Giọng của hắn lập tức cao lên: “Em thích anh?”

Mục Liên Hạ ngây ngốc ngẩng đầu.

Tống An Hoài cười với cậu, cười đến vui vẻ, mắt cũng hơi mị lên: “Anh thích em, em cũng thích anh, chúng ta liền ở bên nhau đi.”

“…” Hắn nói có đạo lý thật nhưng hắn không nghe mình nói gì đi…

Mục Liên Hạ vừa mới chuẩn bị lắc đầu giải thích, đối phương vậy mà một tay cầm tay cậu, sau đó tới gần, cúi đầu, đôi môi nóng hổi dừng trên trán cậu, mang đến một loại cảm nhận khó có thể nói thành lời.

Mục Liên Hạ ngây ngẩn cả người, trong mắt đều là dáng vẻ của hắn, chóp mũi ngửi thấy mùi hương dễ ngửi trên người hắn, quanh thân tràn ngập hơi thở của hắn.

Đây là một nụ hôn rất cẩn thận, chỉ chạm một cái thôi đã khiến Mục Liên Hạ bỗng nhiên cảm thấy tê dại.

Sau đó, đối phương vào lúc cậu đang ngẩn ngơ, môi dời xuống, dán trên môi cậu, vừa chạm đã tách ra. Trên mặt Tống An Hoài vẫn mang theo nụ cười, tay cũng nắm Mục Liên Hạ không buông, sau khi đứng thẳng dậy ánh mắt vẫn còn đang nhìn chằm chằm Mục Liên Hạ.

Mục Liên Hạ sửng sốt nửa ngày, sau đó mới phản ứng lại mà rút tay mình ra đột nhiên đứng lên lui về phía sau vài bước, cuối cùng còn nâng tay chạm cánh môi đã được chạm qua, sau đó lại theo bản năng xoa xoa trán vừa được hôn.

Mọi chuyện phát triển hình như có chút không đúng a…

Tống An Hoài vẫn nhìn chằm chằm Mục Liên Hạ, dáng vẻ kia dường như còn có chút ủy khuất. Mục Liên Hạ nhếch miệng: “Anh… nghiêm túc?”

Tống An Hoài gần như lên án: “Em vẫn không tin anh?”

“… Anh đã từng nói là muốn kết hôn sinh con mà…” Mục Liên Hạ chần chờ nói.

“Đâu có đâu?” Tống An Hoài nhíu mày, “Anh nói qua khi nào?”

“Lúc con gái nhà chị Phương vừa mới sinh ra thì anh có nói với Tư Tư qua.” Mục Liên Hạ tỏ vẻ cậu luôn nhớ rõ vụ này.

Tống An Hoài nhăn mày không buông, bắt đầu nghiêm túc nhớ lại. Nhưng có lẽ chuyện này với hắn mà nói hoàn toàn không quan trọng, cho nên một chút ấn tượng cũng không có. Hắn suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nghiêm túc lắc đầu với Mục Liên Hạ: “Anh sẽ không, anh thích em thì sẽ không kết hôn với người khác. Sinh con… thì càng không, anh đời này nuôi Tư Tư thôi là đủ rồi, bé chính là con của anh.”

Mục Liên Hạ có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Hoàn cảnh của Tư Tư Mục Liên Hạ đến giờ còn chưa quá rõ, cậu biết Tư Tư nói bé không có ba, mà có mẹ, cũng chính là người chị đã qua đời của Tống An Hoài. Mục Liên Hạ không biết Tư Tư là vì vấn đề thân thể của mẹ mà được Tống An Hoài chăm sóc hay là chuyện gì, nhưng Tống An Hoài vừa nói vậy, nghĩ đến bây giờ Tư Tư đúng là ở trên danh nghĩa hắn.

Cũng phải, Tư Tư vốn chính là tiểu bối của hắn, nuôi như con cũng là bình thường…

Mục Liên Hạ lắc đầu bỏ đi suy nghĩ khỏi chuyện này, dù sao bây giờ cũng không phải trọng điểm, cậu mở miệng, lại không biết nên nói gì.

Tống An Hoài cũng đứng lên, bước qua lại lần nữa giữ chặt tay Mục Liên Hạ, sau đó nhìn chằm chằm ánh mắt Mục Liên Hạ: “Cho nên, chúng ta ở bên nhau đúng không?”

Mục Liên Hạ theo bản năng, ngây ngốc gật gật đầu.

Cậu thích Tống An Hoài không phải sao? Mặc kệ sau này có thế nào… Giờ đây tin tưởng hắn một lần cũng không có gì cả… Nếu không xong thì còn có thể gay go thành dáng vẻ gì? Nhưng cậu vừa bi quan nghĩ như vậy, vừa không thể áp chế nhảy nhót trong lòng. Cậu vui vẻ, thật sự vui vẻ.

Cậu dùng sức mím môi, không để mình nhếch khóe miệng lên bại lộ ở trước mặt Tống An Hoài.

Nhưng Tống An Hoài lại cười, rất vui vẻ, sau đó từ trong túi áo lấy ra một hộp nhỏ, đưa cho Mục Liên Hạ: “Sinh nhật vui vẻ.”

Đó là một chiếc hộp nhỏ lông đen, lớn không bằng nửa bàn tay, khéo léo mà lại tinh xảo. Mục Liên Hạ còn có chút không được tự nhiên, đi từ từ đến cạnh sofa, dưới ý bảo của Tống An Hoài mà mở hộp nhỏ.

Sau đó cậu liền sợ ngây người.

Trong hộp là một chiếc nhẫn.

Trước tiên cứ mặc kệ nhẫn có dáng vẻ gì, còn có vụ vào ngay ngày tỏ tình tặng quà sinh nhật tặng luôn nhẫn kim cương à?

Thấy cậu sững sờ, Tống An Hoài hơi căng thẳng hỏi cậu: “Em không vui sao?”

Mục Liên Hạ đóng hộp lại, kéo tay Tống An Hoài qua đặt vào lòng bàn tay hắn: “Bây giờ em không thể nhận.”

Tống An Hoài viết chữ thất vọng trên khuôn mặt luôn luôn không có biểu tình gì của hắn, vậy mà có chút đáng thương: “Em không nhận là có ý không tiếp nhận anh sao? Chúng ta không ở bên nhau à?”

“Em, em đồng ý mà…” Mục Liên Hạ cũng rất căng thẳng.

“Nhưng mà em không nhận.” Tống An Hoài một lần nữa nhét hộp nhỏ kia vào trong tay cậu.

Mục Liên Hạ nhìn dáng vẻ tuyệt đối đừng từ chối của Tống An Hoài, bỏ hộp vào trong túi áo.

Tối hôm đó họ cũng không dính nhau như các cặp đôi đang trong tình yêu cuồng nhiệt, Mục Liên Hạ từ chối Tống An Hoài mời cậu đi phòng ngủ chính, mà là ngủ trong phòng sách lúc trước từng ngủ qua, khác biệt duy nhất có lẽ là nụ hôn đến từ Tống An Hoài và câu chúc ngủ ngon nỉ non ở bên tai.

Sau khi cửa đóng lại, trong bóng đêm, cậu siết chặt hộp nhỏ kia, rồi đặt ở bên gối, nhắm mắt lại.

“Ngủ ngon.” Cậu nói.

Mà bên này, Tống An Hoài gọi điện cho Hạ Đình Ngọc: “Em ấy hình như không quá vui vẻ.”

Hạ Đình Ngọc giật mình một cái: “Cậu… tỏ tình thật?”

“Ừ.”

“… Đừng nói với tôi là cậu dựa theo cách nói của tôi mà làm đó nhé?”

“Buổi tối em ấy ăn cơm với bạn, tôi chuẩn bị bữa tối ánh nến không nói cho em ấy. Đưa nhẫn thì em ấy không quá muốn, hơn nữa còn không tin tôi thích em ấy.”

Hạ Đình Ngọc cao giọng: “Cậu đưa nhẫn thật?!”

“… Ừ.”

“Cậu ấy đồng ý?”

“Ừ.”

“… Cậu ấy nhất định là yêu cậu thật rồi…”