Đánh Tang Thi, Đùa Mỹ Nam

Chương 56




Liễu Tú Nhã vừa kết thúc tu luyện, liền nhận được thông tri của nhóm cao tầng, nửa giờ sau tiến hành hội nghị tại một bãi đất trống cách xa đoàn xe. Liễu Tú Nhã nhanh chóng chỉnh lý xong hết thảy rồi nhanh chóng đi tập hợp.

Vừa đến nơi hội nghị, liền thấy thành viên của các nhóm dị năng giả trọng yếu trên cơ bản đều đã tới, bọn họ thấy Liễu Tú Nhã đến thì lần lượt chào hỏi với nàng.

Ai không nhận ra Liễu Tú Nhã chứ, dị năng giả với thực lực đứng nhất cả đoàn xe, hơn nữa còn là thành viên quan trọng của nhóm lãnh đạo cao tầng, đội viên của các nhóm mang theo sự ngưỡng mộ nhìn Liễu Tú Nhã không liên quan đến thân phận mà là lực lượng mạnh mẽ của nàng, dị năng giả cao cấp hơn có thể thông quan tinh thần để phân biệt cấp độ của đối phương, nhưng bọn họ hoàn toàn không dò xét được cấp độ của Liễu Tú Nhã, điều này chứng tỏ thực lực của nàng hoàn toàn trên bọn họ.

Mộc Tuấn Khanh ngồi ở một hàng phía sau bàn hội nghị thấy Liễu Tú Nhã đến thì nhanh chóng kiêu nàng qua, Liễu Tú Nhã thấy bên tay trái anh còn có một vị trí, nhanh chóng đi qua ngồi xuống, dưới sự buồn chán nên nhìn ngang nhìn dọc, phát hiện hội nghị lần này chỉ toàn nhân viên chủ lực của đoàn xe.

“Khanh, có biết là chuyện gì không” Liễu Tú Nhã nhìn tràng diện này đã biết không phải việc nhỏ.

“Hình như chỗ Cảnh Hàn thu được tin tức mới nhất, tình hình có chút không quá tốt.” Mấy ngày nay Mộc Tuấn Khanh vẫn luôn theo Tống Cảnh Hàn hành động, vì vậy cũng biết chút tin tức rải rác.

Liễu Tú Nhã nghe Mộc Tuấn Khanh nói vậy thì nhíu mày, thực lực của sáu người bọn họ không kém, chuyện gì lại để cho bọn họ điều động nhân lực như vậy.

Giữa lúc Liễu Tú Nhã suy nghĩ, Tống Cảnh Hàn, Lý Ngự, Lý Tu ba người cuối cùng của tổ lãnh đạo điều tới.

Ba người phân ba phương hướng ngồi bên bàn tròn, sáu người cơ hồ điều vây quanh Liễu Tú Nhã lại, hành động của bọn họ cũng là biểu thị công nhận địa vị của Liễu Tú Nhã tại đoàn xe.

Lý Ngự nhìn nhìn xung quanh, cười nói với những đội trưởng kia: “Chư vị đội trưởng, buổi tối hảo”

Trong khu vực phía dưới bàn lãnh đạo chừng mười mấy người, họ điều là những chủ lực dị năng giả trong đoàn xe. Chờ toàn bộ mọi người ngồi xuống hoàn tất, Tống Cảnh Hàn gật gật đầu với Lý Ngự, tỏ ý hội nghị bắt đầu.

Lý Ngự nhìn thoáng qua mọi người, lúc này mới nhuận nhuận cổ họng mở miệng nói: “Lúc này đây mời chư vị đội trưởng lại đây, chính là muốn thông tri một sự kiện lớn quan hệ đến sự sinh tử tồn vong của chúng ta.”

Lời nói của Lý Ngự khiến cho mọi người giật mình trong lòng, nhưng đều không hề hé răng, kiên trì chờ đợi lời nói kế tiếp của Lý Ngự.

Trong lòng Lý Ngự hài lòng biểu hiện của những đội trưởng này, nếu như nghe thấy một chút mưa gió liền hô hô gào gào, bình thường đều là người khó làm việc lớn, sợ rằng rất khó sống sót trong trận nguy cơ này.

“Buổi tối ba ngày sau, sẽ xuất hiện đàn tang thi tập trung công kích doanh địa của người sống sót, xung quanh thành phố Z mà chúng ta sắp tới” Lý Ngự rất nhanh công bố ra tin tức.

“Thế nào có thể” Một đội trưởng trong đó nhịn không được kinh hô lên. Đích xác rất khó khiến người ta tin tưởng, tang thi chỉ biết du đãng vô ý thức, thế nào có thể hình thành tổ chức tập trung công kích chứ.

“Có thể nói rõ tin tức này có được từ nơi nào hay không?” Tuy rằng Lão Dương râu ria cảm thấy tin tức này không hợp lẽ thường, bất quá vẫn rất cẩn thận hỏi thăm nguồn gốc của tin tức.

Lý Ngự như cười như không, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, lại không có mở miệng trả lời.

Lão Dương râu ria hiểu rõ điều này có thể quan hệ đến bí mật của nhóm lãnh đạo cao tầng, nhất thời có chút xấu hổ.

Lúc này, thanh âm thanh lãnh của Tống Cảnh Hàn vang lên: “Vốn không cần nói rõ, bất quá lần này quan hệ đến sự sinh tử tồn vong của mọi người chúng ta, chỗ tôi cũng không giấu diếm mọi người, tiểu đội của chúng tôi có một người dị năng, năng lực của người đó là tiên đoán.”

Lời này vừa ra, các vị đội trưởng ồ lên một mảnh, loại năng lực tiên đoán trong truyền thuyết này vậy mà thực sự tồn tại. Vẫn là Lão Dương, lần nữa mở miệng hỏi: “Tống đội trưởng, không phải không tin cậu, bất quá năng lực tiên đoán đó chúng tôi chưa từng thấy qua, muốn hỏi một chút đây là lần tiên đoán đầu tiên của người đó, hay là. . .”

Ngụ ý, nếu là lần đầu tiên, vậy tính chân thực liền nói không chính xác rồi, nếu từng có tiên đoán qua, vậy kết quả của tiên đoán trước đây là thế nào.

Hạ Hầu Nghị tiếp nhận vấn đề này, sắc mặt anh nghiêm túc nói: “Mọi người hẳn biết tất cả chúng tôi từng gặp nguy cơ sinh tử, chỉ mới trở về gần đây”

Các vị đội trưởng nhao nhao gật đầu, ánh mắt thỉnh thoảng lại trộm nhìn mái tóc bạc đường hoàng kia của Liễu Tú Nhã, mái tóc bạc đó chính là chứng cứ lưu lại của lần thăm dò Thanh Hà trấn. Việc này lúc đó đã dẫn tới oanh động trong đoàn xe, nghe nói nghiêm trọng đến mức thiếu chút nữa mất đi tánh mạng, hơn nữa khi quay về thì cả đội của Tống Cảnh Hàn có dấu hiệu suy yếu đến nay mới khỏi (Tin tức giả mà nhóm lãnh đạo cố ý truyền ra, mục đích muốn xem thái độ của tiểu đội xung quanh cùng với thừa cơ thanh lý người ý chí không kiên của đoàn xe).

Hạ Hầu Nghị đột nhiên cười: “Lúc đó đã tiên đoán chuyến đó rất nguy hiểm, sống hay không sống chỉ ở giữa một đường, chúng tôi đã làm tốt chuẩn bị vạn toàn, nhưng một dị năng giả trong đội vẫn thân bị trọng thương, bất quá cũng may chúng tôi đã làm tốt chuẩn bị, mới may mắn qua một cửa đó.” Hạ Hầu Nghị rất thích khuyếch đại sự thực, phải biết rằng lúc đó Liễu Tú Nhã ngoại trừ năng lượng hơi bạo động một chút, nhưng nhờ bọn anh nên không nghiêm trọng.

Thật ra trận chiến dịch tại theo Thanh Hà trấn đó theo kiếp trước, không chỉ có Tống Cảnh Hàn sẽ có đe dọa sinh mệnh, kể cả những thành viên chủ lực của nhóm bọn họ cùng đi cũng sẽ trực tiếp tử trận trong trận chiến đó, chỉ có vào phút cuối cùng Hạ Hầu Nghị lấy giá đắt thiêu đốt sinh mệnh, tiêu hao lượng lớn dị năng mộc hệ của mình, duy trì một tia sinh cơ cho năm người bọn họ, lúc đó mới khó khăn lắm sáu người giết ra được một con đường máu, trốn thoát, nhưng cũng khiến bọn họ dị năng bị thương tổn nghiêm trọng dẫn đến một thời gian dài tấn cấp rất khó khăn, vì vậy trong quá trình thành lập căn cứ, bọn họ hoàn toàn lâm vào tình trạng gian nan, liên tục gặp những trở ngại cùng chèn ép đến từ nhiều thế lực khác nhau.

Mà cũng vì nguyên nhân đó, Hạ Hầu Nghị kiếp trước vẫn luôn vào trạng thái bệnh tật triền miên, nhưng những điều này là bí mật của nhóm lãnh đạo cao tầng nên Lục Mai không hề biết, chỉ nghe là trận chiến đó thương vong thảm trọng mà thôi.

Hiện tại, sáu người bọn dị năng không tổn hao mà thâm chí cả sáu người còn đồng tiến vào cấp ba, trở thành những cường giả đứng đầu. Hạ Hầu Nghị thì không có thiêu đốt sinh mệnh tiêu hao dị năng, vậy biểu thị anh tuyệt đối sẽ không có khả năng bệnh tật quấn thân như kiếp trước. Trong sự vô tình của Liễu Tú Nhã, nàng bất tri bất giác đã cải biến số phận của cả sáu người.

Lời nói của Hạ Hầu Nghị xua đi sự nghi ngờ của phần lớn người, có sự thực từ những vị lãnh đạo này, tin tưởng lần tiên đoán này cũng sẽ không lệch đi nơi nào. Huống hồ phòng bị một chút chung quy không có chỗ hỏng, phương hướng nghị luận của mọi người chuyển tới trên vấn đề phòng thủ như thế nào.

“Chúng ta nhất định phải tìm một địa phương dễ thủ khó công, bằng không chúng ta rất khó chống lại thi triều, cho dù có gấp rút lên đường đi chăng nữa thì chúng ta cũng rất khó rời đi thành phố Z trước khi chúng tới, mà làm không tốt thì trên đường đi có thể sẽ lâm vào thi triều” Lý Ngự lần nữa ném ra kiến nghị của bản thân.

Mọi người hợp mưu hợp sức, ngược lại để cho bọn họ tìm được một địa phương tốt, cách nơi đây không xa, xưởng quân công nào đó nằm ở đường Điền Dương. Có được tường vây phòng hộ cao vót rắn chắc còn có đường dây cao thế, là một địa phương rất tốt để phòng thủ. Chẳng qua chưa rõ bên trong có phải có người sống sót tồn tại hay không.

Nhóm người Tống Cảnh Hàn thấp giọng thương lượng một chút, vật tư với nhân viên có thể hoàn thành dời đi trong ba ngày này hay không. Mộc Tuấn Khanh cùng Lâm Hạo Trạch sau khi tính toán một phen, phát hiện chỉ cần an bài thoả đáng hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Mọi người bên nhóm lãnh đạo nghe được tính toán của hai người, Tống Cảnh Hàn rốt cục ra quyết định: “Lý Ngự, Lý Tu, Mộc Tuấn Khanh, các cậu lập tức mang một số nhân viên đi xưởng quân công hiểu rõ tình hình, trong hai giờ chúng ta cần triệt để khống chế được xưởng quân công.” Ngụ ý, nếu có người sống sót phản kháng thì trực tiếp trấn áp, ở trước mặt sinh tử tồn vong, không có bất kỳ đạo lý nào có thể nói.

“Được_____” Lý Ngự, Lý Tu, Mộc Tuấn Khanh trực tiếp đứng dậy, cấp tốc mang theo một số thành viên thẳng đến xưởng quân công. Thời gian không còn nhiều, bọn họ không thể lãng phí.

Hai mắt lạnh lẽo của Tống Cảnh Hàn nhìn xung quanh một vòng, đường nhìn băng lãnh khiến cho mọi người kinh hồn táng đảm. Tống Cảnh Hàn trầm mặc nửa ngày rốt cục cũng bàn giao một câu sau cùng: “Hiện tại, hết thảy tiểu đội trở lại chờ mệnh lệnh, tan họp!”

“Vâng____” Một tiếng lệnh xuống, mọi người tập thể đứng lên.

Liễu Tú Nhã đang muốn rời đi, lại nghe thấy Hạ Hầu Nghị hô: “Tiểu nhã, em lưu lại”

Liễu Tú Nhã nghi hoặc, những vẫn dừng bước quay lại bên Hạ Hầu Nghị.