Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 147: Phối hợp




Người của Hoàng Thành Ti mặc quần áo màu đen, lẻn vào sông Tiền Đường, lặng lẽ vin theo bên cạnh thuyền lớn đem lời Phùng sư thúc nói, một chữ cũng không nghe lọt, sau đó vội vàng bám trở về bên bờ bẩm báo cho Thẩm Xương Cát.

Thẩm Xương Cát sắc mặt tái xanh.

Lại là ông ta, lại là Phùng sư thúc tới phá hỏng chuyện của hắn.

Hoàng Thành Ti mỗi lần rời kinh làm việc, trọng yếu nhất chính là mấy chữ: Bí mật, khiêm tốn, tỉnh táo, chính xác, nhanh chóng.

Cho nên trong khi rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, bọn họ đã đem đại cuộc ổn định lại, sẽ không cho bất kỳ người nào có cơ hội chuẩn bị hay nuốt lời.

Nhưng mà lần này, hắn đi tới nơi đây lại gặp phải Phùng sư thúc.

Cái lão già đi khắp nơi lừa gạt kia, thường xuyên vì đề cao thân phận và địa vị giang hồ của ông ta, mà đem sư môn bán đi, bây giờ lại vì có thể tiếp tục ở lại Bùi gia, để cho Bùi Khởi Đường mượn danh tiếng sư đệ của hắn mà đi rêu rao khắp nơi.

Thẩm Xương Cát nghiến răng nghiến lợi, lúc ấy hắn chỉ lo bắt Triệu Linh, lại không nhìn thấy lão già kia đang ở gần.

“Đi,” Thẩm Xương Cát dặn dò, “Chuẩn bị xong thuyền bè, chúng ta qua đó.”

Nếu như hắn còn không đếm xỉa gì đến như vậy, một Phùng sư thúc, một Bùi Khởi Đường, không biết muốn đem thanh danh của hắn bôi xấu thành cái bộ dạng gì nữa.

Càng huống hồ, hắn còn biết một chuyện, Phùng sư thúc không biết bơi, cho nên Phùng sư thúc thật cẩn thận, cho tới bây giờ đều là tuyệt không ngồi thuyền.

Lần này Phùng sư thúc lại ở trên thuyền lớn.

Thẩm Xương Cát có chút buồn bực, nhưng mà rất nhanh hắn liền nghĩ thông suốt, Phùng sư thúc yêu rượu như mạng, tình cảnh náo nhiệt như vậy ông ta làm sao có thể nhịn được không đi.

Hắn sớm biết, lão già này sớm muộn gì sẽ chết ở tửu sắc mà.

Đây là thời cơ tốt nhất để tóm lấy Phùng sư thúc.

Bất kể là đem Cố gia và Bùi gia tống giam hay là bắt Phùng sư thúc, chỉ cần một chuyện thành công, chuyến này của hắn đáng giá rồi.

...

Bùi Khởi Đường nằm ở trên giường mềm không nói lời nào, tựa như vẫn chưa nghe thấy Phùng sư thúc và Cố đại tiểu thư cãi vã.

Phùng sư thúc nói càng nhiều, người trên thuyền đối với Bùi gia càng tôn kính, rất nhiều người dứt khoát tránh đến khoang thuyền, một bộ bất kể chuyện gì xảy ra cũng không liên quan đến hắn.

Bùi Khởi Đường hơi cong môi lên.

Lục Anh còn đứng ở mạn thuyền, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Cố Lang Hoa sẽ dẫn người tới chỗ này.

Mẫn Tử Thần thấp giọng nói: “Cố đại tiểu thư... lá gan thật là lớn... cho dù Bùi gia không động thủ, dùng thuyền lớn tới đụng, nàng rơi vào trong nước... chính là cửu tử nhất sinh a.”

Mặc dù bây giờ là mùa xuân, nhưng nước sông Tiền Đường đã lạnh như băng, một tiểu cô nương yểu điệu, vào trong nước không chết cũng mất nửa cái mạng.

Lục Anh trong lòng bỗng nhiên rất khẩn trương, hắn quay đầu nhìn về phía Bùi Khởi Đường.

“Bùi tứ công tử, nếu như ngươi muốn động thủ ở chỗ này,” Lục Anh dừng một chút, “Ta cho ngươi một đề nghị, tốt nhất một cây đuốc đem cả chiếc thuyền đó đốt đi, để cho tất cả mọi người đều chết ở đây, nếu không chuyện nơi này truyền đi, cho dù là phủ nha Hàng Châu sẽ không tiến hành truy cứu, người của Hoàng Thành Ti chỉ sợ sẽ không chịu để yên đâu.”

“Người trên thuyền, cũng đều là tài tuấn của Hàng Châu, trong những người này không biết tương lai ai sẽ phong hầu bái tướng, chuyện hôm nay không biết ngày nào đó sẽ lọt vào trong triều đình.”

Bùi Khởi Đường cười như gió xuân lướt nhẹ, Lục Anh có thể nhìn thấu điểm này, nói rõ hắn không phải một người tầm thường, hắn hôm nay là ngăn trở bởi thân phận con của thiếp thất, lại không có công danh, giả dụ có ngày hắn thật sự bắt được xuất thân Tiến Sĩ, ở trong nhà có tiếng nói rồi, còn không biết sẽ làm ra chuyện gì, cho nên hắn không thể phớt lờ không để ý đến Lục Anh được.

Lục Anh dĩ nhiên cũng có nhược điểm của hắn.

Bùi Khởi Đường nhìn sang, “Ngươi vì Cố gia tranh thủ như vậy, chẳng lẽ ngươi trước đó biết được Cố gia tối nay sẽ đến, cho nên ở trên thuyền cùng bọn họ phối hợp lẫn nhau...”

Lục Anh trong lòng trầm xuống, nếu như không phải là Bùi Khởi Đường nhắc tới, hắn còn không nghĩ tới khả năng này, hắn cũng không biết Cố Lang Hoa đến Hàng Châu, cũng không biết Cố Lang Hoa tối nay sẽ đến tìm Bùi gia.

Tất cả những chuyện ở đây Cố Lang Hoa đều không nói với hắn, là bởi vì không tín nhiệm hắn, hay là cảm thấy hắn không giúp được gì.

Bùi Khởi Đường trong ánh mắt tràn đầy thâm ý, “Có lẽ Cố gia đã sớm an bài đường lui, nếu như ngươi ở chỗ này quyết đánh đến cùng, tương lai có thể không còn đường nào mà đi!”

Lục Anh cảm giác được Trình Di sau lưng nhẹ nhàng kéo tay áo hắn.

Bùi Khởi Đường nói: “Lục tam gia vừa muốn bước vào con đường làm quan, ta thấy ngươi cũng không cần mạo hiểm lớn như vậy, vạn nhất mắc phải, tính mạng thân gia cũng không giúp được, có phần quá không đáng giá.”

Lục Anh nghe rồi do dự.

Nhiều năm như vậy vì có thể nắm số mạng của mình trong tay, hắn đã phải cố gắng quá nhiều, ánh mắt kỳ vọng của di nương đối với hắn luôn khắc ghi trong đầu hắn.

Vừa rồi tâm tư muốn bảo vệ Cố Lang Hoa quá mức mãnh liệt, liền đem tất cả những thứ này ép xuống, nhường chỗ cho cách nghĩ khát khao nhất trong nội tâm của hắn.

Thế nhưng bây giờ, Bùi Khởi Đường giống như là tạt một chậu nước lạnh, kéo hắn về thực tế.

Hắn không biết Cố Lang Hoa chuẩn bị làm gì, cũng không biết Hàn Chương có ở gần đây hay không, càng không biết Bùi Khởi Đường đang tính toán cái gì, chỉ lỗ mãng quyết định như vậy, nếu như cứu Cố gia thì thôi, vạn nhất làm gì khiến cho người ta dở khóc dở cười, hắn đời này há chẳng phải là bị cười nhạo hay sao.

Bây giờ cách làm đúng đắn, chính là đứng ở một bên yên lặng theo dõi diễn biến, sau đó đưa ra ứng đối tốt nhất.

Trên mặt sông lại có thuyền hướng bên này đi tới, Phùng sư thúc đứng lên, bỗng nhiên hô to, “Tiểu cô nương, ngươi còn có người tới giúp,” Nói rồi phất phất tay, “Còn chờ cái gì nữa? Bắt người Cố gia lại rồi nói sau.”

Bùi gia động trước, mấy người chuẩn bị leo lên thuyền ô bồng của Cố gia, chỉ nghe “phù phù” mấy tiếng, hạ nhân Bùi gia bị Tiêu Ấp ném xuống nước.

Phùng sư thúc cười nói: “Không ngờ tên tiểu tử này còn có vài chiêu.”

Mấy chiếc thuyền khác của Cố gia cũng gặp phải hạ nhân Bùi gia, hai nhóm người bắt đầu đánh nhau.

Tiếng rơi xuống nước không ngừng truyền tới, trên mặt sông trở nên náo nhiệt hơn.

Phùng sư thúc nói: “Tiểu cô nương, ngươi tại sao lại nghĩ không thông như thế chứ.”

“Hôm nay là chết, ngày mai cũng là chết, cùng với bị người ta ngấm ngầm mưu tính, chẳng bằng hỏi cho rõ ràng.” Lang Hoa nhàn nhạt nói, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn Quản Sự Bùi gia và giống như con bọ chét Phùng sư thúc, cũng không thèm nhìn Bùi Khởi Đường.

Quản Sự Bùi gia hô to, “Đừng nghe người Cố gia nói, chúng ta cái gì cũng không làm, là bọn họ tới trả thù... ”

Tiêu Ấp nói: “Duy Nạp đã ở tường thành hát Phật Khúc nhiều ngày như vậy, chính là vì siêu độ cho người chết oan, các ngươi bây giờ muốn thu hồi lại lời nói, không khỏi quá muộn.”

Hai đám người đang đánh hăng say, Phùng sư thúc bỗng nhiên nói, “Ai nha nha, là sư điệt của ta tới rồi,” Nói rồi nhìn về phía Cố Lang Hoa, “Ban nãy kêu ngươi đi ngươi không đi, bây giờ thì xong rồi.”

“Tất cả dừng tay,” Thanh âm của Thẩm Xương Cát từ trên thuyền truyền tới, “Trói tất cả mọi người lại cho ta.”

Phùng sư thúc cả người từ trên khoang thuyền tụt xuống, mặt tươi cười, “Các ngươi nhìn xem, đây chính là Thẩm đại nhân của Hoàng Thành Ti, sư điệt của ta, các ngươi mau mau hành lễ với hắn đi, hắn không thích người không lễ phép đâu” Nói rồi hướng Thẩm Xương Cát cười nịnh, “Sư điệt của ta, sao cháu lại đến muộn như thế chứ, uổng công để cho tiểu cô nương này quấy nhiễu nửa ngày, đem người Cố gia dọn dẹp sạch sẽ, chúng ta đi uống rượu.”