Đào Hoa Chi Mộng

Chương 3




“Đào hoa chỉ vì ái nhân mà bừng nở, cũng chỉ vì ái nhân mới lụi tàn.”





.



Sóng triều bạc, nước về Đông

Đoạn trường tương tư khó dứt

Nhìn trời cao, chẳng thể vung kiếm cắt đoạn ân tình





Giai nhân như hoa như mộng thê thê lương lương cất lên tiếng hát, đôi mắt nàng chất chứa bi thương, tựa hồ thân nàng tâm nàng đều đã để lại nơi người nàng thương nhất.

Trên hàng ghế đầu tiên, đối diện ca nương nổi tiếng nhất kinh thành, chính là vị công tử áo trắng tóc trắng nhìn như thiên tiên không nhiễm bụi trần. Cứ dăm ba ngày chàng lại lui tới Diệu Ly lâu một lần, vừa vặn đều là ngày nàng ôm đàn lên sân khấu. Chàng thích nghe <Điệu hoa lung> có lẽ nàng cũng âm thầm đoán biết được, cho nên phần lớn nàng đều ca bài này. Ca đến thương tâm. Giống như nỗi lòng nữ tử vĩnh viễn chẳng biết tỏ cùng ai.

Nhưng, nào ai biết từng lời ca nơi nàng

…là từng đoạn hồi ức trong chàng chảy ngược, dội thẳng vào tim đau nhói

…là từng phần tình cảm mơ mơ hồ hồ đều trở nên rõ ràng hơn mỗi lúc

…là nhớ

…là si

…là tiếc nuối

…là thống khổ

Nào ai biết, giống như nỗi lòng ca nương xinh đẹp chẳng một ai thấu hiểu.

.

Nơi góc đường sau Diệu Ly lâu, ca nương thẹn thùng vày vò tấm khăn mỏng, đầu cúi thấp không dám nhìn người đối diện. Thật lâu sau, khi mặt trời không đủ kiên nhẫn rũ xuống sắc đỏ nàng mới mạnh dạn dâng túi hương lên ngang mặt, thỏ thẻ:

“Công tử, Diệu Ly… Diệu Ly từ lâu đã ngưỡng mộ chàng. Nay… xin tặng chàng làm kỉ vật.”

Bởi vì quá hồi hộp mà câu chữ không còn rõ ràng. Diệu Ly lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi một câu trả lời, chờ đợi túi hương được người kia tiếp nhận. Vậy nhưng, ống tay áo trắng vẫn bất động, Diệu Ly không chờ được nữa chầm chậm ngẩng đầu nhìn. Trước mặt nàng, khuôn mặt nam tử trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, trong đôi mắt chàng lấp lánh như có ánh nước, sáng trong như mặt hồ chiều cuối thu. Nàng bị hút sâu vào đôi mắt ấy.

Ngay tại thời khắc tâm nàng tràn ngập những ngọt ngào thương yêu khóe môi chàng mấp máy, thanh âm từ tốn dịu dàng truyền thẳng vào tâm.

Ba chữ, chỉ có ba chữ thôi nhưng cũng đủ đẩy nàng rơi sâu vào địa ngục.

“Thật xin lỗi!”

.

Chàng đi rồi. Đi mãi không bao giờ trở lại, dù chỉ một lần.

.

Duẫn Mộc vội vàng đuổi theo bóng người vừa lướt qua trước mắt, đuổi mãi cuối cùng vẫn là đuổi không kịp. Chỉ cách một con ngõ nhỏ, vậy mà để vuột mất hình ảnh thân quen. Chàng ngơ ngẩn đứng trong ngõ cụt, nhìn chằm chằm bức tường đối diện, như thể cứ nhìn như vậy người chàng tìm kiếm sẽ hiện ra.

Thương Quân… Thương Quân, ngươi đã đi đâu? Vì sao dưới U Minh không có ngươi, ở nơi trần gian cũng chỉ bắt được cái bóng nơi khóe mắt?

Hay… hay ta phải tới Ma giới mới có thể tìm được ngươi… không, không… ngươi không thể nào trở thành hồn ma vất vưởng không nơi nương tựa. Không thể như vậy.

Duẫn Mộc nhắm mắt định thần, ngăn cản dòng chất lỏng trong mắt thôi lưu chuyển. Chàng sẽ kiên trì, kiên trì tìm kiếm… cho tới khi…

“Ngươi là ai? Vì sao đuổi theo ta?” Giọng nói trầm lạnh khẽ rơi trong không trung.

Chàng quay đầu. Quạt giấy vốn nắm chặt trong tay bỗng rơi nhanh xuống đất, định ra khoảng cách giữa hai người.

Trong một khắc ấy, cả bầu trời bị một vạt hồng phai giăng kín. Từng cánh từng cánh đào hoa không rõ từ đâu xuất hiện, yêu yêu dị dị phiêu phiêu trong gió. Giống như reo hoan. Lại giống như than khóc.