Đào Hoa Mãn Lâu

Chương 11




Thời gian dần trôi, Hoa Mãn Lâu vội vàng sửa sang lại sinh ý của mình, dựa vào năng lực chính bản thân mình vẫn tốt hơn dựa vào người khác, kết hợp cùng mấy quan niệm kinh tế ở thế kỷ 21, y mở dược ***, tửu lâu, bố trang [hàng vải] hữu thanh hữu sắc [sinh động, đa dạng], mỗi ngày vội vàng việc buôn bán, dạy Lý Nguyệt Ảnh võ công. Lý Nguyệt Ảnh ban đầu còn chậm, nhưng là người có thể chịu khổ, võ công học chậm nhưng lại làm Hoa Mãn Lâu rất vừa lòng.

Bình thản như vậy, ngày Hoa Mãn Lâu luôn nóng lòng trông ngóng cuối cùng cũng xảy đến, khi nào Âu Dương Phong đánh lén Vương Trùng Dương, khi nào lão Ngoan đồng mang Cửu Âm chân kinh xuống núi nhưng lại không hề biết. Chính là, nên hay không trước tiên đi Chung Nam sơn lấy Cửu Âm chân kinh? Hoa Mãn Lâu rối rắm.

Trong khoảng thời gian này, hai người viết thư qua lại mật thiết. Việc trong tiểu lâu cũng đã thu xếp không sai biệt lắm, Hoa Mãn Lâu cũng đã dọn tới nơi ở, một ít hoa thảo đã bắt đầu mọc lên rồi. Mỗi ngày xem sổ sách, chăm sóc hoa, chỉ điểm một chút võ công cho Lý Nguyệt Ảnh, dạy nó cầm kỳ thi họa, chỉ cần nó muốn học.

Mỗi ngày từ sáng sớm, y ở trên lầu thượng Bách hoa lâu pha một ấm trà, tĩnh tọa ở nơi này, khi thì đánh đàn, khi thì luyện chữ, Lý Nguyệt Ảnh ở bên cạnh hầu hạ.

Trong khoảng thời gian này, Khúc Linh Phong thường xuyên tới tìm Lý Nguyệt Ảnh, khi thì vì đưa một ít tin tức từ sư phụ hắn, nhưng thật ra là muốn điều tra về võ công của Hoa Mãn Lâu.

Hôm nay Hoa Mãn Lâu vừa mới pha xong trà, một bóng người liền đi vào, y lắp bắp kinh hãi, người tới đang ngồi trên thượng vị, dược hương quen thuộc bán đã đứng thân phận của người ngồi đó.

“Dược Sư, ngươi tới sao?”

“Ừ. A Lâu, gần đây khỏe không?” Hoàng Dược Sư lên tiếng. Tâm tình vốn phiền muộn vì an tĩnh trong tiểu lâu mà bình xuống, chạy trắng đêm làm hắn cảm thấy mệt mỏi.

Thanh âm cố gắng giữ tỉnh táo làm Hoa Mãn Lâu cảm thấy ngạc nhiên. Là cái gì đã khiến cho nam nhân này mệt mỏi đến như vậy? Đặt một ly trà phía trước hắn, Hoa Mãn Lâu xoay người nghĩ ra ngoài. Vừa mới chuyển người, đã bị tay Hoàng Dược Sư kéo trở về: “Ngươi muốn đi đâu?” Chất vấn nồng đậm trong lời nói vang lên trong trúc lâu nho nhỏ.

Hoa Mãn Lâu kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Dược Sư, ngươi?” nói tiếp: “Dược Sư, ngươi đường dài tới đây, hẳn rất mệt mỏi, ta bảo Nguyệt Ảnh chuẩn bị…….”

“Không cần, ta ở đây cùng ngươi là được.” Hoàng Dược Sư có chút vội vàng nói. Lần này Hoa Mãn Lâu thật sự kinh ngạc. Trong ấn tượng của y, Hoàng Dược Sư không phải loại người hấp tấp như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cố gắng không để y nhận ra vấn đề, Hoàng Dược Sư buông tay, mệt mỏi nói: “Thực xin lỗi, A Lâu……”

Hoa Mãn Lâu mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai hắn, xoay người gọi Lý Nguyệt Ảnh đang đứng ngoài cửa: “Nguyệt Ảnh, con bảo hạ nhân đi nấu nước, mang theo vài bộ quần áo, còn có, xuống bếp làm chút đồ ăn, ừm, thuận tiện mang tới mấy bình rượu hoa cúc mới ngâm tới đây. Hôm nay con theo Khúc Linh Phong ra ngoài chơi đi.” (Nguyệt mỗ: Rượu hoa cúc, ta thừa nhận bản thân có chút hứng thú buồn nôn……)

Lý Nguyệt Ảnh đỏ mặt, cúi đầu nghĩ nó vốn tối nay có bài tập phải làm, nhưng vì Linh Phong tới mà định cùng ra ngoài chơi. Ai ngờ không nói ra mà sư phụ lại biết. [chém bừa đó…… (¬¬)]

Rất nhanh, đồ ăn các thứ đều được dọn lên. Hoa Mãn Lâu ngồi bên cạnh bàn, lẳng lặng đợi Hoàng Dược Sư tắm xong trở lại. Y trầm tư, hắn rốt cuộc là làm sao? Có phải hay không vì Cửu Âm chân kinh? Hay là vì việc gì khác?

Lúc này, Hoàng Dược Sư tắm xong trở lại, không nói một lời ngồi cạnh Hoa Mãn Lâu, thật lâu không nói lời nào. Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ.

Đại ca, ngươi không nói làm sao ta biết ngươi làm sao……

Hoàng Dược Sư không nói, nhìn y, như đã xa cách cả một đời, rõ ràng thời gian quen biết thực ngắn, thế nào lại nghĩ muốn y? Thậm chí A Hành còn nói trong lòng hắn có một bóng hình khác, còn đang tương tư người ấy, nàng ghen. Thật quái lạ, hắn tưởng niệm chính là những thời gian ở cùng y, đó là tâm hồn phù hợp, là thỏa mãn không gì sánh được, tuy nói A Hành cũng là trí tuệ mười phần, nhưng căn bản là không giống.

Muốn gặp y, nhưng A Hành bên cạnh đang ghen, cho dù nàng là thê tử của mình, mà Hoàng Dược Sư hắn dù kiệt ngạo bất tuân, vẫn là một nam nhân lo lắng cho gia đình, vẫn làm A Hành yên tâm trước. Nhưng là, Hoa Mãn Lâu gửi thư cho hắn, nói phải xa nhà, hơn nữa lại không tiện liên lạc trong thời gian đó, tâm hắn cũng sẽ không thể bình tĩnh nổi, liền vội vàng chạy đến.

“Dược Sư, đã xảy ra chuyện gì?” Hoa Mãn Lâu hỏi.

Hoàng Dược Sư ánh mắt sâu thẳm nhìn y, vẫn không nói lời nào. Hoa Mãn Lâu thở dài, khuyên hắn ăn chút đồ ăn. Hoàng Dược Sư liều mạng uống rượu, Hoa Mãn Lâu không biết hắn muốn làm gì, cũng bồi uống không ít. Chính y cũng không muốn uống rượu, lửu lượng kém, lần này cũng vẫn là y say trước.

Hoa Mãn Lâu nghiêng người ngã vào lòng Hoàng Dược Sư, hắn ôm y, cùng nhau nằm trên giường. Ngón tay thon dài cẩn thận chạm vào khuôn mặt trước mắt, mê muội nhìn y, nhẹ vào dựa vào trán y, hít thở hương lan trên người y, thở dài thật sâu.

“A Lâu, vì sao ta lại nhớ ngươi như vậy……”

“A Lâu, rõ ràng chúng ta là huynh đệ…….”

“A Lâu, chúng ta làm tri kỷ cả đời được không?”

Thanh âm trầm thấp kể ra, Hoa Mãn Lâu ẩn ẩn nghe được một ít, nhưng không cách nào đáp lại.

Dược Sư, chúng ta vốn là bạn tốt, là hảo huynh đệ, là tri kỷ, ngươi vì sao lại nghi hoặc……

Ngày hôm sau, hai người như trước ăn ý, cái gì cũng không hỏi. Hoàng Dược Sư vẫn như trước kia, cùng y nói chuyện thơ chữ, ngũ hành bát quái, sự việc trên giang hồ. Chính là đêm kia, có người tâm tình rối loạn, có người tâm tình ngây thơ.

Lần này lưu lại vài ngày, Hoàng Dược Sư hết thảy đều như thường, cuối cùng khi rời đi, hung dữ cảnh cáo một câu: “A Lâu, ngươi mà đi xa nhất định phải nói cho ta biết trước!” Cảm nhận được khuôn mặt tuấn tú tới gần, hơi thở ấm áp của đối phương phả trên mặt, Hoa Mãn Lâu đỏ mặt.

(Hoàng Dược Sư ẩn ẩn cảm nhận được mình đối Hoa Mãn Lâu có cảm tình nhưng không dám thừa nhận, dù sao long dương ở thời cổ đại vẫn chỉ là loại học đòi văn vẻ [cóc hiểu]. Hoa Mãn Lâu vừa thấy liền biết là người khiêm tốn, y không nhận là một chuyện, hiện giờ hắn cũng đã thành thân, đã mất đi tư cách muốn giữ hắn bên người. Hiện tại cũng chỉ có thể xem hắn là bạn tốt, mong hắn được hạnh phúc…… Ách, bất tri bất giác tạo ra một cái vai diễn bi tình.)

Khi Hoàng Dược Sư trở lại đảo, nghênh đón hắn là Phùng Hành với ánh mắt đỏ bừng. Trong lòng hắn đau xót, thở dài, đi ra ngoài lâu như vậy, nóng giận trong lòng họ cũng đã tiêu đi.

Phùng Hành trừng đôi mắt đỏ như thỏ nói: “Dược Sư, ta không nên vô lý như vậy……” Lúc nàng gả cho hắn, chỉ biết bọn họ là thân nhân, là người nhà, nhưng không phải vợ chồng. Nàng thương hắn, hắn không thương nàng, trong lòng hắn cùng nàng luôn biết rõ. Nhưng là, nàng bỏ tất cả ngoài tai, không nhìn tới, không nghe thấy, bây giờ tìm một phu quân thật rất khó, người giống Hoàng Dược Sư lại ngàn dặm chỉ có một.

Nhưng là, một lần nàng nghe Khúc Linh Phong nói Hoàng Dược Sư tự mình xuống bếp nấu cơm vì y, bọn họ chưa bao giờ được Hoàng Dược Sư chăm sóc đến như vậy, vì thế, nàng ghen tị, quá đáng………

Hoàng Dược Sư nhìn người con gái trước mắt, không, hiện tại nàng là thê tử của hắn, người cùng hắn cả đời. Khẽ thở dài, đem nàng ôm vào trong lòng ngực. Chung quy, vẫn là hắn không phải, là hắn không thể cho nàng thứ nàng muốn. Phùng Hành ôm chặt hắn, nhỏ giọng nức nở. Hoàng Dược Sư vỗ vỗ bả vai nàng, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó, cùng nhau, ôm Hoa Mãn Lâu mà ngủ, thân hình cứng rắn nhưng cũng mềm dẻo kia, khảm vào lòng ngực hắn, so với thân thể mềm mại hiện tại đang ôm thực bất đồng, cái ôm đó làm hắn có cảm giác hạnh phúc, cùng với cảm giác hiện tại, không giống. Hoàng Dược Sư cảm giác có gì đó khác biệt, nhắm mắt lại, bỏ ý niệm đó ra khỏi đầu.

Hắn không yêu nàng, nhưng nàng là thê tử của hắn.

Sau đó không lâu, Hoa Mãn Lâu nhận được thư của Hoàng Dược Sư, chỉ ngắn ngủi một câu: A Hành mang thai.

Tác giả nói lên suy nghĩ: đang giai đoạn đấu tranh, muốn hay không khiến cả hai càng đau khổ……

Ngắm bình minh lên

Thở dài……