Đào Hoa Mãn Lâu

Chương 42




“A ——” cảm giác xa lạ, giống như điện lưu đánh lên thân thể, thiếu niên kêu lên.

Nam tử đè trên người thiếu niên thần tình hư ảo, mang theo ý cười đau thương, cọ hai má thiếu niên, ở bên tai y nhỏ giọng nói: “Ảnh nhi, ta không cần gì cả, chỉ mong đệ cho ta một đêm……”

Điểm huyệt đạo của Nguyệt Ảnh, Khúc Linh Phong chậm rãi đem quần áo hai người cởi sạch, nằm trên người Nguyệt Ảnh, khuôn mặt đầy nước mắt nhưng có chút tính trẻ con. Thanh niên mỉm cười, vẻ mặt hư ảo thỏa mãn nhìn thiếu niên. Vốn là bộ dáng thập phần buồn cười, nhưng trong mắt thiếu niên, lòng, đặc biệt đau.

“Linh Phong, buông.” Trong lòng thiếu niên thực đau, đây không phải điều y muốn, cứ tiếp tục thế này, Linh Phong sẽ hối hận, y sẽ hận Linh Phong. Sau đó mọi thứ sẽ không thể quay lại như trước đây, sự tình sẽ càng trở nên nghiêm trọng.

“Linh Phong, ngoan. Đừng làm vậy với ta.” Nguyệt Ảnh cố nén sợ hãi, kiên nhẫn khuyên dụ. Hiện tại Linh Phong tâm tình không ổn, bọn họ cần phải bình tĩnh lại. Giờ Linh Phong say rượu loạn tính, mọi thứ hiện tại, hết thảy hắn nghĩ là đang xảy ra trong mộng, không phân biệt được thực ảo, cứ như vậy, sẽ xảy ra đại sự.

Linh Phong mặc kệ Nguyệt Ảnh nói chuyện, tay lần khắp người y, khi sờ đến hông, Nguyệt Ảnh cả người chấn động mạnh, vật giữa hai chân có chút ngẩng đầu.

Giờ khắc này, Nguyệt Ảnh xấu hổ nhắm chặt mắt, thống hận thân thể dễ dàng bị nam nhân trêu chọc.

Nước mắt chảy ra, dính khắp hai má, Linh Phong thương tiếc lau đi nước mắt.

“Ảnh nhi, đệ hận ta đến vậy sao?” Linh Phong bi ai. Nhưng không chờ Nguyệt Ảnh trả lời, liền hung hăng cắn xuống hông y.

“Ư ——” Nguyệt Ảnh kêu lên một tiếng, bên hông vừa xót vừa đau, cảm giác khó chịu trong bụng. Kêu lên: “Linh Phong, dừng tay, đừng ép ta hận huynh —— a ——”

Linh Phong chống hai khuỷu tay, một lần nữa nằm lên người Nguyệt Ảnh, bên hông y là lửa nóng, Nguyệt Ảnh cảm nhận thực lớn, nhất thời há hốc kinh ngạc. Này, sao có thể?

Linh Phong nhìn Nguyệt Ảnh không nói, cởi bỏ huyệt đạo cho y, khẽ mỉm cười. Nhưng hiện tại Nguyệt Ảnh cũng không có sức lực để phản kháng. Tay Linh Phong xoa nắm dục vọng y, không ngừng ma xát, ngón tay linh hoạt khơi lên dục hỏa của y.

Nguyệt Ảnh dưới tác dụng nhuyễn cân tán của Phong Lạc, sớm đã không có sức để động, giờ hạ thân yếu ớt lại bị Linh Phong nắm lấy, Nguyệt Ảnh trốn cũng không được, vì thế nhắm mắt lại, tay túm chặt lấy đệm phía dưới, muốn cố chống lại dục hỏa.

“A —— Ưm, đừng —— ách, Linh Phong —— dừng tay!” Nguyệt Ảnh không nhịn được nỉ non. Đáng thương hề hề nhìn Linh Phong, hai tay đẩy hắn, nhưng khí lực như con mèo nhỏ, cả nửa người đã thành mềm yếu vô cùng, nước mắt như chân châu lã chã rơi xuống.

Linh Phong khựng lại giật mình, nhưng lại cười thêm tà mị, tay không chậm lại, thân thể nam nhân thật dễ nổi lên dục vọng, ngón tay lướt qua song cầu, đảo qua nộn thịt giữa hai chân, cảm giác mãnh liệt, Nguyệt Ảnh không thể khống chế mà run rẩy.

“Ô —— Linh Phong —— đừng ——“

“Thật không cần? Thân thể đệ lại không thấy vậy nha.” Linh Phong như nghĩ đến điều gì, hôn Nguyệt Ảnh.

“Ảnh nhi, cho ta được không?” Khúc Linh Phong hỏi. Nhưng Nguyệt Ảnh ánh mắt cầu xin nhìn hắn, trong mắt là cự tuyệt rõ ràng.

Nguyệt Ảnh trong lòng hối hận, nếu không phải mình ép buộc người này, có phải hay không hắn sẽ không, sẽ không điên cuồng như vậy. Kỳ thật, y hiểu bản thân không thể cự tuyệt Linh Phong, nếu Linh Phong muốn, y sẽ không cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt, y thích Linh Phong, có phải là yêu hay không, y thật sự cũng không biết.

Nhưng y cự tuyệt Linh Phong, không phải bởi vì không thích Linh Phong, mà dưới loại tình huống này, một sai lầm thôi cũng sẽ long trời lở đất.

Khúc Linh Phong chỉ bất đắc dĩ cười khổ. Ảnh nhi, đệ muốn ta làm thế nào mới có thể buông đệ ra, đã tới tình trạng này, ta, dù thế nào cũng không thể buông tay.

Tinh tế hôn lên người Nguyệt Ảnh, khơi màu từng trận khoái cảm, Nguyệt Ảnh cắn chặt khớp hàm, không cho phép phát ra tiếng rên rỉ. Nhưng cảm giác hạ thân được một nơi ấm áp bao lại, cảm giác chưa từng có, Nguyệt Ảnh lập tức mở to mắt, thấy Linh Phong đang nuốt phân thân của mình.

“Không —— Linh Phong, bẩn —— đừng……” Nguyệt Ảnh như con cá mắc cạn, mạnh thẳng lưng, không biết mình đã bất giác hùa theo động tác của Linh Phong.

Cảm giác thỏa mãn sảng khoái kỳ dị tràn tới, y cơ hồ như sắp tiết ra. Nhưng Linh Phong đang vui vẻ nuốt ra vào như vậy, chủ ý xấu xa, lướt qua lỗ nhỏ phía trên, Nguyệt Ảnh cảm giác mình đang cùng lúc ở giữa thiên đường và địa ngục.

Sau đó dừng lại, Nguyệt Ảnh kinh ngạc nhìn hắn, Linh Phong đỡ lấy dục vọng y, liền cứ như vậy ngồi xuống.

Hậu huyệt không được chuẩn bị trước, vừa mới vào một chút đã nứt ra rồi. Gần như có thể nghe thấy tiếng xé rách, máu lập tức chảy ra. Được máu làm dịu, Khúc Linh Phong cố nén đau đớn, bắt buộc chính mình ngồi hẳn xuống.

Có máu làm dịu, không còn thống khổ như vậy nữa. Ấm áp bao trùm, *** là lý trí xảy ra xích mích.

Khúc Linh Phong nghiêm mặt tái nhợt, hai tay chống đỡ thân thể, nhấc lên. Muốn mặc kệ cảm giác đau đớn, cơ hồ đem chính bản thân mình phá hư.

“Đừng…… Linh Phong, đừng như vậy……” Nguyệt Ảnh đã lệ đầy mặt.

Linh Phong một bên thống khổ thong thả chuyển động, một bên mạnh mẽ mỉm cười nói: “Ảnh nhi, đệ không vui sao? Không thoải mái sao?” Ngay cả ký ức cuối cùng cũng không cho ta sao?

Mùi máu tươi càng ngày càng đậm, dũng đạo khô khốc gắt gao ôm trụ dục vọng y, nhưng thấy Linh Phong như vậy, bị đối đãi như vậy, dục hỏa Nguyệt Ảnh lập tức biến mất. Nguyệt Ảnh cắn mạnh chính mình một cái, cảm thấy đã khôi phục một chút sức lực. Vốn Phong Lạc có oán Nguyệt Ảnh, nhưng xuống tay cũng không nặng, đến bây giờ, dược liệu cũng giảm đi nhiều.

Nguyệt Ảnh đẩy Linh Phong, dục dũng theo bản năng co rút lại, làm Nguyệt Ảnh lập tức bắn ra. Linh Phong ngã sang một bên, hai người há mồm thở dốc. Nguyệt Ảnh vội đứng lên, vội vội vàng vàng thay xiêm y, bỏ chạy ra ngoài.

Khúc Linh Phong ngã trên giường, mặc kệ trên người bừa bãi, chỉ kinh ngạc nhìn thân ảnh Nguyệt Ảnh rời đi, rồi lại cúi đầu mỉm cười.

“Ha ha, Ảnh nhi, chung quy, đệ vẫn muốn rời khỏi ta……” Hai mắt đỏ hồng, cực kỳ bi thương.

“Ảnh nhi, chúng ta, kết thúc rồi sao?” Linh Phong kỳ thật vẫn biết chính mình đang làm gì, nguyện trả giá hết thảy vẫn không thể có được Nguyệt Ảnh, ngược lại càng đẩy y ra xa hơn.

Nằm trên giường, giống như con búp bê vải rách nát, không có một chút sức sống, tuyệt vọng tột cùng, thật bình tĩnh. Ánh mắt trước đầy bất an, giờ nghĩ lại, đúng chỉ là một mộng cảnh bình thường.

Lăng lăng nhìn thẳng phía trước.

“két ——” Tiếng cửa bị đẩy ra.

Linh Phong yên lặng nhìn lại, là Nguyệt Ảnh đi vào mang theo mấy thùng nước ấm, đổ vào dục dũng, sau lại cố sức khiêng Linh Phong tới bồn nước.

Nước ấm chạm tới vết thương, bỏng rát đau buốt, Linh Phong mặt trắng bệch, hừ một tiếng.

Nguyệt Ảnh chỉ cúi đầu, thu dọn lại giường, cũng cởi quần áo tiến vào dục dũng.

Khúc Linh Phong kinh ngạc nhìn Nguyệt Ảnh, không nói nên lời, đầu óc trống rỗng.

“Linh Phong……” Thanh âm thản nhiên nhẹ nhàng, như sợ sẽ phá hư thứ gì.

“Ta không chán ghét huynh.” Thanh âm Nguyệt Ảnh thản nhiên vang lên, từng tiếng từng tiếng thực cẩn thận.

Khúc Linh Phong ngơ ngác không phản ứng, lời nói trong đầu hắn, nhưng không hiểu có ý gì.

Nguyệt Ảnh cầm khăn mặt, thay hắn lau rửa thân thể, một tấc lại một tấc.

“Ta không chán ghét huynh, ta thích huynh.”

“Nhưng có phải yêu hay không, ta không biết.”

“Ta không thể tin vào tình yêu, phụ thân nói yêu mẫu thân ta, nhưng cuối cùng, mẫu thân ta vẫn chết.”

Khúc Linh Phong nhìn Nguyệt Ảnh, lòng rất đau.

“Mẫu thân ta chết dưới tay ông ta.” Nguyệt Ảnh thản nhiên nói, không toát ra chút bi thương nào, nhưng Khúc Linh Phong lại giống như đứa nhỏ, lui vào trong góc, không nhúc nhích. Tâm hắn, rất đau.

Chậm rãi ôm lấy thân mình đơn bạc của Nguyệt Ảnh, Khúc Linh Phong thì thào nói: “Thực xin lỗi, Nguyệt Ảnh, thực xin lỗi……”

“Linh Phong, ta thật sự không biết thế nào là yêu, không biết cảm tình đối với huynh là như thế nào. Lúc trước trốn tránh huynh, thật có lỗi.”

“Về sau, về sau sẽ không……”

Linh Phong ôm lấy Nguyệt Ảnh, cười đến thực ngọt, như là có được hạnh phúc của toàn bộ thế giới.

Đêm dài nhân tĩnh.

Suy nghĩ tác giả: Ứng với yêu cầu người xem, không có ngược Nguyệt Ảnh, ta ngược tiểu tử Linh Phong này.