Đào Hôn Tám Trăm Năm

Quyển 1 - Chương 2




Mười năm sau

“Hiệu thuốc bắc Tống kí là hiệu thuốc đông y tổ truyền ba đời, nằm trên đường Biện Lương, quy mô cũng không nhỏ, từ đây tính ra trăm dặm xung quanh thì hiệu thuốc này là nổi nhất.

Bất quá tục ngữ luôn có vài phần chí lí, câu nói “giàu không quá ba đời” đặt ở tiệm thuốc Tống Kí là ví dụ rõ nhất.

Hiệu thuốc bắc Tống Kí giao cho Tống Vạn Lợi quản lý, bởi vì tham thức ăn ngon đã bán đi không ít gia sản, hơn nữa mấy nhi tử đều là loại hết ăn lại nằm, doanh thu của hiệu thuốc tự nhiên không nhiều bằng lúc trước.

Bất quá, bằng vào gia sản tổ tiên để lại Tống gia vẫn trải qua những ngày không lo ăn, mặc.

Ngôi nhà lớn do tổ tiên truyền lại, trên mái hiên có điêu khắc, hoa văn trên xà nhà tuy có xu thế suy yếu nhưng khí phái của người nhà giàu vẫn được duy trì. Bởi vì kén ăn, Tống Vạn Lợi trong mười năm này đã mời được một thần bếp mà đại quan ở kinh thành đếu muốn lấy, Quách Đà.

Chỉ là mời thần bếp Quách Đà làm đầu bếp trưởng mười năm nay mà khiến cho Tống Vạn Lơi bán đi vài phần đất tổ tiên để lại, chi ra bao nhiêu là ngân phiếu để thỏa mãn sở thích ăn uống. Người làm trông coi sổ sách đối với việc này đã ý kiến với hắn nhiều lần nhưng hắn vẫn cố chấp tuyệt không chối từ Quách Đà.

Một ngày này, trong phòng bếp bình thường có tiếng va chạm của dao kéo không ngừng, trừ bỏ hương đường nhàn nhạt bay ra còn truyền đến trận cãi vã của Tống Vạn Lợi cùng nữ nhi duy nhất của thứ thiếp - Tống Ẩn Nhi.

Bọn người hầu vì tránh nạn đều lẩn đi nhưng người nào cũng vểnh lỗ tai lên nghe ngóng một chút tình hình.

Tống Ẩn Nhi này là đứa con do Tống Vạ Lợi say rượu, mất đi lý trí mà cùng nô tỳ trong phủ sinh ra. Từ nhỏ đã ở trong phòng bếp lớn lên, không được hưởng một chút quyền lợi của một vị tiểu thư Tống gia, trái lại cái gì trong phòng bếp cần tạp dịch làm, đều không có thiếu nàng.

Bất quá, Tống Ẩn Nhi này khéo tay, miệng lưỡi nhanh nhẹn, khi mười tuổi đã được Quách Đà thu làm đồ nhi, tuy rằng năm nay mới hai mươi nhưng món điểm tâm do nàng sáng chế đã nổi tiếng khắp Biện Kinh.

Đầy tớ trong phủ đều thích cá tính sảng khoái, lúc cười lên thì như đóa hoa nở rộ của Tống Ẩn Nhi. Nhưng thân là hạ nhân chuyện của chủ tử cũng không thể xen vào nhiều, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Ẩn Nhi chịu ủy khuất...

“Lão nương không lấy chồng” Đại đao trong tay Tống Ẩn Nhi đặt mạnh lên bếp lò, đôi mắt sáng như sao nhìn cha nàng chằm chằm.

“Ngươi tạo phản rồi, dám ở trước mặt cha ngươi xưng lão nương” Tống Vạn Lợi tức sắp bể phổi hướng về phía mũi nàng kêu lên. “Đầu óc ngươi là bị nhà bếp hun cho hồ đồ sao? Bộ lạc Thác Bạt là thương nhân buôn bán thuốc đông y lớn nhất nước Tây Hạ, loại dân như chúng ta đi mua Đại Hoàng, Cẩu Kỷ của bọn họ còn phải xếp hàng. Nếu không phải nhà bọn họ bói toán nhìn trúng ngươi, nói là có thể làm hưng vượng gia tộc, thì há có loại phúc phận đó đến tay ngươi sao”

“Đầu óc ta có bệnh mới gả tới đó! Tây Hạ cùng ta luân phiên chiến tranh, giết hại dân ta vô số. Ta không lấy chồng! Thê tử sư phụ Quach Đà của ta là bị binh lính Tây Hạ giết chết ở biên giới. Thù này không báo ta không làm đồ nhi. Ngươi còn muốn đem ta đến nơi đó là muốn ta tự tay giết chồng sao.” Khóe môi bình thường đều mang ý cười của Tống Ẩn Nhi, nay vì tức giận mà cả cánh môi đều run run.

“Việc này do ngươi quyết định sao? Ngươi là nữ nhi Tống gia ta, ở nhà nên theo cha”

“Lời này ngươi cũng nói ra miệng! ngươi khi nào xem ta là nữ nhi Tống gia? Nếu ta là nữ nhi Tống gia,sẽ cùng mẹ ta ở trong căn nhà gỗ gió thổi mưa dột, tất cả đều hư đó sao?”

Tống Ẩn Nhi căm giận nói, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào bị tức thành trắng bệch.

“Ta đây cũng là vì muốn tốt cho mẹ con ngươi. Đại nương của ngươi tính ganh tị, nếu mẹ con ngươi vào sân của ta, ngược lại bị ức hiếp, không bằng...” Mặt Tống Vạn Lợi đỏ bừng nói.

“Đúng vậy a, ở trong phòng bếp này ta thay ngươi làm trâu làm ngựa. Đợi có thể tính lợi, ngươi liền muốn bán ta ra với giá thật tốt đến Tây Hạ” Hai tay Tống Ẩn Nhi chống eo, không khách khí nói.

“Phản rồi! Ngươi này là giọng điệu gì!” Tống Vạn Lợi giận giữ từng bước đi về phía trước muốn tát nàng một cái.

Tống Ẩn Nhi trở bàn tay một phen, giữ chặt cổ tay của hắn, bàn tay nho nhỏ nhưng bởi nhiều năm lao động ngược lại càng có hơi sức hơn so với Tống Vạn Lợi.

Tống Vạn Lợi giãy không ra, cái cổ ngắn, rám của hắn uốn éo, kêu lớn lên với người ngoài phòng bếp.

“Có ai không! Đem nữ nhân gian xảo này cho ta...”

“Trục xuất khỏi cửa nhà phải không? Vừa vặn a, trong thành không biết có bao nhiêu người dâng ngân lượng chờ ta tới cửa làm nữ đầu bếp” Tống Ẩn Nhi nhướn mày, bỏ tay hắn ra đi đến bên bếp to làm bằng đá, tay khẽ chống liền ngồi trên bếp lò, hai chân co lại rồi lại nhìn hắn.

“Ngươi, ngươi, ngươi...” bộ mặt Tống Vạn Lợi vặn vẹo một trận, tiện đà bĩu môi một cái. “Ngươi muốn rời đi cũng phải nhìn xem mẹ ngươi có khí lực đi theo ngươi không đã. Vị thuốc chữa bệnh tim cho nàng chỉ có ta hiểu, nếu nàng rời Tống gia thì chính là đi vào con đường chết.”

Đầu ngón tay Tống Ẩn Nhi đâm vào lòng bàn tay, buộc mình phải giấu diếm cảm xúc.

Tống Vạn Lợi bị con ngươi của nàng trừng đến da đầu run lên, tự mình thong thả nói “Nếu ngươi ngoan ngoãn đến Thác Bạt gia Tây Hạ, ta liền đem phương thuốc cứu mẹ ngươi làm đồ cưới cho ngươi...”

“Lão nương không lạ gì.” Tống Ẩn Nhi biến sắc, thanh âm giống tuyết tháng chạp, đông lạnh không manh theo một tia ấm áp. “Ngươi không giúp mẹ ta phối thuốc cũng được, không sao cả, nếu ngươi bức tử mẹ ta, ta cũng sẽ không sống một mình. Mẹ con chúng ta liền âm hồn không tan bám theo ngươi, chờ ngươi đến âm phủ đoàn tụ. Tóm lại, lão nương không lấy chồng” Tống Ẩn Nhi nhảy xuống bếp, bước ra khỏi phòng không quay đầu lại.

“Ngươi... ngươi...đồ nữ nhân chẳng ra gì” Tống Vạn Lợi thở phì phì sau lưng nàng kêu lên.

Tống Ẩn Nhi đi đến trước cây đại thụ, hai ba cái liền leo lên cây đại thụ đã trăm năm tuổi kia.

“Trên không đàng hoàng, dưới tất nhiên loạn, người biết phối thuốc là ngươi, người thấy chết mà không cứu mẹ ta cũng là ngươi, có loại cha không ra gì như ngươi, sẽ có loại nữ nhi chẳng ra gì là ta đây” Tống Ẩn Nhi ôm hai đầu gối ở trên cây, mắt khép lại, chuyện gì cũng không muốn quản.

“Tóm lại, bộ lạc Thác Bạt muốn cưới ngươi! Nếu ngươi không đi, ta liền đánh gãy chân ngươi, khiến mẹ ngươi ăn cây mạt dược khiến cho ngươi hối hận cả đời...”

Tống Vạn Lợi ở dưới tàn câymắng một hồi, nói cho dù là khiêng thi thể của nàng cũng phải đem nàng gả ra cửa sau mới căm giận đá thân cây hai cái xoay người rời đi.

Khuôn mặt hồng bóng như quả táo của Tống Ẩn Nhi lúc này đã hoàn toàn mất huyết sắc, lòng vui vẻ do vừa rồi chế ra được điểm tâm mới trắng noãn như tuyết, vào miệng liền tan, lúc này sớm đã tan thành mây khói

Nàng rất hi vọng mình sinh ra trong gia đình nghèo bởi vì nếu là gia đình nghèo thì lại trọng nam hơn nữ. Nữ tử có thể kiếm tiền, làm người hầu, người may vá, nữ đàu bếp, v...v... Mà nữ đầu bếp tuy rằng địa vị thấp nhưng cũng là công việc cực kì nổi tiếng, bởi vì chỉ có nhà giàu mới mời được nữ đầu bếp, đãi ngộ tự nhiên cũng không bình thường.

“Đáng giận” Tống Ẩn Nhi lớn tiếng rống với bầu trời. “Ta không tin tất cả đều là số mệnh, ta cứ muốn rời xa tất cả, lập nên sự nghiệp cho mọi người thấy”

“Lại cùng cha ngươi náo loạn?” Quách Đà nằm ở tầng cây phía trên, lười biếng buông một câu.

“Sư phụ, bọn họ khinh người quá đáng” Tống Ẩn Nhi ngẩng đầu nhìn cái đầu đầy tóc bạc kia, tất cả oán khí trong nháy mắt tăng lên cực độ. “Nói cái gì bà mai nhìn đến ngày sinh tháng đẻ của ta ngạc nhiên, nói cái gì nữ tử sinh ra ở canh giờ này toàn bộ Đại Tống mới có ba người, Thác Bạt gia đều muốn cưới tất cả về. Ngay cả nhìn cũng chưa nhìn qua ta, trước hết đem đến một hòm sính lễ. Rõ ràng là có vấn đề, lão nương chịu gả đi mới là lạ!”

Nghe tới quả thật lạ thường bất quá loại cặn bã Tây Hạ heo chó không bằng này lại tin vào mấy chuyện bói toán, nghe nói bọn họ còn có ma tộc gì đó tồn tại. Ngẫm lại cũng không có gì là kinh ngạc. Huống hồ phàm là loại người giàu có thì một chồng mười vợ cũng là chuyện thường tình” Quách Đà nói

“Một chồng mười vợ” Tống Ẩn Nhi một hơi nghẹn ở cổ họng, khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo như nước thoáng chốc căng thành đỏ bừng. “Ta còn tưởng rằng cha và các ca ca của ta mặt mũi phong lưu đã đủ khiến cho người ta buồn nôn”

“Nếu ngươi có thể gả cho người tốt đối với mẹ ngươi cũng là một việc tốt nhưng gả cho người Tây Hạ trăm triệu không thể!” Năm đó thê tử của Quách Đà bởi vì trở về biên giới giữa Tống cùng Tây Hạ thăm người thân mà bị binh lính Tây Hạ giết chết, hắn hận không thể ăn thịt người Tây Hạ, uống máu người Tây Hạ.

“Đúng vậy, ai muốn gả cho bọn Tây Hạ dã man! Huống hồ dựa vào thủ nghệ giỏi mà sư phụ dạy cho ta, ta ở đâu không thể nuôi sống mẹ ta?” Tống Ẩn Nhi cắn chặt răng, cắn đến phát đau. “Đê tiện là cha ta, dám dùng phương thuốc của mẹ ta khống chế ta...”

Thanh âm của nàng dừng lại, mắt tròn chợt sáng.

“Có chủ ý rồi?” Quách Đà nhìn đệ tử theo mình đã mười năm, trí tuệ cùng năng lực chịu khổ đều phi thường này.

“Đúng vậy” Tống Ẩn Nhi hướng sư phụ vẫy tay.

Quách Đà nhảy đến bên cạnh Tống Ẩn Nhi, nghe nàng nói kế hoạch tiếp theo

Tống Ẩn Nhi nhỏ giọng cũng là càng nói càng hưng phấn bộ dạng xinh đẹp hăng hái, cuối cùng lại trở về là nàng - bình thường yêu cười, yêu náo loạn.

“Làm việc phải cẩn thận” Quách Đà vỗ vỗ bả vai của nàng, yêu thương nàng giống như cháu gái của mình.

“Ta sẽ cẩn thận hơn nữa sẽ cố gắng kiếm đủ bạc ròng chờ sư phụ đến biên giới hội họp với ta” Tống Ẩn Nhi cũng vỗ vỗ bả vai sư phụ

“Một lời đã định. Chờ ta chấm dứt xong hiệp ước với cha ngươi, ta liền đi tìm ngươi, thuận tiện đi quét mộ cho lão bà bạc mệnh vủa ta, lại thuận tiện chém giết vài tên Tây Hạ dã man thay nàng báo thù” Quách Đà lớn tiếng nói

“Móc ngoéo” Tống Ẩn Nhi vươn tay móc ngón út với sư phụ

Quách Đà nhìn bộ dạng cười nham nhở của nàng trong lòng lại đột nhiên hiện lên một trận dự cảm không tốt.

“Sao sư phụ nhíu mày?” Tống Ẩn Nhi kì quái nhìn hắn hỏi

“Về sau không có người cho ta hét với quát, lão tử đương nhiên phải nhíu mày” Quách Đà vỗ vỗ đầu nàng quyết định ngày mai phải tới trong miếu cầu cái bùa bình an cho tiểu oa nhi này.

Đi Tây Hạ đường xá xa xôi, làm việc dù sao cẩn thận vẫn hơn!

Ba ngày sau

Một đêm trăng sáng, Tống Ẩn Nhi mang theo đèn lồng màu đỏ cùng bánh bao trắng buổi chiều vừa làm xong đến trong vũ phường tìm bạn tốt nối khố Lý Ngọc Nương của nàng.

Nàng vòng qua cầu Chu Gia, đi qua phố Ngưu Hành, để tâm nghe được vài chuện sinh động như thật của mấy tên qua đường đứng trước miếu Thái Sơn, vừa rồi có người ngoại quốc cứu sống một đứa bé bị ngựa đá thần kì thế nào, rồi mới cảm thấy mĩ mãn nhanh chóng quẹo vào một cái ngõ đầy cỏ dại.

Nhưng nàng mới đi hai bước da đầu liền run lên. Ngày thường quen có côn trùng và ếch kêu vang, tối nay không biết sao lại đều là tĩnh lặng, chỉ có tiếng rít gào của gió thổi qua bụi cỏ, vù vù rung động. Nàng hướng vào trong bụi cỏ sâu thẳm nhìn vài lần không khỏi lo lắng đề phòng.

Tống Ẩn Nhi đang muốn bước nhanh hơn rời đi lại nghe đến trong đình đá cách đó mười bước truyền đến tiếng thở dốc thống khổ.

“Ai ở nơi nào?” Tống Ẩn Nhi ỷ vào mình tập qua vài năm võ nghệ với sư phụ mang theo đèn lồng tiến lên hỏi

“Cút ngay...” Trong đình đá truyền đến thanh âm quát mắng của nam giới

Tống Ẩn Nhi biết không nên xen vào chuyện của người khác nhưng nàng nghe ra sự thống khổ trong thanh âm kia

“Ngươi không thoải mái sao?” Nàng lại đi vài bước, suy nghĩ nhìn vào trong đình đá chỉ mơ hồ thấy một nam tử cao lớn quỳ rạp xuống ở bên trong

“Tránh ra...” thanh âm thống khổ của đối phương đột nhiên dừng lại giống như bị người bóp cổ

Tống Ẩn Nhi một bước dài tiến lên đã muốn vào trong đình nhưng ngoài đình bỗng nổi lên một trận gió to thổi liên tiếp khiến nàng lùi về sau hai bước.

Tống Ẩn Nhi nhíu lông mày, đưa đèn lồng lên cao muốn nhìn rõ hơn tình huống bên trong.

Ba, đèn lồng trong tay nàng nháy mắt bị thổi tắt.

Tống Ẩn Nhi sửng sốt, toàn thân nổi da gà

“Oẹ” Bên trong đình truyền đến âm thanh nôn mửa

“Ngươi sinh bệnh sao” Tống Ẩn Nhi ngửi được một cỗ mùi máu tươi, đang muốn bước lên thềm đá thì lại có một cơn gió lạ thổi tới trúng nàng, làm nàng mở mắt không ra.

Cái này, nàng thật sự chỉ dám đứng bất động tại chỗ. Chính là...

Nếu bên trong thực sự là yêu ma quỷ quái nàng đành nhận; ngộ nhỡ vì thế mà bỏ qua một mạng người nàng sẽ hối hận cả đời.

“Ngươi ở xa sao? Cần giúp ngươi kêu người nhà lại đây không” Nàng hỏi

“Cút...”

Âm thanh nam nhân khô quắt giống như không có khí lực.

Nàng đoán rằng người này hoặc là bệnh nặng hoặc là đang nôn ra máu nhưng đối phương lại nhiều lần cự tuyệt sự hỗ trợ của nàng, nàng cũng không muốn nhiều chuyện.

“Chỗ này của ta có vài cái bánh bao trắng, nếu ngươi chịu liền ăn một chút cho lại sức đi; Tống Ẩn Nhi sờ soạng mở hộp đựng thức ăn trên bậc thang ở ngoài đình ra, một cỗ hương mạch đường ngọt ngào bay vào trong không khí.

Nàng tùy tay mở tấm lá cây bọc bánh bao trắng, rõ ràng nghe thấy thanh âm nuốt một ngụm nước miếng lớn của đối phương.

Tống Ẩn Nhi nhíu lông mày, người này đối với điểm tâm của nàng còn có hứng thú, đại biểu còn có thèm ăn, chứng tỏ bệnh tình không đến mức quá nghiêm trọng

“Đây là... bánh bao trắng lớn?” Giọng nam hỏi

“Di, ngươi là người có hiểu biết nha!” Tống Ẩn Nhi kinh ngạc mở to mắt, cười nói “Bánh bao trắng này chỉ dùng gạo nêp tốt nhất, còn có đường trắng cùng dầu trơn, mứt hoa quả, trải qua ba lần nhồi, ba lần hấp mới làm được. Không phải ta khoác lác chứ trong thành này chỉ có vị bánh bao trắng của ta là ngon nhất, mềm mại ngọt ngào...”

Đột nhiên trong đình bay ra một vật, vừa vặn ném tới bên chân Tống Ẩn Nhi

“Cầm” hắn nói

Tống Ẩn Nhi nhặt vật đó lên đặt ở trong tay, dưới ánh trăng mơ hồ nhìn thoáng qua

Trời ạ! Một thỏi bạc này có thể mua hai mươi, ba mươi cái bánh bao trắng

Người này ra tay rộng rãi như thế nếu không phải nàng gặp quái nhân thì cũng là hồ ly quỷ mị như trong chuyện lạ của người cùng quê, đem lá cây, vàng mã biến thành ngân lượng lừa gạt người.

Trong lòng Tống Ẩn Nhi có chút sợ hãi nhưng vẫn đem bạc trong tay nắm chặt. Chẳng cần biết ngày mai có biến thành lá cây, vàng mã hay không, ít nhất bây giờ ngân lượng nàng cầm là thật.

Nàng nhanh chóng đem ngân lượng bỏ vào túi tiền bên hông, lại tò mò đưa mắt nhìn về phía thân hình cao lớn của nam tử.

Hắn đang đau đến lăn lộn trên mặt đất.

“Ngươi thật không sao?” Bản tính gà mẹ của Tống Ẩn Nhi thật không có cách nào bỏ mặc.

Dù sao trong ví của nàng chứa bạc lớn đời này nàng cũng chưa từng gặp qua.

Nam nhân không nói tiếng nào chỉ là nhắm chặt hai mắt, dùng cánh tay của hắn ôm chặt chính mình.

Lúc này trên bầu trời mây đen đang che phủ ánh trăng chợt sáng ngời.

“Ta đỡ ngươi đi” Tròng mắt đen lúng liếng của Tống Ẩn Nhi vừa chuyển, nàng lớn mật bước lên trước đỡ cánh tay đối phương nâng đối phương dậy.

“Ngươi” Nam tử bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn nàng tất cả lời nói đều đình chỉ.

Nàng nhìn gương mặt dĩ tộc mũi cao ẩn sâu của hắn đầu tiên là sửng sốt, tiện đà đỡ đối phương tới ghế đá ngồi xuống sau đó buông tay liền muốn chạy lấy người.

“Đứng lại” Nam tử trong nháy mắt trở bàn tay cầm cổ tay của nàng.

Tống Ẩn Nhi xoay cổ tay nửa vòng nguyên là muốn xuất ra cầm nã thủ chế trụ hắn không ngờ tay nam tử lại như hình với bóng theo sát tay nàng mà chuyển, cuối cùng là đem tay nàng chặt chẽ nắm ở giữa lòng bàn tay.

Tống Ẩn Nhi bị bắt đến gần hắn hơn, gần đến có thể ngửi được hỗn hợp mùi hổ phách cùng bạc hà trên người nam tử, băng phiến hương lạnh còn có hương vị máu bên môi hắn.

Hắn nhìn nàng thật lâu, một đôi con ngươi đen sâu không thấy đáy thẳng bức đến trước mặt nàng

Hắn đã gặp qua một đôi mắt quan tâm người như vậy, chính tại đêm cha mẹ của hắn đều chết.

“Sinh nhật của ngươi là ngày Bính Đinh, giờ Bính Đinh?” hắn ép hỏi

Hắn nhất định là quỷ nếu không làm sao mà biết ngày tháng năm sinh của nàng. Tống Ẩn Nhi cả kinh cảm thấy một cỗ khí lạnh từ lòng bàn tay lạnh lẽo của nam tử truyền đến lòng nàng, thân mình nàng không tự chủ được phát run lại cố gắng chấn định nói: “Hôm qua ta mới sinh nhật, ngươi có thể buông tay chứ? Ta có lòng tốt cứu ngươi, kết quả ngươi lại lấy oán trả ơn cầm chặt tay ta không buông, hành động của ngươi được coi là người sao?”

“Ai nói ngươi ta là người?” Hắn cúi thấp gương mặt tới gần nàng ánh bạc chợt lóe

Tống Ẩn Nhi thở ra một hơi, nhìn hai tròng mắt không có một chút vị người kia, hàm răng của nàng bắt đầu run lên, há mồm kêu người

“Cứu...”

Nam nhân lại đồng thời hôn môi của nàng

Tống Ẩn Nhi cả kinh, mới vừa rồi ngửi được mùi máu tươi, lúc này chân thật ở phần môi của nàng tản ra. Nàng bắt đầu run run, bởi vì một cỗ khí lạnh đang từ phần môi của hắn bắt đầu dọc theo cổ họng của nàng đi xuống dò xét.

Nam tử từ phần môi nàng, hấp thụ sự sợ hãi của nàng, giống như người ngâm nước lạnh muốn tìm kiếm hơi ấm, hắn thầm nghĩ cướp lấy thật nhiều để đền bù nguyên khí vừa rồi bởi vì cứu người mà mất đi.

Nàng gặp quỷ...quỷ quỷ... Da đầu Tống Ẩn Nhi run lên, trong khoảng thời gian ngắn bị hù đến không nói lên lời.

Hắn nhất định là muốn đem đầu lưỡi dài đưa đến trong bụng của nàng, sau đó đem tất cả lục phủ ngũ tạng của nàng ăn luôn.

“Cứu... mạng...” Nàng kịch liệt giãy dụa, hai tay hai chân bắt đầu liều mạng đấm đá loạn xạ.

Hắn mở mắt ra thấy sự sợ hãi trên mặt nàng, trái tim giống như bị người ta đánh một quyền, thân hình cao lớn bỗng dưng ngã xuống, cánh tay kiềm chế tay nàng nháy mắt đã buông ra.

Trong cơ thể hắn quả nhiên có máu ma tộc cho nên mới thừa lúc người gặp nguy, cướp lấy tinh khí của nàng.

“Ngươi không phải người?” Nàng dùng sức đẩy hắn ra

“Cút” Hắn thô lỗ nói, hít một hơi thật sâu, nuốt xuống huyết khí vừa trực trào ra nơi cổ họng.

Tống Ẩn Nhi nhảy về vị trí ban đầu. Sau khi hung hăng trừng hắn một cái, nàng cầm đèn lồng lên, ba bước cũng thành hai bước rời đi.

Thực tà môn, hắn làm sao có thể biết sinh nhật nàng? Còn có nếu hắn thật là ác quỷ sao lại tha nàng một mạng, chỉ sợ vừa lên tiếng đã muốn nuốt nàng đi.

Chỉ là hắn cho dù không phải ác quỷ thì cũng là một tên háo sắc! Đều do nàng không có chuyện gì lại đi nhiều chuyện.

Tống Ẩn Nhi một tay hung hăng chùi miệng bỗng rùng mình một cái, bắt đầu cuống cuồng chạy về phía trước, vừa chạy miệng vẫn không quên nói

“Hắn... Lão nương xác định vững chắc là gặp phải thứ không sạch sẽ, ngày mai đến miếu cúng viếng xin mấy cái bùa bình an, xem các người về sau còn dám đến gần nữa hay không.

Sau đó Tống Ẩn Nhi thần sắc hơi bình tĩnh, ngồi trên ghế dài trong vườn hoa sau Vũ phường, nói chuyện với Lý Ngọc Nương - bạn nối khố bị bán đến nơi này ba năm trước đây.

“Vừa rồi ngươi nhất định là gặp quỷ” Lý Ngọc Nương từ trong ngực lấy ra một cái bùa bình an nhét vào tay Tống Ẩn Nhi. “Trước tiên đeo cái này vào, bảo vệ ngươi trăm quỷ bất xâm”

“Đây là của mẹ ngươi cầu cho ngươi...” Tống Ẩn Nhi lắc đầu cự tuyệt

“Sau khi mẹ ta bán ta không tới xem ta một lần nhưng ngươi lại nhiều lần tới thăm ta, bùa bình an của ta không cho ngươi thì cho ai” Lý Ngọc Nương cười khổ nói.

“Sự tình kia miễn bàn đi, ăn bánh bao trắng trước!” Tống Ẩn Nhi đem một cái bánh bao trắng cuối cùng để vào tay bạn, đồng thời hạ giọng nói kế hoạch của mình.

Ánh mắt Lý Ngọc Nương mở lớn, một cái bánh bao trắng thiếu chút nuốt không xong. Bình thường thì luôn nuối tiếc nuốt vào một cách cẩn thận nay tùy tiện mà nuốt xuống, nàng hạ thấp giọng hỏi: “Ngươi thật sự muốn gả cho Thác Bại gia, sau đó mang theo mẹ ngươi từ Tây Hạ trốn về?”

“Đương nhiên, đây là cơ hội thoát đi duy nhất của ta. Thác Bạt gia cho cha ta một ít ngân lượng, muốn hắn tìm người hộ tống chúng ta qua đó. Cha ta không có khả năng tiêu tốn nhiều tiền trên người ta như vậy, vừa vặn cho ta có cơ hội đào tẩu” Tống Ẩn Nhi nhẹ giọng trả lời.

“Ngươi không sợ bị bắt trở lại?”

“Lão nương sợ cái gì! Nhiều nhất chỉ là trả một mạng” Tống Ẩn Nhi hào khí vạn trượng vỗ ngực, vẫn như cũ hạ giọng nói “Huống hồ cha ta tuyệt đối không đoán được ta mang theo mẹ ta đào tẩu. Còn có a, sư phụ ta cũng giúp ta một phen, hắn lấy cớ chúc mừng ta lấy chồng, muốn làm một bữa tiệc lớn, chỉ là một đạo “đầu dê ký” sẽ dùng tới mười đầu dê, năm đĩa hành vụn, năm cân hành tươi, đây là chi phí dùng trong nửa năm cho một gia đình bình thường”

“Cái đó và chuyện này thì có quan hệ gì?” Lý Ngọc Nương không hiểu nháy mắt.

“Đương nhiên là có quan hệ. Cho dù Thác Bạt gia cho không ít sính lễ nhưng bữa tiệc lớn này mà làm, xác định ngân lượng trong nhà cũng khô kiệt, càng không có khả năng tìm người hộ tống mẹ con chúng ta đến Tây Hạ”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Ẩn Nhi rực rỡ tỏa sáng lộ ra vẻ thần khí.

“Ngộ nhỡ Thác Bạt gia đuổi tới các người thì làm sao” Lý Ngọc Nương lo lắng nắm tay nàng.

Tống Ẩn Nhi nắm lại tay nàng, cười hì hì nói: “Ngọc Nương ngốc, ta đoán đám Tây Hạ dã man kia đén mặt mũi ta còn chẳng biết, làm sao tìm được a!”

“Ngươi thực sự dũng cảm” Vẻ mặt Lý Ngọc Nương bội phục, vóc dáng nho nhỏ, bộ mặt xinh đẹp nhưng một đôi mắt to lại tràn ngập vô hạn tức giận bạn tốt

“Ta không lợi hại. Nhưng thật ra ngươi...” Chóp mũi Tống Ẩn Nhi nhất thời đau xót “Sau khi học được nghề múa, chọn một người có thể chiếu cố ngươi...”

“Ta là bị bán vào Vũ phường, có một số chuyện không do ta quyết định” Lý Ngọc Nương lôi kéo tay nàng, nước mắt thi nhau rớt xuống. “Ngươi cứ đi như vậy chẳng biết lúc nào có thể gặp lại...”

“Không bằng ngươi đi theo ta” Tống Ẩn Nhi kích động nắm bả vai của nàng.

“Ta không dám... Ngộ nhỡ bị bắt lại ta sẽ bị cắt đứt chân” Lý Ngọc Nương dùng sức lắc đầu, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. “Hơn nữa hiện nay ta có một cơ hội. Từ Quan Nhân –khách quen của Vũ phường– muốn dẫn chúng ta đến biệt viện của một vị khách quý biểu diễn. Nghe nói nếu được khách quý nhìn trúng, muốn mang chúng ta đi, Từ Quan Nhân sẽ vì chúng ta giao ra phí chuộc thân.

“Ngươi luyện múa chăm chỉ như vậy nhất định sẽ được lựa chọn”

“Ta chăm chỉ là bởi ta không được thông minh như ngươi. Ngươi mới nhìn ta nhảy Nghê Thường khúc vài lần, bước múa đã thành thục hơn ta rồi” Lý Ngọc Nương tán thưởng nói.

“Động tác ta thực không coi vào đâu! Ngươi nhấc tay nhấc chân đều là toát ra vị của nữ nhân, ta học không được! Ta quen dùng đao, cầm xẻng, gõ nồi, đánh chén a...”

Tổng Ẩn Nhi giả bộ cầm hai đao, giơ lên hai tay bay lượn trên không trung, chọc đến Lý Ngọc Nương cười ha hả.

“Ngọc Nương, nhanh chóng đi ra trang điểm thay trang phục, ngươi đừng làm trễ nải mọi người...” Một đám đàn bà khiêu vũ, đứng từ một chỗ hành lang khác mà la hét, một cỗ mùi son phấn sực nức xộc vào mũi.

Tống Ẩn Nhi xoa xoa cái mũi, nhịn xuống một tiếng hắt xì. Mẹ ơi! Trên người các nàng đến tột cùng là thoa bao nhiêu son phấn?

“Ta lập tức qua ngay” Lý Ngọc Nương đứng đậy đi về phía họ, quay đầu hướng Tống Ẩn Nhi thấp giọng dặn dò: “Trước khi rời đi nhất định phải đến gặp ta nữa”

“Ta sẽ” Tống Ẩn Nhi nhìn thấy một vũ kĩ đưa chân ngăn trở đường của Lý Ngọc Nương, vội vàng ra tiếng cảnh cáo nói: “Ngọc Nương, cẩn thận!”

Lý Ngọc Nương không kịp ngừng chân, bị vướng chân ngã nhào về phía trước, vô tình lại dẫm lên một khối đá trơn trượt, cả người thẳng tắp ngã về phía trước, vừa vặn đụng vào một khối đá đối diện cửa sau.

Máu ở trán Lý Ngọc Nương chảy ra như trút, cả người lập tức ngất đi.

Tống Ẩn Nhi một bước vọt tới bên cạnh Lý Ngọc Nương, vội vàng lấy trong ví ra khăn tay che lên cái trán của nàng, đối với nhóm vũ kĩ nói: “Còn không mau đi mời đại phu”

“Ai da, Ngọc Nương tỉ tỉ không thể đi múa rồi, đêm nay điệu múa Nghê Thường thiếu một người, đây nên làm sao cho phải a...” Vũ kĩ đưa chân ngáng Lý Ngọc Nương ra vẻ lo lắng nói.

Tống Ẩn Nhi nhin vẻ đắc ý trong mắt Lý Ngọc Nương kia, nàng tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, lập tức hai tay chống eo, giọng giương lên.

“Ngọc Nương không thể múa, ta đi múa, ta không tin tài múa của ngươi thuần thục như ta!”

“Này cũng không thành a...” vũ kĩ tức giận nhìn nàng “Ngộ nhỡ khách quý lựa chọn ngươi, ngươi cũng không phải người trong Vũ phường của chúng ta, ngươi dựa vào cái gì chiếm tiện nghi”

“Ta không tính để cho hắn lựa chọn, ta chỉ không muốn ngươi tiểu nhân đắc chí!” Tống Ẩn Nhi ôm chặt Lý Ngọc Nương, ra tiếng thét to với đám vũ kĩ: “Các người còn không mau đi gọi chủ phường của các người tới! Ta muốn nói cho hắn biết, nếu đêm nay hắn để cho nha đầu kia lên đài, ta liền kiện lên nha môn, nói nàng có ý đồ sát hại Ngọc Nương, khiến cho Vũ phường gà chó không yên!”

Vài vũ kĩ nghe vậy, líu ríu nối bước rời đi.

Tống Ẩn Nhi nhìn bóng lưng các nàng, nhịn xuống lời mắng chửi nàng học được với sư phụ trong bụng, chỉ chuyên tâm nhìn người bạn tốt đang hôn mê.

Chỉ cần có thể thay Ngọc Nương ra một hơi, cho dù muốn nàng đi đến trước mặt ác quỷ để múa vũ, Tống Ẩn Nhi nàng ngay cả mày cũng không nhăn một chút!