Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 5 - Chương 114: Sự thật




Tôi quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, vỗ vỗ đầu: “Hóa ra cô vẫn đi theo tụi cháu! Lời nhắn kia, cái câu mà Định Chủ Trác Mã nói với bọn cháu… lẽ nào…”

“Không sai, đó đều là cô bảo bà ấy nhắn với mấy đứa hết. Trong lúc cấp bách, cô cũng không có cách nào khác. Mấy chuyện kia nói ra dài dòng lắm.” Văn Cẩm nói, trèo ra cửa khe nứt, hai tay tạo thành thế chữ thập, đặt trước miệng, phát ra từng tràng tiếng ken két ken két.

Tôi lấy làm lạ không biết cô đang làm cái gì, lẽ nào chào hỏi bọn rắn à? Bỗng từ chỗ sâu trong khe nứt cũng nghe thấy tiếng ken két vọng lát. Chỉ chốc lát sau, có người chui ra từ bên trong, tôi vừa nhìn, nhận ra người đó chính là Muộn Du Bình.

Hắn chen vào giữa tụi tôi, hết nhìn Văn Cẩm lại quay sang nhìn tôi. Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn lại hai người bọn họ. “Thế này là thế nào?” Bỗng cảm giác có chút không xong, “Chết tiệt, lẽ nào đây là cái bẫy, hai người cùng một phe đấy à?!”

Hai kẻ này đều không hề già đi, lại còn ở trong cùng một đội khảo cổ, cùng mắc sâu trong chuyện này, tôi đột nhiên nhớ lại lời một người bạn tôi nói, Muộn Du Bình chắc chắn không chỉ có một, lẽ nào cậu ta nói đúng rồi?

Muộn Du Bình lắc đầu không nói, tôi lại nhìn về phía Văn Cẩm. Văn Cẩm bảo: “Đâu có ghê tởm như thế, tụi này rất trong sáng đó.”

Tôi nhíu mày, quả thực chỉ muốn quỳ sụp xuống dập đầu bọn họ mà than rằng: “Anh hai chị hai à, em xin anh chị tha cho em đi, rốt cuộc là chuyện gì thế hả?”

Văn Cẩm nói với tôi: “Không có gì phức tạp cả, thực ra từ lúc ở trong làng khi Trác Mã tìm đến mấy đứa ấy, cậu ta đã nhận ra cô rồi, có điều cậu ta không vạch trần ra thôi. Lúc cô tìm được mấy đứa ở lối vào thung lũng thì cậu ta đuổi theo, lúc đó đã chạm mặt rồi. Những việc sau đó, quả thực là cùng tính kế cả đấy, nhưng là để cẩn thận thôi.”

Tôi nhìn Muộn Du Bình, hắn bèn gật đầu.

Tôi cáu: “Quá đáng, sao anh không nói sớm?”

Hắn nhìn tôi: “Tôi đã ám chỉ với cậu rồi mà, tôi tưởng cậu biết rồi.”

“Nói bậy! Trông cái mặt tôi giống đã biết lắm à!” Tôi gần như nhảy dựng cả lên, rồi mới nhận ra, vì sao lúc đó Muộn Du Bình cứ nhấp nhổm không yên, là hắn lo cho an nguy của Văn Cẩm.

Muộn Du Bình lập tức ra hiệu “Khẽ thôi” với tôi, tôi mới ý thức được mình hơi quá đà, lập tức hạ giọng: “Anh đó, quá thiếu nghĩa khí rồi!”

“Không, cậu ta làm vậy là đúng, bằng không, cô sẽ rơi vào tay cô nàng tiên phong kia ngay, cô ta cũng không phải đèn cạn dầu.” Văn Cẩm nói. “Hơn nữa, lúc đó, cô cũng không biết trong số các người ai là kẻ có vấn đề, cho nên cô phải tìm một người giúp cô kiểm tra.”

Vậy chắc đây là nguyên nhân vì sao sau khi trở về Muộn Du Bình bắt đầu kiểm tra xem lũ chúng tôi có đeo mặt nạ hay không. Mẹ kiếp, hóa ra cái éo gì cũng có nguyên nhân hết.

“Thế còn mấy cuộn băng thì sao?” Tôi hỏi, “Toàn bộ câu chuyện ấy, rốt cuộc là sao thế?”

Vừa dứt lời, bên ngoài lại vang lên một tiếng hét thảm và mấy tiếng súng nổ

Muộn Du Bình chậc một tiếng: “Bọn họ cứ nổ súng như thế, sẽ dẫn hết lũ rắn đến đây.”

Văn Cẩm lắng nghe động tĩnh bên ngoài, quay lại vỗ vỗ đầu tôi cứ như là chị cả trong nhà vậy, nói với tôi: “Đây là một kế hoạch, kể ra rất dài dòng, dài đến mức cháu không tưởng tượng nổi đâu. Việc này cô sẽ dần dần kể cho cháu, nhưng bây giờ chưa phải lúc, chúng ta phải rời khỏi dây trước.” Nói rồi cô chỉ về một hướng.

Tôi thở dài một hơi, biết cô ấy nói đúng. Vì vậy bèn gật đầu, ba người cùng đứng lên, lui bước vào sâu trong lối đi đầy bùn đất.

Tôi vừa đi vừa hỏi: “Thế hai người có tính toán gì không? Không hội họp với chú Ba à?”

“Chúng ta không có thời gian,” Văn Cẩm nói, “Cháu không cảm thấy tiếng nước khắp xung quanh càng ngày càng ít đi rồi à?”

Đúng là tôi không chú ý đến, ở cái nơi này còn ai thừa hơi mà chú ý những điều này chứ. Văn Cẩm nói: “Mạch nước ngầm ở đây cực kỳ phức tạp, nhưng khi đang đầy nước, kỳ thực nó cũng không phải là mê cung gì, chí ít còn biết mình có phải đang lên trên mặt đất hay không, chỉ cần cứ đi ngược dòng chảy lên phía trên là thế nào cũng tìm được lối lên trên mặt đất. Mà cứ đi xuôi theo dòng là thế nào cũng đến điểm dưới đáy của dòng nước – một hồ chứa nước ngầm khổng lồ. Bây giờ mưa tạnh rồi, mực nước trong các ao đầm sẽ dần dần hạ thấp, sau một hai ngày, nước sẽ hoàn toàn khô cạn. Đến lúc đó, chúng ta sẽ mắc kẹt ở đây đến chết. Đây là lý do vì sao cô bảo Định Chủ Trác Mã nói với bọn cháu, nếu tới trễ thì chỉ còn nước đợi vài chục năm nữa thôi. Nhưng dù sao lần này mấy đứa số hên, lượng mưa năm nay đặc biệt nhiều, ngập hết toàn bộ ao đầm rồi, chứ không thì giờ đã quá muộn. Về phần chú Ba cháu, mục đích của Ngô Tam Tỉnh giống với chúng ta, chỉ cần anh ta không gặp gì bất trắc thì nhất định sẽ gặp được nhau thôi.”

Tôi nghe thấy có lý, bèn gật đầu: “Vậy bây giờ chúng ta đi lên hay đi xuống?”

Văn Cẩm chỉ xuống dưới: “Bí mật lớn nhất đã ở rất gần rồi, cháu muốn buông tay ư?”

Ở rất gần rồi? Tôi thầm không tin. Văn Cẩm nhìn đồng hồ đeo tai một cái rồi nói: “Hiện giờ trời sắp sáng rồi, đa phần lũ rắn này buổi tối sẽ chui lên mặt đất hoạt động, đến hừng đông lại chui hết xuống dưới, đến lúc đó chúng ta đi lại sẽ càng phiền toái hơn nữa. Ta phải tìm được chỗ trốn trước khi trời sáng, đến lúc đó cháu muốn hỏi cái gì thì hỏi, cô sẽ nói hết cho cháu biết, còn bây giờ thì tập trung mà đi đi.”

Lúc Văn Cẩm nói những lời này, hầu như không có từ ngữ gì nghiêm nghị cả, nhưng từ ánh mắt và giọng nói khi phân tích vấn đề của cô, tôi tự nhiên lại có cảm giác muốn phục tùng, dường như người phụ này trời sinh có một loại khí chất lãnh đạo. Thảo nào năm xưa cô ấy dẫn đầu đội ngũ đi Hoàng Sa, ngay cả chú Ba cũng phải e dè.

Tôi không làm phiền cô nữa, ba người lập tức bước đi nhanh hơn, men theo đường hầm mà đi thẳng xuống, chẳng mấy chốc lại đến một cái đường hầm khác.

Ở đây đã rất sâu rồi, đường hầm dưới này rõ ràng không phức tạp như phía trên kia, lối rẽ rất ít, cộng thêm nước bùn trên người chúng tôi, đi cực kỳ suôn sẻ. Đến khoảng sáu bảy giờ sáng, chúng tôi đã đi được một đoạn khá dài. Đường giếng ở đây không có chút bùn lầy nào, chỉ có hang đá tự nhiên, rất ít thấy dấu vết đào bới của con người, rõ àng nơi đây ít người lui tới.

Chúng tôi nghe thấy tiếng nước róc rách vọng lại từ trong vách đá, chứng tỏ nước từ khắp các đường giếng đều tụ lại ở đây, chắc là đang ở rất gần điểm cuối của toàn bộ hệ thống chứa nước thành Tây Vương Mẫu rồi.

Lúc này trên mặt đất chắc là đã hết ánh ban mai, tuy xung quanh vẫn chưa nghe thấy bất kỳ tiếng động nào của tụi rắn, nhưng chúng tôi đều biết lũ rắn này có số lượng quá kinh người, rất có thể sẽ xuất hiện ở bất cứ đâu. Dựa theo kinh nghiệm của Văn Cẩm, cứ nhân lúc này mà trốn đi là tốt nhất.

Còn trốn thế nào thì lại là một kinh nghiệm khác rồi. Cô bảo Muộn Du Bình cởi áo xuống, dùng siêu nước rửa hết bùn trên người đi, đem đá vụn chất thành đống khắp hai đầu đường hầm, sau đó xé nát áo, nhét vào khắp các kẽ hở.

“Làm như thế, thoạt trông lũ rắn sẽ nghĩ nơi này là đường cụt.” Văn Cẩm nói, “Mấy ngày nay cô đều làm vậy đó.”

Tôi uống mấy ngụm nước, cảm giác bức màn chắn này mỏng manh quá, nếu đụng phải lũ màng xà to bự, vậy không phải đánh cái rắm phát là sụp luôn?

Châm một đống lửa trại nho nhỏ, cũng chỉ có chút hơi ấm ở dưới chân thôi. Ở đây hơi ẩm bức bối cả người, hơn nữa lại âm lạnh cực kỳ, không có lửa thì không tài nào nghỉ ngơi nổi.

Nghỉ ngơi được một chốc, tôi mới dần dần thả lỏng người ra, trong lòng có hơi thấp thỏm. Văn Cẩm đưa đồ ăn cho tôi, nhìn vẻ mặt tôi là biết tôi không kìm chế được tò mò lắm rồi, bèn bảo tôi muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi.

Tôi đã suy nghĩ từ lâu rồi, lập tức hưng phấn hẳn lên, muốn hỏi cô mấy câu, nhưng lại phát hiện trong đầu cứ loạn cào cào cả lên, nhiều câu hỏi quá cuối cùng lại chẳng nói ra lời được.

“Không sao, cháu cứ từ từ mà hỏi, cô đã sớm liệu đến tình cảnh này rồi.” Văn Cẩm cười tủm tỉm nhìn tôi.

Tôi sắp xếp lại các câu hỏi trong đầu, ngẫm lại xem vấn đề nào là quan trọng nhất, suy nghĩ một hồi, tôi lại phát hiện ra, cho dù tôi có bắt đầu hỏi từ đâu, hỏi bất cứ câu gì, thì cũng đều dẫn đến kết cục loạn cào cào cả, số lượng câu đố trong lòng tôi quá lớn, to có nhỏ có, nhiều vô số kể, phải có một cách nào đấy để hỏi có hệ thống chứ. Thế là tôi bèn nói: “Vậy ta cứ dựa vào trình tự thời gian để hỏi đi, được không?”

Cô gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Tôi bèn hỏi: “Câu hỏi thứ nhất, điều này cháu muốn biết nhất, nhưng có hơi tham, cô có thể kể cho cháu nghe rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở Hoàng Sa không?”

Văn Cẩm nhìn tôi, vẻ mặt rất chi là kinh ngạc: “Câu hỏi này lớn quá, ở Hoàng Sa xảy ra rất nhiều chuyện, thế cháu muốn biết chuyện gì?”

Tôi nói với Văn Cẩm: “Lúc cô biến mất trong cổ mộ ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Văn Cẩm yên lặng một lúc, hình như không ngờ là tôi hỏi ngay câu này đầu tiên. Cô suy nghĩ một lúc, rồi bỗng thở dài: “Cháu lại muốn biết chuyện này à… Xem ra đúng là cháu đã biết không ít chuyện rồi. Chuyện này, rất khó nói rõ, thế chú Ba cháu kể lại như thế nào?”

Tôi kể lại khái quát một lượt những lời chú Ba nói với tôi trong bệnh viện, sau đó nói: “Chú bảo không đi cùng các cô tiến vào trong cơ quan, cho nên chuyện sau đó chú không biết nữa. Sau khi cô biến mất trong cổ mộ, chú vẫn luôn đi tìm cô đấy, nhưng suốt bao nhiêu năm vậy mà vẫn không tìm được. Chú còn bảo, nhất định phải tìm được các cô.”

Văn Cẩm nghe xong, lại nở một nụ cười là lạ. Cô ngừng một chút, nói: “Vấn đề này cô còn tưởng phải kể với cháu cuối cùng, bởi vì, ở mặt này có một tiền đề hết sức quan trọng mà cháu cần phải biết rõ. Nhưng cái tiền đề này, nếu cô cứ nói thẳng ra, thì cháu sẽ không tin đâu. Cô không biết giờ cháu đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với sự thật hay chưa nữa.”

Tôi bảo: “Chết sớm siêu sinh sớm, giờ cô mà bảo chú Ba thực ra là phụ nữ, cháu là con đẻ chú, cháu cũng tin luôn. Cô cứ nói đi, hai năm qua, giờ cái gì cháu cũng tin được.”

Văn Cẩm hình như vẫn còn chút lo lắng, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Chuyện này cháu có phán đoán gì không?”

Tôi lắc đầu: “Cháu chẳng có phán đoán gì cả.”

Văn Cẩm nhìn Muộn Du Bình, cứ như thể đang trao đổi gì với hắn. Nhưng hắn lại chẳng có phản ứng gì. Cô lấy lại bình tĩnh, dường như là hạ quyết tâm gì đó, bèn lôi ra từ trong ba lô ra một chiếc laptop.

Đây là một chiếc laptop còn mới, kiểu dáng hiện đại, chắc là mới mua gần đây thôi. Quả nhiên cô vẫn duy trì thói quen viết bút ký. Cô bật máy lên, rút ra khỏi đó một tấm hình cũ đã ố vàng lên. Tôi vừa nhìn, tấm hình này quen quá đi mất, chính là tấm ảnh chụp bọn chú Ba trước khi ra biển dây mà. Tấm hình này tôi đã xem qua không biết bao nhiêu lần, vị trí mỗi người bên trong tôi đều nhớ như in, cho nên tôi chỉ nhìn thoáng qua rồi đưa trả lại, nói: “Cháu đã xem tấm hình này rồi.”

Văn Cẩm nói: “Thực ra, tất cả bí mật đều nằm trong tấm hình này. Nhưng bí mật này người thường rất khó phát hiện. Khởi nguồn của tất cả mọi chuyện ở Hoàng Sa đều nằm trong này. Bí mật này thực ra không phức tạp, nhưng nếu cô nói thẳng với cháu thì chắc chắn cháu không tiếp thu nổi đâu, bây giờ cháu nói cho cô biết trước, trong tấm hình này ẩn chứa những gì.”

Lúc này, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một câu chuyện. Lẽ nào câu chuyện về người thứ mười một mà tụi bạn nói hồi trước khi nhậu nhẹt là thật ư? Tấm hình này còn ẩn giấu một người thứ mười một thần bí? Văn Cẩm muốn nói cho tôi biết chuyện này?

Nhìn dáng vẻ của cô thì có vẻ như không đơn giản thế, tôi cũng không biết dụng ý của cô là gì nữa.

Văn Cẩm đưa lại tấm ảnh chụp cho tôi, bảo tôi đọc ra tên với vị trí từng người trong ảnh, chỉ cho cô xem.

Tôi nhìn, nói: “Cháu chỉ biết một số người có mấy người liên quan thôi, những người khác cháu biết tên nhưng không nhận mặt được.”

Văn Cẩm nói: “Không sao, cháu cứ nói cô nghe là được.”

Người đầu tiên thu hút sự chú ý của tôi nhất là Muộn Du Bình, tôi bèn nói: “Đây là Tiểu Ca.” Văn Cẩm gật đầu, sau đó tôi lại chỉ vào cô gái bên cạnh, “Đây là cô.” Văn Cẩm gật đầu. “Tiếp theo, đây là chú Ba.” Tôi chỉ vào chú Ba nói. Tôi lại nhìn Văn Cẩm, chờ cô ấy gật đầu rồi nói tiếp, nhưng lúc này cô lại ngồi im không nhúc nhích, hai mắt thẳng tắp nhìn tôi.

Tôi sửng sốt ngẩn ra, đây là có ý gì? Văn Cẩm cầm tấm ảnh chụp: “Tại sao cháu lại nghĩ người này là chú Ba cháu?”